Khuyết [truyện ngắn]
Cherry Royce 30.10.2010 22:03:39 (permalink)
Khuyết

“Có hai loại hôn nhân, một là hôn nhân xuất phát từ tình yêu thực sự, và hôn nhân xuất phát từ những hoàn cảnh bất khả kháng.”

Vì thế, em dành tặng nó cho anh.

***

Xóm trọ nhỏ chỉ có ba phòng. Phòng chúng tôi ở giữa.

Tôi- một con bé sinh viên tỉnh lẻ, đến từ vùng quê nghèo xơ xác. Ở chung với tôi còn hai người bạn nữa, học cùng lớp đại học. Một đứa gốc thành phố, dọn ra ở ngoài vì không muốn bị bố mẹ xen vào chuyện yêu đương của nó với một người đàn ông ngang tuổi chú út nó. Đứa còn lại cũng như tôi, cũng một kiếp sinh viên nghèo.

Phòng kế bên trái chúng tôi là chị- một người phụ nữ bị chồng bỏ. Chị sống một mình và thường đi làm vào buổi tối, đến sáng hôm sau mới về. Tôi hay lân la sang nói chuyện cùng chị vì dù sao tôi và chị cũng là đồng hương. Chị đã từng là một người rất vui vẻ và yêu đời, cho đến khi hạnh phúc của chị đổ vỡ.

Hai mươi tuổi, chị nhận lời yêu một người bạn học cũ. Như bao đôi lứa mộng mơ khác, họ thề thốt và dự định với nhau nhiều thứ. Rồi chị khăn gói theo hắn vào miền Tây sinh sống. Thân là con gái Bắc, vạn lý xa quê, chịu biết bao tủi hờn. Chị cắn răng chấp nhận cảnh chồng chưa cưới dan díu với hết người này người khác; ngậm bồ hòn làm ngọt khi bị bố chồng sàm sỡ. Nhiều lần uất quá, chị muốn bỏ về Bắc, nhưng hắn- gã đàn ông mà chị yêu lại quỳ xuống khóc lóc van xin chị đừng bỏ hắn. Chị lại mềm lòng, và lại bỏ qua mọi chuyện cũ.

Số phận nghiệt ngã còn theo và trêu ngươi chị mãi. Chị bị hắn đuổi ra khỏi nhà sau khi kết hôn chưa được hai tháng. Hắn nghe theo lời cha hắn, và lão thầy bói nào đó, nói rằng hắn phải cưới vợ thứ hai thì mới phất lên được. Chị, sau cùng chỉ là cái bàn đạp để hắn đạt được cái mơ ước “đổi đời” của mình. Ê chề và đau đớn, chị trách người, trách đời bạc bẽo với mình, chị tìm đến cửa chùa mong được hóa duyên, xa rời cuộc sống đa đoan. Sống ở chùa được một tháng, thì hắn lại đến, dẫn theo mẹ đẻ của chị vừa lặn lội từ tận ngoài Bắc vào.

- Đây, mẹ đem con gái mẹ về ngoài ấy đi. Chứ nó ở lại đất này để ám tôi à?

Hai mẹ con chị ôm nhau khóc rồi lên đường về nhà. Đất lề quê thói, không chịu được lời dị nghị, bàn luận của xóm làng, chị bỏ quê ra đây tìm việc. Chị xin được một chân nấu nướng trong một quán ăn đêm, tự mình nuôi mình qua ngày tháng. Nhưng nỗi đau vẫn còn đâu đó, thiêu đốt tâm hồn chị.

Còn ở phòng kế bên phải với chúng tôi là anh, một công nhân nhà máy gạch men lương ba cọc ba đồng. Anh sống cùng đứa em trai, sinh viên năm đầu của trường Xây Dựng. Nhà anh có bốn anh em trai, anh là anh cả trong nhà. Anh đen và xấu, nhưng bù lại anh rất chăm chỉ và cần cù. Ba mươi tuổi đầu anh vẫn chẳng có lấy một mảnh tình vắt vai.

Anh và chị không hề biết nhau, vì một người đi từ sáng sớm đến tối mịt mới về, còn một người lại đi từ chiều đến sáng muộn hôm sau. Vậy mà duyên số đưa họ đến với nhau thật tình cờ.

Tôi nhớ rõ đó là một sáng thứ 7, khi anh đến nhà máy được chừng hai tiếng thì trở về, hôm đó nhà máy chỗ anh làm cắt điện, công nhân được cho nghỉ vì không có việc. Chúng tôi bèn tranh thủ nhờ anh chăng lại cho cái dây phơi để phơi quần áo.

Đúng lúc chúng tôi đang trò chuyện ríu rít ngoài sân thì hắn đến- gã chồng cũ của chị. Hắn mang ba lô, quần áo tuyềnh toàng, râu ria lởm chởm xuất hiện ở cổng khiến chúng tôi ngạc nhiên đưa mắt nhìn nhau. Hắn hỏi phòng chị, rồi gõ cửa.

Chị ra mở cửa, vừa thấy hắn, chị đóng sầm cửa lại ngay. Hắn khóc. Hắn quỳ xuống van chị mở cửa cho hắn. Hắn cầu xin chị thứ lỗi, và mong chị hãy quay lại với hắn. Còn chị thì kiên quyết không mở cửa. Khóc chán, hắn lại đứng dậy, xách ba lô bỏ đi, mắt ráo hoảnh. Tôi kể cho anh nghe chuyện của chị, từ lúc đó tôi thấy anh trầm ngâm ghê lắm.

Chiều muộn hôm đó, khi chị chuẩn bị đi làm thì hắn quay lại. Hắn vất ba lô phịch xuống sân, bất ngờ rút con dao nhỏ ra, dứ về phía chị, nói:

- Nếu cô không quay lại với tôi, tôi giết cô trước rồi tôi tự tử theo. Cô chọn đi.

Chúng tôi sợ quá khóc ầm lên, còn chị thì vẫn cương quyết đến lạnh lùng.

Chỉ có anh, anh xông về phía hắn, giằng lấy con dao rồi tiện tay đè hắn xuống nền sân mà đấm. Cái dáng điệu ẻo lả của một gã quen được nuông chiều không thể thắng nổi sức vóc của một anh công nhân khỏe mạnh. Anh vừa đấm vừa nói như hét, mặt anh đỏ bừng bừng như người say rượu.

- Đê tiện… Mày vứt bỏ người ta như quẳng đi một cái áo, mày tưởng giờ mày muốn cầm lên mặc lại mà được sao?

Tôi cũng không ngờ anh lại phản ứng dữ dội như thế. Mãi sau này tôi mới biết, chính cha anh cũng đã bỏ năm mẹ con anh để đi theo một người đàn bà giàu có khác ngoài chợ biên giới.

Chị chạy ra can anh, xin anh tha cho gã chồng cũ bội bạc vô lương tâm đó và để hắn đi. Anh bỏ về phòng, mặt vẫn còn chưa nguôi cơn giận.

Rồi chị chuyển đi chỗ khác vì sợ làm liên lụy đến anh và chúng tôi. Anh cũng đi vài tuần sau đó. Mọi chuyện tưởng như qua đi, thì đột ngột một ngày, hai anh chị cùng quay lại xóm trọ. Chúng tôi ngơ ngác một cách hoài nghi khi họ nắm tay nhau đầy tình tứ. Họ chìa ra, đưa cho chúng tôi tấm thiệp đỏ. Là thiệp cưới của họ. Tôi thấy chị cười rất hạnh phúc. Và anh cũng thế.

Khi tôi đặt bút viết câu chuyện này, thì cũng là ngày đứa con gái đầu lòng của họ đầy tháng. Đứa bé ấy được đặt tên là Đông Dương- một cái tên đầy mạnh mẽ. Và tôi tin chắc rằng, đứa bé ấy sẽ hạnh phúc, vì nó là kết quả của tình yêu, thực sự.




“Chúng ta yêu nhau và cưới nhau, đó là hôn nhân vì tình yêu. Chúng ta không yêu nhau, nhưng vẫn được buộc chung một sợi tơ hồng, đó là hôn nhân có tình yêu. Phải không anh?”
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9