Khi xưa ta bé
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 24 trên tổng số 24 bài trong đề mục
Chuột lắc 18.08.2005 14:30:06 (permalink)


Trích đoạn: Tre xanh

mấy người khác hùi nhỏ hình như toàn mấy chuyện làm.....xấu nên hổng dám kể thì phải


Ậy, đừng nói vậy chớ. Tạ bà con làm chiện tốt ít quá nên nhớ không ra đó mà.
#16
    tungquang 18.08.2005 18:02:50 (permalink)
    Thủa bé thơ sao nhớ thật nhiều
    Chuyện đòn roi, âu cũng là muôn thủa
    Trẻ mục đồng vui chân đê, bãi cỏ
    Trẻ thị thành, ríu ríu ngõ thân quen
    Dù ở đâu trên khắp mọi miền
    Trò của trẻ sao giống nhau đến thế
    In dấu mãi một thời con trẻ
    Tuổi thơ ơi sao chẳng quay về.
    #17
      Quynh 18.08.2005 19:06:14 (permalink)


      Trích đoạn: Tre xanh

      hồi nhỏ, ai mà không có những chuyện để đời he, bà con thư quán mình hồi nhỏ chắc cũng chọc trời khuấy nước dữ ha, còn nhớ được gì thì xuất khẩu cùng thưởng thức nè.
      Không phải "phe" chứ hồi nhỏ tui nổi tiếng là hiền, chỉ có từ ngày cha Đình dọn về kế bên tự nhiên tiềm năng thức dậy
      ........
      hồi tui nhỏ...
      lười từ nhỏ, ba ơi, con làm biếng nhai cơm quá! sao dzạ? mỏi miệng lắm, ba nhai dùm con nghe.
      bị má la là Tre vác bọc quần áo leo lên cây trứng cá đầu xóm chờ ba về, bị má oánh thế nào, ra xử tội cái thùng phi y như vậy.
      hehe, có lần trưa nắng chang chang, má đi dạy về mệt, 1 hai khóc đòi vớt con vịt dưới ao lên, tại sợ nó chết đuối. bữa đó bị bà già rượt dzòng dzòng quanh ao luôn, vừa chạy vừa khóc.
      tới tuổi đi học, chuyên gia bị phê trong sổ liên lạc là nhiều chuyện, lo ra... dù ở nhà im như thóc, mỗi kì ba đi họp phụ huynh về là phải chạy tội cho Tre.
      nhà nuôi 4 con mèo, 2 con quoánh lộn, đưa tay vào can như trọng tài dzậy đó, kết quả trọng tài đi chích ngừa 5 mũi.
      1 bữa ba dìa thấy cái chậu kiểng cháy trụi lủi, hỏi sao dzạ? tại con thấy con sâu đó ba, nên con vô lấy cây nhang tẩm dầu tiêu diệt nó
      " ừ, diệt luôn cái cây "
      hồi nhỏ, chuyên gia bị nhốt trong nhà , ba má đi làm khóa trái cửa, nên tui ngồi học bài hay gác chân lên bàn ngắm mây ngoài cửa sổ, lãng mạn từ bé...
      năng khiếu phi công sớm bộc lộ, tối nào ngủ cũng nhảy dù xuống đất với cái mền và cái gối ôm, cuối cùng ba phải đóng cái cửa cho cái giường, lên nhà cậu hai chơi, tối ngủ đạp nhỏ chị họ dzăng xuống nền luôn.
      Tới khi có nhỏ em, nó còn sư phụ tui nữa, đi thi bé khoẻ bé ngoan, qua hết các vòng 1 cách xuất sắc, cô giám khảo khóai nó lắm, thi xong cô lại xắn tay áo cho nó, nó bum vô mặt cô...xong phim.
      Nó chuyên gia mách lẻo với ba má.....để tui ăn roi, xong nó lại hỏi " Hai có đau lắm hông Hai?"
      " mẹ quoánh Hai đau lắm hả "
      hồi nó 3 tuổi, tui với cô út dụ được nó bú sữa heo, bi giờ nó còn tức.
      ....
      Tui, chuyên gia ăn vụng, hồi nhỏ té tét mỏ bên phải, sau lần trèo lên chạn ăn vụng, té xuống tét luôn mép trái, đều luôn, giờ cười duyên ơi là duyên.
      ..... hiện tui nhớ nhiêu đó à, để chừng nào nhớ thì kể tiếp, giờ phải gọi điện dìa nhõng nhẽo với ông bà già 1 chút.


      hi` hi` bà Tre hồi nhỏ quậy phá như giặc ha..... bây giờ chắc cũng thế...

      #18
        Tre xanh 20.08.2005 09:26:56 (permalink)
        tui phá như giặc nên có nhiều chiện để kể chứ ai KDG, hồi bé tối ngày la ngứa ko hà, nào là đầu chí, nào là ghẻ, lở, lang ben, hắc lào, vô lớp ko bạn nào chịu chơi chung, từ đó hắn buồn đời mới lấy nick là KDG tự dằn vặt mình "xương quá, xương quá ", hic, tội nghiệp
        #19
          tuanminh1964@ymail.c 25.10.2009 19:04:27 (permalink)
          theo nghiên cứu của tôi thì 90% anh em trong thư quán giống tôi là.
          khi xưa ta bé ta ngu.
          khà khà.....
          #20
            Kính Cận 15.02.2010 19:22:01 (permalink)
            Khi còn nhỏ Kính cận nổi tiếng "lì", mỗi lần bị mẹ đánh là chui vô gầm giường nhất định không chịu ra, khóc thì nhất định không chịu nín. Rất thích ăn đường nên mẹ sợ ăn nhìu ko tốt, giấu lên bàn thờ, Khi ba mẹ đi làm về thấy con gái "kung" ngồi im trên bàn thờ. Khi giận dỗi dọa mẹ" con nghỉ học, không đi học nữa" Mẹ nói" Con cứ nghỉ" Được một lúc lại lóc cóc xách cặp đi học, vì mẹ biết con gái mẹ" Thà chết cũng không nghỉ học"
              Làm cán bộ lớp nổi tiếng đanh đá, luôn kiểm tra bạn xem làm bài bạn đã làm đủ chưa, bắt bạn xếp hàng " chìa tay" ra cho"tao" kiểm tra? " Đứa nào tay bẩn đi rửa lại ngay" Hehe. Bây giờ lớn thế này gặp lại bọn cấp I vẫn " ngượng". " Cô cán bộ lớp đanh đá dã man"!
             Ghét mèo,nếu nhìn thấy mèo( mặc dù cầm tinh con mèo) Xách tai ném 1 phát bay chục mét" hơi ngoa" khoảng 2 mét. ba mẹ luôn nói con gái gì mà "đầu gấu" cho dù nhìn rất "ốm"! ,cận. Bị bọn bạn cùng làng cô lập
             vì" kiêu" sax. Thế mới khổ. Thui làm việc đã, đây là lần đầu đăng bài trên trang này. Thông cảm nếu thiếu sót
                                        Thân ái!
             
            #21
              lang thang 16.02.2010 06:42:36 (permalink)
              Đọc mấy bài tuổi thơ của các bạn làm mình nhớ về lúc nhỏ, đầu năm ngồi hồi tưởng lại ngày xưa, kể cho các bạn nghe.
               
              Thời nhỏ nhất mà LT còn nhớ là lúc học mẫu giáo. Lúc đó gần nhà có cô em họ. Mặc dù bà nội bắt 2 đứa phải ngủ trưa nhưng ngày nào cả 2 cũng trốn đi chơi ở nông trưởng gần nhà. Có lần đi lạc tới chiều mới có người tìm về, vậy là từ đó giã từ những buổi trưa đuổi hoa bắt bướm
               
              Đến tuổi đi học lớp 1 thì nhà LT chuyển tới nơi ở mới. Ở xóm này LT là đứa to đầu nhất, nên dĩ nhiên được bầu làm "thủ lãnh". Từ việc ăn trộm mía ở nhà bà hàng xóm cho tới đánh nhau với tụi xóm bên. Ở đâu cũng có dấu giầy...không phải, chính xác là dấu chân trần của thủ lãnh.
               
              Vì làm thủ lãnh nên nếu gặp phi vụ nào đó bất thành thì thủ lãnh cũng phảỉ đứng ra chịu đòn. Lần đau khổ nhất là phi vụ ăn trộm xoài của xóm bên cạnh. Cả nhóm đang leo trèo thỏa thích thì thấy bóng chủ nhà, tất cả tụt xuống bỏ chạy, không ai bị "đối thủ" bắt được. Nhưng niềm vui chưa dứt thì mới nhớ toàn bộ dép đều nằm ở gốc xoài. Theo nghĩa khí của "giang hồ" thì không thể nào quay lại năm nỉ đối thủ được, mất mặt lắm (sợ bị ăn đòn thì đúng hơn). Nhưng trong nhóm có 1 đứa con gái ốc tiêu nhưng lắm chuyện, nó đòi về méc ba của thủ lãnh vì làm cho nó mất dép. Giữa 2 trận đòn, có lẽ trận đòn của ba thủ lãnh nặng hơn, vậy là thủ lãnh phải lấp ló đi xin lại dép. Không bị đánh mà chỉ bị la: lần sau muốn xin xoài thì cứ nói, đừng có leo mà té.
               
              Đó là lần đầu tiên thủ lãnh nhận ra sức mạnh của con gái. Chúng nó hay khóc nhè và cũng rất hay lý sự cùn. Nhưng không thể giải trừ nó ra khỏi đội hình, vì nó sẽ thông báo mọi việc xấu của thủ lãnh cho cấp trên.
              Đến mùa mưa thì trò chơi còn thú vị hơn. Đi học về ăn cơm xong là chạy ra ruộng để bắt dế. Để bắt được dế cũng là 1 nghệ thuật. Đầu tiên là giữa cánh đồng cỏ mênh mông phải lắng tai nghe nó gáy. Sau khi xác định tọa độ thì đến chuyện đào hang. Phải đào cho kéo không thôi dè chết dế.
              Dế bắt được cho vào bao thuốc lá. Đem về nhà bỏ vào hộp đất để nuôi. Sau đó mới đem đi khắp xóm để so tài cao thấp.
               
              Đến thời cấp 2, cái trò làm thủ lãnh đánh nhau đã hết thú vị. cái trò đá dế thật vô bổ làm sao.
              Cái trò đi cặp kè học kèm với các bạn gái trong lớp mới thú vị làm sao. Thôi không kể nửa kẻo lại thèm về thời xa xưa.
              #22
                celina 22.05.2010 13:38:24 (permalink)
                Tui ở phố, buổi trưa đi học cứ đòi tiền ăn hàng chèo chẹo nên thường bị đòn mà vưỡn ko chừa, lâu lâu được dìa quê theo mấy đứa đi hái trộm quả nhà bà con (hỏng dám trộm nhà người).Một lần  ông Tư (nhà bị trộm ) dán miếng giấy nơi cây dừa,tụi hén sai tui ra coi, haaa.. ổng viết thật to: mồ tổ cha đứa nào hái trộm,ông bà dật họng nó cho tui.Lần khác mấy ông lớn đầu trong xóm biểu tui đứng canh thấy cặp tình nhân nào đi ngang thì báo động cho mấy ổng trốn sau cổng xịt nước mắm, mấy ổng xịt trúng bạn của anh tui làm tui bị đòn một bữa quá chời.
                Đúng là khi xưa ta bé ta ngu
                #23
                  quycotuoidan 22.05.2010 15:04:53 (permalink)
                  Tất cả chúng ta ai cũng có những ký ức thời thơ ấu.
                  Với mình, nhớ đến những ngày đi học mẩu giáo. Ngày đó mình thuộc dạng ngoan và khéo tay nhất lớp, nhưng cũng hay ghanh tị với bạn bè khi chúng  nó hơn mình. Mỗi lần như vậy đều có sự gây gổ nhỏ.
                  Một hôm lúc tan trường, trên đường về nhà mình và cô bạn ở gần nhà đã giận nhau từ  trước, luôn tiện nhìn thấy đường ko có ai mình vội đẩy cô bạn đó zô trong lùm cây toàn là gai. đẩy xong mình vội chạy một mạch về tới nhà, thở hổn hển ko giám nói gì với ai. Đến hôm sau lúc đi học cô bạn đó gọi thêm mấy đứa cùng hội cản đường mình, mục đích là xử lý mình. Nhưng rất may là mấy đứa cùng hội rất sợ gia đình mình nên ko giám. Vậy là 2 con đánh tay đôi với nhau. Cả 2 đều bị cào chảy máu....cuối cùng phải nhờ sự can thiệp của người lớn bọn mình mới giải hòa..... Bây giờ thì hông những  là bạn của nhau mà còn là bạn thân nữa nhé!   nghĩ cũng buồn cười.  Mình có cái tật là hay leo cây, cứ đi đâu có cây là mình lại leo, có những cây vài chục mét mình cũng ko tha, chỉ mỗi cây dừa là mình chưa thử. Hồi đó ít nhất cũng mười mấy lần bị té cây, nhưng do số mạng mình cao nên ko vấn đề gì vẫn giữ đc tín mạng.
                  #24
                    Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 24 trên tổng số 24 bài trong đề mục
                    Chuyển nhanh đến:

                    Thống kê hiện tại

                    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                    Kiểu:
                    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9