Biển nhạt
Lệ TRăng Bờ vai anh, em chưa bao giờ tựa Thì làm sao biết điểm ngã cuộc đời Đôi môi anh trãi rộng màu hoang dại Đến khi nào tình mới nhóm yêu thương? Danh vọng nơi anh… đáy mắt khó lường Dù câu hát có ngọt ngào trăng gió Thế giới mùa thu trong anh hẹp nhỏ Lá khóc rơi chiều chỉ đọng lại dấu chân chim Cũng ngày hôm qua em đã đi tìm… Nhưng chỉ thấy bóng hoàng hôn đỗ tím Trơ trụi nhánh - hàng dương buồn khâm liệm Giọt sương sầu rơi xuống - lệ từ trăng.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2013 19:29:17 bởi Lê Hoàng Trúc >
Tình hồ Ly xương mục Ngàn năm, khói dẫn hồn Mộ bia còn đấy mảnh tình son Trăng xa rọi xuống vàng thân cát Dấu lệ ai gieo ướt lối mòn Bay bay ngọn đuốc cười trong gió đất Chuyển non ngàn vạn lá rơi Mùa chín đêm khuya hồn chuyển kiếp Em về trệ áo ngọc ngà phơi Tìm anh ru giấc vùi ân ái Tết tóc lên trăng ước hẹn thề Vạn dấu môi hôn thầm lướt nhẹ Thân trần thơm ngát những hồi mê Qua gương mới biết mình hư ảo Mượn xác hồ ly thiếu nửa đầu Giọt máu chưa hồng lưng hốc mắt Thịt xương chắp nối chẳng liền nhau Hỡi! tình vạn dặm ngày hôm ấy Người có bao giờ nhớ đến em Những phút bên đời ôm trống vắng Chập chờn cơn mộng chảy thâu đêm?... Mỗi hoàng hôn chín là em nhớ Nhìn cánh vạc chiều về rất xa khuya nay trăng tàn yên cửa mộ Xin gởi lại anh tuổi thật thà. TG: Lê Hoàng Trúc
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2013 19:27:32 bởi Lê Hoàng Trúc >
Ngọn gió phía Bên Anh nhớ nhiều ngọn gió phía bên anh Nhè nhẹ hôn lên tóc em, mùi hương rất lạ Trắng trong miền hoa lá Chút thầm thì… “em có thích mùa thu?.”.. Nhớ rất nhiều ngọn gió phía bên anh Vỗ chiều say nghe mộng rót hiền lành Đôi mắt ấy như giấu điều muốn nói Bao lâu rồi trong góc tủ thời gian?... Gió ơi! Em vẫn về với miên man!... Ôm dấu cũ của ngày hôm qua đó! Cánh môi trần thấm nụ hôn nho nhỏ. ….Vào lúc này em đã cách xa anh Vòng tay tiếc nuối kéo mùa thu dần hết Nhặt lá vàng hong nắng ghép trang thơ Chiều vô tận heo may tình rong đuỗi Gọi tên người… Xin hãy nhớ về nhau.
http://youtu.be/5KXRjiLXoZw Ru Giấc Hải Hồ Lên rừng hái lá, lá còn xanh Cỡi áo hong mây ngã giấc lành Nghe hồn đá lạnh rên trong đất Nấp bóng trần gian em nhớ anh Sấm lạc vô tình khua tóc biết Giật mình ôm gió, gió qua tay Ai xoay vầng nguyệt soi gò má Vàng chín - thu rơi lá rụng đầy công tư lẫn lộn thi nhân khóc giấu lệ vào sương nhân thế say niềm riêng chôn kín u tình bỏng chảy cả rừng thu khói nhuộm trời Cành trơ lên tiếng hoàng hôn đuối ru giấc hải hồ mộng chớm tan cuốn về một lối bình yên nhất từng lá thu phai lấp địa đàng.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2013 19:39:44 bởi Lê Hoàng Trúc >
CHỈ CÒN EM VỚI THƠ Nặng bến sông Tương , hồn níu hồn Một chiều ta chết giữa môi hôn Trên cao mở khép lung linh nguyệt Ngây ngất hương trầm, em nhớ không Duyên đã chờ nhau mấy kiếp trần Cho tình ta trắng nợ phù vân Mai sau trăng có về muôn nẻo Mở cửa thiên đàng, anh đón em Đêm qua ta khát niềm ân ái Ngực sát, vai kề, môi với môi Trong mắt em cười, thu chẳng nói Và sáng như ngàn tinh tú kia Một phút em xa, lạnh mấy đời Thu vàng gục chết ở đôi nơi Lá thu rụng xuống đầy tay mộng Xác gửi trôi về lạnh biển khơi Ngày ấy em đi, biển hẹn thề Lời người còn đọng giữa cơn mê Nhớ em, ta gửi ngàn sao mộng Muôn kiếp chỉ cần em với thơ.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.06.2013 08:35:25 bởi Kiều Giang >
Huyệt Đạo Trầm Hương Thơ nửa đêm Ta người điên, tìm anh giữa trăng thơ Se giấc mộng phù du trên đỉnh gió Đêm chưa hết hồn cuộn vào góc nhỏ Ái ân nghèo… mơn trớn khúc lưng ong Vẽ bùa yêu dán chặt cửa mênh mông Lời phù thủy biến anh thành sông nước Con thuyền ma trôi dài trên sóng mượt Nghe rì rào mê muội cõi tình rên Ta bắt anh một đời cõng lên đênh Hoài nhung nhớ thịt da đêm trần tục Dẫu ngày mai mộ bia kia đỗ mục Dấu ấn tình không tháo rữa trong mưa Ta bắt anh ngàn đời vùi say sưa Quên muôn lối con tim hồng khô máu Về bên em ái tình chung huyệt đạo Suốt cuộc đời hôn nấp mộ trầm hương. Đêm 17 - 06 - 2013
Trộm mộng Em chờ mãi một gương mặt dã thú ẩn vào đêm khơi dậy điệu tình loan ngày mưa bão tiếng gầm tan sấm chớp Buổi trăng lên diện mạo tựa thiên thần đôi môi ấy không còn tanh mùi máu chạm thân em nghe lửa cháy nghìn thu Dòng tủy trắng tuông trào bờ cỏ lạnh Hết loài người. chỉ còn mỗi hoang vu Anh hỏi em ? đi xây tầng địa đạo Trốn vào trong cho thân xác gắn liền Với bóng tối ta không cần lễ giáo Mặc muôn loài có gào thét cuồng điên Như thế nhé! Mình mang miền hư ảo Gối lên hoa cho hương nở một ngày Như thế nhé! Tình mình cùng in dấu Giữa hoang đường ta trộm mộng tình nhân
CÒN CÓ MỘT MAI?
Trời làm cho ngọn nắng hanh Ai làm mưa xuống cho anh gặp nàng Đưa người không phải đò ngang Mà sao sóng dậy trên ngàn hỡi em Hương thầm áo lụa chao nghiêng Hồn anh vẽ vội nét duyên em rằm Chết vì đuôi mắt lá răm Sông Thu hát giữa sông trăng rì rào Môi cười len giấc chiêm bao Nửa ôm biển khát - nửa vào thiên thu Em đi cánh nhạn tuyệt mù? Để anh làm kiếp mù u lăn dài Một mai, còn có một mai? Ai làm cho dấu gót hài em xa Cho tình gối mộng phù hoa Cho trăng tròn khuyết bao la cõi đời Tựa chiều mà ngắm mây trôi Trăng vàng xõa tóc bên cầu đợi em… SG 12/6/2013
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.06.2013 16:01:58 bởi Kiều Giang >
Gánh Trăng Lên đồi
Em gánh trăng lên đồi Mười sáu tuổi trăng trôi Nghe thu vàng hớn hở Tình yêu ngậm tràn môi Em gánh trăng lên đồi Từng ánh vàng rơi xa Tay nâng hồn lá bạc Người đi qua đời ta… Em gánh trăng xuống đồi Trăng già hơn tuổi sương Dấu đá hằng rêu mục Tình rơi theo dặm đường Đôi vai gày cuộn gió Đọ dáng liễu ngày xưa Giọt lòng trào thấm áo Chẳng biết đời cạn chưa? Thu nghiêng vào cõi chết Nức nỡ lệ trăng bay Anh còn trong chuỗi mộng LẠi gần em một ngày.
THÌ THẦM Khi nào tim còn đập anh vẫn cần có em mỗi ngày ta không gặp thế giới như lặng câm. Giờ em xa xăm quá hương vẫn còn đâu đây có gì như phép lạ mặt đất giữa thiên đường Gió thoảng sau lưng em là khi anh góa bụa màu mắt em nhung lụa chân mây khép vội vàng. Đâu biết mùa thu sang hoa cúc vàng nỗi nhớ lung linh làn mưa nhẹ Em ơi có ướt lòng? Em mùa thu của đất em mùa thu của trời mùa thu anh đã gặp gió chết trên vành môi Ngoài vườn cây nẩy lộc quanh quất men rượu cay Vẫn khung trời mơ ước anh nhớ em bàn tay Thu thì thầm trong nắng gió thì thầm trong cây anh thì thầm nỗi nhớ xin em đến nơi này...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.07.2013 15:24:01 bởi Kiều Giang >
Tiếng Hát Người Nông Phu Cũng chiều ấy, tôi về thăm bến vắng Con đò xưa in bóng dưới dòng thu CÀnh bèo nước nhấp nhô hoa điểm trắng Cuối chân mây lơ lững dấu ngục tù Lòng quặn thắt sợ thời gian đảo ngược Sợi xích đời vô luật,ác thăng hoa Nền giáo huấn rối như chum cỏ mực Khúc lưỡi người trúng độc lời điêu ngoa Chợt giật mình, quay nhìn con sóng nhỏ Trắng trinh nguyên tinh khiết một đời trôi Ta lội xuống với dòng sông kỹ niệm Máu thịt cười thơm ngát của riêng tôi Say với nước con tôm mùa rẽ lối Đám ruộng khô, dưa đỏ chín thơm nồng Nông phu đứng trông chờ người trở lại Bao lâu rồi? Em đã cách xa anh.
Ba LAn Động Đình Thu Cầu Hồn
Ta chết nửa đêm xác bỏ hồn
Mang vào địa mộ tấm bia con
Hương tàn cỏ mọc tràn thân mối
đứng khóc thây ma nợ lối mòn
Ta về tìm lại người ta nhớ
Khoát áo nâu buồn bên gác kinh
từng khúc oan ru tan dấu ái
mắt lệ nghìn thu chẳng đọng tình
Ta khóc thay người – ta khóc ta Khóc tình thuở trước uống trăng tà Nằm trong quan mộ thịt xương rã Vẫn thấy yên người – ta đã xa.
Hoàng Trúc viết ngày 19-7-2013
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.07.2013 17:46:12 bởi Lê Hoàng Trúc >
Đoãn Ca Bất Trào PHú Từ ngữ trong thơ anh đã tỏa màu về phía bên em, lồng vào ánh nắng chiều hoàn mỹ …Nóng dần lên. Mặt trời không buồn đi ngũ như muốn sưởi ấm hòn đảo oahu. Mênh mang bước chân người đàn bà dẫm lên cát in chặt dấu hoàng hôn, để ngày sau tìm lại những giây phút ru hồn trộn mộng khoảng cách từ hai bờ đại dương Em ôm chặt những cơn gió thổi qua, biết có lời người mình yêu giấu trong hương quế Nguyệt Em ngã vào mây tìm bàn tay lãng tử Em ngã vào biền nghe tiếng sóng vỗ về mang hơi thở dòng sông ở trọ” KG” Em ngã vào bờ, mênh mông … mênh mông Và lúc này, Anh có nhớ em không? Em Vẫn Tham lam --- Tôi có anh rồi, tay lại níu tay Đời theo năm tháng cùng say ... Đi - về Tôi có anh rồi, quên mất gió Hương tràn muôn lối chẳng thành thơ Nhìn đôi mắt sấm hồn tôi đắm... Chất ngất thương yêu, một tôn thờ Tôi có anh rồi! Quên dáng trăng ngày không buồn sợ ánh phù vân Đêm không trốn kiếm người săn mộng Ngã xuống môi anh ngập dấu trần Nhưng còn tôi muốn nhiều thêm nữa!... Chẳng hết tham lam trái tim si Muốn vào tim anh nghe rõ nhịp Chỉ nói yêu tôi đến trọn đời.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.09.2013 13:28:41 bởi diên vỹ >
Dấu Hôn Đêm Qua Tầng địa đạo rền vang Những bóng ma lang thang ngoài vũ trụ Ôi ngục tù đanh gãy khóa … Lời tình yêu loan tỏa khắp hành tinh Tự do - hạnh Phúc - Nhân quyền rung rinh Loài người xiết tay đi qua thế kỷ Em yêu anh! giấu lời thơ ủy mị Dẫm lên gai nghe lệ rớt nghiêng hồn Đất ta - Quê Hương cha - trời tháng tám Se thắt lòng, ngọn nắng chứa quyền uy Cây Lúa quê hương gục ngã lép xì TA bừng tỉnh quẳng nụ hôn vào lửa Cháy đi!... hỡi cuộc tình chang chứa Những mưu toan khét nghiệt xoáy nhọc đời Cúi mặt - cỏ buồn... giã biệt dấu yêu ơi! Đường vạn lý ta chia đôi anh nhé! Đêm mùa đông trăng sầu buông ánh nhẹ Vì muôn người, khẽ xóa dấu hôn đêm. * Đau.....đau..... đau quá............&
Nhớ MÃI Ngày 8 / 03 / 20....
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.08.2013 08:40:19 bởi Lê Hoàng Trúc >
Giàn Mướp Quê NHà
Mẹ ơi! Giàn mướp con mới trồng được 6 tuần tuổi ra hoa nhưng chưa đậu trái, muốn nấu cơm chay cho mẹ ngày lễ Vu LAn mà không được rồi
Mùa thu lá rụng mẹ đi xa Giàn mướp gục đầu thưa thớt nụ Quanh quẩn vắng, thiếu bàn tay chăm sú Bốn góc vườn lạc lỏng gió đi qua
Từ buổi ấy trong tôi trăng mãi khuyết Giấu nơi lòng không tả hết đớn đau Máu nơi tim bốn mùa nung khắc nghiệt Vác hình hài trôi nổi mặc… mai sau…
Chiều nắng thấp bướm quê say cỏ mới Buổi còn xuân tôi lặn lội quanh vườn Hồn đất trở nhớ chân xưa về lại… Ve vẫy chào hoa mướp lại lên hương
Cảnh quen đó! Còng lưng cha thui thủi Trái mướp non èo ụt hẳng đi nhiều Bữa cơm tối bên tường cha lẻ bóng Đôi đũa chờ… nhắc nhỡ mẹ!… tình yêu.
Từng lát mướp tôi ngẹn ngào cố nuốt Miệng mỉm cười bát nháo chuyện trăng trôi Sương khuya xuống gõ đều ru giấc muộn Nhẹ mơ màng tay mẹ khẽ ôm tôi.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: