NHÂN NGHĨA
NHÂN TÌNH Luật trời thay đổi bất ngờ Tránh nắng thì dễ tránh mưa khó lường Đang nắng lửa bỗng mưa vương Hoàng hôn vừa hé đã buông màn chiều Ngập ngừng chưa nói tiếng yêu Đẫ nghe sấp ngửa một điều chia tay Hứa hẹn chi để gió bay Thà rằng im lặng cho ngày dài ra Tìm về ẩn chốn nhạt nhòa Tránh mê hoa thắm để mà hết duyên Đừng mê mẩn chốn thần tiên Dễ say cảnh sắc mà quên nhân tình NGÔ NGUYỄN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.11.2010 11:23:12 bởi Nguyễn Văn Thơm >
NHÂN NGHĨA Ai đó đánh rơi nghĩa nhân Cháu tôi nhặt được tần ngần đứng xem. Tái dần khuôn mặt trẻ em Cái nhân cái nghĩa khó đem trả rồi ! Cháu khờ khạo quá cháu ơi Người ta vất nó nhặt chơi hao người... NGÔ NGUYỄN
Chào mừng anh đến với dd VNTQ nha, anh nên gom thơ theo 1 topic cho tiện theo dõi và đưa link vào trang MỤC LỤC THƠ THÀNH VIÊN VÀ SÁNG TÁC . Khi cần thiết cũng không phải tìm lâu.
Chúc anh vui và sáng tác đều nha .
DẠI KHỜ Màu xanh phủ lấp đục trong Yêu anh chỉ thấy trong lòng suối reo Nhìn trời chỉ thấy trong veo Nhìn người tình đã vương theo anh rồi Một ngày nổi bão chốn người Dư bão quanh quẩn rụng rời đắng cay Chưa hoàng hôn đã lắt lay Màu xanh loang lổ mới hay dại khờ Ngô Nguyễn
HOA MƯỚP NỞ MUỘN Em khoe chiếc áo vàng tươi
Các anh đâu hết chơi vơi một mình
Áo em nắng chiếu lung linh
Mà lòng trống trải không hình bóng ai
Em nhớ khi mới ra đời
Các anh khoác áo vàng tươi một màu
Giờ em lớn các anh đâu
Lấy ai rắc phấn nhuộm mầu áo em
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.11.2010 11:25:13 bởi Nguyễn Văn Thơm >
TIỀN Thời thế ngày nay đã đổi thay Tiền ơi! Chèo chống chỉ vì mày Tình người đành để nhường con trẻ Thế hệ sau này sẽ đảm đương Ta sống vì ta theo lẽ thường Vì tiền biết sẽ gặp tai ương Cũng đành nhắm mắt cho xong chuyện Ai chết mặc ai chẳng vấn vương
Số trời Người ta ăn nói hào hoa Còn anh chỉ biết mặn mà yêu em Nói năng nào được ngọt êm Sao em vẫn cứ say mềm bên anh Phải chăng cái số trời dành Để em chân chất gặp anh thật thà
VÁY ĐẦM Váy đầm trên phố người đông Mình cô cô thả đùi mông ra ngoài Đong đưa ngúng nguẩy chân dài Cái màu trăng trắng làm phai hướng nhìn Dòng người lầm lũi lặng im Cô như trẻ lạc đi tìm người thân
CHỢ NGƯỜI Mới mười sáu mười bảy thôi Chân em đan ngược đan xuôi rối bời Nụ cười giữ lại trên môi Em đi tìm kiếm con người miếng ăn Tuổi em đáng được học hành Sách vở đành gác để dành tương lai Em như thân liễu mảnh mai Cuộc đời gió xoáy sát mài xác xơ Thân gầy giữa chợ chơ vơ Nhìn người vẫy gọi lao xô, vập vồ Dáng từng trải vẻ ngây thơ Thấy em chạy bổ tôi ngơ ngẩn lòng Phải chăng nợ gánh chất chồng Đồng tiền em kiếm trông mong cả nhà Mẹ cha nào! Có xót xa Xé tan tuổi trẻ em ra chợ người Chợ người chỉ nhỏ bé thôi Đã từng nuốt chửng bao đời mộng mơ... Ngô Nguyễn R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.12.2010 20:42:39 bởi Viet duong nhan >
SÔNG VÀ NƯỚC Sông ơi! Nước sắp xa rồi Thề xưa nước lấy biển khơi làm nhà Một thời sông nước mặn mà Nước vui nhảy múa hát ca rạt rào Sông yêu mơn trớn thì thào Nước yêu nồng thắm dâng cao sát bờ Giận hờn sông lặng thẫn thờ, Nước nằm một chỗ bơ phờ khổ đau Nước buồn sầu bọt trắng phau Bờ vai nức nẻ sông đâu cạn tình Nước sông như bóng với hình Nước khổ một sông oằn mình đớn đau Nếu như sông nước xa nhau Đâu còn thơ mộng con cầu bác qua Đâu còn cây cỏ nở hoa Đời như một bãi tha ma lụi tàn Nước đi sông sẽ tàn hoang Còn đâu luồng lạch để mang nước về Nước ơi hãy hủy lời thề Cùng sông sớm tối đi về có nhau...
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.12.2010 20:47:39 bởi Viet duong nhan >
CỎ VÀ HOA
Em trải thảm để anh đi
Khổ đau một chút sá gì đâu anh
Phận em thấp kém đã đành
Để anh bươn trải công danh một thời
Em chỉ là cây cỏ thôi
Sá chi nhơ nhuốc cuộc đời thải ra
Biết thân chẳng dám kiêu sa
Thấy anh sáng sủa thế là thương thương
Cùng anh đi khắp bốn phương
Nhẹ nhàng nâng gót nẻo đương anh qua.
Em là cỏ anh là hoa
Cho dù trái cảnh mãi hoà vào nhau...
VẤP Lỡ Tình đang bốc lửa rạt rào Lỡ đem nước lạnh đổ vào men say Để tình ngày cứ lắt lay Lấy chi khêu được lửa này bùng lên Vợ chồng đang ấm đang êm Lỡ đem cay đắng đặt bên giường nằm Để rồi tình cứ âm thầm Rời ra xa mãi trắng ngần đêm thâu Hạnh phúc vừa bén giọt dầu Lỡ làm han rỉ: dấu nhau tư tình Lấy gì gột sạch lòng mình Để làm sáng lại bóng hình năm xưa Bây giờ dù tỉnh hay mơ Vẫn lo vấp lỡ xa cơ một thời Giữ tình sạch sẽ sáng ngời Cho dù có lỡ khó phôi phai tình
LÁ THƯ VÔ THỨC Thử lòng, thư viết vài câu Ngỡ đâu lửa bốc đỏ au má hồng Ngỡ dâu nàng nổi cơn giông Không mưa, nước cứ dòng dòng dưới mi... Giận hờn thì mắng chán đi Cái thư vô thức nghĩ chi thêm sầu Trách chàng đã bén duyên đâu Gửi thư để tiếng hại nhau một thời ! Nàng về chân bước rã rời Còn chàng đem nắng ra phơi bẽ bàng... _____________________________
CÔ GÁI VÀ ÔNG GIÀ Cô gái: Em mới ba mươi tuổi đầu Chồng con chưa có ngậm sầu năm canh Gần đây được biết đến anh Vợ chồng ly dị cơm canh một mình Em tuy không thật là xinh Thế nhưng lớp trẻ thua hình thể em Nhìn người những khát cùng thèm Người ta hạnh phúc ấm êm vợ chồng Còn em vẫn cứ long đong Một mình một bóng sầu đong vơi đầy Lấy em đi anh về đây Để em chăm sóc những ngày còn xuân Yêu anh chẳng chút phân vân Đôi ta trời phú còn ngần ngại chi Anh đi đâu vẫn cứ đi Và coi như chẳng có gì cản chân Em nguyện trọn nghĩa phu nhân Để anh có chỗ dừng chân tuyệt vời... Ông già: Anh đây bóng xế chiều tà Tuổi xuân còn mấy để mà yêu nhau Em còn trẻ hiểu được đâu Lấy anh sướng ít khổ đau thì nhiều Còn đâu tuổi trẻ để yêu Còn đâu sức lực để chiều ngày đêm Anh như chai nước lặng yên Đáy còn ít nước ngại phiền cho em Chưa uống thì chỉ khát thèm Uống vào chưa đã khát nghiền ruột gan Anh như chiếc lá sắp tàn Nâng niu chi để nát tan cõi lòng Mong em tìm được người chồng Bằng vai phải lứa bế bồng ngày đêm Dù sao anh vẫn yêu em Để ngắm để nghía để thèm để mơ Để anh viết tiếp bài thơ Để em có những giấc mơ êm đềm...
CÔ GÁI BÁN HOA Em gái xinh, ở quê xa Vì sao em phải bán hoa nuôi đời? Mẹ cha nuôi dạy nên người Mặt hoa da phấn một thời vàng son. Theo em bao kẻ mỏi mòn Kiêu sa em cứ ngọt ngon chối từ. Thế rồi bỗng trở nên hư Bởi một kẻ sấu thư từ tới lui, Rủ em đi nhảy cho vui, Vũ trường thuốc lắc tháo lui hết đường. Giờ như một kẻ mất phương Tràn lan trác táng vấn vương cuộc tình Dần dần tàn phá đời mình Thân tàn ma dại, cạn tình bán hoa... Cạn tình hoa bán vật vờ Hết ong lại bướm lượn lờ vuốt ve Trải hoa nằm giữa vỉa hè Mặc ong bướm đậu lòng tê tái sầu Trời đông lất phất mưa ngâu Cái rét lạnh giá luồn sâu tím người
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: