truyen ngan
Hangjapan 08.08.2005 19:53:44 (permalink)
Chiếc nhẫn cỏ

Anh ạ, em đã tát con, em cảm thấy ân hận quá vì đây là lần đầu tiên em đánh con, thằng út 2 tuổi ngơ ngác nhìn mẹ rồi oà khóc, mấy đứa nhỏ cũng lần lượt khóc theo, chỉ có thằng hai lớn nhất, bối rối nhặt chiếc nhẫn cỏ vừa bị thằng út bẻ gãy làm đôi nằm lăn lóc trên mặt đất, lắp bắp: “Đừng buồn mẹ, con sẽ lấy keo gắn lại, rồi nó sẽ lành..rồi mẹ sẽ thấy nó sẽ vẫn là một chiếc nhẫn lành lặn mà mẹ ơi!” Nói rồi nó cũng oà khóc và 9 mẹ con cùng ôm nhau khóc trong chiều mưa.

Bọn trẻ làm sao có thể hiểu nổi chiếc nhẫn cỏ mong manh và bé nhỏ đó đã được em nâng niu, trân trọng như thế nào trong suốt 10 năm qua và nó là một phần không thể thiếu của cuộc đời em mỗi khi em một mình lặng lẽ gặm nhấm những giọt đắng của cuộc đời. Có chiếc nhẫn cỏ em tưởng như thấy anh hiện hữu ở đâu đó rất gần, vẫn nghe giọng nói trầm ấm của anh: “đừng buồn, cô bé yếu đuối của tôi ơi, anh muốn em là người mạnh mẽ và can đảm, thật vững vàng ngay cả khi không có anh bên cạnh”. Anh biết không em đã làm được điều đó, em đã vững vàng và em sẽ cố gắng nuôi dạy các con nên người dù không có anh bên cạnh.

Anh còn nhớ cái ngày anh làm tặng em chiếc nhẫn cỏ và đeo nó vào tay em cùng với lời cầu hôn trong buổi dã ngoại có đầy đủ bạn bè chứng kiến không? Em đã thật bối rối và chẳng biết nói gì, chi lắp bắp được mấy câu: “nó thật đẹp, vừa khít ngón tay em”. Anh cười, “Cô bé à, nó chỉ là 1 chiếc nhẫn cỏ thôi mà, anh sẽ tặng em một chiếc nhẫn thật đẹp và cả cuộc đời anh nữa”. Và em đã khóc, khóc vì hạnh phúc và khóc vì biết ơn anh.

Anh bảo biển và em với anh đều quan trọng, biển và em luôn ở trong trái tim anh. Hãy để anh đi biển lần này rồi khi anh về chúng mình sẽ kết hôn em nhé, anh là thuyền trưởng, anh không thể xa được những con tàu. Anh đã đi và biển cũng mang anh của em đi không bao giờ trở lại trong cơn giận giữ của đại dương. Em tưởng đã phát điên, và ốm liệt giường 3 tháng trời tưởng chừng không thể sống nổi vì không còn anh trên cõi đời này. Có lẽ ở đời có sự diệu kỳ và em tin vào những điều kỳ diệu, vào phép màu nhiệm của cuộc sống.

Bác sỹ đã từng khẳng định rằng em rất yếu, chỉ có có niềm tin, sự nỗ lực và niềm khát khao sống mới có thể đưa em trở lại với cuộc đời. Ở cùng phòng bệnh với em có một goá phụ với cậu con trai lên 6 cũng đang vật vã với căn bệnh ung thư giai đoạn cuối, nhưng chị ấy là một người phụ nữ thật mạnh mẽ, can đảm và khát khao được sống, để được nuôi dạy con trai nên người. Chị ấy đã dạy cho em rất nhiều điều về nghị lực và tình yêu cuộc sống. Lúc em chìm vào mê man là lúc em nghe thấy tiếng anh gọi: “Cô bé yếu đuối của tôi ơi, tỉnh lại đi nào, có người đang rất cần em đấy, phải nghị lực lên chứ bé yêu, hãy đeo chiếc nhẫn cỏ vào tay rồi em sẽ thấy anh bên cạnh, anh sẽ tiếp thêm sức mạnh và nghị lực cho em”.

Giường bên cạnh tiếng đứa trẻ khóc gào gọi mẹ đã kéo em trở về với cuộc sống. Chị ấy đã ra đi vào một ngày thu đầy nắng và sức khoẻ của em cũng dần dần hồi phục. Thằng bé 6 tuổi mất mẹ giờ chẳng còn ai là người thân, suốt ngày quanh quẩn bên em và thật kỳ lạ, nó đã mang đến cho em biết bao nhiêu niềm vui và cả sự sống nữa. Một tháng sau ngày mẹ mất và em cũng được xuất viện, người ta muốn đưa đứa trẻ vào trại trẻ mồ côi. Em một lần nữa cảm thấy như mình một lần nữa mất đi người thân yêu nhất và anh ạ, em đã quyết định xin vào trại trẻ mồ côi để gắn bó cả cuộc đời mình với những đứa trẻ thiệt thòi và em tin là em đã lựa chọn đúng.

Anh biết không ngày 2 mẹ con bước chân vào trại trẻ mồ côi của thành phồ biển nơi anh vĩnh viến ra đi là một ngày đông ấm áp. Nhìn những ngôi nhà nhỏ nằm nép mình bên rặng phi lao em nhớ ngày xưa chúng mình đã từng ước ao xây dựng ở nơi đây ngôi nhà hạnh phúc với những đứa con thông minh và đáng yêu. 10 năm trời sống ở trại trẻ và lần lượt nhận 8 đứa trẻ làm con, công việc gia đình bận rộn vì phải lo lắng cho các con, mỗi khi hụt hẫng hoặc nhớ anh, em lại đeo nhẫn cỏ và anh lại tiếp thêm nghị lực sống cho em. Chiều nào em cũng đưa lũ trẻ ra biển để ngắm những đoàn tàu nối đuôi nhau cập bến, biển thật đẹp và bình yên anh ạ. Em đã từng căm thù biển vì biển đã mang anh đi mãi mãi. Nhưng rồi cùng với thời gian em đã yêu biển như chính tình yêu bao la của anh dành cho em và cho biển vì em hiểu anh của em vẫn ở nơi đại dương xanh thẳm ấy và với em, sau những cơn bão, biển lại bình yên như chính cuộc đời em vậy.

Em đã kể cho các con nghe về câu chuyện chiếc nhẫn cỏ, em tin là các con hiểu và thông cảm cho hành động của em. Thằng út 9 ngây ngô hỏi em, bao giờ thí bố đi biển về hả mẹ và kể từ hôm đó, nó cũng giống em ngày nào cũng trông ra biển chờ đón những con tàu

Thu Hằng
Nagoya 24.7.2005
#1
    P.NQH€ 08.08.2005 21:50:08 (permalink)
    Hay !

    Nhưng nhầm chuồng.
    #2
      Ct.Ly 08.08.2005 22:17:22 (permalink)
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9