Biển nhạt
Em và màu tím
Đã mấy mùa trăng một nỗi buồn
Mắt sầu xao xuyến bóng chim xa
Ai đem tơ phủ cành hoa tím?
Rụng xuống tim em chút đợi chờ
Đêm nay, xin ngủ bờ môi anh!
Trở giấc miên man tiếng gió lùa
Thiên đường tình ái bay lơ lửng
Mấy dặm buồn riêng lạc mất rồi
Vặn mình hoa tím chiều hoang vắng
Khép bóng hoàng hôn nhớ tiếng cười
Anh lót trang thơ ru tím ngủ
Nửa hồn mê muội nhớ thương ai…
Một mai em chết đau phận tím
Hóa bụi trong anh lấp hố tình
Huyệt mộ hương thầm xin khép chặt
Dành người trong mộng chỉ riêng em.
Nợ người trong tranh
Nương bên đời, em gởi tiếng yêu anh!
Gió trăng qua cũng bỏ lỡ mộng lành
Trọn kiếp này ta nợ người trong tranh
Đem say mê chôn vùi miền hư ảo
Mưa nào rơi, xoáy mòn dần nếp áo?
Nắng nào buồn, mang dĩ vãng rời xa?
Thời gian giật mình bỏ lại riêng ta
Trên đôi vai thon đợ bờ tóc rối
Ba bốn mươi xuân ngậm ngùi nở vội
Níu áng mây chiều chở hộ ước mơ
Một ngày không anh, một đời trăn trở
Điệu nhớ em hò!… chìm mãi cung thơ.
Trên Cành chiêm bao Rủ nhau uống cạn trăng tàn
Trăm năm nhốt nguyệt, thế gian đợi chờ
Nẻo mây em gởi nắng hờ
Lời thương em dấu bên bờ má anh
Đêm nay gối giấc mộng lành
Nghe môi ai chạm trên cành chiêm bao
Gió đông lay động hồn cau
Giật mình, “tình cũ” đã bao lâu rồi?...
lục tìm ký ức xa xôi
còn trong hư ảo trắng đồi tương tri
dấn thân bỏ rặng xuân thì
luống mi ướt lệ người đi quên về.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.12.2012 05:47:56 bởi diên vỹ >
Vô tận Xô nhau sóng tự bạc đầu
Nào ai biết sóng có đau phận mình?
Chiều ngồi trên bãi u minh
Lắng nghe hồn cát xập xình vô ra
Ngày nào tình đến bên ta
Tựa như bờ cát trượt ra đổ vào
Nắng tàn anh nấp rặng lau
Trăng lên em đợi bên cầu nhân duyên
Mù sương xuống khách nhầm thuyền
Cánh bèo buổi nọ dạt miền tuyết pha.
Em Em!Loài hoa dại bên bìa rừng đợi nắng
Không hương thơm cũng chẳng khoát lụa là
Người qua đường thả hộ chút kiêu sa
Cho phong cảnh thêm mượt mà lối gió
Em! chỉ là một loài hoa trên cỏ
Say sương đêm mong giữ trọn hình hài
Mảnh linh hồn tí xíu bám chân mây
Xin vạn vật đừng nhấn chìm tôi nhé!...
Phố cũ em về
Mưa chiều về phố cũ
Tôi đi tìm quán xưa
Hương cafe phản phất
Người chủ trước đi rồi
Chiếc bàn con bên góc
Tiếng nhạc tình nhẹ ru
Con buồn nào tìm đến
Ngoài trời mưa giăng mù
Bao lâu rồi ấy nhỉ?
Từ buổi đầu biết nhau
Anh cho tôi cơn mộng
Lời tự tình xôn xao
Nót- gita nhạc đệm
Bài Tango yêu anh
Giọt đắng tràn ly đá
Ta quên “ai” sao đành?….
Còn chút gì đọng lại?
Còn thấy gì hôm nay
Nhiều bước chân xa lạ
Và trái tim lưu đài.
Tranh môi trường Trời hôm nay mây nhiều thưa vệt nắng
Lá thu vàng se lạnh lất phất bay
Bình yên quá! mà sao buồn vời vợi?...
Ngày tháng xưa dính chặt dưới gót giày
Đời cứ ngỡ vinh quang là tất cả
Đỉnh kiêu sa vạn vật trở vô tình
Đường vạn lý lạnh lùng màu máu chết
Xé linh hồn cắn rứt dành mưu toan
Con người đấy! bu ngoài vòng nham thạch
Say sưa màn hài kịch đấng hư vô…
Ai tạo ra trăm ngàn mầm mống ác?
Xã hội cười!... khen để bọn con đồ…
Ta mặc kệ đám ruồi đen nhảy múa!
Rác hôm qua cứ để chúng say mùi
Trùng hóa bướm vòng luân hồi sinh tử
Ngửa măt cười.… mây gió đổi thay mau.
[/b]
Tôi Sợ…
Tôi không mộng cũng chẳng mơ
Tôi không đợi gió, chẳng chờ trăng lên
Không sợ đời chẳng hữu duyên
Sợ mình hờ hững làm phiền lòng ai
Sợ sương rơi lạnh hoa nhài
Sợ cơn gió thổi tàn phai sắc màu
Tay chưa chạm tới nỗi đau
Gót đời để lại một màu thiên thanh
Tuổi nguyệt
Vườn trăng năm ấy! tuổi mười lăm
Mẹ khoác xiêm y rực sắc tằm
Bám nẻo mây xanh về lối gió
Nắng mưa trở dạ buồn xa xăm
Vườn trăng năm ấy! ánh không tươi
Lệ nhỏ đêm khuya nhớ bóng người
Bờ giậu ngăn đôi tình thấp thoáng
Hương thầm trên gối tuổi hai mươi
Ai đi! ta nhớ! chiều thay tím…
Em đợi anh về rêu tháng ngày
Tóc nguyệt dưới sương tròn ngũ thập
Đêm nay xuân đón “cùng” cành mai.
Trên Cành chiêm bao
Rủ nhau uống cạn trăng tàn
Trăm năm nhốt nguyệt, thế gian đợi chờ
Nẻo mây em gởi nắng hờ
Lời thương em dấu bên bờ má anh
Đêm nay gối giấc mộng lành
Nghe môi ai chạm trên cành chiêm bao
Gió đông lay động hồn cau
Giật mình, “tình cũ” đã bao lâu rồi?...
lục tìm ký ức xa xôi
còn trong hư ảo trắng đồi tương tri
dấn thân bỏ rặng xuân thì
luống mi ướt lệ người đi quên về.
MỘNG LÀNH
Qua đêm sau lúc trăng tàn,
Bình minh rực sáng thế gian đang chờ.
Chữ yêu xin gửi vào thơ,
Lời thương in dấu bên bờ môi anh!
Trăng sáng bên giấc mộng lành,
Tưởng trăng mang đến tình anh dịu dàng.
Gió đưa mây thắm trôi sang,
Lòng vui rung động đón chàng vào mơ.
Trải bao ngày tháng đợi chờ,
Sáng ra hoa đến không ngờ là anh!
Quỳ chân chàng nói thật nhanh,
Xin em hãy nhận lấy anh làm chồng!
Tài Vang
Quán trọ linh hồn
Tranh họa, Jumita lê
Nghiêng bờ vai, tai nghe đời mộng mị
Gọi gió về, buông nhẹ tóc em bay
Thương tuổi sương mai, thương cành hoa dại
Quán trọ linh hồn, anh có ghé thăm em?
Chiều hạ vàng, con bướm đậu bên thềm
Động cây cỏ, xao lòng người ngồi ngắm
Hương nào bay, có tìm về ngỏ thẳm?…
Khóe mắt buồn, khép nhẹ giấu niềm đau
Dòng người đi qua xào xạc gục chào!…
Cài trên áo, mây xanh và nắng ấm
Tầng trăng sao xô nhau về tấp nập
Bóng một người ẩn hiện suốt trăm năm.
Đời vẫn đẹp
Đời vẫn đẹp! em thấy mình đã có!
Nắng tình yêu ấm áp đậu đầu cành
Nhẹ nhàng lắm, bóng len vào hơi thở
Từng mạch đời hâm nóng máu thi nhân
Lời ngốc nghếch nhả hương thầm trên gối
Bờ mộng mơ nô lệ gót linh hồn
Dòng cách cảm chảy ngan qua đồi quạnh
Nụ hoa tình nở rộ dưới mưa bay
Người của em! một vệ sĩ tương lai…
Trong đôi mắt chứa muôn vàn đóm lửa
Ngã vai anh nghe rộng bờ nương tựa
Dẫu cuộc đời rỗng tuếch chả vàng son
Chiếc xe đạp cũ mềm, cái thúng con
Hột vịt lộn đây! anh rao – em bán!…
Ngày nào ế, chia nhau ăn ráng…
Nước lã chung bồn uống cạn lại làm thơ.
Quán trọ linh hồn
Tranh họa, Jumita lê
Nghiêng bờ vai, tai nghe đời mộng mị
Gọi gió về, buông nhẹ tóc em bay
...................
Tầng trăng sao xô nhau về tấp nập
Bóng một người ẩn hiện suốt trăm năm.
MỘNG ƯỚC
Đêm không ngủ nên anh mộng mị,
Tưởng trở vế ngắm tóc em bay,
Trong gió thoảng tình xưa chợt đến.
Anh giật mình giờ đã đổi thay….
Ngồi nghĩ lại tình yêu thủa ấy,
Quá ngây thơ , trong trắng dại khờ.
Dễ dỗi hờn nên tình đã vỡ,
Dời xa nhau ai cũng bất ngờ.
Làm sao được xóa nhòa năm tháng?
Cả khoảng trời vời vợi cánh chim!
Đem yêu thương về trong gió thoảng,
Phút mộng mơ giờ đã nhấm chìm?
Tài Vang
Giận Người
Một là… anh nói anh yêu
Hai là… anh để gió chiều cuốn đi
Với anh…em có nghĩa gì
Hay là anh để dành khi đói lòng
Xa em…anh có nhớ mong
Vắng em…anh thấy trong lòng buồn, vui?
Mây kia bay đến chân trời
Còn em hoa nắng giữa đời bơ vơ
Yêu anh, em đã mong chờ
Giận anh, em viết vần thơ tỏ bày
Bao giờ em gặp anh đây
Nước mưa hòa với lệ cay tủi hờn * góp vui cùng Tỷ nè :)
Hẹn ước mong manh
Đợi anh , em mãi mãi chờ mong .
Từng cơn sóng dâng bão trong lòng .
Dòng sông có bao giờ ngừng trôi ?
Để tình thôi khát khao đắm đuối .
Mộng ước có khi nào gian dối ?
Sao nhịp tim em vẫn ấm nồng .
Môi vẫn hồng và ánh mắt vẫn trong ,
còn không , những cơn mưa mùa cũ ?
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/101700/389D5B0DC8244ECB89E6656F0877A989.jpg[/image]
Nếu ánh mắt đã thôi không đắm đuối ...
Nếu niềm tin chỉ lạc vào hư vô ?
Nếu tình yêu chỉ dấu trong nghi ngờ ...
thì thôi ta còn chi để nhớ !
Để chờ , để đợi , và để mong ?
Còn không ? Còn không ? Giấc mơ hồng .
Một tình yêu không vẫn đục bụi trần .
Còn Không ? Còn không giấc phiêu bồng ?
Một tình yêu không xóa theo thời gian .
Ngày mai cho dẫu anh là ai ?
Em vẫn mãi là cô gái ấy ,
vẫn nồng nàn lời yêu trên môi .
Giấu tim mình một bóng anh thôi
Hẹn ước vô tình như cơn gió !
Có còn không những kẻ chung tình ?
Khi dòng đời vần xoay cơn lốc ...
Khi ân tình dẫu có ngỡ như không .
Mưa phố núi
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: