Biển nhạt
Em Trong Mắt Tôi Mắt buồn vời vợi xa xăm Cho lòng anh rối như tằm vương tơ Ngẫm chi em dạ hững hờ Sầu chi em để ngẩn ngơ dáng chiều... Ngõ hồn trống vắng cô liêu Thướt tha mái tóc mĩ miều làn da Nét duyên, em đẹp mặn mà Cho anh ngỡ tưởng Hằng Nga giáng trần Em là hoa của mùa xuân Là sương ban sớm trong ngần trời thu Em là giông tố mây mù Làm tôi xao động lãng du bao ngày
* Chúc Tỷ luôn mạnh khoẻ, thơ hay!
làm sao Làm sao giữ được anh trong mộng?
Để chuỗi ngày trôi, ngợp tiếng cười
Cùng những niềm đau vùi lấp kín
Mỗi khi nhắm mắt được bên người
Làm sao ta có anh trong mộng?
Ôm ấp tình si chăn gối chung
Cuộc sống còn đây bao nuối tiếc
Đường đời rộng mở bước không cùng
Đôi khi em muốn tin là thật
Một chiếc hôn nhầm anh đã say
Lẫm bẫm yêu em và mãi mãi….
Cho dù trời đất hết ngày mai
Nhớ anh ,em chằng bao giờ nói….
Sống hết con tim vướng đợi chờ
Một tấm linh hồn nương tạm bợ
Bóng hình anh đi lại trong mơ.
Bài ca hạnh phúc Một khoảng trời bình yên em đã có!
Vòng tay anh ru giấc ngủ êm đềm
Từng cơn mộng gối trên bờ hạnh phúc
Giấc mơ hồng tươi thắm những giọt mưa
Và như thế, với em là tất cả!…
Trái tim em mãi mãi thuộc về anh
Dù trời đất có chia trăng, xóa gió
Hai nửa cuộc đời chỉ một giấc mơ.
Em vẫn hát bài ca hạnh phúc!…
Giữa hạ vàng với tất cả tình yêu
Từ sâu thẳm tiếng lòng rung nhịp thở
Đóa hoa tình nở rộ một đời hoa.
lời người điên
Thời gian không dừng lại
Dù người có bận lòng
Hoa vườn ai luôn nở?
Trời đất có vui không???
Thời gian bay như gió
Không xóa nỗi mộng cuồng
Từng mảnh tình tan vỡ
Rã theo dòng mưa tuông
Còn đây nền chân lý
Và kia cánh mồ hoang
Đàn quạ đen rỉa mỏ
Trông bụng chúng no tròn
Nếu thời gian ta hết!
Còn lại đốt sương ngà
Xếp thân- hình chữ” S”
Đời sau còn nhận ra.
Bánh bèo của mẹ
Con không làm bánh ngon như mẹ
Con xin mời mẹ, đừng chê mẹ nhé!
Ngoài hiên rớt giọt mưa hồng
Có người con gái ngóng trông quê nhà
Thuyền tình trôi dạt bến xa
Chiều nay nhớ mẹ, nhớ cha tủi lòng
Thương hoài cái buổi bán rong
Bánh bèo một gánh từng đồng mẹ gôm
Lót lòng húp chén cháo tôm
Nuôi con khôn lớn mẹ khòm đôi vai
Quảng chi mưa nắng xéo dầy
Nét xuân nghiêng ngã, gió đầy vĩnh ly
Mẹ ơi, còn lại những gì
Lóng xương xớ thịt tạc ghi trọn đời
Tay nâng miếng bánh lệ rơi
Hương thơm bột gạo quyện lời mẹ xưa
Con quỳ xuống dưới bóng trưa
Bánh bèo mời mẹ hồn mưa rì rào
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.04.2012 10:19:55 bởi Lê Hoàng Trúc >
Điều Mẹ Mong Đáp đền ơn nghĩa mẹ cha Chỉ cần : học giỏi, thiệt thà, chăm ngoan Học cao, sự nghiệp vẹn toàn Kính trên nhường dưới, không toan tính nhiều Trong lòng tràn ngập thương yêu Trong tim sáng tỏ là điều mẹ mong Nghĩa nhân, không thẹn với lòng Mau mau mà kiếm tấm chồng nghe chưa
* Lâu lâu vào quậy phá nhà tỷ chơi nè hihi
Ta về thôi
Tết Năm 2011-2012 Hoàng Trúc Và Ba Chiêu
Ta về với rừng xanh cùng biển mặn
Giản dị đơn sơ một góc riêng mình
Nghe suối chảy tiếng chim chiều ríu rít
Hoa lá cùng hương sắc, mây trôi
Ta tìm về một khoảng vắng xa xôi
Nương nhè nhẹ mảnh hồn say mưa gió
Ôi mệt lã thời vàng son đắt đỏ
Lắm mưu toan, thật giả biết đâu lường…
Vạch hẻm cụt, xin ẩn vào bóng tối!
Giấu hình hài, góc cạnh một đời chôn
Còn bàn tay năm ngón kiêu sa- héo
Chấm máu tươi in vội đống tro thơ
Tìm đâu thấy những văn chương lãng tử
Thời thế đổi thay, trăng khuyết sao mờ
Đêm thao thức giấc ngủ chưa tìm đến
Tuổi hồn nhiên xa lắm rủ nhau về
Con tim đói bóp xoa từng nhịp thở
Hai canh còn thả vội phút mơ riêng.
Mặc ai Ai nói ta ngu ta cũng mặc
Ai bảo ta khùng cũng chẳng sao
Sáng chiều hai bữa cơm rau
Ngồi trông mây nước dệt màu khói sương
Riêng một cõi vô thường gió hát
Trúc xanh xanh bát ngát lời ca
Hỏi trăng bao tuổi trăng già?
Hỏi thuyền sông vắng chở ta theo cùng?...
Ông lái đò ngượng ngùng đón khách
Dòng mơ trôi lau lách về đâu
Bến xa thăm thẳm hố sầu
Xác rong nắng dợp- vàng nhàu nước thu.
Hơi thở tìm về Em là cổ vật níu thời gian
Chảy máu thành sông chở nợ đời
Từng mạch huyết bầm lem ướt cỏ
Và anh còn đó bộ xương phơi
Một lần hóa hạc trong giông bão
Ngã xuống hồn anh xin ẩn lòng
Vạt áo-mưa dầm toan rách nát
Che tình tạm bợ khoảng mênh mông
Em hỏi, lâu rồi anh ở đâu?
Giấu vầng trăng sáng lạnh vàng lau
Sương ngày tẩm trúc, thân mai mọt
Để đến bây giờ mới gặp nhau!
Em chẳng là hương một đóa hoa!
Chỉ là xác ướp chốn rừng già
Lặn tìm hơi thở trong hầm mộ
Gắn lại linh hồn của hai ta.
Thơ lượm Đưa tay kéo áng mây buồn
Bổng dưng gió thổi mưa tuôn giọt hồng
Tắm dòng sông, tắm nỗi lòng
Tình quê sâu thẳm- người trông một người
Còn bao nhiêu cái đôi mươi???
Chãi phơi mái tóc chờ người có duyên. *******
Bốn mùa xuân hạ thu đông
Lẵng lặng theo chồng em đã quên tôi
Một thời ong bướm chung đôi
Em bay ngàn dặm, còn tôi với tình ...
**********
Cuộc đời như một dòng sông
Quanh co uốn khúc thẳng cong khó lường
Mong sao sức khỏe bình thường
Hết cong lại thẳng, nhìn đường mà đi.... cười
Xuân Anh là một nửa hồn em
Dìu trong giấc mộng ru mềm buổi mai
Tiếng lòng thổn thức vì ai
Nghe trong thương nhớ từng ngày dài ghê
Rì rào cơn gió thổi về
Mưa xuân nhẹ hạt, trăng thề rụng đâu?
Buồn ơi, ngắt một lá trầu!
Hương thơm già tuổi thấm sầu giọt mưa
Xuân nay nào giống xuân xưa
Khung trời năm cũ đâu vừa hôm mai
Trông xa én liệng từng bày
Ngỏ gần, một dáng mai gày đón xuân.
Duyên Kiếp Tình non, tình hãy còn xanh Tình chưa chín chắc để dành mùa sau Em về ôm trọn niềm đau Yêu thương sao giống một câu ...dối lừa Hôm nay trời đổ cơn mưa Cho em chợt nhớ lúc vừa quen anh Kỷ niệm xưa vụt qua nhanh Cũng do mưa để ta thành một đôi Hôm qua...ngày ấy...đâu rồi ? Anh đi đi mãi để tôi một mình Có hay không mộng ba sinh ? Cho em nguyện ước chữ tình về sau Kiếp này không lấy được nhau Em xin hẹn lại kiếp sau em chờ Để cho mộng chẳng là mơ Để cho ta lại tình cờ gặp nhau
Mộng xanh Em xin vào mộng ta cùng nhau!
Chẳng biết ngày tàn sẽ đến đâu?...
Tri kỷ trăm năm, mời ý đẹp
Mai này gặp mặt chắc không lâu!...
Một góc tang bồng hòa sắc vị
Hương đời gom nhặt hai bàn tay
Đây tình, đây nghĩa, đây chân thật
Rảy mực buông lời không sướt sai
Giang sơn còn đó, mênh mông quá!...
Thăm thẳm màn đêm mấy khoảng trời
Gạo muối- mưu sinh- đành cách biệt
Bỏ hồn tan tác, tóc xuân rơi
Trong mơ, xin nắm bàn tay ấy
Gân guốc cuộc đời xương tủy rên
Trắng mộng anh về thơ tắm lệ…
người xa chết lặng khoảng bồng bềnh.
Nơi xa xăm
Cho ta được lặng chìm trong khói thuốc
Được u mê lãng tư riêng mình
Đêm về khuya lạnh từng hơi thở
Tình có không sương gió rập rình
Thuốc nửa điếu thơm môi ngọt mộng
Tiếng yêu đầu xáo trộn về đâu?
Tự đào huyệt dập mình vào hố
Mới thấy tình là bể hận sầu
Mưa trên phố giọt buồn ti tách
Vườn nguyệt xa xin trú một lần
ở chốn ấy chôn ngàn kỷ niệm
một kiếp đi về đấy cũng gần
Vó ngựa trời xa Chiều hạ vàng, mây lang thang trên đồng cỏ
Dấu chân ngựa vằn giẫm nát những mầm xanh
Nó rống lên từng hồi đau tan tác
Tung tóe giữa trời bao cơn sấm tình thù
Nhìn đôi môi ngựa còn muôn ngàn vết sướt
Bởi chiếc răng đời- ai đó cắn đêm qua?
Những giọt máu nhỏ thành thơ và ngọn gió
Bay bổng trong không gian, tê dại loài người
Ngựa gục xuống bên triền sông, dòng lãng tử
Khoác áo thi nhân trao trọn trái tim hồng
Yêu và chết “cho một người không ân hận”
Lê bánh xe thời gian buộc dưới chân mình
Ôi! một bức tranh muôn màu đang biến hóa,
Lũ lượt chim ngàn kéo đến muốn tìm vui
Mà đâu thấy những lằn roi bầm da thịt
Hơi thở tình nhân băng giá từ lâu rồi
Trong bao la có điều gì thật khó hiểu?…
Một linh hồn theo đuổi tìm dấu ngựa hoang
Bên kia đồng cỏ xa xôi và lạnh quá
Mặt trời đi, đêm buông nhẹ giấc mơ về.
Thả Hồn Tôi xóa đau thương với hận thù Để hồn không lạnh giữa chiều thu Để chân nhẹ bước trên lá cỏ Và để cho mình thôi lãng du Tôi thả hồn mình giữa mênh mông Giữa nắng thu phai một sắc hồng Giữa đời tôi thả thơ tình ái Để thấy bên đời tôi sắc - không * Đệ chúc Tỷ luôn vui nè! :)
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: