Biển nhạt
Kẻ đánh cắp linh hồn
Cuối tháng tư khung trời thưa vạc nắng
Chiều nghiêng nghiêng mây thấp chắc mưa về
Cây phượng đỏ đầu cành khai mấy nhụy
Gió hạ qua nhè nhẹ nóng bờ mi
Hồn man mác như cỏ mùa đương chín
Ngẩn lên nhìn hoa lá thấy sầu rơi
Tay viết vội tên người lên mảnh giấy
Áng thơ “yêu” bổng chốc thấy lẻ rời
Có chút gì, khiến lòng ta khó hiều?
Trống vắng chiều, thấm lạnh hạt mưa bay
Buông hơi thở thổi cuồng quay chiếc lá
Cỏi vô hình em nắm một bàn tay
Lòng muốn nói yêu anh, nhưng lại sợ!
Trái tim kia đã ém chật một người
Linh hồn đó,thôi ta đành đánh cắp
Ôm lang thang đi hết một đêm dài.
Quá Khứ Trong Nhau Ta đã trở thành quá khứ trong nhau Chia tay anh bằng một câu từ giã Đường tình yêu chia ra làm hai ngả Em chọn con đường về phía không anh Đường em đi trên những đám cỏ xanh Còn anh bước trên đường đời sỏi đá Kể từ đây ta thành người xa lạ Yêu thương xưa giờ cũng hóa xa vời Em đi về phương trời ấy xa xôi Hạnh phúc nhé với những gì em có Anh nơi đây đường về qua lối nhỏ Với kỷ niệm năm nào hai đứa bên nhau Sẽ chẳng bao giờ em hiểu được anh đâu Tình cảm trong anh dành cho em là thật Em chỉ hiểu một điều và duy nhất Anh không mang đến cho em những thứ em cần Anh vẫn nơi này trong lạc lõng bước chân Trên con phố quen trong những lần mưa đổ Trời đang mưa hay lòng anh bão tố Mà bước chân anh nặng tựa đeo chì Ừ thì em hãy cứ quên anh đi Anh không trách em bởi vì anh không thể Ai bảo anh yêu em nhiều đến thế Bởi rằng đời đâu dễ lãng quên nhau Mình anh thôi xin gánh chịu nỗi đau Để niềm vui xin dành cho em cả Anh sẽ sống vui với cuộc đời của lá Để muôn đời ôm ấp cánh hoa em
Hoa của một bàn tay Xin lệ đừng rơi khi nhắm mắt!
Cho đêm nay giấc ngủ êm đềm
Và ai đó, cũng đừng mơ mộng!
Để biển đời trong tiếng rít rên
em nhắm mắt che bờ hụt hẩn
Trái tim đau thổn thức reo tìm
Nơi rừng vắng có mùa thu rụng
Vàng vết tình, mây gió cuốn trôi
hạt bụi xưa bay về lẫn trốn
Sợ tình em sống dậy điên cuồng
Động đậy nhẹ, lay hàng dương liễu
Khép hình hài lạnh dưới mưa tuôn
Em đưa tay vẫy chào sương gió
Cây lá buồn, nghiêng ngã giận hờn
Tận đáy mắt người xa đã hiều…
Hoa bây giờ của một bàn tay.
Đâu Dễ Lãng Quên Biết rằng đời đâu dễ lãng quên nhau Nhưng con sóng cứ xô về hai ngả Phía bên anh là dòng đời nghiệt ngã Ở bên người nơi đó có vui không? Con sóng tình yêu vùi dập trong lòng Anh đã cố quên mình không biết nữa Anh ném tình yêu của mình qua khung cửa Nó lại đi về qua cửa chính thênh thang Tự nhủ thầm...thôi sẽ chẳng riêng mang Tình yêu đó rồi sẽ thành kỷ niệm Hạnh phúc do ta tự mình tìm kiếm Chẳng thể nào ngồi đó đợi chờ sung... Đã biết rằng ta chẳng có điểm chung Khi suy nghĩ hai ta không đồng điệu Vậy thì thôi... còn gì mà níu kéo Em cứ vui đi...hạnh phúc bên người Nắng vẫn trải đầy trên lá cỏ xanh tươi Anh sẽ giữ mãi nụ cười em khi đó Em vô tư vui đùa cùng hoa cỏ Để bây giờ hoa lá cũng cô đơn Anh chỉ buồn thôi, không giận, không hờn Không trách em, không trách trời trách đất Anh tiếc cho tình mình không duyên phận Để suốt đời ta sánh bước cùng nhau Tự gieo vào lòng một vết thương sâu Nên nỗi đau anh tự mình nhận lấy Ai bảo anh yêu em nhiều đến vậy Dấu yêu ơi! Thôi ta vẫy tay chào...
Kẻ đa tình Cho em hỏi, có bao giờ anh nhớ?...
Một người xa - xa lắm …tận cuối trời
Sâu thẳm quá, cái hố tình không đáy
Bao la chiều, khoảng chờ đợi dài ghê
Tuyết rụng rồi, không lạnh mà rất đẹp!
Hay hồn ta ấm áp bởi mông lung
Nhân gian hỡi! Có người say với gió
Cười nhân gian, lẫn lộn kẻ đa tình
Ai bán rượu, cho ta xin một cốc?
Buồn không tên lẩn quẩn ngóng chờ chi
Mặt trời lặn mà tay vơ bắt bóng
Làng khói xa nhận cách cảm bay kề
Muốn đập vỡ khung trời bao la đó
Muốn hét to “rằng”thương lắm một người…
Trong phút chốc con tim dừng tê dại
Khi quanh mình khoảng trống cứ rộng thêm.
Yêu người nghệ sĩ Cảm tác bài thơ"cơn mưa kỳ lạ" của thi sĩ TKC
Em chợt hiểu!... anh là người nghệ sĩ!
Đời xanh rêu trên những phím đàn tình
Khi nhận ra thì tim mình mắc cạn
Suối máu hồng nghẹn chảy giữa đêm hoang
Chiều không tên từng giọt mưa vào hạ
Anh làm sao hiểu được áng mây sầu
Ngày hôm qua em buồn từng hơi thở
Khói vô hình rơi xuống là “giọt mưa”
Làm sao anh hiểu…. búi tóc dần thưa….
Ghét hạt nắng cứ soi vào kẻ nhớ
Trên sân khấu nụ cười anh rạng rỡ
Quên em rồi,… một khán giả từ xa
Cô láng giềng
]
Ai bảo anh, gọi em là cô bé!
Mỗi tan trường em lẽo đẽo theo sau
Cánh ve non khép mở chẳng bao lần
Mang dĩ vãng chôn sâu vào ký ức
Ai bảo anh, gọi em là cô bé!
Để bây giờ ánh mắt buồn xa xăm
Nếu ngày ấy cho lời ru dịu nhẹ
Thì hôm nay em là của anh rồi
Em vẫn nhớ như in màu trăng cũ!
Em còn yêu cái bóng của một thời
Và mùa xuân với bao niềm khát vọng
Giữa đất trời đã sanh nở “anh em”
Em còn nhớ mùa đông cơn gió rét!
Lạnh đơn côi cơn mộng chẳng tìm về
Nhà bên ấy có người không chờ đợi
Cô láng giềng nay đã đón xuân xa.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2012 21:14:32 bởi Lê Hoàng Trúc >
Ngày Em Theo Chồng Và rồi em cũng bước sang sông Pháo ngập đường đi một sắc hồng Một màu hồng đỏ tươi như máu Của trái tim tôi chảy theo dòng Chú dể đi cùng với cô dâu Áo the, khăn đống đội trên đầu Người ta hạnh phúc vui duyên mới Ngẫm lại thân mình quặn lòng đau Tôi về gom lại những thương yêu Đem đốt thành tro một buổi chiều Giận em tôi giận đời đen bạc Tình này duyên ấy đáng bao nhiêu? Em cứ tô son ở miệng đời Tôi về ôm một mảnh trăng rơi Ngày mai ai biết rồi sẽ gặp Tôi sẽ vì em nở nụ cười
Sương Trúc 02 Sương đã đọng trong hồn muôn lá trúc
Người bâng quơ rẽ lối bước bên chiều
Nghe máu chảy, con tim rên… vì nhớ!…
Bóng nhân tình, đâu… đó… để ta yêu?
Có bao giờ? anh chạy trên đường vắng
Hạt bụi vàng bay vào mắt rát tê
Thiên hạ đó, vạn người không nhìn thấy
Bởi vì em nhỏ bé một lối về
Mong có nắng cho hình hài lớn dậy
Giữa đất trời, “em” bụi trúc con con
Xin được nấp dưới bờ vai sắt đá
Được anh yêu sưởi ấm một linh hồn
Anh!
Em vẫn như mỗi chiều anh thấy
Một dòng thơ dấu một nỗi buồn
Anh!
Em vẫn nghe nơi lòng khắc khỏi
Tiếng chim chuyền ríu rít yêu nhau.
Sương Trúc Từ bây giờ! anh sẽ là của em
Cõi mông lung hai đứa thắp nguyện cầu
Cùng chắp cánh bay cao vào vũ trụ
Để một đời không lãng phí trăng sao
Kìa!.. anh thấy mây se trời thương nhớ
Gọi dòng xa thổi ngọn gió mùa về
Vườn mộng nhỏ, anh trồng cành lan tím!
Tỏa hương tình, em đắm sắc thủy chung
Rồi ngàn năm mãi còn trong nhân thế
Trúc trong sương câu chuyện của hôm nào
Bầy con trẻ ngồi xem hình “sương trúc”
Và bây giờ ta mãi là của nhau.
Xin bấm vào link dưới để nghe được nhạc
CHÚT LIÊU TRAI
Bồ Tùng Linh viết xa xưa,
Vẫn đâu đây - để, bây giờ Liêu Trai.
Có chiêm bao giấc mộng dài,
Mới nghe nỗi nhớ đọng đầy tuyết sương.
Dẫu chưa đi hết dặm trường,
Cũng là chân bước, cũng vương vấn lòng…
Liêu Trai mà lại long đong
Gạn từ nước đục, dòng trong : đợi chờ.
Đêm qua, mơ thật là mơ,
Người về - ta chỉ thẫn thờ Liêu Trai…
HÀ HUY DZIỆU
VỌNG NHỚ CHÚT HƯƠNG XƯA
Như con sâu cuộn mình trong kén nhỏ,
Biết sầu tư khi chọn lối - đi - về
Có những đường tơ, bối rối cả trăm bề
Khi muôn dặm, quan san, miền cỏ úa …
Có những chiều mưa, giọt dài bên bóng cửa,
Mưa ngoài hiên - sao ướt cả tâm hồn ?
Mà vắng cơn mưa,
lòng lại thấy buồn hơn !
Cũng ngày tháng,
mà sao ngày tháng vắng …
Chuyện ngày xưa, cũng là mưa với nắng.
Chuyện bây giờ, cũng lại nắng và mưa !
Thế mà sao từng ngọn gió đong đưa,
Vẫn thương nhớ một quãng đời đã mất …
Hãy hỏi lòng xem,
phải chăng …
buồn chất ngất ?
Chính là khi vọng nhớ chút hương xưa !!!
HÀ HUY DZIỆU
Dĩ Vãng Ta mất nhau rồi có phải không Đường xưa hoa tím sắt se lòng Anh hờ hững bước trên lối nhỏ Mưa trắng con đường, mưa rất trong... Xa vắng em rồi thấy lòng đau Người ơi sao chắng nói một câu Em bỏ tình tôi ngoài hiên vắng Tình mới lên xanh vội úa mầu Dĩ vãng chỉ còn là giấc mơ Tình ơi thôi nhé hết mong chờ Yêu thương anh ghép thành câu chữ Và trải lên đời những ước mơ
VỌNG NHỚ CHÚT HƯƠNG XƯA
Như con sâu cuộn mình trong kén nhỏ,
Biết sầu tư khi chọn lối - đi - về
Có những đường tơ, bối rối cả trăm bề
Khi muôn dặm, quan san, miền cỏ úa …
Có những chiều mưa, giọt dài bên bóng cửa,
Mưa ngoài hiên - sao ướt cả tâm hồn ?
Mà vắng cơn mưa,
lòng lại thấy buồn hơn !
Cũng ngày tháng,
mà sao ngày tháng vắng …
Chuyện ngày xưa, cũng là mưa với nắng.
Chuyện bây giờ, cũng lại nắng và mưa !
Thế mà sao từng ngọn gió đong đưa,
Vẫn thương nhớ một quãng đời đã mất …
Hãy hỏi lòng xem,
phải chăng …
buồn chất ngất ?
Chính là khi vọng nhớ chút hương xưa !!!
HÀ HUY DZIỆU
Cám ơn bạn đã ghé thăm và để lại bài thơ hay. Dưới đây, mình xin cảm tác bài thơ của bạn
Thường xuyên giao lưu cho vui bạn nhé!
Dẫn lối ta về Cất lên tiếng khóc, xin chọn một hình hài!
Nằm trên tay mẹ, thả giấc ngủ say
Từng mùa thu đi… Rớt dài tuổi mộng
Chuyện ngày hôm qua dẫn lối ta về
Cơn mưa tạnh, xa khoảng trời nuối tiếc
Hạt nắng nào, đang rụng xuống bờ vai?
Cho hỏi thầm, chứ hạt nắng của ai?
Trên bãi chiều, nghe lạ từng hơi ấm…
Dĩ vãng lặng câm, cỏ cây nhìn say đắm
Hồn năm xưa ngơ ngác, đứng gục đầu
Tóc trắng bay, gọi làng gió xôn xao
Vọng chút hương xưa, đùa lay ngọn cỏ
Tình yêu trong em… Một thời đã có…
Mênh mông mây ngàn cất dấu dây tơ…
Nguyệt tận nơi đâu?... Xa bến, xa bờ...
hạt nắng bây giờ, chẳng tìm tôi làm bóng.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.05.2012 14:37:55 bởi Lê Hoàng Trúc >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: