Truyện ngắn
NGÀY HÔM ĐÓ ... Sau sáu tiếng lơ lững trên bầu trời , chiếc máy bay đáp cánh xuống phi trường êm thắm . Đây là lần thứ hai trong vòng 6 tháng tôi đến thăm nước Pháp , lần đầu đám cưới tổ chức bên gia đình chồng và đây là lúc về chơi hè !
Sau khi qua khỏi cửa quan thuế và lấy lại hành lý , vợ chồng tôi đón xe taxi vào trung tâm thành phố hoa lệ nổi danh trên thế giới, thành phố mà những năm trước đó tôi mơ ước được một lần đặt chân đến . Một là để thăm lại những người quen biết trong chuyến vượt biên năm '80 và hai là thấy tận mắt những kỳ quan, thắng cảnh thường đọc trong sách vở thời niên thiếu và nhiều nhứt là vì những lời kể trong những bức thư bay bướm nét chữ ...!
Trên những tuyến đường xa lộ tấp nập , chằn chịt chồng chất lên nhau , tôi thấy Paris vào mùa này khác xa với những ngày lạnh ẩm ướt, thấm tận vào da thịt trong chuyến thăm viếng vào mùa đông năm rồi . Nhưng tôi vẫn nghe nói mùa hè vào trung tuần tháng 7 đến cuối tháng 8 , Paris vẫn có thể nóng đến khó chịu vì bị ô nhiễm không ít ! Đó là chuyện khám phá sau này , ở đây tôi chỉ nhắc đến một ngày không như những ngày khác ....
***
- Em ơi, chiều nay anh phải đi giảng thuyết một đề tài về toán học . Nếu em muốn thì đến đó cùng anh, nhưng nếu không, em vẫn có thể đi dạo quanh vài con phố gần đây chờ anh về rồi mình đi ăn cơm tối !
Tôi tiến đến gần chồng hơn và đưa tay vuốt nhẹ vào chiếc cravate mà chàng vừa thắt xong ,đôi tay tôi dừng ở giữa lồng ngực chàng, tôi vọc vọc lớp lụa mịn màng , óng lên những màu sắc thật đẹp mắt , và nói :
- Anh còn nhớ một người mà Ba và Măng em thường nhắc là " vị cứu tinh " của em không ?
- Nhớ chứ , may là anh tốt số và nhanh chân , bằng không ...
Chàng chưa nói hết câu thì tôi đã đấm nhẹ vào nơi có tiếng đập thình thịch đều đặn của chàng ,nơi mà đôi lần tôi có cảm giác như tiếng gọi từ miền xa hun hút vọng về, một điệp ngữ xưa ơi là xưa và vẫn mới ơi là mới , một điệp ngữ của những kẻ đang yêu thương nhau , họ thích và nghe không bao giờ chán ' anh yêu em ' ! Tôi so sánh như vậy vì có bao giờ chàng thốt lên ba chữ cải lương dễ thương ấy với tôi đâu! Trời ơi, ' ông giáo già' của tôi khi thấy yêu vợ lắm là chỉ biết ôm chầm lấy vợ rồi hôn nồng nàn lên gương mặt bướng bỉnh không được đẹp của tôi và tôi thường mong muốn, mơ ước khi nhìn những gương mặt khả ái của cô bạn này, hay cô bạn kia rồi nghĩ : phải chi mình có chút gì giống gương mặt đó !
Tôi đưa tay lên bịt chặt lại đôi môi chàng và nói :
- Thôi, thôi, anh đừng có hát bài nhạc cũ rích nữa ! Em sẽ phone thử xem có gặp đươc ảnh không , dù gì kỳ rồi đã hứa là lần sau sẽ đến thăm gia đình hai bác của ảnh . Ba, Măng có dặn em chuyển lời hỏi thăm đến đôi bạn già trước khi mình lên máy bay đó, anh không nhớ sao ?!
- Hừ, cô còn giả vờ nữa, muốn gặp lại người xưa thì cứ tự nhiên, anh đâu có cấm đoán mà em phải đưa chuyện nhờ vã của Ba Măng em vào đây ! Nhưng làm gì thì làm , đừng để mất phương hướng nhứt thời đó , anh không dễ tha thứ và nhớ rất dai ! Chàng vừa đổi giọng Bắc lai, pha Nam giá sống, hài hước chọc ghẹo tôi và còn tặng thêm cái nhìn hàm ý ghen tuông làm tôi bật cười khanh khách , tôi cũng không chịu thua nên chêm thêm dầu vào lửa :
- Ôi, thân này ví xẻ làm đôi....
Tôi chưa nói hết câu là đã bị chàng xô té nhào xuống nệm , nhanh chóng hôn lên đôi má đỏ hồng lúc ấy và vực tôi dậy :
- Bao nhiêu đó đủ cho sáng nay , anh sẽ đòi nợ em sau, giờ thì mỗi người đi lo công việc của mình ! Nhưng nhớ đừng về quá trễ vì em biết anh xấu tính khi đói bụng !
Tôi lườm chàng , thòng cho một câu :
- Anh đã quen chờ em hồi còn đính hôn, giờ đã là vợ chồng thì ráng tiếp tục chờ đi , không nên thay đổi tính kiên nhẫn và lòng kiên cường rất đáng ca ngợi đó .... ! Nói xong tôi chạy vụt vào phòng tắm với tiếng cười giòn rã và đóng nhanh cửa lại ...
*****
- H. tìm kiếm ai ở hướng đó vậy ?
Tôi giựt mình đánh thót và quay người lại đúng 180° , trước mặt tôi là một người đàn ông cao lớn với bộ đồ veste vừa vặn, nâng lên thêm gương mặt phải thành thật mà nói là rất đẹp mắt đối với riêng tôi. Dù đã biết là anh T. cao hơn những người đàn ông Việt nam bình thường ,vậy mà hôm nay tôi vẫn còn ngạc nhiên trước chiều cao hiếm thấy đó ! Ngày trước khi còn sống tạm chờ ngày lên đường đến quê hương tạm trú , trong trí nhớ tôi là một anh T. với quần áo rất đơn sơ giản dị , da đen ngâm vì những cơn nắng cháy của miền biển , tóc dài đến vai hơi bồng , hơi gầy nên cái chiều cao quá khổ càng lêu khêu hơn ! Ừ, dáng dấp hippie lỡ thời của ngày xưa giờ là một dạng người đạo mạo, tươi rói sức sống ... Tôi đang miên man với những ý nghĩ trong đầu thì giọng nói trầm ấm của anh T. lôi tôi về thực tại :
- Anh có được phép hôn chào Madame cho đúng lễ nghi không vậy ? Anh T . vừa hỏi, vừa nhìn tôi một cách rất tự nhiên , tôi lính quýnh lên vì câu hỏi lịch sự không kém phần tế nhị đó và chưa kịp phản ứng thế nào thì đã thấy mình nhận được ba cái hôn trên đôi má !
- Hồi nảy làm gì mà H. nhìn anh trân trân vậy , không nhận ra anh sao , bộ già hơn nhiều phải không ?
- Đâu có , tại em hơi ngạc nhiên vì cả mấy năm trời anh T. chỉ gởi vỏn vẹn một tấm hình nên em thấy hơi khác chút thôi ; trí nhớ lúc nào cũng hay phản bội ta mà ! Tôi vừa cười vừa biện hộ cho chính mình .
- Ông xã của H. đâu , không đến cùng H. để gặp anh sao ?
- Dạ, ảnh phải đi công việc trọn buổi sáng nay và ngày mai là Ba mẹ chồng em sẽ đến đón và đưa tụi em về Normandie rồi anh ! Nếu anh T. đưa em về lát nữa thì thể nào cũng gặp ảnh đó !
- Ừ, anh cũng muốn gặp người ta của H. để biết nhau chứ , bây giờ H. muốn đi đâu ?
- Em không biết , nhưng đến chỗ nào yên tĩnh chút và còn ghé thăm hai bác của anh nữa chi ?
- Được , vậy để anh làm tài xế sáng nay cho đến trưa còn việc đến thăm hai bác của anh thì chắc H. không có đủ giờ đâu, vì hai bác ở ngoại ô của Paris , khá xa , thôi để anh chuyển lời hỏi thăm cũng đủ rồi H. à !
Anh T. nhanh nhẹn mở cửa xe và chờ tôi ngồi gọn gàng trên băng ghế xong mới khép cửa xe lại ! Chúa ơi, thêm một điểm cho cung cách lịch sự của người khác phải mà tôi rất để ý vầ ông anh này Tây dễ sợ !
Anh T. loanh quanh , luồn lách chiếc xe thật tài tình vì tôi thấy giòng xe của Paris mà phát ngán , người và xe ở đâu mà đông và tấp nập vô cùng !
- Thường ngay anh rất ít khi lái xe vào những nơi này , vì nó rất đông du khách, hôm nay đặc biệt đâm đầu vào để cho ít ra H. cũng được viếng Paris một chút xíu với anh !
***
.... Không biết đến bao giờ mình mới gặp lại hở H. ? Một ngày nào đó anh sẽ nói với H. là đã bao năm rồi ... và anh rất mong có ngày H. sẽ qua thăm thành phố anh đang sống , chỉ cần vài ba tuần là H. sẽ đi thăm được khá nhiều nước của Châu- âu rồi đó !
... Đôi khi đứng trước những thắng cảnh đẹp nổi danh của Paris mà lòng anh chùng xuống vì những nỗi buồn vô cớ , rồi lại bật cười lên vì sự ngớ ngẩn của chính bản thân .... ! H . mau lớn đi rồi anh em mình gặp nhau tại Paris, chắc sẽ vui lắm phải không H. ?! Nhưng anh sợ lúc đó ta mất hết những gì ta có hôm nay !
....
Ngồi đối diện nhau trong một quán ăn Việt Nam tại quận 13 , anh T. ngó thoáng qua thực đơn rồi xếp nhanh lại , nói với tôi:
- H. muốn dùng gì để anh gọi cho .
Tôi đọc tới đọc lui, lật qua lật lại quyển thực đơn , cuối cùng đặt nó xuống bàn và thở dài ( đây là điểm yếu của chính bản thân tôi , rất ghét phải chọn lựa dù ở bất cứ thể loại nào) . Dưới ánh mắt chờ đợi của anh T. , tôi chỉ biết cười trừ :
- Anh T. muốn gọi gi đều được hết, nhưng chỉ một món thôi vì em không đói lắm đâu !
- Vẫn thói quen cố hữu là giao hết trách nhiệm cho người khác hả H. ?
Tôi biết đó chỉ là một nhận xét rất chính xác của anh T. nhưng mặt tôi lại đỏ bừng lên, và như để trốn tránh cái gì đó khó diễn tả bằng lới , tôi đưa mắt ngó ra vỉa hè . Hiểu được sự im lặng bất thình lình ấy , anh T. quay vào bên trong gọi người tới đặt thức ăn .
***
H. thương mến ,
H. quên anh rồi phải không H. ?! Nếu anh không lầm thì đã có 18 tuần 4 ngày rồi H. không có thư cho anh . Anh cũng thế , giận H. nên anh cứ chờ thư của H. mãi đến hôm nay . Cuối cùng rồi anh lại ngồi cặm cụi viết thư cho nhỏ, ..... anh có cảm giác nếu không thì anh sẽ vĩnh viễn mất H. , một ngừời em gái mà anh rất thương mến .... . Nhưng đó không phải là anh thua nhỏ mà chỉ là nhường vì anh lớn hơn nhỏ nhiều ....
Thôi mình huề đi H. nha, bộ H. đang cười và cho là anh có bộ mặt chai phải không, mặt anh không chai mà chỉ dày thôi !
Viết thư cho anh đi H., mỗi tuần chỉ có hai ngày về lại Paris là mỗi tuần anh mong đợi vô cùng nhận được tin tức bên ấy . Ngày lại ngày, tháng lại tháng ... anh mệt mỏi quá H. ơi !
***
- Ở ngoài đó có gì lạ mà Madame nhìn đến quên luôn anh vậy ?
Tiếng của anh T. lôi tôi về với thực tại , cũng đúng lúc người ta mang thức ăn tới , tôi ngạc nhiên nhìn tô phở được đặt trước mặt mình , chưa kịp mở miệng thì anh T. đã đưa tôi đôi đủa và :
- H. ăn thử đi , họ nấu không đến nỗi tệ món này tại đây . Rồi kể cho anh nghe chuyện gì đã xảy ra từ khi hết thư đi tin lại hơn hai năm qua đi ! Anh vẫn còn cảm giấc hụt hẫng khi nhận được thiệp mời đám cưới của H.và C. cho đến giờ ....
Tôi nói hấp tấp như muốn ngăn chặn lại con sóng vỡ bờ của ngôn ngữ, mà tôi đoán đang bắt đầu vực dậy trên bờ môi anh T. :
- Anh T. không ăn gì ? Buổi ăn trưa của anh chỉ là ly cà phê thôi sao, dễ nuôi quá vậy ! Còn anh ? Nếu em không lầm thì anh đã xong việc học hành và chừng nào mới chịu gởi thiệp báo tin vui cho tụi em đây ?
- Đừng có đánh trống lãng , anh vẫn vậy, đã tìm được việc làm thích hợp theo ngành học , riêng những chuyện khác thì ... lở dở hết rồi !
- Tụi em quen nhau rất tình cờ .....
***
... Lần này thư của H. gởi qua nó ngắn chi mà ngắn kỳ lạ, hỏi thăm bác của anh mấy câu là đã hết trang , cuối thư còn kèm theo những câu viết mà anh thấy nó nặng ơi là nặng , để hôm nào anh đem ra bưu điện nhờ người ta cân thử coi nó nặng tới mấy tấn H. biết không ?!
... hãy kể cho anh nghe H. đi đâu, làm gì , học hành ra sao, bạn bè thế nào , anh nghĩ mình đã biết nhau nhiều thì H. có thể kể hết cho anh nghe về cuộc sống bên ấy, biết đâu anh có thể giúp được gì không ....., chứ thấy toàn là chọc ghẹo, bôi bác , moi móc ông anh này không hơn không kém !
***
Lý do gì, tôi không rõ lúc ấy , chỉ biết mình đã kể hết cho anh T. nghe câu chuyện riêng thật tự nhiên giữa hai người bạn rất thân thiết tự lâu đời, không một kiểu cách hay trốn tránh như trên những lá thư ! Hạnh phúc đã giúp tôi mở toang cánh cửa tâm hồn , có thể là vậy ...
Anh T. giữ im lặng một hồi lâu sau khi tôi kết thúc câu chuyện, điềm đạm cất tiếng :
- Nếu anh không lầm thì lúc đầu rất rắc rối phải không ?!
- Sao anh T. biết vậy ? - Tôi ngạc nhiên hỏi lại .
- Ba của H. có viết thư cho bác anh ! Mà anh cũng công nhận là H. cứng đầu ghê , nghe đâu có ông nào đó đã chịu đứng làm hàng rào ngăn cản nữa mà ...
Tôi bật cười :
- Trời ơi , bây giờ nhắc lại mà em còn thấy giống y như màn kịch , nhưng anh T. thấy đó mọi chuyện rồi đều kết thúc tốt đẹp . Thà khởi đầu bằng nước mắt rồi kết thúc bằng nụ cười hơn là ngược lại !
- Anh thành thật chúc hai vợ chồng H. luôn hạnh phúc , ê nhỏ , chắc tương lai anh không lấy vợ người Việt đâu !
Tôi đưa mắt ngạc nhiên nhìn anh T. :
- ....?
- Vì đơn giản là cô ta sẽ đọc hết hộp thư cũ của anh thì phiền , đàn bà có những lúc hay ghen với quá khứ của chồng , mặc dù đó là chuyện đôi lúc rất vô lý !
- Ghen là vì không tin tưởng nhau, em nghĩ vậy ! Mà anh T. đâu cần phải giữ thư từ linh tinh ...
- Đó là chuyện của tui, thưa Madame , bây giờ để anh đưa H. về, không thôi có người đi báo cảnh sát là :" Vợ tôi bị bắt cóc rồi ! " .
Trên đường trở về khách sạn, tôi đưa mắt quan sát các công viên rực rỡ hoa của Paris , phải nói là thành phố này rất cuốn hút tôi về mọi mặt .
- Tháng này hết mùa Tulipes , loài hoa mà H. yêu chuộng rồi !
- Anh T. ... ,tôi bỏ lững câu nói và bắt sang đề tài khác :
- Paris trồng hoa trong công viên đẹp quá hả anh !
***
... H. biết không , mùa này Paris tràn ngập hoa Tulipes , đủ màu, đủ sắc . Nhưng màu anh yêu thích nhứt là màu đỏ! Đôi lần đi chơi với mấy cô bạn gái trong công viên hay vườn hoa , anh thường đứng thật lâu chiêm ngưỡng giống hoa xuân này .Có lúc anh tự hỏi là tự bao giờ anh đã yêu và rất yêu hoa Tulipes, nó đã trở thành một kỷ niệm đẹp , rất đẹp mà anh không bao giờ quên . Mỗi lần mùa xuân đến là mỗi lần anh chờ đợi một cái gì đó cuộn về trong ký ức, thật khỏ tả hết H. à ....
***
Qua những câu chào hỏi xã giao xong thì vợ chồng tôi chia tay anh T., vì anh phải trở về việc làm . Nhìn dáng dấp của anh khuất dần trên góc phố nhỏ , tôi có cảm giác như đây là lần cuối cùng được nhìn thấy anh . Tôi không tin những chuyện gặp lại nhau rất tình cờ sau một thời gian dài xa cách, như trong tiểu thuyết mà các tác giả thường dàn dựng, gây sôi động lên quá khứ của một chuyện tình dang dở nào đó . Theo tôi nghĩ một cách chủ quan là tự mình tìm kiếm mới thấy chứ ngoài ra rất hy hữu mới có những trùng hợp bất thình lình .
Phía anh, tôi không dám khẳng định, nhưng phía tôi , biết là mình đã không yêu anh đúng nghĩa của phạm từ này , chỉ là một tình bạn cao quý của thời mới xa quê hương , thời đang lớn , với rất nhiều mộng mơ đến một thế giới mới lạ nào đó . Những rung cảm rất tự nhiên , dịu dàng ấy chỉ dừng lại ở một thời điểm nhứt định và không thể nào tiến xa hơn được nữa ! Tuy vậy nó sẽ khắc sâu mãi trong tâm khảm của ta , để có những lần ta chợt nhớ tới và cảm thấy thật hạnh phúc khi mình đã có rất nhiều kỷ niệm đẹp đến như vậy !
...
- Vợ anh nghĩ gì mà anh thấy em ở đâu xa lắc chỗ mình đang đứng vậy ?
Tôi chẳng nói, chẳng rằng chỉ vùi đầu vào vai chàng và nói rất khẽ ( có thể vì sợ cơn gió nghe được sẽ thổi bay đi hạnh phúc trong tầm tay lúc ấy ! ):
- Thương anh quá ! Và bây giờ dẫn em đi chơi đâu cũng được , nhanh lên anh ...
Vừa nói tôi vừa buông chàng ra chạy thật nhanh ...., bên tai tôi là tiếng giày của người tôi yêu quý , người mà tôi không thể tưởng tượng đến cảnh mất chàng và nếu chuyện đó xảy ra thì tôi sẽ chẳng còn hiện hữu chốn này !
***
Ngày... tháng... năm 1994
H. thương ,
Chị trả lời thư cho em đây, em và gia đình thế nào ?Khỏi hỏi là vẫn biết hạnh phúc ngập tràn phải không ?! ....
....
Ps : H. còn nhớ anh T. không ? Ánh mới lập gia đình với một cô gốc người Tàu , nói rất ít tiếng Việt ! Chị thấy lạ ghê nơi !
***
Tôi buông lá thư xuống gối và đưa mắt nhìn ra bầu trời xanh thẳm của mùa Xuân . Hôm nay khí hậu bỗng dưng ấm đến lạ lùng, ngoài vườn mấy khóm Tulipes đang rực rỡ, đẹp quá ! Đưa tay cầm lên chiếc khăn choàng bằng len ấm, tôi mở cửa đi ra vườn, đến gần những khóm hoa tôi yêu thích và .... trong gió chừng như có tiếng ... " Anh không biết đã yêu hoa tulipes tự thuở nào ! "
Hạnh phúc như H. nha anh T. , tự thâm tâm tôi cầu chúc cho anh như vậy !
***
Tôi chợt nghe loáng thoáng :
- Mẹ ơi, sao mẹ không đuổi con sóc đi , nó đang gặm hoa kìa .
Thằng bé con vừa gọi tôi vừa đưa đôi tay tròn mũm mỉm chỉ vào cảnh tượng thật thấy ghét , nhưng tôi chỉ cúi xuống ôm cậu nhỏ hôn lên đôi má hồng và mát lạnh của con rồi nói :
- Con đuổi sóc giùm mẹ hôm nay đi, để mẹ vào viết một lá thư và chuẩn bị cơm chiều , ngoan đi mẹ cưng !
Mỹ Hạnh
NHỮNG NGÔI NHÀ IM LẶNG .
Dựng chiếc xe đạp vào khung cửa sắt , nàng cúi xuống vặn kỹ ổ khoá, vươn vai đứng dậy , hít thật sâu luồng không
khí mát lạnh của những ngày giữa thu . Trước mặt nàng ,một con lộ dài ngút mắt, đến cuối tầm nhìn bên phải là nóc
chuông ngôi Thánh Đường của thành phố lớn, nơi nàng cư ngụ. Hai nóc chuông cao ngất quen thuộc đã trở thành
một định hướng cho tất cả những ai không quen biết thành phố !
Hôm nay bầu trời thật trong xanh, thình thoảng vài cơn gió nhè nhẹ thổi lăn lốc những chiếc lá vừa rụng bên vệ
đường , trong gió hình như có một luồng khí ấm nóng là lạ, nàng dự đoán chắc rồi sẽ có một cơn mưa kéo tới trễ
lắm là vào sáng mai . Sống nơi đâu lâu dần ta quen ở đó và bắt đầu để ý đến những thay đổi tuy nhỏ nhặt, nhưng
thường cho ta một khái niệm khá đúng .
Nhưng nàng đến đây đâu phải để ngẫm nga, ngẫm nghĩ về thời tiết nắng mưa đâu , nàng đến đây là đi thăm lại một
khu phố rất gần gũi và rất quen thuộc với nàng . Nhứt là từ khi cha nàng đã đi thật xa.
Nàng đưa tay đẩy cánh cửa sắt đúc chạm rất tỉ mỉ vào đầu thế kỷ 19 , khu phố chỉ mở cửa cho mọi người được tự
do ra vào từ sáng đến chiều tối, sau giờ nhứt định thì người gác cổng sẽ khóa lại và thế là khu phố chìm hẵn vào một
sự yên tịnh cần thiết . Bước tới vài bước là lúc nào nàng cũng đưa mắt đọc câu in khắc trên tấm bia nhỏ " Xin vui lòng
tôn trọng sự yên tịnh và sạch sẽ nơi đây " , nàng chợt nghĩ, ở bên ngoài , nàng vẫn thấy nhan nhãn những bảng hiệu
viết y như vậy, nhưng hình như không được tôn trọng tuyệt đối ....
Trước mắt nàng là những dãy phố chi phối rất đặc biệt , khu phố này đã được đặt những viên gạch đầu tiên vào thời
đầu của dòng Thiên chúa giáo . Theo như các bản thảo ghi nhận và lưu trữ lịch sử của thành phố thì chính nơi này
đã là một tu viện rất lớn của các vị nữ tu dòng Augustin vào thế kỷ thứ 8 . Theo giòng thăng trầm của thời gian , thị
trưởng của thành phố đã mua lại khu phố , chia năm xẻ bảy ra và chỉ giữ lại khoảng 11 hectares với 106 000 ngôi
nhà xưa lẫn mới và có đến 108 ngõ ngách ! Khu phố được chia ra hai phần rõ rệt bởi con sông nhỏ và duy nhứt của
toàn thành phố. Dân cư nơi đây khá đông và đủ mọi tầng lớp trong xã hội : ông tỉnh trưởng, nhà chính kiến đại tài ,
nhà văn đã từng lừng lẫy tên tuổi một thời , vị kiến trúc sư quen thuộc , nhà thương buôn giàu sụ , tay đua xe danh
tiếng của Formule 1, và không thể quên những người thường dân sống giản dị, khiêm tốn một thời ..., tất cả đều
ngụ chung một nơi, phải chăng đó là định luật bất di, bất dịch .
Những ngôi nhà nơi đây dặc biệt là có nhiều thế hệ cùng họ hàng ở chung một căn hộ. Từ thời xưa đến giữa thập
niên '40 , người ta dùng một loại đá tàn ong, màu xám đen, dấu vết tự hơn 8000 năm còn lại của vùng núi lửa , để
đặt gạch xây dựng lên ngôi giáo đường, tu viện rồi đến cất nhà, chính vì thế mà đây là đặc điểm nỗi bật của khu phố
! Về sau loại đá này trở nên hiếm hoi, người ta bắt đầu dùng tới thạch hoa đá hoặc đá nhân tạo...
Thật ra nàng không quen ai ở khu phố này , nàng đến là vì thích không khí yên lành và sự im lặng hiện thực của ngụ
dân , hôm nay gần đến ngày lễ tưởng nhớ những người thân thương đã ra đi vĩnh viễn, nên khu phố đẹp một cách lạ
lùng, hầu như 2/3 các ngôi nhà đều được trang hoàng, quét dọn thật trang trọng .Hoa thu cúc đủ màu, đủ kiểu và
luôn cả Cyclamen màu trắng cũng bắt đầu thông dụng .... được đặt dưới chân tường hay đặt ngay lên ở giữa nhà !
Nàng thích những ngôi nhà được canh giữ bởi một thiên thần nào đó , trên tay cầm vòng hoa hay một cây thánh giá !
Khi nhìn những ngôi nhà như vậy nàng liên tưởng tới câu nói quen thuộc một khi ai đó đóng cửa hơi mạnh tay :
" Hãy khép nhẹ cửa chứ đừng nên đóng mạnh lại, nếu không bạn sẽ làm kẹt đôi cánh của thần hộ mệnh " ! Một cung cách lễ phép, lịch sự thật đáng tôn trọng !
Tuy vậy, khu phố vẫn có những căn nhà đã tự lâu đời hoang phế , dù đã được xây lên với phòng kính bao bọc , trang
trí rất đẹp của một thời, giờ lại thiếu sự chăm sóc nên tiêu điều và lạnh căm. Chẳng một ai viếng thăm, chẳng có gì
gợi lên sự luyến tiếc ngoài mấy cọng cỏ hoang mọc quanh đó ! Thường khi đến trước những căn nhà như vậy , nàng
lại tò mò đọc xem đã có ai vào ngụ nơi này và ai là người cuối cùng đến ngụ tại đây !
Điều nàng không thấy đẹp mắt lắm đó là những ngôi nhà được trang trí bằng những chậu hoa bằng vải bọc nhựa,
thật là lạ, tại sao không để trơn tru có thể đẹp hơn các màu sắc giả tạo phai dần theo mưa nắng rồi trở nên trắng bệt
ra !
Chợt nhớ đến ngôi nhà của cha nàng , khi về chơi hè, nàng đã đến thăm cha và rất ngạc nhiên thích thú khi thấy ngôi
nhà của cha không như những ngôi nhà cạnh bên . Mẹ đã đặt cho cha một tảng bia khá lớn,chiếm hoàn toàn chiều
rộng và nằm dài ra trên phần đất với tên họ khắc sâu vào tảng đá hoa cương , nàng nghĩ hẵn cha rất hài lòng. Vì ở
những nơi gần biển phía bắc thường có những trận bão gió rất khủng khiếp , có thể làm đổ ngã dễ dàng các mảnh
tường dựng đứng , và điều nàng để ý hơn hết là dãy cây Buis đã được trồng quanh nhà ! Buis là một giống thực vật
sống lâu và phát triển khá chậm, người ta lại có thể tỉa cành theo hình dạng mong muốn , lá dạng nhỏ tròn, mặt trên
rất bóng và mặt dưới màu xanh bạc, dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ cả buổi, khi bạn đến gần sẽ ngửi thấy một mùi
thơm rất lạ, dịu, đặc biệt của loại thực vật này, và theo nghi thức Đạo Công giáo thì vào dịp lễ Phục sinh, các giáo
dân đến nhà thờ với nhánh Buis trên tay , trong buổi lễ các cha xứ sẽ ban phép lành, sau đó người ta mang về nhà
đặt bên cạnh thánh giá treo trên tường , và đôi khi người ta mang các nhánh Buis đó đến đặt lên ngôi nhà cuối cùng
của người thân họ !
...
Một cơn gió ấm thổi bồng lên lớp lá vàng khô bay đi xa một khoảng , nàng đứng lên và che tay ngang tầm mắt bị lóa
nhòa bởi ánh thái dương cuối chiều ! Phải về thôi vì sắp đến giờ đóng cửa của khu phố và ngày mai nơi này sẽ rất
nhộn nhịp với người đi, kẻ đến viếng thăm ! Mỗi một năm, ngày này là khu phố nhốn nháo nhứt ...
Không là ngày nàng trở lại vì đâu có ai để nàng đi thăm, nhưng nàng sẽ trở lại vào lúc khác , chỉ có nàng và những
ngôi nhà im lặng !
Mỹ Hạnh.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.11.2010 00:05:18 bởi M.H. Nguyen >
[sm=welcome.gif] M.H.Nguyen đến với truyện sáng tác
hai truyện ngắn của Mỹ Hạnh, Ct.Ly đã mang vào thư viện
Chúc Mỹ Hạnh luôn vui và sáng tác đều nhá
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/2452/AFE45EEDE32643BAB642231817102E4D.jpg[/image]
Xin cảm ơn lời động viên và hoa Lan của chị Ct.Ly thật nhiều !
Nhánh Lan của chị rất đẹp [sm=flower.gif]
Một lời cảm ơn...
Bước ra khỏi cửa nhà hàng, em đang cúi xuống gài lại nút chiếc áo len cho con thì có một giọng nói rất quen thuộc : " M.khỏe không ? Thằng lớn giống M. quá ! H. thấy gia đình M. ngay lúc bước vào nhà hàng, nhưng ngại nên đợi ra đây mới chào hỏi ! "
Em bật thẳng người lên và thấy bên cạnh anh có thêm người thứ hai, em từ tốn trả lời " Dạ khỏe, chào H. và chị! ", vẫn cái giọng ngoan ngoãn đó của em cho dù mình vẫn luôn luôn gọi và tự xưng bằng tên của nhau ! Em chần chừ đưa ánh mắt chờ anh giới thiệu cô nàng, như hiểu ý nàng lùi đi mấy bước, ngay lúc đó chồng em ra tới cửa và bắt tay chào anh , trao đổi vài câu khách sáo rồi chúng em bước đi !
Anh vẫn đứng đó nhìn đến lúc vợ chồng con cái em đi khuất ...
Em biết là anh đã cố tình sắp đặt một khoảnh khắc nhỏ đó để nhìn em tận mặt, nhìn sự hạnh phúc bên cạnh chồng con của em!
.........................
... Năm cuối của trung học, quen anh qua bạn bè, cái dáng dấp cao ráo hiếm thấy, một gương mặt hơi xương xẩu, không đẹp trai đâu duy chỉ có đôi mắt khi nhìn ai thì thường chăm chú, hình như muốn lột trần tâm tư của người đối diện! Vậy mà không biết tại sao nhóm bạn của em ghét anh , anh cũng không mấy ưa họ ...và em ở giữa để "chịu đòn " ! Đến ngày khi nghe lời đồn đãi của bạn bè là anh " để ý" tới em đã làm em giận đến cắt đứt hết moị liên lạc, thời đó chỉ có hẹn đón ở trường và phone : em không bắt điện thoại và không về đúng giờ như trước! Hình như anh đã hiểu nên ta xa nhau thật lâu ...
Một năm trôi đi, hai năm bước qua, hè năm thứ ba em ghi tên xin học bổng tiếng Anh ở một thành phố khác và bất ngờ nhứt là anh lại đến cùng thành phố đó làm việc mùa hè ! Làm sao em tránh mặt tiếp tục khi mà ta có chung bạn bè ? Em đã lớn hơn nhiều rồi , không thể xử lý như cách đó gần 3 năm !
Gặp lại mà tưởng như chưa bao giờ tránh mặt nhau, anh vẫn vậy, có lẽ ân cần hơn, vẫn thói quen cũ là lúc nào anh cũng cầm khăn lau đũa rồi đặt bên cạnh dĩa ăn của em, vẫn gắp và bắt em ăn món nào anh thấy ngon. Bạn bè coi đó là chuyện thường tình nhưng em rất ngại . Biết anh có tài nấu ăn vì đã từng giúp bếp nhà hàng kiếm thêm tiền lo học phí, nên chưa bao giờ em chọn thực đơn tuy lúc nào anh cũng hỏi chung cả đám bạn nhưng lại nhìn em :
- " Hôm nay tụi mình ăn món gì đây ?! "
Em quen câu trả lời của chính mình :
- " M. không biết , ai gọi gì M. ăn đó !". Chính anh đã dạy em cách cắt miếng thịt bò thế nào cho nó đừng săn dai lại khi xào lên và đã từng chê : " M. hư như vậy thì ai dám rước về làm vợ ...! " Em cười tươi tắn và trả lời gọn ơ : " Không biết làm bếp, khỏi làm vợ ! " ....
Những cuối tuần anh thường đến ký túc xá rủ em và bạn bè đi chơi phố Tàu, một lần em chợt "nổi cơn nắng mưa" rồi nói không thích đi, vậy là bạn bè để em ở lại trường một mình... , anh không nói gì với em chỉ khyên bạn bè nên đi nhanh không lại trễ bus. Em ôm chiếu ra tắm nắng, anh kiên nhẫn ngồi đọc sách dưới gốc cây gần đó, không ai nói với ai một lời ...
Chiêù xuống, anh về với một câu ngắn gọn :
- "H. về nha, tuần tới có thể sẽ ghé chơi !".
Tối đó em hối hận quá chạy đi phone cho anh xin lỗi và lời xin lỗi chen trong nước mắt... đến em cũng không bao giờ hiểu tại vì sao ?!!! Em nghĩ anh rất hài lòng nên chỉ đến giữa tuần là anh đã ghé thăm bạn bè và em !
Có một lần và duy nhứt chỉ một lần đó, từ lúc gặp em và bạn bè chung nhóm cùng nhau đi phố, anh chỉ hỏi han em vài câu và suốt buổi chơi còn lại là anh trò chuyện với cô bạn khác, em biết hai người quen nhau từ lâu, em đã không nói gì và cũng chẳng tỏ thái độ chi khác lạ, nhưng anh biết là em đang nghĩ gì ..., như thế rồi mình lại chẳng gặp nhau hai tuần dài: anh bận việc và em không nhận phone ! Hai lý do chính đáng hay vô lý ? Cả hai đều không nhắc tới chuyện đó khi làm hòa lại với nhau !
...
Về lại thành phố để nhập học, em tiếp tục quay cuồng với bao là bài vỡ, công tác báo chí, hội họp, bạn bè và quên mất anh một thời gian. Một ngày phải đi dự tiệc cuối năm do hội sinh viên tổ chức, em không muốn nhập chung vào đám bạn và chợt nhớ tới anh, gọi phone hỏi dò rồi mời anh đi chung , anh không đặt một câu hỏi nào, không cả một lời trách móc, anh nhận lời một cách thật tự nhiên như mình gặp nhau hằng ngày ...!Tối hôm đó với nhiều hoàn cảnh xảy ra , anh đã ngồi chiụ đựng, chứng kiến em giải quyết chuyện riêng mà chẳng một câu phán xét !!!
Lúc đưa em về đến trước cửa nhà ... , lần đầu tiên rất bất ngờ ... anh ôm chặt lấy em , đặt nụ hôn dài lên lên trán, lan dần xuống má và tìm kiếm môi em ... Em vùng vẫy, cố xô anh ra, cơn giận đã làm em khóc nấc lên , anh buông nhẹ em nhưng vành môi anh lại thấm nước mắt giận hờn của em và thì thầm thật nhẹ :
-" H. xin lỗi, nhưng đó là lỗi tại đêm nay M. đáng yêu quá ! M. vào nhà đi ngủ ngay đi ,M. mệt lắm phải không và đã khuya rồi , H. sẽ phone sau !"
Mấy ngày kế tiếp, em bị bạn bè "lên lớp", đến cả ông anh cũng la cho một trận ra gì " Anh mà là thằng H. chắc em biết tay anh từ lâu rồi, hư quá, em đem H. ra làm bình phong che chở và cho đó là lời từ chối đối với T. vậy mà coi được sao ? Mà anh cũng không hiểu thằng H. sao cứ bị con nhỏ này quay mòng mòng vậy mà cứ chịu trận !!! " ...Em đã giận hết mọi người luôn cả anh trong đó !
Mình lại xa nhau không nguyên cớ ...
Vào đại học, em thêm một lần ngỡ ngàng khi thấy anh tự nhiên vào ngồi cạnh em trong giờ Toán! Vẫn vậy, nụ cười vui vẻ như thể không có một khoảng thời gian dài xa cách !Nhưng lúc đó con tim em đã thực sự thuộc về một người và anh biết! Học chung cours, làm chung dự án, soạn bài chung trên thư viện..., tất cả chỉ dừng ở đó, đến một ngày, sau những giờ mệt mỏi với sách vỡ anh đề nghị chở em đi lên đồi công viên thay đổi không khí một chút!
Đến nơi , anh thản nhiên ngồi cạnh em và hỏi em
-" H. hút thuốc được chứ ? " ,em hơi ngạc nhiên nhưng vẫn trả lời :
- " Dạ H. cứ tự nhiên ! Đôi khi M.thích mùi thuốc lá thoang thoảng, hình như chính H. đã tập cái thói đó cho M .! ".
Châm xong điếu thuốc anh trầm ngâm rồi chợt quay qua hỏi em :
- " M. yêu người đó lắm phải không ? ", em gật đầu
- "Vậy là M .đã hôn người ta rồi !!! ".
Không hiểu sao, mặt em ửng đỏ lên và anh nhìn sững em như là thấy quái vật xuất hiện trước mặt mình , không biết anh nghĩ gì mà phá ra cười, em lại ngượng chín người lên ...
- " Chính H.đã dạy M.mà ! M. biết là cả hai ta chỉ hôn người mình yêu mà thôi !!! "
- " Còn lâu, sai bét rồi ...!" em lại cãi bướng vì tự ái, quay mặt ngó xa xôi
Anh giữ im lặng, em lặng lẽ tìm hơi hướm mùi thuốc lá quen thuộc và chợt nghĩ có lẽ đó là lần cuối cùng... Em nghe tiếng thở dài và anh bật lời :
- " H. thích M. ở chổ M. không bao giờ bắt buộc H. từ bỏ một thói quen cá nhân nào ! Đây, như chuyện hút thuốc, những người H. quen đã bao lần tỏ vẻ trách móc H. hút nhiều đến ho khi trời trở lạnh và ra luôn cả yêu cầu H. bỏ thuốc lá nếu muốn tiếp tục với họ nữa kìa! M. thì khác nhiều quá, chưa bao giờ H. nghe M. đặt một yêu cầu hay đòi hỏi gì để người khác phải làm theo quan niệm của mình , bên cạnh M. thấy thật nhẹ nhàng ! Đó là lý do tại sao H. thương M. ...., nhưng đã xưa rồi, biết M. đang vui và đang được yêu rất mực , H. chúc cả hai thật hạnh phúc ! "
Em không trả lời chỉ cười và nhẹ nhàng đứng lên nói " H. chở M. về đi đến giờ hẹn rồi ! " ... " Cảm ơn H. buổi chiều đẹp !" ...
.................................
Đến giờ M. vẫn biết là mình đã được thương yêu đến mức nào, tình cảm đó nó vượt ngoài tầm bắt của con người, nó không là tình yêu đôi lứa đúng nghĩa, và cũng không là tình bạn thuần túy, M. không nói nó cao thượng vì ta không là thánh thần; chỉ biết nó đẹp và xin cảm ơn dù muộn màng người đã từng là bạn, là anh ...! Và anh hãy biết là M. luôn hạnh phúc bên gia đình như anh đã từng mong ước và chúc tụng !!!
Cho một kỷ niệm rất đẹp của thời con gái !
***
Viết tặng riêng cho H. và M.
Ngày 3- 7- 2009
Mỹ Hạnh
"Một Lời Cám Ơn..." đã được mang vào thư viện.
Xin cám ơn tác giả.
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/95654/47EE9B7FA0EA41A08D2166904630F097.jpg[/image]
ĐÊM GIÁNG SINH .
Bà Jeanne đưa tay vén tấm màn cửa sổ, ngó ra bên ngoài nét lo ngại trong ánh mắt, tuyết rơi nhiều quá chắc là đêm nay bà lại không dự được Lễ Giáng Sinh ; đường xá rất trơn trượt mỗi khi tuyết rơi cả ngày như vậy . Một thân một mình sống nơi đây thì ai đưa bà đi , hồi chiều có người bạn mời bà đi Lễ cùng với họ đó chứ, nhưng vì gia đình họ quá đông con cháu nên bà ngại và đã từ chối . Bà thầm nghĩ đành chịu vậy, mình đi Lễ vào sáng mai cũng được mà. Năm rồi vì mẹ của bà đã trở bịnh nặng nên bà không thể để mẹ ở nhà một mình ,cho dù sự vắng mặt không quá hai tiếng đồng hồ . Năm nay thời tiết lại không ưu đãi bà !
Bà Jeanne đã ngoài bảy mươi tuổi, đúng hơn là ba năm nữa bà sẽ bước vào tuổi tám mươi . Nhưng nhìn thấy bà sẽ không ai tin vào số tuổi đó vì ngoài mái tóc bạc trắng bới gọn lên phía sau ót , dáng dấp bà vừa tầm, cử chỉ nhanh nhẹn . Nhìn qua y phục , ta thấy đây là một phụ nữ biết làm dáng rất khéo léo, nhẹ nhàng , thanh lịch và cả đời đã tuyệt đối không bao giờ chạy theo thời trang một cách mù quáng . Một gương mặt rất dễ nhìn , ánh mắt đầy thiện cảm và có thể nói đây là điểm nổi bật nhứt trên gương mặt bà : cặp mắt màu hạt dẽ ấy thay đổi theo tâm tình của chủ nhân nó, có thể trở nên màu rong biển nâu đen pha chút xám khi nổi giận và hoàn toàn nâu vàng khi hài lòng, vui vẻ !
Hướng mắt về cái hang đá nhỏ do chính tay bà trang trí, những ánh đèn vàng nhấp nháy làm sống động lên các nhân vật vây quanh. Đây là Đức Mẹ Maria với gương mặt hiền từ , thánh thiện vô ngần . Kia là Thánh Joseph đứng đối mặt , cây gậy trong tay, cả hai nhân vật này đều cúi nhìn xuống cái máng lừa còn trống chỗ ( vì bà Jeanne chỉ đặt hình tượng của Chúa Hài Đồng vào đó , sau buổi Lễ đêm mà thôi ) . Phía sau lưng của Marie và Joseph có một chú lừa đang gặm cỏ, không xa một con bò nằm cạnh và giương đôi mắt ngó vào máng lừa . Bà đã mất hết một ngày để lôi từ thùng trang trí dành riêng cho mùa lễ Noel những nhân vật, những căn nhà nhỏ, một ngôi nhà thờ, và tất cả mọi thứ vặt vãnh cần thiết không thể nào thiếu . Mọi năm hai mẹ con bà góp chung ý kiến nên trình bày thế nào cho khác đi năm trước đó một chút ! Năm rồi một mình bà loay hoay , thế mà cũng đẹp lắm chứ, bà đã đỡ mẹ ra phòng khách để mẹ bà vui hơn khi nhìn thấy máng lừa , đó là Noel cuối cùng của mẹ bà Jeanne !
Hôm nay, chỉ còn có một mình bà với căn nhà quá rộng và quá yên lặng . Mấy ngày qua, bà nhận được không ít thiệp chúc mừng Giáng sinh và những người bạn già lâu năm gọi điện thoại hỏi thăm ! Nhưng rồi bà vẫn thấy có một sự trống rỗng nào đó khó định nghĩa được bủa vây bà, nhứt là tối hôm nay ! Chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa thôi , ngay vào lúc 12 giờ khuya, các đỉnh chuông nhà thờ sẽ gióng lên nhiều hồi liên tiếp một điệp khúc vui mừng giữa một bầu trời đen thẩm. Những hồi chuông kéo dài và ngân xa trong không gian tĩnh mịch để chào đón , đồng thời chúc mừng ngày sinh nhựt của Đấng Cứu Thế . Những tiếng chuông mà bắt đầu từ Chủ nhựt đầu tiên mùa Lễ Vọng đã không còn ngân nga trước buổi lễ vui nhứt trong năm !
Bà Jeanne bước đến gần kệ tủ nhỏ , đưa tay cầm lên một trong những tấm thiệp , bà đọc chậm rãi những dòng chữ chúc mừng rồi cố gắng tìm trong trí nhớ gương mặt của chủ nhân nó. Có người đã lâu lắm rồi bà không gặp lại và có người lại ở ngay cạnh nhà của bà đây thôi . Bà tưởng tượng cảnh người đó ngồi nắn nót từng câu, từng chữ dưới ngòi bút , họ dán lên những con tem thường rất đẹp vào mùa lễ, rồi đem thư bỏ vào thùng thư . Một chút ấm lòng đối với bà trong khoảnh nhắc nhỏ .
Nhưng không , bà không được để ngày hôm nay trĩu nặng bởi những nỗi buồn bâng quơ như vậy , ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc , bà cầm lên quyển sách viết về kiến trúc của những ngôi Thánh Đường , đưa tay sửa lại gọng kính và bà bắt đầu đọc ....
***
Ding dong .... ding dong ...
Bà Jeanne giựt mình vì tiếng chuông bất ngờ vang lên một cách khó chịu vào giờ này, bà đâu có hẹn với ai , bà từ tốn đứng lên .
Ding dong ... ding dong ...
Những tiếng chuông cửa gấp rút hơn và hình như có chút gì sự nóng lòng của người đứng bên ngoài .
Ồ, thật là bực mình và thật đáng ngại , bà vừa nghĩ vừa bước tới cánh cửa , đưa tay đẩy lệch mảnh kim khí tròn nhỏ và nheo mắt nhìn qua lỗ kính . Một người đàn ông lạ mặt, nhưng thoáng qua cách ăn mặt tươm tất thì chắc không phải là người có ý xấu , bầ vẫn chưa dám mở cửa, chỉ cất tiếng hỏi :
-Xin lỗi , ai đó ?
- Maman Jeanne , Pierre đây !
Vừa nghe xong tiếng trả lời, bà Jeanne vừa hấp tấp mở toang cánh cửa và Pierre đã ôm chầm lấy bà trong vòng tay rắn chắc của chàng .
- Pierre đây sao ?
- Đúng , chính con đây . Vừa trả lời Pierre vừa hôn lên đôi má già nua, với những nếp nhăn mềm dịu, làn da trắng mỏng, một diểm đặc biệt của những người lớn tuổi .
- Sao con lại biết ta còn ở đây ? Đã bao lâu rồi mình không còn liên lạc với nhau hả con ? Bà Jeanne vừa tìm chiếc khăn tay trong túi áo và lau nhanh đi những giọt nước mắt đang lăn tròn xuống .
Tuy Pierre nhìn bà và trên môi chàng là nụ cười vui nhộn , nhưng bà thấy trong ánh mắt màu xanh đậm như biển chiều ấy , cả một sự xúc động không che giấu được mắt bà .
- Sao maman Jeanne lại khóc, theo con thì gần đúng 15 năm rồi .
- Đã 15 năm ..., vào nhà đi con .
Bà Jeanne vừa đẩy nhẹ chàng Pierre vào nhà vừa khép lại cánh cửa để tránh luồng gió lạnh kèm theo những hoa tuyết trắng mỏng manh bay quấn quít trong không gian , len lỏi qua cánh cửa vừa mở , nó cho ta cảm giác như những hoa tuyết ấy cũng muốn được bay vào nhà bà Jeanne bởi hơi ấm của lò sưởi !
Pierre đặt hành lý vào một góc tường , cởi áo khoác lạnh móc lên máng áo cạnh bên , chàng theo chân bà Jeanne đi vào phòng khách .
- Ngồi đi con , và hãy cho ta biết vì sao lại có cuộc viếng thăm bất ngờ này ? Con hiện giờ ở đâu , đêm nay có ở lại đây không ? Ồ, Pierre , tính con lúc nào cũng đầy sự bất ngờ cả ! Hãy để ta ngắm xem con thay đổi nhiều không, lúc nãy ta không thể nào nhận ra thằng bé Pierre ngày xưa chút nào . Thuở ấy con nhỏ thó nếu không muốn nói là gầy nhom , gương mặt rất lanh lợi và cặp mắt rất đặc biệt , một màu xanh thẩm . Tóc con màu vàng nhạt như lúa mì trổ bông, từng gợn rối tung lên , chắc vì lẽ đó mà lúc nào con cũng có vẻ như quên chải đầu hay sao ấy !
Bà vừa nhắc lại hình ảnh đã hơn 15 năm qua vừa nhìn chàng trai khỏe mạnh, tóc vẫn vàng nhưng sậm hơn ,cắt ngắn, chải gọn gàng, tuy vậy nét quăn gờn gợn vẫn như xưa ! Mười lăm năm từ ngày căn nội trú đóng cửa , sao thời gian lại qua nhanh như thế được chứ ?!
Pierre ngồi thoải mái , tựa vào lưng ghế , ngước nhìn bà Jeanne với nụ cười nhẹ , không vội trả lời vì chàng biết Maman Jeanne cần thời gian để lấy lại sự trầm tỉnh thường ngày . Đó là lỗi của chính chàng, đến bất ngờ không muốn báo trước nên bà Jeanne đã thực sự xúc động .
- Con sẽ ở lại đến ngày mốt nếu maman Jeanne có một chỗ cho con ngủ, bằng không con có thể ngủ ở khách sạn nhưng đến đây chơi với maman.
- Ồ, thật không con ? Nhà này giờ chỉ còn một mình ta thôi, mẹ ta đã mất hồi năm rồi con à . Con hãy ở đây, chúng ta còn rất nhiều điều để hàn thuyên với nhau , phải không con ?!
Pierre chồm người tới phía trước , cầm lấy bàn tay buông thỏng trên thành ghế của bà Jeanne, chàng nói:
- Con xin thành thật chia buồn cùng maman Jeanne .
Bà Jeanne không trả lời , chỉ gật đầu rồi như chợt nhớ ra điều gì, bà lật đật đứng lên :
- Vui quá nên ta quên mất việc tiếp khách , con muốn dùng gì ? Con đã ăn cơm tối chưa ?
-Con còn nhớ, trước lễ Noel , maman hay giữ trai nghiêm, không ăn nhiều và chỉ uống nước hoặc trà chứ không dùng thức uống khác .
Bà Jeanne đứng sựng lại trước mặt Pierre :
- Ta không ngờ con còn nhớ tới những thói quen xa xưa đó !
- Có lúc con đã hoàn toàn quên nó , nhưng ngay lúc này nó lại hiện lên rõ ràng trong trí nhớ con như một cuộn phim quay ngược chiều maman à .
- Đến giờ ta vẫn như vậy thôi, nhưng con, sau chuyến đi xa về chắc con đói lắm , để ta chuẩn bị món ăn tối nhẹ cho con . Hãy ngồi nghĩ ngơi và xem những quyển sách ta để trên bàn thấp trước mặt con đó , ta không bắt con chờ lâu đâu !
Bà Jeanne đi ra sau nhà bếp và chuẩn bị những việc cần thiết , tiếng va chạm của chén dĩa, tiếng giầy lui tới của bà trong bếp đã lôi cuốn Pierre nên chàng định vào nhà bếp trò chuyện với bà . Nhưng khi chàng vừa dợm đứng dậy thì mắt chàng đã bị thu hút bởi cảnh hang đá được trang trí rất đẹp và ngộ nghĩnh, nó cho ta thấy phảng phất một tình cảm cao quý , thiêng liêng từ một lòng tin tuyệt đối của đôi bàn tay đã dựng lên nó .
Như một tấm màn bị xé toạt một cách rất bất ngờ , bày ra những gì đã lâu tấm màn ấy che lấp nó đi , Pierre bước chậm rãi vào hướng nhà bếp, chàng đứng dựa vào khung cửa và nhìn dáng dấp của người đàn bà mà chàng yêu kính nhứt :
- Maman Jeanne còn nhớ Noel cuối cùng trước khi con từ giã thành phố này không ?
Bà Jeanne quay lại và nhìn thẳng vào mắt chàng Pierre, bà không muốn nhắc lại những kỷ niệm buồn sau những ngày Lễ ấy vào hôm nay .
Thời đó, bà Jeanne sống với mẹ , bà không lập gia đình nhưng lại rất yêu trẻ con , bà tham gia việc dạy giáo lý cho các em nhỏ trong một tu viện nhận nuôi dạy trẻ mồ côi !
Các em gọi bà là maman Jeanne . Maman Jeanne rất hiền nhưng khi phạt thì bà không hề nhẹ tay , tuy vậy bọn trẻ vẫn thích quây quần bên bà để nghe kể chuyện , một năng khiếu mà bà vẫn còn giữ đến ngày hôm nay ! Sau khi dòng tu đóng cửa, những đứa bé mồ côi ấy được chia ra và đến ở những nhà nuôi thanh thiếu niên do nhà nước tổ chức ! Đó là khoảng thời gian buồn nhứt của đời bà , nhưng tất cả đều đã xa xôi .
Pierre nhận thấy sự im lặng của bà, chàng tiến đến gần , dìu bà ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn ăn và nói:
- Con thấy maman chưa đặt tượng Chúa Hài Đồng trong máng lừa nên lúc nãy khi nhìn thấy nó con nhớ tới khuya đó sau buổi lễ , maman và các bạn đã lục lạo khắp phòng để tìm bức tượng . maman còn nhớ không ? Con cũng bổ xô như các bạn đi tìm và cuối cùng tất cả đều phải đi ngủ vì đã quá muộn mà chưa ai tìm ra vật muốn tìm !
Vậy đó, rồi khi các bạn đã say giấc, con rón rén mang bức tượng nhỏ nhắn ấy định đặt lên máng lừa trong nhà nguyện nhỏ . Điều bất ngờ là khi con đến , cảnh maman quỳ trước máng lừa trống rỗng ấy với những lời cầu nguyện thật nhỏ , mà lại vang thật mạnh vào tai con . Rón rén đến gần maman và con xòe rộng đôi bàn tay nhỏ của mình ra trước mắt maman . Lúc ấy con nghĩ mình sẽ bị đòn một trận vì tội quá quắt này , nhưng không , maman đã không buông một tiếng la mắng nào , chỉ thì thầm thật nhỏ như sợ ai nghe thấy :
- Pierre, con hãy đặt tượng Chúa vào máng lừa , dâng một lời cầu nguyện rồi về ngay phòng con ngủ đi .
Con đã thi hành như một cái máy vì con vẫn còn rất sợ maman quở phạt . Ngày hôm sau , các bạn cứ thắc mắc và đổ thừa cho nhau, maman vẫn tiếp tục lo cho tụi con buổi ăn mừng Giáng Sinh như không có chuyện gì xảy ra và cuối cùng chính con đã tự nhận lỗi với tất cả !
- Đừng nhắc nữa con, nhưng con nên biết ta không giận gì đâu, chỉ muốn tìm hiểu vì sao con làm vậy và chính con tự nhận lỗi chứ không thú tội bởi một áp lực nào ! Sau buổi Lễ đêm nay, ta mong chính tay con đặt tượng Chúa vào cái máng lừa nhỏ bé , nghèo nàn đó giúp ta được không ?
Pierre nhìn bà với ánh mắt nghịch ngợm, chàng nói :
- Và maman Jeanne nên chỉ chỗ giấu ở đâu nha, chứ đây đâu phải là phòng nội trú quen thuộc ngày xưa !
Bà Jeanne không nén được tiếng cười ra tiếng mà đã từ lâu lắm không ai nghe thấy .
- Tính con vẫn không có gì thay đổi .
***
Gloria , Gloria , Gloria in excelsis Deo ....
Cùng với những tiếng chuông vang vọng trên nóc Thánh Đường là những lời hoan ca chào mừng Chúa ra đời , bà Jeanne không cầm được nước mắt nên quay sang Pierre đứng dự Lễ bên cạnh bà và nói thật nhẹ :
- Giáng sinh đầy ơn Chúa nha con !
Pierre chỉ mỉm cười đáp lễ và hòa giọng hát của chàng với tất cả mọi người trong Thánh đường .
***
Tuyết vẫn còn rơi lất phất bên ngoài, gió vẫn lạnh nhưng sau buổi Lễ thật đẹp , bà Jeanne có cảm giác như chưa bao giờ bà lại an vui đến như thế , vịn nhẹ vào cánh tay rắn chắc của Pierre , bà bước đi có vẻ như nhanh nhẹn hơn ...
Sau khi vào nhà , bà đến ngăn tủ nhỏ trong phòng khách , lấy ra một tượng Chúa Hài đồng trao cho Pierre :
- Con hãy làm bổn phận quan trọng nhứt hôm nay đi .
Pierre cầm lấy bức tượng nhỏ nhắn, nhưng lại điêu khắc rất tỉ mĩ đặt vào chỗ trống của máng lừa .
Sau vài phút giữ im lặng , bà Jeanne mở lời :
- Sự viếng thăm của con chính là món quà vô giá đối với ta ngày hôm nay , cảm ơn con thật nhiều !
- Ồ , sao maman Jeanne lại nói thế , con là người cảm ơn maman mới đúng ! Nhưng quà của con ngoài vật này ra , Pierre vừa nói vừa chỉ tay vào một gói quà đã được đặt tự lúc nào trên bàn khách , con còn có một ước muốn nữa !
- Việc gì thế con ?
- Việc cầu mong maman Jeanne làm chủ hôn cho chúng con vào mùa hè này , maman có thể giúp con không ?
Bà Jeanne không trả lời , đến gần Pierre rồi ngước hôn lên trán chàng và nói :
- Con trai của ta !
Ngày 8 tháng 12 năm 2010
Mỹ Hạnh .
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/95654/4BC8200F65064D648DF9FDF8B454DD4C.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.12.2010 15:09:19 bởi M.H. Nguyen >
"Đêm Giáng Sinh" đã được mang vào thư viện.
Xin cám ơn tác giả Nguyễn Mỹ Hạnh.
THỊT KHO NƯỚC DỪA .
Tôi đang loay hoay trong bếp với những ngỗn ngang soong nồi ,gia vị và mùi thịt kho phảng phất từ đầu tới chân , y như được xông hương vậy !
Ở ngoài trời là khí lạnh, bên trong nhà là hơi nước nóng nghi ngút ; nên tôi phải luôn luôn mở cửa sổ để tránh bị bám mùi và tránh hơi nước làm mờ cửa kính cho dù thời tiết đang là độ âm ! Đây đó, ôi đặt một vài loại đèn sáp thơm để khử tan mùi hương thập cẩm bếp núc , chứ không phải để tạo nên không khí lãng mạn gì đâu ... Tôi không nghĩ không gian lãng mạn trong khu vực nấu nướng giúp người nội trợ " nâng cao tay nghề " hơn nếu không là ngược lại ...
Cánh cửa nhà bếp vừa mở hé ra .
Xuất hiện mái tóc đen nhánh , gương mặt của thằng con trai lớn toe toét nụ cười . Xời, nụ cười này vừa cầu tài vừa như hơi méo mó hay sao ấy, nên tôi lên giọng ngay:
- Lấp ló gì ở đây đó! Sao con về sớm vậy ?
- Măn đang kho cái thịt gì cho Tết phải không ? Nhớ cho nhiều trứng nha măn , con thích nhứt trứng kho đó nha !
- Vậy hả ? Tôi giả vờ ngây thơ cụ để xem thằng bé còn bày thêm trò xạo sự gì nữa không !
Hắn lách mình qua cánh cửa , rồi khép nhẹ lại . Chun chun cái mũi , nhăn mặt , nheo nheo cặp mắt với hàng lông mi dài cong vút ( vốn là di sản của ba hắn ) ,rồi phán cho một câu xanh rờn, nhưng lại rất quen thuộc với tôi mỗi năm một lần y như bản sao chép nguyên văn !
- Từ ngoài hành lang và lan ra ngoài đường phố , con đã ngửi thấy cái mùi rất đặc biệt này ! Không biết người hàng xóm nghĩ sao chứ con thì nó nơi nồng nước mắm đó măn ! Hơi ngột ngạt một chút , nhưng lại rất nồng nàn cho những tâm hồn mê ăn uống như con .
Tôi bật cười vì câu văn tự bào chữa thường nghe này :
- Vậy để bỏ bớt trứng và thịt ra thì kho nhanh hơn con hả ?!
- hìhì ... chỉ nhiều trứng ít thịt đi măn , dễ ăn, ngon miệng và ...
Tôi đẩy hắn ra khỏi nhà bếp nhanh gọn và trả lời tỉnh bơ :
- Muốn ăn phải lăn vào bếp và muốn ngon phải chịu đựng mùi miếc dài dài đó con ! Hắn cười vang lên , không quên ném cái nhìn lém lỉnh và mồm mép với mẹ hắn:
- Nhiều trứng , ít thịt nha maaaaaaaaaaaaăn !
Tôi biết con tôi rất thích món này nhưng không bao giờ tôi thực hiện khi không phải vào dịp Tết . Ăn trái đúng mùa và ngắm hoa đúng thời kỳ . Đó là điều tôi luôn giữ đúng quy luật trong gia đình .
Tôi trở lại với nồi thịt kho nước dừa , đang sủi bọt nhè nhẹ . Đưa tay vặn nhỏ lửa lại và vớt lớp bọt bỏ đi . Lật trang vở học trò với nét chữ dặc biệt của má tôi . Bà đã kỳ công chép cho tôi hai quyển vở nhỏ , khổ giấy học trò với các công thức nấu ăn !
Tôi bật cười, không biết bạn có thầm nghĩ đó là "Gia tài của mẹ để lại" như tôi hay không ?! Nhưng riêng với cá nhân tôi thì nó là một di sản rất quý báu ! Không phải món nào tôi cũng tường tận , chỉ có món thịt kho nước dừa thì tôi thực hiện đúng từng câu, từng chú dẫn của má tôi đã ghi chép.
Đã từng được dùng cơm hoặc dự tiệc Tết với bạn bè Việt Nam từ khi sống xa quê hương . Nhưng chưa bao giờ tôi thấy ai nấu món thịt kho nước dừa vừa ngon, vừa đẹp mắt như má tôi . Đã bao năm qua tôi vẫn thi hành đúng y như công thức của bà, vậy mà tôi dám chắc nếu có bà ở gần và khi nếm qua bà sẽ tìm thấy chỗ không vừa ý ! Như vậy là bạn đã thấy má tôi là người rất khó tính về chuyện nấu nướng .
Ngày xưa , khi gia đình tôi còn sống bên Việt Nam , mỗi kỳ Tết là cả một sự xáo trộn . Mà gia đình Việt nam nào lại không như vậy , nào quét dọn , lau chùi từ nền tới nóc nhà , nào đi chợ đêm, bánh mứt , trái cây ... chọn và mua hoa ngoài Nguyễn Huệ ....
Ôi , lũ khủ đủ mọi thứ để lo ! Tôi còn nhớ như mới hôm qua, là cứ đến ngày giữa tháng chạp ta , ba tôi hỏi : " Lát nữa đứa nào ra lặt hết lá cây mai cho ba ? " Y như rằng, tôi luôn luôn xung phong hàng đầu !
Nhà tôi ngộ một chuyện là ba tôi thích trồng cây kiểng trên cái sân thượng khá rộng rãi, nhưng ông lại suốt ngày bận bịu trong bịnh viện nên chiều về là :
- Con Hạnh tưới kiểng chưa con ? Hồi trưa này mày có để vài cục nước đá dưới gốc mấy cây lan của ba chưa ?
Có lần tôi đã nghĩ ba tôi như một bạo chúa vậy ! Vẽ vời đủ thứ chuyện theo ý thích rồi giao hết cho quân hầu săn sóc, mà săn sóc không xong là dợt đòn mới đáng sợ chứ !
Còn má tôi thì , y như một Nữ vương , bà làm bếp là một tay vừa xào, nấu, một tay sai vặt : " Đưa cho tui hủ tiêu đi vú Hai ! ", " Bầm tỏi cho má đi Hạnh " ....
Sau đó là cả một chiến trường soong, nồi chảo, vú hai tha hồ mà rửa chén !
Lạ một điều là khi kho thịt nước dừa đến lúc gây cấn với bí quyết của má tôi, thì không còn ai ở quanh bà !
Bạn có tin là má tôi đã viết câu " các công thức này là bí quyết trong gia đình , con đừng có cho ai biết nghen !" rõ mồn một trên hai quyển vở tôi đang giữ không ?! Không biết vì má tôi có mang giòng máu Tàu lai hay không nhưng có những việc bà có thể đưa ra tiền bạc dễ dàng . Và có những việc hoàn toàn được giữ kín ( ông ngoại tôi là một công tử gốc Tàu chính tông , lỡ thương cô con gái da trắng mịn , chân mày vòng nguyệt, gương mặt hình trái tim . Ông đã từ chối về lại quê hương sinh thành để về ở rể trong đại gia đình của bà ngoại , và tiếp tục sống như chàng công tử ! ) .
Câu " con nhà tông không giống lông cũng giống cánh" , tôi thấy trong trường hợp này rất đúng.
Trở về chuyện thịt kho nước dừa, đây là thịt kho chính gốc Nam kỳ và xin đừng lầm lẫn là nó có nguồn gốc từ bên Tàu ! Gọi như vậy để phân biệt giữa thịt kho mặn với nước kho đặc quánh lại ! Còn thịt kho này nước kho nó loãng hơn nhiều, vị ngọt hơn, lạt hơn, được hâm lại nhiều lần sẽ đậm đà hơn. Thịt được ướp từ đêm qua , sáng dậy phải gạt bỏ hết gia vị ướp , đem sên lên với nước dừa tươi , lật qua, lật lại từng cục thịt cho thấm đều và săn lại . Sau đó, vớt thịt ra , tăng lửa lò lên một chút để nước dừa cạn dần , đặc quánh và có màu vàng khá sậm. Lúc ấy thì .... !
Không lẽ tôi lại làm trái lại lời dặn của má tôi sao ? Xin quý bạn thứ lỗi nha.
Miếng thịt kho vuông vắn, cột chặt bốn phía bằng dây lạt khi còn ở Việt nam và dây vải cotton dành riêng cho nhà bếp khi sang nước ngoài ! Lớp mỡ trong vắt , da và thịt có màu vàng nâu , mấy cái trứng cũng thấm màu . Khi cắt dây ra thì miếng thịt mềm mại vừa phải chứ không rã nát ra hay săn cứng.
Bạn chỉ cần đưa đầu đủa sắn nhẹ vào là thịt tưa ra từng miếng , cắt trứng làm đôi bạn sẽ thấy tròng trắng nâu vàng và tròng đỏ có màu vàng như nhưn bánh đậu xanh , bột bột, thơm vô cùng !
Với bánh tráng trắng đã nhúng nước cho mềm , vài cọng dưa giá giòn rụm, vài miếng củ kiệu cắt mỏng , luôn cả cà rốt ngâm dấm nữa , đặt lên đó một miếng thịt có chút mỡ, một phần trứng kho đi kèm , cuốn bánh tráng lại cho gọn . Bạn chấm tất cả vào chén nước thịt đã được thêm chút ớt cay, vài lát kiệu và cả rốt ngâm dấm cắt mỏng , đưa lên chưa tới miệng thì mùi thơm của nước dừa kho với nước mắm cả ngày trên lửa sẽ làm bạn .... nhớ mãi mùi vị ngày Tết !
Tôi không còn cái náo nức đợi chờ lúc Giao Thừa.
Tôi không còn nghe tiếng pháo nổ từng tràng dài mà ba tôi đã chọn kỹ , vì pháo lép là điềm không lành theo sự dị đoan của người xưa !
Hoa mai thì đã đúng 31 năm tôi chưa thấy lại , bên này họa hoằn mới có hoa Huệ và hoa Đào được nhập từ Trung Quốc đúng ngày.
Tôi không còn dịp đến chúc mừng thọ bà ngoại, dì dượng và ba má tôi . Nhưng trong gia đình tôi vẫn có nồi thịt kho nước dừa , một hộp mứt ngọt , mâm trái cây không cần ngũ quả nhưng ngon và đẹp mắt. Những bao lì xì lấy hên cho con cái và đặc biệt là người bạn đời tôi vẫn còn lì xì cho tôi !
Không vì thế mà tôi buồn hay luyến tiếc mãi chuyện phải chi được một lần ăn lại một cái Tết bên quê nhà !
Quê hương ư ? Chính là nơi bạn đang thấy mình sống thật hạnh phúc !
Ngày 3 tháng 1 năm 2011
Nguyễn Mỹ Hạnh .
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.01.2011 04:00:41 bởi M.H. Nguyen >
Ngày..., Tháng..., năm...
Anh,
Mỗi năm một lá thư.
Nó đã trở thành một thông lệ .
Một thông lệ mà cả Anh và Em chưa hề giao ước với nhau !
Thế mà bản giao ước chưa ký kết ấy lại được cả Anh và Em tôn trọng triệt để .
Vậy rồi mỗi khi nàng Xuân chớm bước sang thềm năm mới, ta thêm một lần đón gần, đợi xa ... Một lá thư !
Khi lá thư đến chậm, Em ấm ức, khó chịu , sự đợi chờ kéo dài như một thử thách vô hình chung ngạo nghễ quậy phá Em !
Nó đưa đường dẫn lối em đến ý nghĩ Anh đã quên và quên hết tất cả rồi ! Và Em tự nhủ sẽ ngâm thư Anh thật lâu cho đỡ tức, cho hả dạ, cho đáng đời ...., vẫn nông nổi quá đi !
Hoặc là việc gì đã xảy ra cho Anh ? Có lúc trong đầu Em thoáng qua một tưởng tượng là Anh không còn hiện diện trên cõi trần này nữa, chỉ có vậy thôi mà Em đã thấy cả một hố sâu hun hút ngay dưới chân mình ... Em không muốn nghĩ xa hơn , vì sợ chính mình sẽ rơi vào cái hố ấy !
Ngược lại, có lần Anh đã gởi cho Em một bì thư thật dày . Em mở ra thì ba tờ giấy viết thư được gấp nếp ngay ngắn, màu ngà , loại giấy quý Anh chuyên dùng mà em đã quen vân vê trên tay , vì Anh biết Em yêu thích từ tờ giấy lan ra chữ viết của người viết thư , và hơn thế nữa !
Ba tờ giấy ấy hoàn toàn không có gì ngoài : trang một ở góc cuối bên phải chỉ có chữ " Em " . Em lật qua trang thứ hai , cũng ở ngay vị trí đó, vỏn vẹn chỉ có chữ " Đã " . Bàn tay Em lúc đó lạnh toát, hấp tấp lật qua trang thứ ba , thấy ngay góc phía dưới chữ " Quên " mà anh tô thật đậm kèm theo một dấu chấm phá .
Và Em biết thêm một điều : Anh cũng có cảm giác y như Em khi thư chưa vội đến!
Anh nói với Em, đây không phải là thư tình! Vì đâu có nhớ , có thương gì trong đó.
Em khẳng định với Anh đó chỉ là "bản phúc trình " của riêng Anh, riêng Em , của ba trăm sáu mươi lăm ngày vừa kết thúc .
Ba trăm sáu mươi lăm ngày ,cả Anh và Em đều bận rộn với cuộc sống, với những vui buồn.
Với những giờ khắc trống rỗng hay với niềm vui đầy ấp ,khả dĩ nào đó đến bất ngờ .
Mình cũng chỉ là những con người sống với ham muốn, đam mê, hy vọng, thất chí, khao khát, cưu mang những gi tự nó đến rồi lẳng lặng ra đi .
Nhưng tại sao ta không viết lá thư ấy vào mùa khác ?
Giả dụ như mùa hè , mùa với nắng ấm, cỏ cây rực rỡ màu hoa.
Mùa ta thảnh thơi , an nhàn , không phải chạy theo nhịp điệu của thời gian , không sợ việc đến trễ hay đi sớm .
Ta có được những thời khắc lười biếng nằm dài dưới một tàn cây che bóng mát, nghe tiếng ve sầu rên rĩ đến lùng bùng cả màn nhĩ . Anh thường nói ve ở miền nam nước Pháp còn đông dân số hơn bên quê nhà của mình rất nhiều . Em không biết bây giờ muốn nghe tiếng ve tấu khúc Sầu ở sài - gòn có được hay không ?
Mùa, mà mỗi khi nhắc đến thì Anh lại nhớ về thời mới lớn : thuở đó anh hay để tim đập sai nhịp khi thấy ai đó quá dễ thương . mát rượi con mắt tham lam của chàng trai áo trắng .
Hay một cái nhìn xanh ngát màu yêu thương, e ấp tuổi dậy thì làm con tim anh muốn rớt ra ngoài ( câu anh hay kể ! ) .
Thời mà anh rất siêng năng, rất chịu khó phơi nắng trước cổng trường để chờ mấy tà áo dài tha thướt bước ra ....
Thời Anh sống xa lắc, xa lơ đối với tuổi đời của Em , và nếu đem so sánh thì tỷ lệ thuận của khoảng cách ấy cho ta rất ít phần trăm được gặp gỡ !
...
Hoặc viết thư ấy vào mùa thu . Anh nói mùa này, tâm hồn con người ta dễ rúng động vì sự chuyển màu, thay sắc của vạn vật .
Gợi cho ta nhớ , ta nghĩ , ta trầm, ta nuối tiếc dĩ vãng hơn hết !
Không một thi sĩ , nhà văn nào làm ngơ được với mùa Thu, phải không anh ?!
Anh biết Em yêu thích màu thu đến dường nào, nhưng Anh lại cho rằng mùa này là mùa tàn, mùa đi vào cái chết của một phần nào thể vật .
...
Thư mùa Đông thì anh sợ nó đóng thành những tảng băng đá lạnh muôn thuở, trôi nổi mãi tận vùng Bắc hoặc Nam Cực.
Anh bảo sợ con chữ sẽ ngủ vùi trong giá lạnh như những chú gấu trắng .
Mùa Đông vạn vật đều khẳng khiu, chịu đựng âm thầm sự khắc nghiệt của thời tiết .
Vì thế ,Anh sợ không đủ đem lại hơi ấm để sưởi đôi bàn tay cầm giữ thư Anh!
Thư không là ngọn lửa thực thụ , không là hơi ấm hiển nhiên, nó chỉ là những ý tưởng trải lên tờ giấy vô tư, đem lại cho tâm hồn người đọc một thi vị khác xa với đời sống vây quanh . Đưa từ người viết đến người đọc đi vào một thế giới khác , chỉ có hai nhân vật này hiểu được nhau dưới ngòi bút của chính họ mà thôi.
Người ngoài sẽ cho là cảm thức ấy thật lạc đề , không thực tế . Nó như sự bám víu vào ảo vọng của những người có tâm hồn đang chết đuối , cố nuôi một hy vọng quá mong manh ! Nó lãng xẹt và hoàn toàn không phù hợp với lối sống của ngày hôm nay, nó giống như sự xa hoa, phung phí thời giờ một cách vô bổ .
Không biết người ta đúng hay sai, nhưng Anh và Em đâu cần phải chạy theo thời đại này, hay thời đại nọ . Mình chỉ làm chuyện mình yêu thích, dành riêng cho nhau mà thôi . Viết một lá thư "phúc trình " như thư của Anh và Em đâu mất trọn một ngày , đâu kéo dài một tuần hay lệch thệch ra một tháng.
...
Và không biết tự lúc nào, Anh đã bắt đầu viết thư cho Em vào mùa Xuân ?
Nếu em không lầm thì thư mùa Xuân của Anh và Em đã bắt đầu từ lâu lắm . Em cho rằng nó xưa hơn thời Thượng cổ, cũ hơn những dãy núi già tuổi nhứt trên trái đất ta đang sống . Nói đúng hơn là số tuổi của Anh và Em cộng lại rồi ta nhân lên gấp vạn lần mới là giải đáp gần đúng nhứt với móc điểm khởi đầu !
Mỗi mùa Xuân đến, Anh và Em đều thêm một tuổi , hay nói đúng hơn là già đi thêm một tuổi .
Ta không còn háo hức, xôn xao khấp khởi chờ xuân mới như thời son trẻ, mà bắt đầu nhìn Xuân với một tâm trạng trầm lắng hơn ! Làm sao không trầm lắng được khi mà cuộc sống đã dạy cho ta bao thăng trầm không tránh khỏi .
Đặt bút viết thư mùa Xuân đối với Anh và Em như một lần ta thay áo mới , màu sắc chiếc áo không sặc sỡ , không nổi bật , không cuồng nhiệt, sôi nổi như thời tuổi trẻ ! Mà nó thay dần với những gam màu rất nhẹ nhàng , thanh tao , siêu thoát một cách khó mà đặt đúng tên .
Thư Xuân lần này anh nói là tóc anh đã muối nhiều hơn tiêu.
Thư xuân của Em có câu : đuôi mắt Em đã nhiều vết chân chim .
Cầm lá thư của Anh trên tay là Em đã thấy Xuân về !
Em .
Ngày 15 - 01 - 2011
Nguyễn Mỹ Hạnh .
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.01.2011 06:43:51 bởi M.H. Nguyen >
"Thư Ngày Xuân" đã được mang vào thư viện.
Xin cám ơn tác giả.
MI QUERIDA và CÁNH QUẠT
Đã vào cuối thu mà vùng tôi ở vẫn còn những ngày nắng đẹp , ấm áp một cách khác thường . Nếu không có làn hơi lạnh vào buổi sáng và chiều tối, hẵn là người ta tưởng mùa hè còn quanh quẩn đâu đây . Ngồi tựa lưng trong một chiếc ghế bành của quán nước, tọa lạc ngay trên vỉa hè chính của trung tâm thành phố , tôi nhâm nhi từng muỗng kem ngọt lịm mùi vanille và cà phê . Món quà nhỏ yêu thích, tự thưởng cho mình sau một ngày dài ở lớp thực tập … Nghe tiếng hôn cái chụt ngay phía sau ghế tôi ngồi , tự mỉm cười với chính mình, chắc là một cặp tình nhân trẻ nào đó đang hạnh phúc đây thôi. Thầm chúc mừng họ trong tâm tưởng … Nụ cười lẻ loi mang chút cảm thông chưa tắt trên môi ,thì tôi giật bắn người lên khi nghe tiếng của người đàn ông thốt lên :" Mi querida !" . Trời đất ơi , bộ tôi đang mộng du hoặc đang bị những ngẫu nhiên của cuộc sống giỡn mặt hay sao vậy ? Tôi cố gắng không quay đầu lại để thấy mặt chủ nhân của câu nói, vì không thể nào là người bạn ngày xưa được, không thể nào là Miguel ! Giọng mang nét trầm mềm và cách phát âm giống gần như 95% , nhưng chắc chắn không là bạn cũ của tôi. Vì nếu là Miguel , hẵn giọng sẽ trầm hơn nhiều với tuổi đời chàng đang có, các cơ thịt thanh quản không còn chắc nịch. Không biết chừng hết còn hấp lực thu hút như xưa ; tôi so sánh một cách trung thực!
Cặp tình nhân này họ còn trẻ và tôi cũng không là kẻ thích tò mò, nên không quay đầu lại xem họ là ai … Vị kem ngọt lạnh lúc nãy bỗng dưng lại ấm hơn đôi bàn tay mình, nên tôi đặt chiếc muỗng xuống và đẩy ly kem ra giữa bàn .Nhắm mắt lại tìm làn hơi ấm còn vướng vất quanh mình của buổi chiều cuối mùa, chiếc kính mát ,thêm một lần nữa là " tấm màn thưa màu sẫm" giúp tôi che giấu sự xúc động bất ngờ tột cùng … " Mi querida ", bao năm trôi qua tôi đã quên hẵn điệp ngữ rất quen thuộc của những ngày tháng còn là sinh viên .Cắc cớ gì hôm nay nó lại vực dậy thật mãnh liệt, khi vô tình nghe lại từ một người xa lạ ?!
Như vậy mới biết từ trong tiềm thức của ta, kỷ niệm không bao giờ hoàn toàn mất mát vĩnh viễn. Nó chỉ ngủ yên như một mặt hồ phẳng lặng và với chút gió nhẹ sẽ gợn lên những làn sóng lăn tăn, vỗ tràn vào bờ ký ức … … - Quyên,mày đi đâu từ sáng tới giờ mà Miguel hỏi tao năm lần bảy lượt là có gặp mày ở đâu không ? Rita cô bạn người gốc Ý ,vừa nói vừa nhìn tôi với ánh mắt hơi là lạ .
- Sáng nay Quyên không có cours nên đến trễ, Miguel tìm chi vậy ?
Rita : - Không biết, hỏi thì hắn chẳng trả lời . Nhỏ Rita nhìn tôi với cặp mắt sắc lẻm ( nhỏ này có gương mặt đẹp nhứt đám tóc dài trong nhóm! ) ,cười cười rồi quay đi tiếp tục câu chuyện với đám bạn ngồi quanh bàn ăn trưa , vậy mà nàng vẫn còn nhớ quay lại nhắc : - Quyên ngồi ghế bên cạnh nha, chổ này đặt trước rồi . Tôi vui vẻ : -Ngồi đâu cũng được mà . Không biết sao dạo này Rita có những câu hỏi và thái độ là lạ, nhứt là khi có dính dáng tới Miguel , trước sau gì cũng có người trút niềm tâm sự và tôi sẽ khám phá ra bí mật. lSuy nghỉ cho hao tổn chất xám chứ . Đặt chiếc cặp táp đầy ứ sách vở xuống cạnh chân ghế, lôi ra hộp thức ăn trưa. Tôi ngước lên ,nhìn Nhỏ Quỳnh Thi ngồi đối diện im lặng nãy giờ, nàng cười rất dịu dàng, nheo mắt nói với tôi : -Nàng dành chổ cho người ta đó cưng , nãy giờ hai ba đứa bị nàng mời ngồi chổ khác, chứ không phải chỉ có mi đâu . - Ủa, vậy hả ! Tên nào tốt số được người đẹp của khu phố ngoại chủng chọn vậy ? Quỳnh Thi : - Trời, mi đúng là điếc và mù hạng nặng rồi, thì anh chàng công tử đẹp người , tốt nết gốc Latin chứ ai . Kỳ này chàng trúng gió , bậy, trúng số độc đắc rồi ! Mi chuẩn bị bài báo đăng ‘ tin vịt, qua đường dây đồn nhảm ‘ dán lên tường đi … Ừa, mà Rita hơi kỵ mi vì Miguel thường hay gọi mi là ‘mi querida’, mà mi biết câu đó có ý nghĩa gì không ? Tôi trả lời tỉnh bơ : - Ai biết, hôm trước ta có hỏi thì anh chàng nói tại tên ta phát âm giống như chữ đó. Hơi nào để ý, bọn mi cũng buồn buồn gọi ta với những đặc danh riêng hoài đó, có hơn gì người khác đâu ! - Con bà mi, sao nhỏ này đôi khi nó đần độn và ngu không thể tưởng vậy nè ! Quỳnh Thi vừa nói vừa phá ra cười làm tôi cũng lây theo tiếng cười của nhỏ ta . Hai đứa đang khúc khích vì câu phán gọn ơ rất thân mật ,thình thoảng dành cho nhau, chợt nhiên tôi có cảm giác ai đó đang đứng sau lưng mình, quay đầu lại ,Miguel đã đứng đó không biết tự lúc nào . Vừa thấy tôi quay lại là Miguel bắt chuyện ngay : - Chào các bạn, chổ trống này không là của ai đặt trước chứ ? - Miguel ngồi đây đi, nãy giờ Rita không cho ai chiếm hữu chỗ này đó .
Tôi nhanh nhẫu trả lời và nghiêng đầu liếc qua Rita .Nhỏ ta hơi chưng hững với cái liếc mắt đầy ngụ ý của tôi . Miguel từ tốn kéo ghế ngồi giữa tôi và Rita, anh chàng bắt đầu chuyện trò cùng đám bạn cùng bàn. Quỳnh Thi và tôi bàn chuyện vô thưởng vô phạt với nhau cho đến cuối bữa ăn. Lúc hai đứa tôi chuẩn bị lên thư viện thì Miguel nghiêng đầu về phía tôi nói nhỏ : - "Mi querida " . Rồi nâng giọng lớn hơn như để cho mọi người cùng nghe :
- Miguel đang cần chép lại chương toán hôm qua, một lát nữa cho Miguel mượn bài được không ? - Hôm qua Rita cũng có ghi bài mà, sao Miguel không mượn, lát nữa Quyên về sớm hơn mọi hôm . - Chữ viết của Quyên dễ đọc hơn , nhưng nếu không kịp giờ thì thôi, để Miguel mượn bài người khác . Thấy anh chàng trả lời mà cuối câu có hơi hướm lạnh lùng làm tôi hối hận. Chỉ vì nhỏ bạn khó tính mà tôi nói như trả nư với Miguel thì vô lý quá, tôi dịu giọng xuống : - Quyên lên thư viện học bài tới chiều mới về, Miguel đủ giờ chép lại bài mà không sao đâu !Lát nữa gặp trên thư viện . Vừa nói tôi vừa thầm nghỉ ‘ Sao môn học nào Miguel cũng xuất sắc , duy có môn toán dễ ẹt mà lại là môn khó nuốt đối với anh chàng, năm nay phải lấy điểm đủ chứ bằng không là về nước với tay không cho coi ! ) Thấy Rita ngó chầm chập làm tôi hơi bực nên chào nhanh cả đám, cùng Quỳnh Thi rời phòng ăn . * Miguel là người Tây-ban-nha, sang đây du học đã gần 3 năm và đây là năm cuối cùng. Nghe đâu thuộc gia đình khá giả nên hay được bạn bè gọi là chàng công tử gốc Latin. Chiều cao vừa tầm, màu da ngâm ngâm, người mình thường cho đây là màu da bánh mật, điểm nổi bật nhứt trên gương mặt tương đối đẹp là cặp mắt . Trời ơi, nhóm tóc dài trong đám đều công nhận như vậy. Có đứa còn nói " Đàn bà con gái mà có đôi mắt này thì đám đàn ông con trai tình nguyện chết trong đôi mắt ấy ! " . Mắt to, đồng tử đen nhánh, mi dài, cong vút dưới đôi hàng lông mày đen rậm nhưng rất nét . Duy có một yếu điểm là nó mang sắc thái hơi buồn …, nụ cười của Miguel ít khi lan lên tới đôi mắt . Bản tính rất ư là điềm đạm, nên càng lôi cuốn người chung quanh . Bọn tôi thường bàn tán với nhau ' Lọt được vào tim Miguel thì phải là một công nương điệu hạnh , đẹp nè, ngoan ơi là ngoan, hiền ơi là hiền và cũng trầm ngâm như chàng ! Ừa, lúc đó họ sẽ giống như hai pho tượng điêu khắc thường thấy trong vườn đầy kỳ hoa, dị thảo ' bàn đến đây là cả đám phá ra cười …. Sau những ngày quen biết nhau, Miguel mới tâm sự với cả đám là ngay từ đầu nhập học anh chàng cảm thấy mình thuộc vòng ngoại chủng đối với bạn bè bản xứ . Miguel thích làm quen và chung vui với đám sinh viên ‘làng di tản’ , ‘phố di cư ‘ thời ấy. Trong đó có bọn tôi : da vàng, da trắng, da đen, da ngâm ngâm gì đều bất kể, miễn là mang sắc thái’ ngoại bang ‘ luôn rộn ràng tiếng cười và có lúc choảng nhau không ít.
Điều đáng ghi nhận đặc biệt của bọn tôi là : năm thứ nhứt, thứ hai, thứ ba hay thứ dài hạn gì của trường đều hòa lẫn với nhau. Chứ không chia bè theo hệ con số ăn học lâu năm thường thấy. * Thời đó tôi là con nhỏ thích đủ thứ, ai cũng dễ thân mật,’ Mi là đệ tử phái hoà hão thực thụ mà ‘( lúc bực mình khi thấy tôi chích chòe vui vẻ với bất cứ ai đó ;nhỏ Quỳnh Thi thường kê tủ đứng như vậy . Nhỏ này ghét cái bản tính của tôi cho dù hai đứa thân nhau từ thời trung học ! ) Rất dễ chịu ,hay đồng cảm và chịu khó nghe mấy câu tâm sự của ‘Loài chim biển cô đơn, cất cánh từ phi đạo này qua đường bay khác vẫn chưa thấy bờ bến để đáp xuống ‘ . ‘ Tôi yêu nhầm, thương không đúng dối tượng ‘ ... hoặc thê thảm hơn là mấy tên ‘ ôm mối tình câm muôn thuở ‘ ! Tóm lại ,tôi là cái’ thùng rác chứa đựng tâm sự chung riêng ‘. Thường xuyên được bạn bè thăm viếng, liệng vào đó những vui buồn lăng nhăng của những ngày tháng thanh xuân lê lết ở trường ' Học Đại ' ( nói trại như vậy cho đỡ thấy căng thẳng ) . Cả một tương lai mù mịt trước mắt , tuy nhiên con tim tràn đầy hy vọng cho dù ‘ … yêu và cho rất nhiều nhưng nhận chẳng bao nhiêu …’ . Nếu ngành tâm lý học thịnh hành thuở ấy như hiện giờ thì chắc là tôi đã ghi danh học , biết đâu bây giờ giàu đồ sộ rồi ! Ôi, loài người là một sinh vật đầy bí ẩn, không bao giờ hài lòng với những gì đang có .
Mèn ơi, nhờ vậy mà cuộc sống mới đầy vui buồn, chứ thử nghỉ xem, ai ai cũng an bình , hạnh phúc, muốn gì được đó ,không còn gì để than khóc thì đâu có cõi nào được gọi là Thiên Đàng ! * Những ngày cuối năm của niên học, bọn tôi tổ chức một buổi tiệc nhỏ để chúc mừng Miguel và tiễn biệt anh chàng về nước . Cuối bữa tiệc, nhỏ Rita trốn vào phòng vệ sinh khóc rấm rức. Hết đứa này tới đứa kia chạy vào an ủi. Tôi nghỉ là nàng đã dành cho Miguel một thứ tình càm sâu đậm hơn tình bạn bè nhiều.
Riêng Miguel thì không đứa nào biết anh chàng yêu ai mới khổ chứ ! Đối với ai anh chàng cũng rất galant và dễ thương , chỉ có Thượng Đế mới biết bí mật của trái tim 'đồng chì' đó mà thôi. Kỳ này về nước thì xa vĩnh viễn rồi , Rita buồn bã là phải , đến cả bọn tôi đây còn thấy sao sao nữa nói chi …
Lúc đau buồn người ta cứ cho rằng không có gì bôi xóa được , tuổi trẻ khó mà thấm nhuần câu ‘thời gian luôn luôn là thần dược’ . Ngày hôm đó , tôi cũng không vui chi lắm vì vừa lo bài thi vừa xong không rõ kết quả thế nào cho dù chỉ là năm đầu tiên. Thấy buồn cho bạn, lại chứng kiến cảnh mất thêm một người bạn rất dễ thương. Nhưng bản tính vốn thích cười để khỏa lấp tất cả , nhớ lại hôm đó tôi như một con chong chóng … Không biết Miguel sắp đặt thế nào, lúc bọn tôi dọn dẹp phòng khách từ từ để trả lại sự ngăn nắp và rút lui chào tạm biệt Miguel. Anh chàng kéo tôi ra một góc khuất , nhét vào tay một gói nhỏ, với giọng rất thấp : -Mi querida , mở ra xem đi . Tôi lẳng lặng tháo sợi nơ, bỏ lớp giấy và ngạc nhiên đến tộ độ : Một chiếc quạt xưa, thân nhánh gỗ sờn bóng, nét vẽ trang trí bằng tay rất tỉ mĩ, lớp viền vải đã ngã vàng nhưng màu hoa và đôi chim vẫn còn tươi nét …
Trời ơi, món quà xưa quý bất ngờ và đắt tiền này làm tôi câm như hến , vài giây trôi qua, tôi mới nói được câu chẳng ra hồn: - Sao Miguel biết Quyên thích ba cái lăng nhăng này vậy ? Tìm ở đâu ra chiếc quạt đẹp không thể ngờ. Chỉ có sự im lặng và tích tắc Miguel xiết mạnh tôi vào lồng ngực , hôn nhanh lên đôi má . Tôi chới với chưa biết phản ứng thế nào thì đã thấy mình đang cố tựa vào cạnh bàn tìm thế giữ thăng bằng .Chàng buông tôi ra còn nhanh hơn động tác ban đầu.
Nhìn chiếc quạt trên tay tôi Miguel nói thật nhỏ :
- Hãy dùng nó và nhớ lúc này ! Adios mi amor ! - ...
Ngay lúc đó , nhỏ Quỳnh Thi mở cửa phòng , ló đầu vào với nụ cười thật khả ái :
- OK ,xong hết rồi và bây giờ tụi mình phải về và tạm biệt Miguel vì đã quá khuya …
Không biết lúc đó mặt mũi tôi như thế nào mà nhỏ ta bỏ lững câu nói :
- Mi sao vậy ? Tôi chưa biết tìm cách gì trả lời cho hợp lý thì Miguel đã nhanh miệng :
- Tại uống cocktail không quen làm Quyên hơi chóng mặt , Miguel đưa vào đây cho thoáng chút !
…
*
Chiếc quạt ấy vẫn còn nằm trong ngăn tủ tôi dành riêng cho những đồ vật sưu tầm cá nhân . Một hôm cô con gái lớn của chúng tôi phụ lau bụi,don dẹp với mẹ , cô nhỏ tấm tắc cầm chiếc quạt lên phe phẩy nhè nhẹ rồi nheo mắt :
- Măn cho con chiếc quạt này đi , Măn có nhiều chiếc quạt đẹp khác rồi .
Một ngày nó sẽ thuộc về con nhưng chưa phải là hôm nay .
Cô nàng :
- Mà ai tặng Măn vậy ?
- Một người bạn học .
- Cùng hay khác phái vậy Măn ?
- Sao hôm nay con tò mò dữ vậy, nhưng cũng đâu có gì là bí mật. Đó là món quà đầu tiên và cuối cùng của một bạn trai lớn cùng trường, khác lớp thời sinh viên ...
- Chà chà , đàn ông mà tặng quạt đẹp cho phụ nữ là đầy tiềm ẩn nha Măn ! Phải thân mật hơn mức bình thường đó Măn.
Không biết Papa có hay vụ này không ta ?
Tôi quay qua nheo mắt nhìn người tôi yêu quý cả đời :
- Anh có ghen không vậy ?
Đặt quyển sách xuống bàn,ngước nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy cảm thông và thương yêu, chồng tôi từ tốn trả lời :
- Dại gì mà ghen với cái thuở em chưa thuộc về anh ! … Ly kem đã tan loãng, chân trời đang chuyển sang màu sẫm tối, cặp tình nhân ngồi phía sau chắc đã về tự lúc nào… Tôi bật dậy, cầm xách tay, lững thững đi dọc theo con phố quen thuộc đưa bước tôi về nơi đầy ánh sáng ấm cúng mỗi khi màn đêm dần buông … Nguyễn Mỹ Hạnh . Ngày 12-12-2011
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.12.2011 04:48:47 bởi M.H. Nguyen >
"MI
QUERIDA và CÁNH QUẠT" đã được mang vào thư viện. Xin cám ơn tác giả.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: