Đêm Nguyệt Thực
Đêm nguyệt thực suốt khuya anh thao thức
Tìm vần thơ gieo ý nguyệt tơ vương
Nhìn xa xa mơ thoáng thấy thiên đường
Thấy gốc táo, thấy ông bà xưa ấy ...
Sao em vắng, ẩn mình lâu quá vậy ?
Để anh mong anh nhớ phờ phạc ra ...
Chắc rồi đây anh sẽ giống lão già ...
Lưng còng nhớ, tóc phơ phơ tuyết trắng
Từng giây phút lạc xa nhau trống vắng
Hồn thơ anh như tuyết lạnh đóng băng
Em vắng xa, sông dài cỡ sông Hằng
Cũng đông lạnh thành giòng sông tuyết trắng
Không lẽ anh một đời câm, thinh lặng
Sống tịnh tu, thiền nặng mối tương tư
Đêm nhìn trăng, uống rượu nhớ, lừ đừ
Em đó hả, trong đáy ly, nốc cạn ?