Nắng vàng dệt những sợi tơ
Thu vàng đọng lại lời thơ cho người
Có cô em gái đôi mươi
Tóc huyền, dáng ngọc, nét cười đưa duyên
Trong veo đôi mắt thần tiên
Ngọt ngào em hát đưa miền thênh thang
Bao nhiêu kẻ ngỏ lời vàng
Má hồng e ấp cho chàng tình si
Rồi từ độ ấy em đi
Chuyến đò lỡ nhịp, còn gì là xuân
Thu qua, đông lại mấy lần
Hoa vàng đuổi bướm mấy tầng rơi rơi
Em đưa áo đỏ ra phơi
Áo còn sắc thắm, người thời phôi pha
Thinh không mấy giọt lệ sa
Mi buồn em tiếc cho hoa lá tàn
Thôi thì cũng chuyến đò ngang
Lênh đênh con nước đôi hàng hoa trôi.