ÁC MỘNG
nguyetnguyet 26.10.2010 10:31:25 (permalink)
Màn đêm lạnh lẽo, thoắt nhiên bóng tối bao trùm một màu đen đặc. Tôi hoảng hốt quay nhìn xung quanh, chỉ một không gian màu đen không chút gợn sáng hay thứ gì có thể làm tôi nhận biết được mình đang ở đâu. Có một sức nặng âm u vô hình đè lên tôi khiến toàn thân cảm thấy bị ép chặt khó thở, rộn rực trong người như có lửa đốt nhưng bên ngoài cơ thể từng làn gió buốt lướt qua như cắt da cắt thịt. Tôi run rẩy ôm lấy vai, cố căng mắt hình dung xem đây là nơi nào, có gì có thể xuyên qua bóng tối để tôi nhận biết hay không. Nhưng không tất cả đều đen kịt một màu tối om, không gian và thời gian như ngừng đọng và không gì còn tồn tại trên cõi đời này nữa, chỉ còn bóng tối chế ngự.

Tôi sợ hãi lắc đầu vùng vẫy mong thoát khỏi cơn tuyệt vọng đến ngạt thở, tôi bắt đầu lao người tìm kiếm một sự sống hay sự vật nhỏ nhoi, tôi chạy, chạy, chạy mãi. Vẫn chỉ là bóng tối. Mắt nhắm chặt, tôi cứ lao người như điên về phía trước không còn biết gì khác, không còn biết đằng trước là gì, xung quanh mình ra sao.

Bỗng nhiên chân tôi vấp vào một thứ gì đó rất cứng, thân hình lảo đảo chới với rồi cuối cùng người vẫn đổ ập xuống mặt đất. Khuôn mặt tôi bị dập xuống một khoảng mềm mềm, từ từ đưa tay lên sờ thử mặt đất nơi mình ngã xuống, hoá ra là một bãi cỏ có mùi hăng hắc rất lạ. Tôi mở bừng mắt liếc nhìn lên, vẫn là không gian tối om nhưng đã có thể lờ mờ nhìn ra cảnh vật xung quanh. Tôi chống tay gượng đứng dậy, mắt mở to cố nhìn xem đây là đâu, có vẻ như tôi đang đứng ở một khu rừng, ở trước mặt lờ mờ hiện lên vài hàng cây to lớn rậm rạp trong ánh sáng mờ mờ ảo ảo không nhìn rõ. Những thân cây im lìm không động đậy cùng với khung cảnh hư ảo trông như một khu rừng chết. Từng làn khói mỏng tang trôi lửng lơ ngang mặt đất.

Tâm trí tôi vẫn u mê, nặng nề như có một thứ đen tối che phủ, bao bọc khiến tôi không thể hiểu có gì đó đang diễn ra, tôi cũng không hiểu bản thân mình tồn tại ra sao. Những gì tôi đang cảm nhận thật hư ảo và không có thật.

Dùng hết ý trí và sức mạnh tôi nhấc đôi chân nặng nề cố lê bước về phía trước, hy vọng có thể tìm ra lối thoát cho thân xác và ý nghĩ nhờ vào thứ ánh sáng nhờ nhờ không rõ kia. Tối cứ đi, nhịp đều đều bước chân nặng nhọc như một cái máy, nhìn hai bên xung quanh vẫn là những hàng cây im lìm lạnh lẽo, cao to lừng lững như những cậy cột chống trời hiên ngang. Đi tiếp vẫn những hàng cây này nối tiếp hàng cây kia, giống như nhau không gì thay đổi. Tôi chợt thấy giống như trong một game ảo, cứ những hàng cây vi tính như nhau trải dài.

Khi đã cảm thấy thấm mệt, đôi chân mỏi nhừ vì bước đều thì đầu óc tôi càng thấy u ám nặng nề hơn, một sự nhức mỏi của ý trí lan toả khắp não bộ và nó như những cây kim sắc nhọn đâm xuyên từ nhiều hướng vào sâu trong trí não. Tôi thật sự không muốn bước nữa, tôi muốn dừng lại không còn muốn cố thoát khỏi nơi vây hãm ma quái này nữa, tôi đã muốn buông xuôi rồi, mặc kệ muốn ra sao thì ra. Bất lực quỳ xuống nền cỏ ẩm ướt, tôi ôm lấy đầu thổn thức, từng giọt nước mắt bắt đầu rơi lã trã, hoá ra mình vẫn còn có thể khóc được ư, mình tưởng rằng cơ thể mình đang mất dần sự sống, và mình sẽ chết khô bởi mòn mòi ở nơi này? Không! Không thể như thế, chết mà không hiểu được gì như thế này, tấm tưởng vẫn bị bó chặt như này ư? Nếu phải chết như vậy thật đáng sợ, tôi không muốn.

Đầu vẫn cúi gằm, tôi càng lúc càng khóc dữ dội hơn, tôi muốn hét thật to những vẫn bị áp lực đè nén không thể kêu lên được một tiếng. Lúc này tôi mới mở to mắt hơn nhìn xuống mặt đất trước mặt nơi từng giọt nước mắt tôi đang thi nhau rơi xuống. Qua làn nước mắt ướt nhoà tôi nhìn thấy khoảng đất trước mắt ngập trong một màu đỏ quạch, hoảng hốt tôi lau vội những giọt nước đang đọng trên khoé mắt để nhìn kỹ hơn, có lẽ mình bị ảo giác rồi chăng? Nhưng không trước mắt tôi rõ ràng là một vũng nước sóng sánh đặc sệt. Tôi tự hỏi vũng máu này ở đâu ra, có lẽ tôi đã dừng lại đúng chỗ có vũng máu này ư? Một giọt nước mắt vẫn đọng trên má tôi chợt rơi tõm xuống hoà vào vũng máu đó.

Lòng bồn trồn nghi ngờ tôi từ từ đưa ngón tay lên quyệt nhẹ bờ má ướt đẫm, nhìn chằm chằm vào ngón tay ướt đỏ tôi kinh sợ đến đờ đẫn, vì sao mình lại khóc ra máu thế này? Tôi càng lúc càng hoảng hốt điên cuồng dùng hai bàn tay lau mặt.

Tôi đứng bật dậy trừng trừng nhìn về phía trước sau đó lại ngẩng mặt nhìn lên trời, bên trên những tán cây cao chót vót vẫn là bầu trời hun hút tối đen không nhìn rõ. Nhìn lại vũng máu chảy từ mắt mình ra tôi tiếp tục giật mình kinh sợ khi nó dần dần chuyển từ màu đỏ sẫm sang đen. Tôi bịt chặt mắt mình lại không cho nó chảy ra thứ kinh khủng đó rồi tiếp tục chạy, lần này chưa đi được bao lâu tôi đã va vào một thứ rất cứng.

Tôi ngã bật ngửa ra sau, vừa lồm cồm bò dậy tôi vừa ngước nhìn thứ mình vừa va phải, đó là một bức tường đá sần sùi, xung quanh và trên cao cây cối bụi rậm um tùm che kín. Tôi lại gần căng mắt nhìn kỹ bức tường đá, những mẩu sần sùi, gồ ghề trên đó hoá ra là những chữ viết và hình vẽ rất lạ lùng. Đưa tay sờ thử lên đó, vừa chạm tay vào một luồng khí lạnh buốt chạy rần rần từ ngón tay lan toả khắp cơ thể. Tôi giật mình hoảng hồn lùi lại, thật đáng sợ.

Lúc này trí não tôi bỗng thông suốt trở lại, cứ như thứ gì đó đen đặc nặng nề vừa rút ra khỏi não bộ. Đầu óc trở nên nhẹ nhàng trống rỗng thì tư duy cũng nhạy bén lên. Tôi bắt đầu suy nghĩ xem bức tường đá trước mặt đây thật ra là cái gì. Có lẽ là vách núi chăng? hay chỉ là một tảng đá lớn. Nhìn từ khoảng cách này thì không thể thấy rõ được. Nghĩ vậy tôi bèn dõi mắt quan sát hai bên với hàng cây leo rậm rạp um tùm.

Lần bước về một phía tôi đưa tay gạt mớ um tùm để nhìn xem nó che khuất thứ gì đằng sau. Quả không ngoài dự đoán và cũng thật bất ngờ, chưa gạt được nhiều đám cành lá bao nhiêu tôi đã nhìn thấy một lỗ khá nhỏ nằm trên bức tường đá. Tôi mạnh dán tiến bước gạt thêm mớ cành lá sang bên thì thấy cái lỗ càng lúc càng lớn ra. Dần dần trước mắt tôi đã hiện lên hoàn chỉnh một cửa hang rộng đủ cho một người lớn bước qua, hoá ra đây là một cái hang, nhìn vào bên trong tối đen lại lạnh lẽo lòng tôi tràn ngập nỗi hoang mang ngập ngừng nhưng trí tò mò thôi thúc tôi bước vào khám phá nơi vừa phát hiện này, hơn nữa tôi cũng muốn thoát ra khỏi cảnh trí hiện tại.

Thế là tôi gạt bỏ sợ hãi dấn bước tiến qua cửa hang, vừa đi qua được một khoảng tôi mới phát hiện hoá ra bên trong không tối như mình tưởng. Không thể hiểu là ánh sáng ở đâu nhưng tôi có thể nhìn mờ mờ vách hang ẩm ướt sù sì, dưới nền cũng gần như vậy nhưng có lẽ nó lại hơi có màu xanh ma quái, trần hang cao khoảng hai ba mét. Hang không chật cũng không quá rỗng, giống như một hành lang dài, phía trước là con đường ngoằn nghoèo sâu hun hút. Càng vào sâu tôi để ý thấy màu xanh càng rõ, như là một thứ ánh sáng màu xanh lan toả khắp không gian và càng vào sâu lại càng lạnh và ẩm thấp hơn. Tôi còn phát hiện thêm một điều đó là càng đi đường hang càng dốc xuống, cứ xuống mãi nên tôi đâm ra cảm thấy mình như đang đi xuống lòng đất. Bỗng nhiên tôi đứng dừng lại vì chợt lắng nghe thấy nhiều tiếng rít trong không khí khiến tôi rợn gai ốc, tiếng gì vậy? Trong này còn sinh vật sống nào ngoài tôi sao?

Qua một khúc quanh nữa, đường hang hẹp lại, hẹp lại cho đến khi chỉ còn mình tôi đứng vừa, lúc này đây phía trước đã không còn đường nữa mà trên ngang tầm mắt tôi có một cái lỗ to dốc lên cũng sâu hun hút. Tôi ngạc nhiên quá mức, có lẽ tôi phải chui qua đường lỗ đó nếu muốn đi tiếp. Tôi nên tiếp tục cuộc hành trình này hay không, phía trước những gì đang chờ đón tôi, tôi không thể biết được. Còn nếu quay lại phải làm sao để tìm được lối thoát đây.

Chần chừ một hồi rồi tôi cũng quyết định trèo lên cái lỗ đó, bên trong tối tăm hơn bên ngoài rất nhiều, linh tính mách bảo nên tôi nằm rạp ngay từ đầu, khi đưa tay sờ lên phía trên đầu tôi bị vật gì đó rất nhọn đâm phải, ôm chặt lấy bàn tay đang ra máu tôi thầm đoán có lẽ bên trên là gai nhọn đâm chúc xuống. Bên dưới nơi tôi đang nằm bò lên khá ẩm ướt, đôi chỗ còn nhầy nhụa nhơn nhớt không rõ ở đâu ra, tôi không thể nhìn thấy gì mà chỉ có thể sờ lần theo cảm tính. Tôi bắt đâu đưa tay rồi đến chân, bò nhích lên phía trước, cứ mò mẫm chậm rãi từng tí như vậy nhưng không mất bao lâu sau trước mắt lờ mờ ẩn hiện chút ánh sáng âm u cùng với đó những tiếng rít và tiếng phun phì phì liên hồi ngày càng to. Tim đập rộn ràng, tôi vẫn căng thẳng suy nghĩ xem đó là tiếng gì, nó như những âm hưởng ma quái ghê rợn nhất hoà vào làm một. Phía trước đã sáng hơn rất nhiều, có lẽ sắp ra khỏi nơi này rồi, nhưng ra khỏi nơi này thì tôi sẽ nhìn thấy thứ gì đây.

Lúc này tôi đã gần ra đến miệng lỗ, ở khoảng cách này chưa thể nhìn rõ đằng trước là thứ gì đang chờ đón tôi. Tiếng phun và rít giờ đang ong ong đâm vào đầu óc tôi. Khi đã ra đến miệng lỗ tôi từ từ đưa mắt nhìn ra, màn sương vương mắc lưng lửng, bên ngoài cái lỗ tôi đang bò không phải mặt hang như trước mà là một hố trũng xuống như một lòng chảo, khi đưa mắt nhìn xuống dưới tôi lợm giọng suýt ngất khi thấy ở dưới đó là một bầy rắn hổ mang hàng trăm con đang trườn ngang trườn dọc, chúng con nào cũng to bằng bắp chân người đang thè những cặp lưỡi chẻ đỏ ngúng nguẩy hai bên, đôi mắt đỏ lừ lờ đờ quái dị. Cả bầy rắn nhung nhúc đè lên nhau, thỉnh thoảng có con đang lơ mơ liền ngóc đầu, há mồm đớp không khí.

Toàn thân tôi cứng nhắc không cử động nổi, có lẽ tim cũng ngừng đập vì quá sợ. Tôi không biết lúc này phải làm sao, có lẽ tôi nên quay lại là hơn, nếu không chắc chắn lũ rắn sẽ làm thịt tôi ngay. Ý thức về việc đó nên tôi bắt đầu lùi dần thân hình lại, nhưng lúc này tôi lại nghe thấy một tiếng sột soạt lớn đằng sau cùng với một mùi thối kinh tởm nồng nặc, tiếng sột soạt lớn dần, sau đó cả cái lỗ tôi đang nằm bò rung chuyển mạnh. Con gì đó đang tiến đến gần tôi. Phải làm sao đây? Đằng trước, đằng sau đều có nguy hiểm tôi không biết phải làm thế nào. Không còn biết phải làm sao nữa, tôi nhắm chặt mắt liều mình lao đầu xuống phía dưới, trong thâm tâm tôi hy vọng có thể lao nhanh qua lũ rắn tiến vào con đường mòn trước mặt, nhưng có lẽ đó đều là điều không tưởng.

Chân vừa chạm đất tôi liền lao như bay về phía trước, mắt nhắm chặt. Lũ rắn đang lờ đờ lúc ấy cũng bừng tỉnh, hàng đàn con oằn mình phóng đuổi theo tôi. Lúc ngoặt qua chỗ rẽ tôi còn thoáng thấy một con rắn khổng lồ to đúng vừa cái lỗ đang chui ra từ miệng lỗ.

Tôi vẫn cứ chạy và lũ rắn vẫn đuổi theo, trong lòng vẫn thắc mắc sao mình có thể chạy nhanh đến vậy. Lúc nhịp bước bắt đầu chậm lại và có vẻ như lũ rắn đã ở sát sạt ngay chân tôi thì cũng là lúc phía trước tôi xuất hiện cái hồ, mặt nước hồ xanh lét và bằng phẳng như mặt đá saphire. Ngay bờ hồ có một chiếc thuyền nhỏ đang đậu, như nhìn thấy cơ hội sống còn duy nhất của mình, tôi cố gắng dùng chút ít sức lực nhỏ nhoi rướn người nhảy bật lên chiếc thuyền, nhảy qua ranh giới của sự sống và cái chết.

Lũ rắn đã tiến sát đến mép nước hồ, một con phóng người theo cắn phập vào chân tôi, tôi theo đã ngã xuống mặt thuyền, nọc độc của con rắn đâm vào chân tôi đau đớn, tôi hét lên vùng vẫy rồi dùng tay cầm con rắn ném xuống mặt nước. Khi con rắn rơi xuống nước mặt hồ chợt sủi bọt đục ngàu, sau đó không còn thấy tăm hơi con răn đâu nữa. Mặt hồ trở lại phẳng lặng và nơi con rắn rơi xuống lan toả một màu đỏ quạch.

Đàn rắn ở trên bờ đang phì phì trừng trừng nhìn con mồi trước mắt mà không dám xông đến. Chắc chắn chúng sợ cái hồ nước này. Mồ hôi ướt đẫm người, tôi hoang mang mơ hồ nhìn cảnh tượng trước mắt, chẳng còn nghĩ gì đến chỗ bắp chân bị rắn cắn đang rỉ máu tôi cầm lấy mái chèo bằng sắt, gắng sức đẩy thuyền ra xa bờ.

Tôi cứ chèo mãi, dần dần lũ rắn trên bờ đã chỉ còn là một chấm nhỏ tí trước mắt. Tôi cứ chèo như vậy mãi, đôi tay đều đều như một chiếc máy đưa thuyền ra xa, có lẽ là giữa hồ vì lúc này tôi không còn nhìn thấy bờ và mặt hang đâu nữa, khắp tầm nhìn đều là màn nước xanh lét, sương trắng xoá càng lúc càng giăng kín không gian xung quanh tôi, càng lúc tôi càng không thể nhìn rõ thứ gì nữa, chỉ một màn sương đặc kín.

Thân thể giã rời tôi không thể chèo được nữa bèn buông mái chèo xuống nằm vật sõng xoài ra giữa thuyền, đôi mắt lờ đờ nhìn xa xăm lên phía trên, đầu óc tôi càng lúc càng u tối lại. Không biết rằng tôi đã nằm như vậy bao lâu, chiếc thuyền không ai chèo vẫn chầm chậm tự trôi.

Chẳng biết thời gian trôi đi đã bao lâu, một ngày, một tháng hay một năm. Lúc đó bỗng nhiên chiếc thuyền tôi đang nằm bị rung động nhè nhẹ, sau đó càng lúc càng mạnh hơn cùng với đó là tiếng roẹt roẹt rào rào nổi lên như tiếng sóng. Khi tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã thấy toàn thân như đang bị con gì đó chui lên nhột nhạt khủng khiếp. Tôi trợn mắt nhìn xuống thân thể mình thì thấy hàng đàn trăm nghìn con giòi bọ nhung nhúc đang trèo lên người tôi, chúng hàng lũ giòi to bằng ngón tay cái màu xanh lét ồ ạt chui từ dưới mặt nước hồ lên.

Tôi gào thét giãy giụa dùng tay gạt chúng ra nhưng không thể ngăn được hàng đống con cứ nhung trèo lên chân tay rồi người mình, rồi chúng bò lên mặt, lên khắp từng phân cơ thể. Tôi cào xé khuôn mặt khi chúng bắt đầu hút máu, từng mi li máu đang bị chúng rút dần ra khỏi cơ thể, cơn đau buốt chưa bao giờ thấy nhói vào tận xương tuỷ. Tôi quằn quại trong cơn đau đơn và kinh sợ cho đến chúng từng con một bắt đầu chui vào miệng thì tiếng hét cuối cùng không thể bật ra khỏi miệng ong ong trong đầu…cả một màn tối đen bao phủ kín não bộ, không ý thức, không sự sống. Tất cả như bị bó chặt trong sự vô tĩnh nặng nề khủng khiếp.

Có lẽ tất cả đều diễn ra trong một giây, sau đó sự sống như tràn vào toàn cơ thể tôi, mở bừng mắt thứ đầu tiên đập vào mắt chính là thứ ánh sáng trong trẻo sáng chói lan toả không gian, tôi lặng người hồi lâu, ý nghĩ đang dần tập trung lại để hiểu rõ hiện thực. Tôi nhìn trần phòng được ốp kính xanh màu dìu dịu sau đó lại đưa mắt nhìn sang hai bên, đây chẳng phải phòng tôi hay sao, căn phòng sang trọng có tường ốp gỗ mịn xen những mảng tường sơn hồng sẫm. Ánh sáng đan tràn vào qua chiếc cửa sổ mở rộng, gần bên cửa sổ kệ sách có hàng trăm cuốn cao lên tận trần cũng được chiếu sáng lung linh nhiều màu sắc. Tôi đang nằm trên chiếc giường chăn ga phủ trắng tinh sạch sẽ.

Phù hoá ra chỉ là một cơn ác mộng, nhưng mà cơn ác mộng thật kinh khủng khiếp, tôi không khi nào tưởng tượng ra mình lại có thể gặp chuyện như thế, dù cho đó là trong giấc mơ. Vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi ra sau rồi tôi ôm lấy con tim vẫn đang đập mạnh. Sau đó tôi quyết định ra khỏi giường.

Gạt mớ chăn lùng bùng ra tôi thò đôi chân trắng ngần của mình xuống đất tìm đôi dép bông nhưng không thấy đâu đành đứng lên đi đôi chân trần xuống dưới nền gỗ bóng loáng. Tôi từ từ tiến đến chiếc gương cao kiểu cổ phía cuối phòng, tôi muốn xem bộ dạng mình ra sao sau cơn mơ hãi hùng vừa qua.

Vừa chạm mặt vào chiếc gương, trước mắt tôi hiện lên một khuôn mặt kinh tởm, nó méo mó dị dạng đến không tưởng, từng thớ thịt bầy nhầy nổi từng cụm. Máu đỏ lòm phun ra từ những khe rãnh ngang dọc trên mặt đang chảy ròng ròng xuống, có vài con ẩu trùng li ti đang nhai rau ráu từng miếng thịt. Khuôn mặt nát bầm tím nhừ không còn nhìn ra hình dáng.

Một tiếng hét chói tai rin rít xé tan không gian của buổi bình minh yên tĩnh.

The end
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9