BĂN KHOĂN CHÚT BUỒN
Giá đừng ngoái Lại nhìn nhau
Thì đâu đau xót vết khâu vá nào,
Tình đầy như biển đã sao,
Mất nhau cũng mất, chứ nào vì sao.
Ngoài căn nhà ấm thuở nào
Hoa trồng chắc đã leo cao lắm rồi,
Chỉ không còn bóng song đôi
Nghe hương yêu toả ánh ngời đêm trăng.
Em đi, còn nợ dấu hằn
Đa đoan nên cứ băn khoăn gợn buồn.