Tâm tình người lính Địa Phương Quân
lê huy 01.11.2010 05:57:01 (permalink)
Tâm tình người lính Địa Phương Quân
Lê Huy
 

Phù Ly, ngày… tháng… năm 197…

Má con Học ơi,

Hai ngày nữa, chú Năm nhà bếp của đại đội về trên đó, nên tui viết lá thư này nhờ chú ấy đem về cho má nó yên tâm. Tui vẫn vậy thôi, má nó à.

Chiều chủ nhựt tuần trước, sau khi đưa má nó với con Học thằng Hành ra bến xe để về nhà nội sắp nhỏ rồi thì tui mới yên tâm.

Má nó à! Khuya chủ nhựt hôm đó Việt Cộng nó đánh cái cầu này. Đánh dữ lắm đó. Nếu tối hôm đó mà má nó với sắp nhỏ còn ở lại thì chắc tui phải lo dữ lắm, vì vừa phải lo đánh giặc vừa phải lo cho ba mẹ con má nó nữa.

Má nó cũng biết rồi, cái cầu Phù Ly này thì tụi nó cứ đánh đi đánh lại luôn. Trước đây, cầu này và cầu xe lửa bên cạnh đó chỉ có một đại đội trấn giữ thôi. Bây giờ thì đại đội tui giữ cầu này với hai khẩu đại bác 105 li, còn cầu xe lửa kia thì do đại đội của Trung Úy Ba Lực giữ, vì tình hình mỗi lúc mỗi "căng" thêm. Có lẽ vì vậy mà dân làng ở đây có mấy câu thơ như vầy

Không đi thì nhớ thì thương,
mà đi thì sợ Cầu Cương Chợ Gồm.
Không đi thì thảm thì sầu,
mà đi thì sợ cái cầu Phù Ly.

Má nó còn lạ gì ba chỗ này nữa phải không ? Nhớ hồi mình chưa có sắp nhỏ, má nó đến thăm tui ở Chợ Gồm đó, tụi nó tấn công mình. Trận đó, má nó dạn thiệt, cứ theo sát bên tui, từ dưới hố chiến đấu nhô đầu lên quan sát với mấy kẹp đạn M.16 trong tay, sẵn sàng tiếp đạn cho tui. Tuy lo sợ nhưng tui phục má nó quá. Quả là “giặc đến nhà đàn bà cũng đánh” mà.

Khi đại đội chuyển về giữ Cầu Cương, tui nhắn về nói má nó đừng đến thăm tui vì nơi này nguy hiểm lắm.

Còn cái cầu Phù Ly này, nó là cái gạch nối giữa Chi Khu Phù Cát ở phía nam khá yên tĩnh với Chi Khu Phù Mỹ ở phía bắc khá sôi động, nên trách nhiệm của tụi tui ở đây nặng lắm. Có điều buồn cười là những người lính Địa Phương Quân như tụi tui đây thường bị dè bỉu chê bai là đánh giặc dở ẹc… nhát như thỏ… Nhưng tụi tui đâu cần để ý ba cái chuyện dè bỉu nhỏ nhít đó làm gì; mà chỉ ráng sao giữ được cầu để con đường huyết mạch này được lưu thông suôn sẻ, có ích có lợi cho dân và quân mình là tụi tui bằng lòng lắm rồi. Mấy người ưa dè bỉu đó đâu có hiểu là mỗi người có mỗi hoàn cảnh khác nhau; nhứt là những gia đình chỉ có con trai là con một.

Thêm nữa, sự hy sinh cho tổ quốc của bất cứ người dân hay người lính nào cũng cao quý hết, cũng rất đáng ghi ơn hết, phải không? Người ta thường hay coi thường và quên lãng tinh thần chiến đấu âm thầm không kém phần gan dạ của những người lính Địa Phương Quân cũng như Nghĩa Quân này, kể cả những cán bộ Xây Dựng Nông Thôn nữa. Phải nói, đó là những chiến sĩ gần dân nhứt và nắm vững tình hình địa phương nhứt. Tui nghĩ, nếu ba lực lượng này được trang bị lập trường chính trị vững vàng thêm hơn cọng với lòng yêu nước yêu làng yêu xóm sẵn có, và thượng cấp quan tâm đúng mức đến gia cảnh của họ thì tinh thần chiến đấu của họ sẽ cao lắm. Về dân sự thì cũng không ít các viên chức xã ấp của mình bị đêm đêm tụi nó lẻn về cắt đầu bêu giữa chợ. Chỉ có Giặc Cộng mới làm được cái việc quá dã man vô nhân đạo này mà thôi.

Má nó à, khuya hôm đó trời tối hù, đang đi kiểm soát vành đai phòng thủ quanh đồn mình thì tui nghe tiếng súng nổ giòn và hỏa châu được dộng lên bên cầu xe lửa của Ba Lực. Vậy là tụi nó đánh cầu này rồi; cùng lúc tiếng Tiểu Đoàn Trưởng kêu tui vang lên trong máy

- Tư… ! Coi chừng tụi nó "nhá" thằng Ba để "hốt" mày đó nghen… !

- Dạ… Nhận rõ … Anh Hai... !

Tui ra lệnh báo động. Tiếng kiểng báo động vang lên trong đêm tối. Các tay súng lẹ làng nhảy xuống các hố chiến đấu cá nhân với súng đạn đầy đủ, nhứt là lựu đạn càng nhiều càng tốt để trị đám đặc công của địch. Sau chừng mười lăm phút yên tĩnh thì có vài tiếng mìn nổ ở vòng rào phòng thủ quanh đồn. À, tụi nó chơi đặc công đây. Đúng là tụi nó muốn hốt mình rồi. Đồng loạt các tay súng mình siết cò nhả đạn, dộng trái sáng. Tui dặn các anh em phải tiết kiệm lựu đạn, chỉ liệng khi địch tới gần thôi. Hai nòng pháo 105 được hạ ngang xuống sẵn sàng trực xạ. Bọn địch tháu cáy, luôn miệng hò hét “Hàng sống… Chống chết… !” để hớp tinh thần chiến sĩ mình. Nhưng cái trò đó xưa quá rồi. Bỗng có tiếng Bảy Lía đó hét lớn

- Hàng … hàng… cái… mả mẹ mày… ! Chín Dậu… Chơi M.72 vô gò mối kia cho tao…! Để tao trị đám này cho… !

Rồi từ đó đại liên M.60 khạc đạn tới tấp, đốn ngã mấy cái bóng đen giặc Cộng đang như điên như dại lao vô khoảng hàng rào phòng thủ đã bị đứt do chúng thổi vô mấy trái B.40.

Ba Lực và tui không chiến đấu đơn độc đâu, má nó à! Từ Cầu Cương, Tiểu Đoàn Trưởng điều động trung đội Quân Báo di chuyển gấp về hướng Phù Ly để ghi nhận và báo cáo thêm tình hình địch. Bộ Chỉ Huy Chi Khu đã xin trực thăng không kích yểm trợ kịp thời, đồng thời tăng cường đại đội Trinh Sát Chi Khu. Và đại đội này đã chạm súng với địch trên các hướng dẫn đến hai đầu cầu. Trong trận này tui may mắn chỉ bị thương nhẹ ở bắp đùi bên trái mà thôi. Nhờ vậy nên tui tiếp tục cùng đồng đội đánh trả bọn chúng mãnh liệt. Vì tui trực tiếp đánh tụi nó nên Tiểu Đoàn Trưởng cho tui liên lạc thẳng với trực thăng võ trang để xin oanh kích vô những vị trí cần thiết. Có lúc buộc lòng tui phải yêu cầu trực thăng bắn sát hàng rào phòng thủ vì tụi nó đã bò sát vô rồi. Trong lúc tàu bay Hỏa Long thả trái sáng soi sáng quanh vùng thì trực thăng bắn đại liên và rocket chính xác vô lũ giặc Cộng điên cuồng đang cố sức bơi lặn để đặt chất nổ ở mấy chân cầu hòng đánh sập cầu này.

Nhưng tụi nó đâu có làm gì được vì chung quanh chân cầu đã được bao bọc bằng nhiều lớp lưới B.40 và cọc sắt dày đặc. Và, với mớ kinh nghiệm giữ cầu cùng tinh thần đánh trả quyết liệt của đại đội tui, tụi nó đã thất bại thảm hại. Sáng ra mới thấy tụi nó bỏ nhiều xác quanh chân cầu, còn cả chục xác nổi lềnh bềnh dưới nước nữa đó.

Giờ thì tình hình đã hoàn toàn yên tĩnh. Nhưng có một chuyện đau lòng là Trung Sĩ Nhứt Đẻn đã hy sinh đền nợ nước rồi. Anh Đẻn là con một của bác Hai Dừa ở xóm dưới cách xóm mình hai đám ruộng đó, má nó nhớ chớ? Anh ấy chiến đấu thiệt can đảm gan dạ, chẳng thua gì người lính chính qui đâu.

Nghe kể lại, khi người xạ thủ đại liên gục ngã trước đợt xung phong biển người đầu tiên của địch, Đẻn đã nhào lến, chớp lấy khẩu súng, nghiến răng siết cò, lũ giặc bị đốn ngã như chuối. Có lúc vừa siết cò ảnh vừa hét lớn

- Cha mẹ ơi… ! Con quyết giữ cầu này… ! Con quyết giữ làng mình… !

Nhưng rồi Đẻn phải gục ngã trước loạt đạn oan nghiệt của địch. Má nó biết không, Đẻn gục ngã rồi lại có đồng đội khác tiếp tục đánh trả và bẻ gãy mấy đợt xung phong của địch nữa.

Đẻn đã anh dũng hy sinh đền nợ nước. Phần Đẻn là xong rồi, nhưng còn vợ chồng bác Hai Dừa, chắc phải đau lòng lắm, vì Đẻn là con một, lại rất có hiếu. Ở nhà, má nó nhớ đến nhà hai bác ấy thắp cho Đẻn nén nhang, và thỉnh thoảng thay tui ghé thăm chơi và an ủi hai bác nghen. Tội nghiệp quá! Thấy mà ứa nước mắt.

Nhớ trước kia, hai đứa tui chơi thân với nhau lắm. Lúc còn nhỏ tụi tui theo cha mẹ ra đồng thả trâu thả bò, hay lớn thêm mấy tuổi nữa, tụi tui thường rủ nhau đi học, ra đồng phụ giúp cha mẹ thăm tháo nước ruộng, đến mùa gặt thì gánh lúa về… Lúc rảnh rang thì chơi trò đánh giặc giả với mấy đứa bạn trong xóm, vui lắm má nó à. À, nhớ rồi, Đẻn thổi sáo hay lắm, chiều chiều ảnh ngồi trên lưng trâu rồi thổi bài gì mà có câu

Ai bảo chăn trâu là khổ…
chăn trâu sướng lắm chứ…
Ngồi mình trâu phất ngọn cờ lau…
và miệng hát nghêu ngao…

Thôi, tui không kể chuyện cũ nữa, nghe mà nhớ Đẻn và buồn lắm.

Má nó ơi, nhớ tới Đẻn rồi lại nghĩ tới mình. Nếu lỡ… tui… thì má nó hãy tiếp tục thay tui mà lo cho con Học thằng Hành tới nơi tới chốn. Thay tui mà lo chuyện ăn chuyện học cho sắp nhỏ như bấy lâu nay má nó đã từng lo từ khi tui cầm súng giữ làng giữ xóm của mình đó, má nó nghen.

Thôi, tui dừng bút và gởi lời thăm cả nhà. Má nó ráng giữ gìn sức khỏe để lo cho sắp nhỏ ăn mặc đầy đủ, học hành đừng có thua bạn kém bè. Được như vậy là tui vui lắm rồi.

Tình hình lúc này "căng" lắm, nhưng tui sẽ liệu và thu xếp để có mấy ngày phép về thăm nhà.

Tui đây, ba con Học,
Tư Được
 
 
Lê Huy
(Los. July, ’08)
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9