ĐỜI...       
          Ban ngày xốc ngửa áo cơm 
          Tối về rời rã vẫn ôm nổi sầu 
          Bước chân qua những nhịp cầu  
          Nhịp đời lắc lẻo u sầu em đi             
          Trần gian xuống để làm chi 
          Loay hoay những khóc, những khi u buồn 
          Đêm qua một trận mưa tuôn 
          Trôi đi hồng phúc chỉ còn xót xa       
          Bao năm làm vợ người ta 
          Mắt buồn, môi héo phôi pha nụ cười 
          Nhớ quên, quên nhớ tơi bời 
          Đắng cay rồi cũng phải vơi tình này...       
          Ngồi đây với chiếc bóng gầy 
          Vỗ ta quên những tháng ngày xa xưa 
          Quên đi tình cũ gió mưa 
          Quên đi đau đớn đủ vừa xô ta .