CHINH CHIẾN ( Bài ca số 1) Lính thú trời Nam vui kiếp khổ,
Chiến trận bùng lên như nhắc nhở
Sông núi điêu tàn trong lửa khói
Vai nặng ba lô khoác áo"mơ'.
Buổi sáng tinh sương buổi tiễn đưa,
Anh bước lên xe, gác duyên tơ,
Em rưng rưng khóc hoen mi biếc,
Ánh mắt thương yêu măt đợi chờ.
Ôi buổi hành quân, buổi hành quân,
Pháo nổ, nghe như pháo reo xuân,
Dáng em cất giữ trên đầu súng,
Một tiếng xông lên dậy cả vùng.
Đêm huyền leo lắc ngọn đèn treo,
Dăm đứa quây quanh, đứa lô nhô,
Thằng nam anh bắc dăm ba tiếng:
"Ni rứa chúng mầy ở nơi mô"
Thảy chung trời Việt một ông cha,
Con nơi đất tổ con Tsrường Sa,
Chiều hôm loan tím trên đài gác,
Giữ chắc quê hương, vững nước nhà.
Hò reo vang dậy dãy Trường Sơn,
Trùng trùng tiến bước dặm nghìn thu,
Lời ca hùng tráng ngân biên ải,
Mỗi bước anh đi, rợn kẻ thù.
...
Lính thú trời Nam lính mộng mơ,
Ngày đi ôm trọn mối duyên tơ,
Giang san một gánh hai vai nặng,
Thư xuống hậu phương: Thư thương nhớ,
Thư lên tiền tuyến: Thư đợi chờ!
Trận địa chiều nay vắng bóng anh,
Mẹ già tóc bạc tiễn đầu xanh,
Da ngựa bọc thây trên chiến trận,
Anh về đât lạnh chiếu một mành.
Lại một người nữa lại ra đi,
Đời trai quân ngũ tiếc thay gì?
Chiến trường đẫm máu anh yên nghĩ,
Viễn xứ mồ chôn khối tình si.
Tôi thắp cho anh một nén hương,
Mong anh sớm đến được thiên đường,
Ngày mai súng nổ tôi nằm xuống,
Mồ tôi ai khắc một niềm thương.
Chiến trận yên rồi tiếng súng vang,
Quân ta quét sạch lũ xâm lăng,
Niềm vui trỗi dậy trong lòng đất,
Đưa nước ta lên một nấc thang.
Xuất ngũ đoàn quân lại quê hương,
Vợ anh nức nở, con khóc thương,
"Có phải ra đi là mãi mãi,
Chiến trường anh ở lại phơi xương".
Tôi viết lên đây một bài ca,
Nhớ mãi một thời nay đã xa,
Thời tôi ngày ấy quen chinh chiến,
Súng gối trời mây, đạn nhớ nhà.
Hãy hát lên đi, hát nữa đi,
Anh ở, tôi về hận chia ly,
Mỗi năm về độ xuân năm ấy,
Tôi hát anh nghe khúc độc hành.
Mỗi bước anh đi!