Biển nhạt
Mơ một buổi chiều
Vớt trăng, trăng liền vỡ
Mơ dòng, con nước chao
Vớt rong, rong liền héo
Quanh ta đời hư hao
Bàn tay xòe năm ngón
Chằng chịt sợi vui buồn
Thịt da còn tươi đỏ
Rĩ máu nhuộm mưa phùn
Hòa cho dòng nước mát
Tưới ruộng vườn cha yêu
Ngày mai hương lúa chín
Đón ta một buổi chiều.
Xin mời các bạn cùng nghe ca khúc mới
YouTube Video: Tình Yêu Người Du Mục, vào link phía bên dưới
Trang Điểm Tô son cho má em hồng Cho môi em đỏ cho lòng anh say Vẽ mi cong, vẽ chân mày Như đôi bướm lượn vờn bay chập chờn Khóe môi chấm giọt dỗi hờn Mắt buồn sắc tím còn hơn mây chiều Càng nhìn, càng ngắm, càng yêu Nhớ nhung, nhung nhớ giờ điêu đứng lòng * Bài hát Tỷ viết rất hay và giàu cảm xúc, tặng Tỷ một lời khen nhé hihi
Một lỡ làng Lay động dưới trời mấy khóm lan
Ngồi trông mà tưởng buổi xuân sang
Đâu hay gió mới còn xa lắm
Nỗi nhớ người xưa bổng rộn ràng
Kỷ vật anh trao em vẫn giữ
Bàn tay sưa kẻ rớt thời gian
Nắng mưa thay đổi trời thêm rộng
Một bóng sao rơi, một lỡ làng.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.05.2012 13:36:13 bởi Lê Hoàng Trúc >
Đánh Mất Niềm Vui Hôm qua còn thấy em cười Hôm nay hoa chẳng còn tươi nữa rồi Em làm sầu héo tim tôi Vắng em thơ cũng đánh rơi nửa vần... Vắng em đời chẳng còn xuân Vắng em chẳng biết bao lần tôi say Vắng em đêm cũng như ngày Đời tôi như cánh vạc bay lạc đàn
[
size=6]Dẫn lối ta về Cất lên tiếng khóc, xin chọn một hình hài!
Nằm trên tay mẹ, thả giấc ngủ say
Từng mùa thu đi… Rớt dài tuổi mộng
Chuyện ngày hôm qua dẫn lối ta về
Cơn mưa tạnh, xa khoảng trời nuối tiếc
Hạt nắng nào, đang rụng xuống bờ vai?
Cho hỏi thầm, chứ hạt nắng của ai?
Trên bãi chiều, nghe lạ từng hơi ấm…
Dĩ vãng lặng câm, cỏ cây nhìn say đắm
Hồn năm xưa ngơ ngác, đứng gục đầu
Tóc trắng bay, gọi làng gió xôn xao
Vọng chút hương xưa, đùa lay ngọn cỏ
Tình yêu trong em… Một thời đã có…
Mênh mông mây ngàn cất dấu dây tơ…
Nguyệt tận nơi đâu?… Xa bến, xa bờ…
vạt nắng bây giờ, chẳng tìm tôi làm bóng.[/color
Tình ca người du mục của chị hay quá ! Thật tuyệt vời , em ngồi nghe mà ngẩn tò te . Chúc chị vui , khoẻ .
Sài Gòn Chẳng có nơi nào như nơi đây Sài Gòn rợp nắng sắc hương bay Sài gòn đỏng đảnh như con gái Anh ngỡ như mình ôm đắm say Sài gòn quặn đỏ sôi sục máu Một thời oanh liệt cũng nơi này Lang thang anh dạo từng con phố Chợt thấy trong lòng yêu ngất ngây (Chợt thấy trong lòng vơi đắng cay... )
* Đệ gởi Tỷ một chút nắng Sài Gòn nè :)
Khép mộng tư hoa Hoa có nở! trách người xa vô ý!...
Hương lùa qua, gió mới thổi đi rồi!
Chậm một bước, cung mây chừng thay sắc
Chạy hổn chân không gọi nỗi đò xa
Chiều nắng tắt, gió hắc hiu thổi nhẹ
Đóa quỳnh hương se lạnh buổi hoàng hôn
Chim bay ngan trời không rơi lại dấu vết
Màu trăng sao tuyết phủ trắng… Mênh mông….
Khúc mộng ấy! thôi ta đành khép lại…
Chuyện ngày xưa xin cát bụi lấp dần
Rồi có lúc, “tình” cũng quên đi vậy
Một hồn thơ tan biết “ải”… Xa…. Gần…
Tình yêu người du mục
Một vừng trăng đêm lang thang trên biển
Một làng mây trôi đâu là cuối trời
Từng lời em ru tan trong khoảng rộng
Vạn lời yêu anh gởi về đâu đây?
Xin hỏi tại sao?... thương nhớ người dưng !...
Trói đời ưu phiền, bỏ hồn lưu vong
Sương gió ngoài kia nghe tiếng thở than
Rót lời thơ tình vớ vẩn mê say…
Có một tình yêu ngu trong cơn mộng
Có một người say, yêu người mộng mơ.
Dòng đời hôm qua xây bia dĩ vãng
Dòng người hôm nay đâu là bóng chàng?
Dành lại đôi tay của người du mục
Thả trọn đêm nay những vân thơ ngoan
< Sửa đổi bởi: Lê Hoàng Trúc -- 11.5.2012 21:53:28 >
_____________________________
Lê Hoàng Trúc
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/101700/1A1726191AB14B8B84A041FF5F66A9B5.jpg[/image]
Tình Mãi Cô Đơn
Từng vần thơ ngoan , ru người mộng mị .
Là lời tim ta vỗ giấc mộng lòng .
Người là vầng trăng xa xa cuối trời
Ta đưa tay với , tình trong chiêm bao .
Giòng đời trôi ta , xa xôi dịu vợi
Lệ tình chưa khô , môi đã nhạt phai .
Ai hiểu vì sao ? Ta uống vầng trăng
say mộng dật dờ ...thả hồn đi hoang.
Giấu lại lời yêu , con tim dại khờ .
Nuốt giọt lệ sầu , ta gặp trong mơ ...
Từng ngày đời trôi , mang theo tàn vọng
Cuộc đời rồi mai , còn không giấc mộng
Mộng lòng vẫn ôm xa xôi bóng hình
Vầng trăng lơ lững ...hồn ta chơi vơi ...
***
Mưa phố núi hân hạnh quen biết chị .
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.05.2012 15:34:57 bởi mưa phố núi >
Tuyệt tác mù
]Em buồn quá gục đầu bên giấy bút
Viết gì đây một khoảng trống im lìm
Nhân thế đó dòng người chen lối gió
Xáo trộn đời âm thanh vỡ quanh tai
Khép nhẹ mắt, tuổi mi buồn ướt lệ
Nghe thời gian trôi chậm nắng chiều phai
Nót- gita- không lời, tay rãy phím
Bổng mơ màng người ấy ở đâu đây…
Ngày tháng nào?... cho ta tìm hò hẹn!
Bóng hình nào?... xin nô lệ vì nhau!
Sao anh cứ ẩn trong màng sương khói
Tuyệt tác này chưa trọn vẹn vì đâu?....
Vì sao thế?... vì ai anh yếu đuối?...
Hay vì em ngu muội nhấn chìm mình?
Có lẽ nào tim anh thành sỏi đá?...
một vết hằng dĩ vãng chẳng phôi pha.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.11.2012 16:32:05 bởi diên vỹ >
Anh Ở Đâu ? Đêm nay trăng lạnh mờ sương khói Một áng mây bay tận cuối trời Mình em lạc lõng trong thương nhớ Em nhớ một người, một người thôi Cứ bảo rằng ta đã có duyên Mà sao chỉ chuốc lấy ưu phiền Anh hờ hững quá vô tâm quá Để một mình ôm trọn niềm riêng Đêm nay em cần vòng tay ấm Giọng nói ân cần, một bờ vài Em chờ đợi mãi trong vô vọng Anh đâu?...bỏ mặc tháng năm dài...
Hạ nhớ
Anh sẽ nhớ, em trong giấc ngủ?...
Gọi tên nhau mộng vẫn bình thường
Hai miền đất, một trời thơ rộng
Trong muộn màng, tình trổi vấn vương
Em đã biết! lòng anh chớm nở…
Nói yêu em… sợ nợ tình xưa…
Đôi câu hát lẫn nhầm sau trước
Im lặng… “buồn” trộn tiếng gió mưa
Ôi! khóe mắt trần gian nhỏ hẹp
Nhấn linh hồn hố lệ vô biên
Trong như nước biển tình không đáy
Em gọi anh! lời gió dịu hiền
Xa xôi quá bóng người tôi mộng
Tay với tìm, giường chiếu quạnh hiu
Ngày mới đến, mênh mông nắng ấm
Mình thương nhau, hạ nhớ thật nhiều.
Con thuyền độc mộc
Em là em, Một con thuyền không đáy!
ẩn trong mây, đi lại với mưa rơi
Bổng ngày kia chao đảo rớt xuống đời
Tình lữ khách miên man lời gió nói
Anh đến ru em ngàn câu yêu vội
Sợ không người?...
khi hồn đá reo mưa…
Góc trời xa tuyết đã rụng hay chưa?
Chăn hụt góc anh lạc vào cõi mộng
Em nơi xa, rối lòng lời thơ ngốc
Chút niềm riêng xin ôm nhẹ đêm nay
Trăng ngoài kia còn vờn đỉnh heo may
Thuyền độc mộc, một đời em trôi mãi
Ai! dám gởi suối tình vào tay nải
Có lẻ nào em ngoảnh mặt làm ngơ
Trong tim em dòng máu ấm đợi chờ
Mãi đi tìm một hồn thơ nương tựa.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.11.2012 22:02:14 bởi diên vỹ >
Ta phụ người
Chắc đêm nay, anh sẽ thấy buồn nhiều?...
Tận trời xa trăng khuyết dấu vạn điều
Em phụ tình để người vui ngày mới
Em phụ mình- dòng nước mắt trong veo
Mưa nào rơi?
tí tách gõ thành lời
Nét bút nghiêng, thô sơ mà diệu vợi
Rời em đi!...
đừng bao giờ ngoãnh lại!
Ý thơ nồng ôm chặt mối suy tư
Em phụ anh!
xin đừng có giận hờn….
Với ngàn sau hình bóng cũ chập chờn
Và môi em đọng trên vùng trán cháy
Lữ khách ngồi đâu đó bóng liêu xiêu.
Khi Tôi Chết...
Em đừng đến khi nào tôi nằm xuống
Đừng tiếc thương và nhung nhớ chi nhiều
Trong nhật ký xin đôi dòng viết vội:
Ngày tháng này…người chi mộ…anh yêu…
Đây là bức thư tình người trao gửi
Này yêu thương, này kỷ niệm hôm nào
Xin được đốt thành tro tàn bên mộ
Để không còn những kỷ vật em trao
Xin từ giã tôi về vùng đất lạnh
Bỏ yêu thương bỏ nhung nhớ xa vời
Xin được hóa thân này làm cát bụi
Xóa hận thù cho giọt lệ thôi rơi…
Nước mắt ai rơi… khi tôi nằm xuống
Ai là người… đặt lên mộ hoa tươi
Và ai nữa… vuốt mắt tôi lần cuối
Ai tiễn đưa tôi… hết kiếp làm người…
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: