Lãng du [Truyện ngắn]
Cherry Royce 08.11.2010 16:36:21 (permalink)
Lãng du


[Nghe bài guitar ấy, Iljimae ấy, lại có cái gì đó lãng đãng nơi tâm hồn.
Lần tới, anh sẽ dắt em theo chứ?]


Cái chòi nhỏ mọc choi loi giữa đầm tôm vẫn còn sáng điện. Đã hơn 2h sáng và cuộc nhậu vẫn chưa tàn. Hai gã đang ngồi khật khưỡng bên chai rượu đã vơi quá nửa, cách đó không xa cũng đã có một vỏ chai rỗng không nằm lăn lông lốc. Trên bếp củi lửa đỏ rực, con cá lóc còn tươi nguyên nằm oằn mình trong lửa nóng. Nó giẫy giẫy trên xiên một lúc rồi mới chết hẳn.

- Uống nữa đi đại ca.- Tuân lè nhè nói với hắn- Uống cho quên đời đi, rồi từ mai ở lại đây nuôi tôm với em, tối đến anh em mình lại nhậu. Đời như thế còn gì vui hơn…

Hắn lắc lắc cái đầu bù xù rậm rạp do lâu ngày không cắt tỉa và cười một cách ngạo nghễ.

-Đầm tôm và mấy chai rượu của chú không giữ nổi chân anh đâu.

-Anh lại đi nữa sao? Đây là chót mũi Cà Mau rồi.

-Ừ, hết đất liền còn biển. Còn đường thì anh còn đi.

Hắn đứng dậy, chân nam đá chân chiêu, hắn loạng choạng bước ra phía cửa chòi. Hắn rùng mình một cái và bừng tỉnh. Mẹ kiếp, hắn cứ tưởng hắn đã say chứ. Thế ra đời hắn vẫn là muốn cái gì mà chẳng bao giờ được như ý cả. Tỉnh rồi thì phải đi thôi, đôi chân lại thôi thúc hắn rồi. Nơi này cũng chẳng còn gì thú vị để níu kéo hắn nữa.

Hắn ngồi phịch xuống nền sân lạnh. Đêm phương Nam làm hắn nhớ những ngày cuối thu miền Bắc. Trời cũng lành lạnh như thế này. Hắn lại nghĩ đến cô ấy, chỉ là nghĩ thôi, chứ không phải là nhớ. Từ cái lần cuối hắn đau vì một ai đó, hắn đã chẳng còn cảm giác nhớ nhung ấy nữa rồi. Hắn chỉ là, chợt nghĩ đến cô ấy, như bất chợt nghĩ về mùa thu miền Bắc, nơi hắn đã ra đi.

Hắn đã bỏ lại sau lưng những con người yêu thương hắn, bỏ lại sau lưng cả thành phố phồn hoa, bỏ lại cả cô ấy.

Và hắn đi.

Đi như một cuộc chạy trốn. Mỗi lần hắn mệt nhoài với những lo toan, hắn lại muốn đi thật xa, đi thật lâu. Hắn sẽ đến những nơi không ai biết hắn, và hắn mải mê một cách thích thú với những trải nghiệm mới mẻ. Hắn quên hết quá khứ hắn là ai, làm gì và ở đâu, quên cả những nỗi lo, và những nỗi đau nữa.

Hắn biết, cô ấy yêu hắn, lặng thầm nhưng da diết. Và đôi khi, hắn thích tìm đến cô ấy như một nơi bình yên cho tâm hồn mình. Hắn thích cái cách cô ấy chỉ cười và lặng yên khi bên hắn. Có điều là, hắn chẳng muốn ai khổ vì hắn và những toan tính trong đầu hắn. Bản thân hắn, vì hiểu tận cùng nỗi đau nên hắn không muốn làm một ai đau cả.

Lần này hắn lại trốn đi, để tìm lại cân bằng cho những chông chênh trong đầu hắn. Cô ấy sẽ không tìm thấy hắn, và sẽ thôi không nghĩ đến hắn nữa. Và cô ấy, nên tìm một chốn bình yên cho mình, hơn là trông mong ở hắn, một kẻ chỉ thích làm những điều bản thân mình muốn, không cần phải nghĩ cho ai hết.

Hắn quay trở vào trong chòi. Con cá lóc đã cháy khét lẹt, còn Tuân- người hắn mới kết bạn không lâu thì đã lăn ra ngủ từ lúc nào. Xưa nay có ai cù cưa với hắn được quá hai chai đâu.

Hắn khẽ cười khi nhìn Tuân. Tuân cũng vì chán cảnh sống bon chen nơi thành thị mà về tận đất Mũi này lập đầm nuôi tôm. Cô gái mà Tuân từng yêu đã bỏ Tuân để chạy theo những xa hoa phù phiếm ngoài kia. Tuân bằng lòng với cuộc sống ở đây, yên phận và tuần hoàn theo vòng đời của những con tôm dưới đầm kia. Còn hắn thì không, hắn không phải là kẻ có thể ở lâu một chỗ được.

Trời chưa sang hắn đã xách ba lô lên vai, đi ra khỏi đầm tôm. Sẽ có ngày hắn quay trở lại nơi đây, và hắn hy vọng khi đó Tuân đã tìm ra được mục đích sống thật sự, chứ không phải sống như trốn tránh thế này.

Hắn bắt xe đò về Sài Gòn. Ngồi trên chuyến xe buổi sớm cùng với hắn, ngay kế bên là một đôi trai gái. Chỉ cần liếc mắt là hắn biết họ yêu nhau. Cô gái nũng nịu tựa đầu vào chàng trai và ngủ một cách ngon lành. Hắn co mình vào chiếc áo gió vì tự nhiên hắn cảm thấy lạnh, có lẽ do rượu. Hắn thèm được đốt một điếu thuốc biết bao.

Người hắn lạnh? Hay lòng hắn lạnh?

Chết tiệt thật!

Hắn chợt nhớ cái nắm tay thật ấm của cô ấy lần đầu cô ấy run run siết nhẹ lấy tay hắn. Hắn nhớ giọng nói của cô ấy, cách cô ấy lo lắng cho hắn, cách cô ấy chăm sóc hắn nữa- còn hơn cả một cô tình nhân nhỏ.

Hắn-nhớ-cô.

Đột nhiên hắn nhớ cô ấy đến nôn nao cả người.

*

Hắn dừng chân trước một quán Internet, ngập ngừng thật lâu rồi mới bước vào. Đăng nhập Yahoo Messenger, gần 200 tin nhắn offline cho ba tháng mất tích. Hắn kéo thanh dọc nhìn thật nhanh, không có một dòng tin nào của cô ấy. Hắn hơi thất vọng.

Hắn lang thang ghé qua blog của cô ấy. Nó vẫn như thế. Hắn đọc entry mới nhất của cô, ngắn thôi, nó giống vài dòng rời rạc thì đúng hơn.


“Tháng 10....

Ở đâu đó...

...có những người mong chờ ngày sinh nhật của mình...

...có những bà mẹ đếm từng ngày mong đợi đứa con yêu đến với thế gian này...

...và có ai đó mong đợi một sự trở về của người yêu nơi xa...

Tháng 10...

Chúc em gái sinh nhật vui vẻ...

Tháng 10...

Chào đón sự ra đời của những đứa cháu yêu...

Tháng 10...

Anh có về không anh?”


Hắn khẽ cười vu vơ. Có cái gì đó thật vui.

Comment của Gió: “Lần đi trốn tiếp theo của anh, em sẽ đi cùng anh chứ, nhóc?”
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9