PHẢI CHI (truyện cực ngắn )
tranmai.ngan 01.11.2010 20:09:35 (permalink)
PHẢI CHI


Mẹ đưa nó lên thành phố học đại học . Cứ bịn rịn, cứ dặn dò : " Con ơi ! là con trai phải cố gắng học hành cho thật giỏi thì tương lai mới tươi sáng nghe con "
Nó : Dạ !
Mẹ lại nói : Mỗi ngày phải làm hết bài tập và ôn lại bài cũ nghe con .
Nó: Con biết rồi !
Mẹ vẫn chưa yên: À còn nữa , con phải ráng ăn nhiều rau, ăn đủ chất để có sức học nghe con.
Nó ơ hờ : Con biết rồi mẹ về đi !
Mẹ lại nắm tay nó bịn rịn không muốn rời : À còn nữa...con....
Nó gấp rút : Con biết rồi....

Một tuần sau nó hay tin mẹ nó sau giấc ngủ vĩnh viễn không thức dậy nữa. Nó khóc ... Phải chi hôm ấy nó ôm chặt mẹ nó, phải chi hôm ấy nó đừng gấp rút ngắt lời mẹ...Phải chi...Phải chi ...
#1
    tranmai.ngan 02.11.2010 20:40:33 (permalink)


    THỢ XÂY .

    Hắn là thợ xây giỏi trong giới xây nhà . Những ngôi nhà cao tầng chọc trời nổi tiếng không thể thiếu người thợ xây như hắn. Hắn rất điển trai nhưng hắn nghèo.
    Đến bốn mươi hơn hắn mới cưới được vợ . Cô vợ không đẹp lắm nhưng đối với hắn quả là một món quà thượng đế đã ban tặng . Hắn cố gắng làm, cố gắng sống tốt.
    Gần hai năm sống ,hắn không một ngày yên ổn. Cô vợ lúc nào cũng so sánh chồng người ta , chồng mình. Nhưng hắn vẫn một mực yêu vợ. Hắn năn nỉ thế mấy cô vợ cũng nhất định không sanh cho hắn một đứa con .
    Hắn làm ngày , làm đêm chỉ đủ quần áo và son phấn cho cô vợ. Đến chán, cô vợ bỏ hắn.

    Hắn lại một mình ! Nhớ vợ, hắn mượn rượu giải sầu. Hắn cậy vào rượu để quên. Sáng ra đi xây, chiều về đến là hắn say, say đến mềm lã ra rồi thiếp đi. Cứ thế ngày này qua ngày khác...

    Một buổi sáng, trên giàn xây hắn thấy ngôi sao như vẫn còn dù mặt trời đã lên cao . Hắn thấy một, hai, ba... rồi thật nhiều sao, cả bầu trời sao... Có nhiều tiếng thét xung quanh. Hắn thì thấy mình rơi đi nhẹ nhàng... Hắn rất tỉnh không hề say.

    Ngôi mộ của hắn đắp bằng đất và bùn còn ướt... ngôi mộ của người thợ xây !
    #2
      tranmai.ngan 06.11.2010 19:30:23 (permalink)
      MÁ TÔI


      Má đã mất ba năm rồi ! Ba năm nhưng tôi thấy như mới đây và trong lòng tôi má vẫn còn mãi mãi, không tan biến đi đâu.

      Má có tôi muộn, lúc má 38 tuổi thì tôi mới chào đời. Má không thích con nít nên tôi ngủ với ba từ nhỏ. Má rất nghiêm khắc, rất lạnh lùng. Tôi yêu má lắm nhưng ít dám đến quấy vì tôi sợ. Lúc nhỏ tôi thường ao ước má tôi hiền đi một chút.

      Khi tôi vào lớp một, ba chuẩn bị tập sách cho tôi còn má thì cột tóc cho tôi ( má tôi rất thích con gái để tóc dài ) nhưng má hay la mỗi khi cột tóc. Lắm lúc tôi đã ghét má và ghét tóc dài của mình.

      Rồi tôi lớn lên vào cấp ba đi học mặc áo dài. Dáng tôi giống má cao và đẹp. Má nhìn tôi hài lòng nhưng vẫn không bao giờ khen. Đến lúc tôi thành thiếu nữ , trái tim biết rung động, biết hẹn hò . Má giận đánh tôi thật đau , tội đi chơi với 'trai' . Má ghét đàn ông, má nói " tụi nó toàn lũ xấu cả !".

      Và tôi có chồng . Má gã tôi không chút vui dù má lo thật tươm tất, long trọng. Má biết cuộc đời tôi đã bắt đầu chẳng sung sướng gì. Cuộc sống tất bật lo toan chồng con, cơm áo gạo tiền, tôi quên bẳn má đi. Chỉ nghĩ đến má những lúc tôi túng quẫn, giấu nợ nần... Mỗi lần về nhà má dúi vào tay tôi ít tiền và không nói gì... Những đồng tiền ấy với tôi thật quí.

      ... Mọi khốn khó rồi trôi qua. Tôi giờ có hai đứa con và má đã thật già khi tôi quay nhìn lại. Tôi về ở với má , chăm sóc má.

      Cuối đời má gay gắt khó khăn, mắng tôi thật nhiều và cũng thương tôi thật nhiều. Đến giờ tôi vẫn thương yêu má nhất và vẫn sợ sệt khi đối diện với má.

      Như ngọn đèn dầu cạn dần. Má yếu dần, yếu dần...không còn mắng tôi được nữa. Tôi đã bớt sợ má , tôi đã dám đưa tay lên vuốt tóc má, vuốt mặt má và an ủi má cố chịu đựng những cơn đau. Tôi khóc, má cũng chảy nước mắt.

      Rồi đến một ngày tôi suốt đời không quên, quả bóng trong bình thở oxy ngưng lai. Tôi hốt hoảng kêu to "Má ơi ! Má thở đi má, má thở đi má..." Nhưng không , má không thở nữa và má vĩnh viễn bỏ tôi. Lúc này má bình thản và hiền hoà lạ lùng.

      Ngoài trời mây xám trôi nhẹ , lất phất mưa. Tôi sửng sờ bốn mươi chín năm sống bên má qua nhanh quá ! Nếu có kiếp sau , tôi vẫn muốn mình được là con của má dù má thật nghiêm khắc , thật lạnh lùng... Má ơi ! con yêu thương má !
      #3
        tranmai.ngan 11.11.2010 16:08:03 (permalink)
        'HEO CON'


        Như một duyên định tôi gặp gở và quen Heo Con .
        Hai đứa tình cờ làm quen nhau ở một tiệm tạp hóa . Tôi và Heo Con cùng đi mua đèn cầy để đốt vì đang là mùa trung thu . Lồng đèn của tôi hình con thỏ thật dể thương , còn của Heo Con thì lại là một chiếc xe 'tăng' . Thấy cũng ngộ nên tôi la cà làm quen " Mình chơi chung nha .." Heo Con nhìn tôi vẻ không thích mấy miễn cưỡng gật đầu . Vậy là chơi với nhau từ đấy .

        Nhà hai đứa không xa nhau lắm , ba mẹ Heo Con và ba mẹ tôi cũng biết nhau . Thấy hai đứa chơi thân nên xin vào lớp một chung để tiện việc học thêm và đưa rước .Đi học tôi làm điệu hay bím tóc hoặc cột đuôi gà thắt nơ hoa , còn Heo Con thì tóc ngắn sát ót như con trai . Mỗi lần giờ lao động Heo Con luôn làm giúp tôi như nhặt rác và đổ rác .Tôi thương Heo Con lắm có bánh ngon gì cũng chia nhau hai đứa cùng ăn . Và chúng tôi học đến hết lớp năm .

        Vào cấp 2 , hai đứa tôi lại được xếp chung lớp . Heo Con vui hớn hở báo tin cho tôi ." Vậy là mình học chung bốn năm nữa ..." Tôi cũng vui vì nghĩ có Heo Con mình sẽ khỏe khi lao động hay quét lớp vì bạn ấy luôn giúp và bảo vệ tôi .

        Bốn năm thắm thoát qua nhanh . Rồi vào cấp ba . Heo Con chọn ban toán , tôi chọn ban văn nhưng hai đứa vẫn đi học chung vẫn thân nhau . Chuyện vui buồn gì tôi cũng kể cho Heo Con nghe . Heo Con nói không thích nhìn tôi buồn chỉ muốn tôi cười vì tôi cười rất đẹp .
        Tôi thành thiếu nữ , Heo Con cũng vậy . Đi học về thường có những cái đuôi theo sau . Heo Con rất ghét , rất dử , lườm một cái bén như dao tụi con trai sợ hết hồn . Trong số đó có T lì lợm vẫn bám theo tôi . Dần dà tôi thấy cũng có cảm tình với tên này .

        Trái tim tôi run nhẹ lên khi gặp T và tay tôi lạnh ngắt dù không phải là mùa Đông . Tôi biết mình cũng yêu rồi ... Tôi kể cho Heo Con nghe . Heo Con giận long mắt lên bảo tôi : Nhảm nhí , tên ấy xấu lắm không tốt như Heo Con đâu " Tôi cải lại và đòi nghỉ chơi với Heo Con. Heo Con đến nhà tôi mặt sầu thảm xin lỗi tôi và bảo vì lo tôi không học sẽ trượt đại học. Tôi hứa và Heo Con cũng hứa không làm tôi buồn.

        Cả đám đậu đại học. Tình yêu tôi và T nhen nhóm đậm đà hơn. Những lúc tôi thông báo đi chơi với T là Heo Con buồn rười rượi. Tôi bảo bạn cũng nên chọn cho một anh nào trong những cái đuôi của bạn đi. Heo Con nhìn tôi rực lửa giận hờn và tức tối. Những lúc ấy tôi rất sợ.

        T ngỏ lời đính hôn với tôi vào lể tốt nghiệp ra trường. Tôi hân hoan tìm Heo Con để báo tin. Heo Con lặng người đi , mắt long lanh. Tôi thấy những giọt nước mắt cứ rơi , cứ rơi...
        " Sao vậy Heo Con , không mừng cho mình sao? " - Hỏi mấy Heo Con cũng im lặng , rồi đùng đùng nổi giận đuổi tôi về. Từ đó Heo Con lánh mặt tôi , cả hai gia đình cũng không hiểu chuyện gì.

        Lể đính hôn của tôi tưng bừng lời chúc tặng thật vui. Duy chỉ thiếu Heo Con đứa bạn thân yêu nhất của tôi. Xong lể đàn trai ra về. Mẹ Heo Con đến dúi vào tay tôi lá thư , mắt bà đỏ hoe : Nó bỏ đi rồi con ơi..! Tôi hốt hoảng , chơi vơi...Lá thư chỉ vỏn vẹn :
        " N thương ! bao năm sống bên N là những chuỗi ngày tôi hạnh phúc nhất và không ai có thể thay thế được N. Để bạn trọn vẹn hạnh phúc, để bạn bình yên tôi phải chọn sự ra đi của mình. Lí trí này phải chiến thắng tôi , phải chiến thắng trái tim tôi. Nhưng xin cho tôi một lần được nói Tôi yêu N , rất yêu...."

        Trời ơi ! Heo Con của tôi...Heo Con ơi ! Tại sao lại là như thế? Tại sao? Tại sao hả Heo Con...
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.11.2010 19:07:29 bởi tranmai.ngan >
        #4
          tranmai.ngan 24.11.2010 19:51:20 (permalink)
          BIỂN ƠI !

          Lần đầu tiên tôi thấy biển là năm tôi mười bốn tuổi. Thuở ấy tôi bé nhỏ, ngây ngô. Trước mắt tôi biển mênh mong đến dường nào, xa tít đến dường nào. Những cơn sóng thì ồn ào, dử dội. Tôi vừa yêu biển , vửa khiếp sợ. Nổi sợ hải và tình yêu biển hòa trộn thật lạ lẫm trong tôi.

          Năm hai mươi hai tuổi tôi lại đến biển. Lúc ấy biển dịu êm không sóng lớn. Tôi thì bình an bên chồng và cô con gái nhỏ vừa tròn một năm tuổi. Gặp lại biển tôi vẫn thấy mênh mong. Mênh mong như sự trống vắng trong hồn tôi không tả được. Tôi ngồi hằng giờ ngắm nhìn biển vẫn không hiểu biển đã đi đâu về đâu. Cũng như tôi đã không hiểu tôi có được hạnh phúc không ? Hạnh phúc của một đởi thường, của một người đàn bà còn rất trẻ.


          Mười ba năm sau tôi lại ra biển. Biển nơi đây hoang sơ và vắng lăng. Không sóng to, nước không xanh biếc dù vẫn mênh mong đến cuối chân trời. Nơi biển vắng này tôi đã gặp anh. Trong thoáng chốc đủ để dài, đủ để ngắn cho một điều mà lúc ấy tôi ngở là điều mình luôn đi tìm : Tình Yêu.
          Nhưng rồi không phải , như những dấu chân của chúng ta , của tất cả mọi người sóng biển đã xoá tan và cuốn phăng đi mất. Những cơn sóng dịu êm , đã trôi đi...


          Bây giờ tôi đã già ! Biển vẫn luôn là nổi trăn trở , vẫn luôn là niềm thương nhớ. Đứng trước biển tôi không còn sợ, không còn bâng khuân biển sẽ đi đâu về đâu. Tôi chỉ biết mình yêu biển, yêu thật sự không điều kiện , không suy tư và có lẻ tôi sẽ yêu đến hơi thở cuối của mình. Biển ơi !




          <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.11.2010 19:52:45 bởi tranmai.ngan >
          #5
            tranmai.ngan 27.01.2011 15:25:23 (permalink)


            GIAO THỪA.

            Tôi thấp lên ngon nến và nén hương trong thời khắc giao thừa. Trời đất bừng xuân, những viên pháo hoa được bắn tung lên, xòe ra sáng một góc trời. Ở quảng trường nơi tôi ở cả trăm , nghìn người đang ôm nhau chúc mừng năm mới trong hân hoan hạnh phúc.

            Lòng tôi cũng nhẹ nhàng và bình yên lạ trong thời khắc này.
            Tôi nhìn làn khói tỏa trên bàn thờ Phật , trên bàn thờ ba má tôi, tôi thấy ấm áp và không cô đơn.
            Đã bốn năm rồi Má không còn để đón giao thừa với tôi. Má đã về bên ấy - nơi thảnh thơi yên bình không có sự lo toan, ganh tỵ của đời thường. Những lúc còn Má là nhà chỉ có hai má con thức để đón giao thừa. Tôi thấp hương và đốt nến còn Má thì quỳ lạy Phật, lạy Trời cầu xin nhiều điều an lành cho con , cho cháu.

            Bây giờ thì tôi thế Má đây. Tôi cũng cầu nguyện đủ điều cho chồng, cho con, cho mọi người ...nhiều quá đến quên mất cho mình... Mà không sao để năm tới vậy. Tôi cứ tự nhủ thế và lại cứ luôn quên.

            Năm nay tôi cầu mong cho con gái tôi luôn hạnh phúc , con đường công danh rạng rở, cuộc đời sẽ mãi là sắc màu của mùa Xuân.
            Cầu mong cho con trai tôi trí tuệ thông minh, học hành thật giỏi, tương lai tươi sáng bình an , thành công trong cuộc sống.
            Cho chồng tôi mạnh khoẻ, an lành và tôi sẽ mãi là niềm vui của anh ấy...

            Qua giao thừa rồi bắt đầu một năm mới. Những ngọn nến đã tan chảy, những nén hương còn lại tàn tro xoắn tròn như được Phật trời minh chứng.

            Tôi vào phòng, chồng tôi đang ngon giấc sau tiệc tất niên lúc tối. Tôi thấy trên gương mặt anh thoáng một nụ cười bình thản và an nhiên tự tại.
            #6
              tranmai.ngan 02.03.2011 15:44:45 (permalink)

              VÁCH TƯỜNG


              Mọi người tụm năm , tụm bảy như cái chợ nhóm ở vườn lúc sáng sớm trước ngôi biệt thự có nhiều cây Bằng lăng nở hoa tím rất đẹp.
              -Cô ấy chết uổng quá !
              -Cô gì 50 rồi ...
              -50 mà đẹp trông như 40 thôi !
              -Vừa đẹp , vừa giàu chết uổng thật. !
              -Nghe nói hạnh phúc quá ...mà không phải...
              Ôi! bao nhiêu là lời , không lời nào đúng cả . Nếu có đúng thì chỉ vế trước hoặc vế sau.


              Trước quan tài tấm hình của cô thật rực rở ,kiêu sa . Nụ cười như níu kéo tất cả các ánh mắt phải đỗ về mình . Cô đẹp , rất đẹp- hiền và nết na.

              Nghe nói lúc con gái cô có yêu một người rồi không hiểu vì sao cô đi lấy chồng . Còn người ấy thì đi đâu mất. Nhưng chỉ là tình yêu ngây thơ của tuổi mới lớn .

              Rồi 20 tuổi cô cũng hớn hở về nhà chồng như bao nhiêu người con gái khác . Hạnh phúc có , buồn đau có . Cô phi thường và can đảm chịu đựng mọi việc . Nhưng sự chịu đựng có lẻ là cái gai trong mắt nhiều người . Sao cô không khóc khi buồn khổ ? Sao cô không cải lẩy khi bị uất ức ? Và tại sao lúc nào cô cũng lặng im - lặng im như một cái vách tường , vừa sừng sửng , vừa lạnh lùng kiêu hảnh...

              Chồng cô cũng chán ghét , cũng thù hằn cái vách tường đó và không chịu hiểu là mình quá cố chấp , ích kỉ .
              Cô đã mõi mòn ! Đã ủ ê ! Không còn một cái gì để níu kéo .

              Và cô lại hớn hở ra đi .

              Sáng ấy - Cô mua hai chai thuốc giết ve bọ cho hai con chó yêu của cô . Cô tắm rửa chúng thật sạch và xịt cho nó một nửa- Còn một nửa cô dành cho mình . Giết sạch những ve bọ dơ bẩn trong đời .
              Cô mĩm cười vì đã gội rửa thật sạch sẽ - thật tinh khiết . Mãi mãi và mãi mãi.
              #7
                Chuyển nhanh đến:

                Thống kê hiện tại

                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                Kiểu:
                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9