RE: Lời nguyền (Truyện ngắn)
-
30.10.2010 15:17:51
Một chút nắng vàng vọt báo hiệu hoàng hôn buông dần. Mảnh trăng non mờ nhạt lơ lửng đong đưa phía cuối chân trời. Thời tiết ấm hẳn lên hơn ban trưa. Trời khô thoáng mát mẻ.
Hai bố con ông Lê Hoài Đức vừa đến. Ông con nhanh miệng:
- Cháu chào chú Kết, chú khỏe chứ ạ? A! Ha ha. Chào cậu hai, cậu ba. Đã lâu không gặp, hai cậu phong độ quá, anh thật ngưỡng mộ.
Ngày xưa ông nội hai “cậu em” có ý kết nghĩa hai gia đình, coi anh con trai nhà bác Đức là anh trai cả, hai thằng nhà ông Kết là “cậu hai” “cậu ba”.
Khách mời hàng xóm cũng đã lục tục kéo sang.
Bữa chiều thịnh soạn đã được dọn ra, đến ba mâm cỗ đàng hoàng được đặt trên ba chiếc chiếu rải ngay dưới nền sân gạch làm chỗ ngồi. Người lớn vui vẻ nâng cốc dô và dzô, bọn trẻ tranh thủ khoe điện thoại iPhone 3G và trao nhau số sim. Hình ảnh vệ tinh trêm màn hình thu hút bọn chúng hơn là những món nhậu ngập trên mâm cỗ. Không khí hoành tráng như một bữa tiệc chiêu đãi trọng thể.
Chợt một phụ nữ béo ú độ tuổi sồn sồn, tay giơ cao chén rượu, nói lớn:
- Nhà ông Kết thật là may mắn, phen này tha hồ giàu có. Nào, cạch ông một li.
Hai người già đối ẩm, ánh mắt mụ bà lúng liếng đong tình làm bọn trẻ ngưỡng mộ lắm, cười ồ.
Mụ bà béo ú đó là người gốc làng này, là một mợ chủ giàu có. Mợ chủ làm ăn buôn bán tha hương đã lâu ở chợ Đồng xuân, nay hồi hương mua một căn nhà lớn làm hàng xóm của ông Kết.
Nhìn phong cách trẻ trung và gương mặt phấn hồng sau vài li rượu, ai mà đoán được tuổi thực của bà mợ giàu có ấy.
Chuyện cũ đồn rằng bà là một hài nhi thiếu tháng của cái bóng hình đổ vật xuống sân đình trong ánh chiều tà năm nào. Bà bị “ép hạ” bởi những trận đòn gậy gộc đấm đá và những cuộc đấu tố giai cấp oan khuất ngút trời vào những năm năm ba năm sáu. Ngay đêm hôm đó, vào ngày Hắc đạo tháng Ất dậu năm Ất mùi có một sinh linh chào đời ngay trên miệng huyệt. Một vài bóng đen sau khi chôn lấp cho người mẹ trẻ xấu số đã mang hài nhi đó đi đâu không người dân làng nào biết được…
Bữa tiệc mỗi lúc một trở nên sôi động.
Rượu vào lời ra, chuyện nhao nhao tranh nhau bộc lộ nguồn tin tin cậy của mình chung quanh đề tài đất cát, Hà Nội 1; Hà Nội 2…ai ai cũng thạo, ai ai cũng ngỡ ngàng.
- Cổng làng mới sẽ được dựng ngay trên bãi tha ma…
- Wow! Cổng vào làng chuyển về lối này???
- A ha, thế thì quanh đây trở thành đầu làng rồi…
- Giá đất đã cao hơn hôm kia 10 triệu một mét.
- Là bao nhiêu, 70 triệu...
- Ôi dào! - Bà mợ béo ú xua tay nói lớn:
- Nhiều tiền có khi lại mất người.
Câu nói đã gây được sự tò mò, mọi người ngừng đũa lắng nghe. Vẻ đắc ý, mụ bà nói tiếp:
- “Đấy, cái nhà sát vách nhà tôi, thấy được giá hý hửng bán đi nửa đất đòi xây nhà năm bẩy tầng. Nhà tầng đâu chả thấy, giờ viên gạch cũng chẳng còn. Thằng con mới ráo máu đầu cậy tiền của lao vào ăn chơi hút sách, nghiện lòi phèo, “HIV” giai đoạn cuối lở loét đầy người. Mới ò í e tuần trước toàn vòng hoa trắng. Nghe đâu do chích choác quá liều gây sốc thuốc. Gia đình cũng nhẹ nợ”. Mợ ú bật ra câu kết nhẹ tênh.
- “Đã nghiện thì coi như chết hết cả ba bốn đời. Tổ cụ nhà nó. Ngu thì chết, đừng đổ tại số”. Thằng con trai duy nhất của ông Lê Hoài Đức khơi mào nói cạnh khóe, mắt nhìn thẳng vào cậu “em út” có ý thỏa mãn lắm và có đến mười phần khiêu khích. Bởi hắn nghe được thằng em dại này phản đối quyết liệt chuyện cắt nhượng một phần đất đai cho nhà hắn.
Bản lĩnh chân chính của hắn là kẻ cơ hội gia truyền mà.
Có thêm tiếng người phụ họa:
- “Đúng! Ngu thì chết, số má gì”.
Thằng em dại gọi là “cậu ba”, đứa con út của ông Kết đã “tây say” tức nghẹn họng khi nghe lời chửu đổng đầy ám chỉ, hắn đứng phắt dậy giọng chí phèo lớn tiếng:
- Mày chửi tổ cụ nhà ai? Hử, thằng nhà quê kia.
Mọi người ngỡ ngàng im lặng.
Tiếng mợ béo giả lả, rít ré vang lên như từ đâu đó sâu thẳm xa xưa vọng lại:
- Em thấy chẳng phải một mình nhà bác toàn quyền sở hữu hợp pháp mẫu đất này sao? Chẳng lẽ lại bị ai đó nhòm ngó khó dễ?
Câu hỏi trước đương nhiên là dành cho người mà nàng vừa bỡn cợt đong tình. Câu sau được hướng về phía “cậu ba” đầy ẩn ý.
Còn không phải là xúi giục, kích động...
Thật là…đổ gas vào lửa (không phải dầu……Hê hê).
Như một chất xúc tác thích hợp cho phản ứng tức thì.
Cậu ba “HIV giai đoạn cuối” bùng lên thịnh nộ:
- Cho mày chết đi, thằng tống ân…đất. Này!
Ai mà hiểu chuyện gì đây?
Hắc hắc!!!
Người ta tống tiền, bắt nợ chứ ai lại “tống…đất” bao giờ.
Một tô canh nóng nghi ngút được hắt thằng vào mặt ông “anh cả” từ cánh tay khẳng khiu lở loét.
“Cậu hai” nhào vào can ngăn.
Nhưng đã muộn.
Khuôn mặt ông “anh cả” đã hứng đủ tô nước canh, rau hành mỡ váng bám lầy nhầy nhỏ rớt xuống xung quanh hai hốc mắt trắng dã khiếp đảm và cái hố miệng há hoác kinh hoàng vì nóng, trông như bộ dạng một nhân vật trong phim kinh dị. Hai tay bơi bơi trong không khí va đúng vào “cậu hai” đang nhào tới can ngăn làm cậu hai ngã sấp xuống mâm, một mảnh bát vỡ làm “cậu hai” chảy máu trán ròng ròng.
- A! a a a …thằng khốn!
“Cậu ba” bị kích động mạnh vì nhìn thấy dòng máu đỏ tươi chảy ra từ cơ thể anh trai mình và trong không khí đầy mùi máu tanh lẫn hơi men nồng nặc.
- A! a a a…
Cách! Cạch cạch… Ba tiếng khô giòn của hai thân vỏ chai thủy tinh đập vào nhau vang lên.
Hai cái cổ chai nắm trong hai tay của “cậu ba” sau khi bị đập vỡ trông như một chùm đinh ba bằng pha lê ánh lên lấp lánh phản chiếu ánh đèn điện mờ mờ và ánh sáng muộn của chiều hôm nhập nhoạng.
- A! a a a a a a a….
Một loạt âm thanh rền vang cùng với hai chùm đinh ba “pha lê” lao thẳng vào cái bộ mặt đang bị “hóa trang” kinh dị kia.
Tiếng rú dài khủng khiếp vang lên. Cái thân hình đóng vai “nhân vật kinh dị” ấy quay mòng mòng, máu từ cổ phun ra như vòi bơm áp lực tạo thành tia theo vòng quay rải khắp ba mâm cỗ xung quanh. Đến khi dòng máu kéo theo một loạt bọt khí phun phì phì yếu dần thì cái thân hình kia lảo đảo đổ vật xuống trên đống mâm bát lổn nhổn cơm canh tưới máu.
Trước đó, một thân hình già nua nấc nghẹn đã âm thầm gục xuống.
- A! a a a a a a a….
Lại một loạt âm thanh rền vang cùng với một bóng hình trai tráng trẻ trung lao vào “cậu ba” vật lộn giằng xé. Hai thân hình cuốn vào với nhau, máu me be bét rồi cùng đổ uỵch xuống choáng và say mèm.
Áng chiều như ngừng lại.
Thời gian như ngừng trôi.
- Án mạng rồ rồi…
Một âm thanh rít ré bồi thêm:
- Những ba mạng kia! Ha ha… ba thế hệ dẫn nhau ra đi… Ông Lê Hoài Đức đột quỵ đã tắt thở.
Âm thanh rít ré vẫn tiếp tục:
- Thằng cháu độc nhất đích tôn chắc cũng không qua khỏi vì đã hòa chung dòng máu nhiễm HIV. Ha ha a aaaaaaaaaaaaaa!
Một loạt âm thanh mơ hồ âm u xa xưa trong không gian chiều hôm nghe khoan hòa thỏa mãn như đã giải thoát được một lời nguyền./.