Biển nhạt
Thay đổi trang: << < 161718 > >> | Trang 18 của 24 trang, bài viết từ 256 đến 270 trên tổng số 358 bài trong đề mục
taivang 04.11.2012 22:20:53 (permalink)
0

Hôn nhau nhé!
Đôi tình nhân chờ đợi
Khao khát tìm” chân lý” cũng có ta.

Cuộc đời chân lý bao la,
Giầu yêu thương mới thiết tha với đời,
Mắt nhìn toàn thấy tả tơi,
Chọt lòng quặn thắt sao vơi nỗi buồn ...

TV
Lê Hoàng Trúc 06.11.2012 17:09:29 (permalink)
0
Tôi viết thay anh



Anh vớt trăng khuya trên dòng sông nhỏ

Bảo rằng em ơi! “Đừng nhớ về nhau”…

Đời anh lanh quanh một trăm mét cỏ

Bước chân lê vòng rĩ máu thương đau


Anh vớt trăng khuya trên dòng sông mẹ

Hỏi rằng quê hương nhầm lẫn gì không?

Người đi xe hơi, người về vá áo…

Ai mâm cổ đầy?… Bé vét cơm rang…


Anh viết tên em thả vào bếp lửa

Hẹn muôn năm sau ta lại gặp nhau

Nhai nát câu thơ tình yêu vô tội

Anh ngất bên đời miệng gọi tên em


Tôi viết thay anh những dòng tâm sự!

“Đơn giản vô cùng tự do mộng mơ

Làm cánh chim câu cùng trời cuối đất

Không kẻ săn mồi, một cõi y
êu em”



<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.11.2012 23:34:42 bởi diên vỹ >
Lê Hoàng Trúc 08.11.2012 21:31:04 (permalink)
0
Tôi mơ

Tôi mơ!MỘT GIẤC MƠ DÀI...
Anh đi qua vùng tự do
Bầu trời tự do đứng nghiêm
Bầu trời tự do vẫy tay xin chào mọi người

Tôi mơ! trong giấc mơ hồng...
Anh bay với hồn bình yên
Mặt người nhìn nhau lớn lên
Nụ cười hồn nhiên … Trẻ thơ-cụ già…

Tôi mơ! anh dắt tôi về!...
Quê hương đổi mới dựng xây
Được mùa hạt cơm trắng trong
Một đàn cò bay hót vang trên đồng

Tôi mơ, tôi lớn lên nhiều!...
Khi nghe tiếng ru ngày xưa
Lời mẹ ngọt như suối reo
Đậm đà tình cha nắng mưa dắt dìu

Tôi mơ! một bóng trăng hiền
Sáng soi núi non Việt Nam
Rừng vàng, biển say cá tôm
Thị thành, đồng quê tới lui như người một nhà.


Lê Hoàng Trúc 12.11.2012 13:57:12 (permalink)
0
Vũ Trụ Tím

Phận người ơi!!!
Một đời ta rong đuổi…
Hoang vu chiều, ngày tháng cứ phôi pha
Em giấu đi tình yêu vào giọt mực
Vũ trụ này nhuộm tím trái tim ta

Níu thời gian em lùi về buổi ấy…
Môi anh còn chưa chạm bờ môi em
Phố già đi bởi cuộc đời e thẹn
Trượt qua mau tất cả với mây ngàn

Anh hãy nói! khi đôi môi còn mặn
Rằng đêm nay ta gởi hết cho nhau
Gối chiêm bao bay vào ngàn sao sáng
Môi mắt này! xin gắn lại mai sau…

Anh hãy chết! cho hồn em hóa kiếp
Nắm tay nhau ta chạy trốn loài người
Không phân tranh quyền danh cùng lợi tức
Không ưu phiền. Cội đá lớn đơm hoa

Được thế không?
Hay anh nhiều nỗi sợ?...
Sợ chủ mình mất đi cánh tay ngoan
Sợ tham quan mất một phần nô lệ
Có bao giờ?... Anh được chết không anh?.
..
Lê Hoàng Trúc 15.11.2012 10:30:24 (permalink)
0
Lạc Mùa Tơ


Mùa nghe thương nhớ, nghiêng chiều xuống

Thơ thẩn đi về… ta với ta…

Hương xưa ngan ngát gió đưa lại

Tay vẫy dòng người… anh vẫn xa…



Nghìn trùng lớn lên, mặt trời khuất nẻo

Một ngày nhẹ qua, chầm chậm đời trôi

Đá nở ra hoa, mặt người biết khóc

Đứng giữa phố lạ không có anh tôi.



Năm ngón tay đan vòng tình lạc lối

Cửa ngỏ thời gian quên hẳng đợi chờ

Rồi sớm mai kia đường về hoa nở

Em đi lấy chồng bỏ trống trang thơ



Đêm không trăng sao Con tằm cắn lá

Tơ nhã trong chiều… sợi đứt, sợi vương

Đâu? Của tình em… tình cô gái Việt

Đâu? Của anh giờ… hai chữ “yêu thươ
ng”
Lê Hoàng Trúc 17.11.2012 15:21:01 (permalink)
0
Em về


Chiều hoang vu em về

Anh còn nửa bàn tay

Dòng thơ mhuộm nước mắt

Vàng khoe bờ mi gày


Anh ơi! Em đã về!

Hỏi hạt nắng nào rơi?

Cằn khô bờ cỏ dại

Xin mơ cọng rơm đời


Em về! Em về đó!…

Anh ngồi, anh ngồi trông!…

Đàn bò ốm thiếu cỏ

Ngơ ngác lội qua sông


Hình hài tròn nỗi nhớ

Một ngày đã trôi qua

Có còn gì quê mẹ?….

Mắt nhung khóc giao m
ùa.
Lê Hoàng Trúc 19.11.2012 13:19:54 (permalink)
0
Hoa Phượng Đỏ

Chúc mừng 20 -11 nhân ngày nhà giáo Việt Nam

Cái đúng từ trong cái sai và cái sai được sinh ra từ nhầm lẫn
Cặp mắt mình luôn là bạn của cái mình sai
Cặp mắt đời là tấm gương bốn chiều, phản chiếu cái sai- đúng ở trong mình
Tôi mới biết tôi sai khi nhiều người bảo tôi không đúng.

-------------------------------


Đêm trôi qua mặt trời vội sáng, vài chiếc lá cuối đông không chịu ve vẫy chào tôi. Có lẽ chúng rất lạnh và cũng cần một vòng tay ôm ấp ….
Quán café cốc bên vỉa hè, tôi ngồi xuống; café thơm quá!
Mặt người chủ quán hình như đã tỉnh giấc từ đêm khuya…
“Chào cô bé! Thế nào?... Khỏe luôn chứ?... Sao hôm nay uống café sớm vậy?
Chắc hôm nay trời sẽ rất nóng, mưa cũng thấm đất rồi.”

Hy vọng là vậy… Tôi nói!
Cũng bài hát mọi khi tôi đến, chiếc máy nhạc cũ mềm, nghe khúc được, khúc nhiễu nhưng cũng còn hơn không.
Bên kia đường bắt đầu có nhiều hàng rong dọn ra: Người bán cháo, kẻ bán hoa, bán rau, bán thịt… v.v.
Thời gian trôi nhanh quá, nhìn đồng hồ đã 10AM. Hôm nay chủ nhật không có việc gì để làm nhưng tội sợ ngồi lâu làm phiền chủ quán. Nhìn sang bên đường thấy một em bé bán hoa, trong giỏ vẫn còn nguyên.
Tôi đứng dậy đi bộ sang bên đường đến bên em. “Gói hết hoa cho chị nhé!”
Cô bé nhìn tôi vừa mừng vừa lo… “Chị mua hết cả?”
“Ừ!”
“Chị có giỗ à?”
“Không.”
“Hoa này là hoa cúng chị ạ!”
“Chị biết!”
“Tiền của em đây!” Tôi ôm hoa quay đi!
“Chị ơi!”
“Gì thế?... Thiếu tiền à?...”
“Không!... Dư… Nhiều quá chị ạ!”
“Vậy thì tốt!... Em giữ đi!”
Tôi ôm cả bó hoa phượng đi về phía nghĩa trang mà tôi chưa bao giờ đến.
Nhiều tấm bia chạm trổ thật đẹp nhưng cũng có vài ngôi mộ như không hề có người thăm viếng. Tôi đặt hoa lên trên một gò đất, đi vòng quanh khu nghĩa trang, đúng là trời hôm nay nóng lên nhiều.
Bất ngờ một cậu bé chừng 14-15 tuổi đến gần tôi. Tay cậu bé cầm một hòn sỏi và một con dao.
Tôi hỏi, “Em làm gì vậy?”
“Em đang khắc tên em lên hòn sỏi! Đây chị xem đi! Đẹp không?”
“Ừ, đẹp lắm! Còn dưới này là gì?”
“Là ngày sinh nhật của em! 03 – 12 – năm 1970.”
Tôi không hiểu gì!... Vì tôi sinh năm 1972...
“À! Mà chị này? Chị đi một mình à? Chị đến đây làm gì?”
Cười… “Thì chị đến để gặp em!”
“Xạo quá! Hoa kia của chị à?”
“Ừ!”
“Chị đem cho ai thế?”
“Cho chị!”... cười.
“Lạ nhỉ… Ít có ai tự mua hoa cho mình, mà chị khác người thật đấy!”
“Vậy có bao giờ em nuối tiếc việc gì trong đời mình không?”
“Rất nhiều chị ạ! Chị thấy cô bé đàng xa kia không? Bọn chúng em biết nhau từ khi mới vào lớp một . Em muốn tặng hoa cho cô ấy một lần, nhưng...”
“Nhưng sao?” tôi hỏi…
“Em rất xấu hổ… Vả lại cũng không tìm đâu ra hoa đẹp.”
“Thế hoa của chị thì sao?”
“Chị mua cho chị mà!”
“Không sao! Em cứ lấy đi! Chị sẽ mua lại cho mình vào dịp khác.”
“Thế em cám ơn chị nhé!”
Cậu bé ôm bó hoa mặt đầy hớn hở chạy về phía cô bé. Để bọn trẻ thoải mái tôi đi sang một khu đất hoang bên cạnh.
Nghĩ cũng vui mà cũng buồn. Cả đời mình có nhận được hoa tặng bao giờ đâu?...
Hôm nay tự mua cho mình thì lại có người buồn hơn mình, không biết có khi nào mình nhận được hoa nhỉ?
“Cháu ơi! Cháu! Dừng chân cho bà hỏi chút nhé!”
Một bà già khỏang chừng tuổi nội tôi nhưng giọng nói rất trong.
“Bà gọi cháu?”
“Cháu có thích hoa không?”
“Dạ! Theo bà đi!”
“Bà trồng hoa nhiều năm, muốn có người hái, mà chả có ai đi ngang, sau cơn mưa hoa rất đẹp cháu ạ!”
Tôi cứ bước theo bà cụ mà cũng chẳng biết mình đang ở đâu!?
Trời!... Trước mắt tôi một hàng phượng đỏ, bông nào cũng đẹp.
Tôi hái thật nhiều… Thật nhiều… Thơm quá!
Cám ơn bà cụ. Ôm hoa tôi đi một mạch về nhà, cắm vào trong lọ.
Chồng tôi, anh ấy đi công tác xa mới về.
“Anh xem hoa đẹp không?” Tôi rút một cành trao anh ấy!
“Em!... Em!...”
“Gì thế?”
“Dậy đi!” Em đang xỏ cả ngón tay vào mũi anh đấy!
“Em mơ à? Hôm này là ngày đặt biệt… Em thích anh tặng gì?”
Một cánh phượng từ bên hiên theo gió bay vào cửa sổ.
“Em thích hoa phượng!”
“Đây! Có sẵn đây! Bà hoàng của anh.”
Anh ấy cúi xuống nhặt cánh phượng bỏ vào tay tôi.
“Lấy hộ cho em tập vỡ cũ trong ngăn kéo vậy!”
Quyển vỡ hơn 25 năm đã đổi màu. Bên trong có một hoa phượng được ép khô nhưng thiếu mất một cánh.
“Bây giờ thì đủ rồi! Ước mơ của em rất đơn giản anh ạ! Cám ơn anh!”
“Ngày mai em có giờ học ở lớp cao học không?”
“Dạ có! Trường cao học Hawaii.”
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.11.2012 13:34:32 bởi Lê Hoàng Trúc >
Lê Hoàng Trúc 22.11.2012 14:23:33 (permalink)
0
Thượng đế xa


Ta lớn lên thịt da gom từ bụi
Em lớn lên trong bão tố mưu sinh
Anh lớn lên trong tham tàn bè lũ
Mẹ già đi trông nước mắt con mình

Gục mặt xuống cha đê mê men rượu
Chị bôi son rao bán rẽ tuổi xuân
Quê hương ơi!
Nghe lời con réo gọi?
Bạn bè ơi!
Nhìn lại lòng bâng khuâng?.


Bởi vì ai?... Mặt trời chia hai nửa
Nước mắt người thấm mặn cả dòng sông
Bởi vì đâu?... tim ta thành đóm lửa
Hay tại đời mọc lắm đồi gai chông?...

Thượng đế xa, thượng đế vô tình quá
“Mặc kệ bay”, lời nói của con dân
Trăng tròn khuyết, nhà ông điện nghi ngút
Không thấy đời heo hút cảnh lầm than

Thượng đế ơi! Thượng đế giữa cơn say!...

<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.11.2012 19:04:50 bởi Lê Hoàng Trúc >
bluestarhcm11 23.11.2012 11:15:53 (permalink)
0
Tình Không Chung Lối

Giấc mơ cũ không về trên gối mộng
Nợ ân tình đã như cánh chim bay
Tình yêu em dập dềnh như con sóng
Mãi lênh đênh trôi dạt suốt bao ngày…

Tôi vẫn thế giống như người lữ thứ
Cứ phiêu du lang bạt bốn phương trời
Tình yêu tôi, em xem là phép thử
Để một lần tôi đứng giữa chơi vơi

Em sẽ mãi như là con sóng biếc
Sóng ồn ào trong khúc nhạc yêu đương
Khi yêu em tôi không hề hối tiếc
Dù ta không chung bước một con đường


* Đệ vào thăm Tỷ nè, chúc Tỷ luôn an vui, cảm xúc thơ hay nhé! :)
Lê Hoàng Trúc 26.11.2012 14:27:58 (permalink)
0
Em là gió


Rẽ khói cùng mây em làm gió

Trốn trong lồng ngực giữa tim anh

Nghe dòng máu chảy êm và đỏ

Réo rắc tình xuân giấc mộng lành




Trăng sáng đêm nay hơn bữa trước

Bổng nhiên tôi hiện bóng con người!

Nhìn tôi! anh khóc trăng trôi ngược

Rớt xuống đời chung vàng lối trăng




Em lẽn theo anh từ dạo ấy

Lâu rồi đi lại chạm hồn nhau

Đời nhiều vướng bận anh không thấy

Cho đến xuân này cũng đã lâu!…




Anh của ngày sau… Em vững bước

Con đường lau sậy bớt gian nan

Em là ngọn gió mang hơi nước

Tưới mượt vườn trăng dẫu muộn mà
ng.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.11.2012 15:29:36 bởi Lê Hoàng Trúc >
Lê Hoàng Trúc 30.11.2012 10:42:55 (permalink)
0
Lại một mùa xuân
đẹp nhất vẫn là màu sắc của tự nhiên tạo ra



Lại qua một năm rồi

Tôi lớn hơn hôm trước

Đào mai cúc đâm chồi

Gió đông về bất chợt




Ngày xưa tôi còn bé

Mong tết. Tết chờ tôi

Ngủ trong vòng tay mẹ

Đâu suy ngẫm xa xôi




Từ khi nào tôi biết?

Tay chạm cánh đào bay

Cũng là khi đời nặng…

Đong đưa đôi vai gày




Xuân đi, xuân trở lại

Thân xưa chẳng nhỏ về…

Qua bao xuân rồi nhĩ?

Bóng… lại cười bóng t
ôi.

Hoàng Trúc viết ngày 30-11-2012




<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.12.2012 17:46:08 bởi diên vỹ >
Lê Hoàng Trúc 03.12.2012 08:09:51 (permalink)
0
Nỗi đời


Năm ngoái tôi về cũng dáng đào xưa
Vài cánh hoa cao nở sớm đón chào
Con bướm đa tình mê hương đảo lượn
Một góc vườn chiều mẹ đã chôn nhau"rốn"

Năm nay lại về gió đông chưa đến
Cây trổi giận hờn truốt lá đêm mưa
Một bóng trăng qua khuyết trong mây bụi
Cuối xuống nhìn đời, Nội đã đi xa.

Hẹn đến phiên ai? Và còn ai nữa?...
Khuất mặt dòng người về với hư không.
Con gió đầu đông thổi lòng se lạnh
Hoa lại nở rồi! Một cành, một bông

Vui rất Vui xuân vô tư tìm đến
Buồn lẫn Buồn xuân đâu biết tóc phai
Mỗi con số khắc lên một định mệnh
“Nỗi vui, buồn” không ai chọn …Cho ai
.

taivang 04.12.2012 23:00:10 (permalink)
0

Vui rất Vui xuân vô tư tìm đến
Buồn lẫn Buồn xuân đâu biết tóc phai
Mỗi con số khắc lên một định mệnh
“Nỗi vui, buồn” không ai chọn …Cho ai.

Trở về trong nắng ban mai,
Vui buồn năm tháng nằm dài phía sau,
Thời gian qua thật qua mau,
Mới ngày xưa ấy bên nhau rộn ràng,

Giờ già lòng vẫn mơ màng,
Mong trời cho gặp cô nàng năm nao!

Tài Vang
Lê Hoàng Trúc 05.12.2012 15:41:19 (permalink)
0

Trở về trong nắng ban mai,
Vui buồn năm tháng nằm dài phía sau,
Thời gian qua thật qua mau,
Mới ngày xưa ấy bên nhau rộn ràng,

Giờ già lòng vẫn mơ màng,
Mong trời cho gặp cô nàng năm nao!

Tài Vang



Thế thì bác đã gặp chưa?
Cô nàng năm nọ, ngày chưa biết đời

Thời gian cạn tuổi rong chơi
Trăm năm dài đỗi đầy vơi lặn tìm.

Cám ơn bác thường vào thăm mình nhe!
Lê Hoàng Trúc 06.12.2012 15:01:05 (permalink)
0
Giả từ mùa thu anh

Ngày mai này ta khôngcòn gặp lại
Em đi vì lý tưởng của riêng mình
Tình ngày qua mang theo làm kỹ niện
Dẫu chỉ là cơn gió thoáng qua

Mùa thu ấy! đã trôi vào cõi chết
Cụm hoa buồn xin trả lại cho anh
Dù con đường em qua nhiều gai góc
Nhưng tin rằng có lúc sẽ nở hoa

Bao vạn người đang chờ nguồn nước mát
Thôi tình mình đành gác lại ngàn sau
Em rất hiểu anh sống bên loài sói
Miếng cơm đời đâu dễ phải không anh?

Anh cẩn thận giữ mình còn sống tiếp!
Em tiên phong đi trước mũi đạn dày
Giờ ngã xuống không một lời ân hận
Xương thịt này rãi nhẹ lót chân người

Hy vọng nhỏ trong hư vô em thấy
Thấy anh cười bên góc phố tự do
Bày con trẻ chạy ào ôm lấy mẹ
Cha quê nhà đôi mắt chẳng hờn lo

Cõi đời này có anh là đã đẹp
Những thu sau sẽ êm ái hơn nhiều
Từ đây nhe! thu chúng mình đã hết
Xin giã từ một cõi vẫn còn an
h.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.12.2012 16:03:50 bởi Lê Hoàng Trúc >
Thay đổi trang: << < 161718 > >> | Trang 18 của 24 trang, bài viết từ 256 đến 270 trên tổng số 358 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9