Biển nhạt
Thay đổi trang: << < 222324 | Trang 24 của 24 trang, bài viết từ 346 đến 358 trên tổng số 358 bài trong đề mục
Lê Hoàng Trúc 23.08.2013 06:18:41 (permalink)
0
Tình Chồn – Ngũ ly Hương


Kìa lũ kiến! chúng mày đi đâu thế?
Giữa đêm trăng, rằm tháng bảy trần gian
Ta thắp nến để bóng mình rạng rỡ
Hóa diễm kiều trêu mắt lũ tham quan


 
Thưa vóc lụa hương thơm loan đỉnh ngực
Tóc ngàn xưa kết rễ níu trăng bay
Xương thịt nát, mối trùng thi nhau ghép
Phút huy hoàng  môi mắt tỏa lừng mây


 
Qua diện nước ta ru hồn tôm cá
Đậu trên sương hoa lá gởi tình yêu
Cười trước gió khiếng quỹ thần sa ngã
Khiếp địa đàng dục vọng trổi muôn chiều


 
Quan to đấy! ta ké bừa thân xác
Cười với quan, anh có thích em không?
Nghe… hí… hí … tiếng ngu đần hít mắt
Nước miệng tưa hai mép hệt cua- còng


 
   Tròn chiếc bụng – thân quan lười xấp ngửa 
Gối lên quan, nghe máu loại rận giường 
Xoay nhật nguyệt, sóng trùng dương gầm thét 
Mượn dây rừng thắt cổ nó ( quan ) làm vui 


  
Âm dương loạn, thế thời không vững chắc 
Thóc khoai dân- mưa nắng khó đầy nưa 
Nền luật pháp lẫn trong chùm xương cá 
Giết quan rồi. Cũng chẳng đổi nắng mưa 


  
Cười đến ngất – ta bay quanh rỗ sắn 
Tiếng ù ơ … xa lắm vọng ngọt ngào 
Theo gió thoảng thả nguyệt về chốn cũ 
Hương khói tìm phủ mộ – xác bình yên. 
Ngay 21/08/2013 
  
 
Lê Hoàng Trúc 05.09.2013 04:43:18 (permalink)
0
Mới Hay
Nghe xao xuyến chuyện tình người nào đó
Bổng dưng ta muốn tìm lại hồn mình
Lạc trong thu, cái thời nào xa lắm…
Đến bây  giờ tim cạn máu đi hoang

Ta muốn yêu nhưng lại sợ mộng vàng
Nên cất mãi trái tim vào ngăn đá
những phút giây nằm trong mồ đất lạ
Mới hay tình không chết sớm như ta
 
 
Lê Hoàng Trúc 13.09.2013 16:17:09 (permalink)
0
Bóng CÂy NGô Đồng
Có những lúc tôi dừng không muốn hiểu
Góc cạnh cuộc đời trong đó có cả tôi
Những chiều buồn ngồi ngắm áng mây trôi
Lại chợt nhớ cánh diều hồi thơ ấu
 
Theo chân mẹ líu lo bên luống đậu
Giấc mơ non chưa mọc lúc bấy giờ
Bàn chân hồng rộng bước giẫm ngu ngơ
Lên màu sắc tự nhiên hoa và cỏ
 
Xòe bàn tay tôi đón cười với gió
Tiếng mẹ hiền hòa giữa hương mùa thu.
 
Rồi chiều nay
Con chợt nhớ lời ru
Lạc đâu mất, lục tìm hoài không thấy
Xáo tung khoảng vắng lội qua nương rẫy
Cây ngô đồng khoát áo rất quen xưa?
 
MÀu của mẹ tôi
MÀu của nắng mưa
Như áo mẹ lúc cơ hàn khốn đốn
Trước và sau… con mơ hồ lẫn lộn
Tựa ngô đồng gọi mẹ!…
Tiếng vang xa…
 
Con cố không tin Trăng chết  buổi trăng già
Chờ bóng mẹ bốn góc chiều đầy nắng
Lời ru xưa cứ vô tình im lặng
Thời gian nào ? còn trở lại… mẹ ơi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
 
*Chiều ngồi nhớ Mẹ ta xưa
 

 
Hoàng Trúc viết ngày 12-9-2013


 
Lê Hoàng Trúc 07.10.2013 16:48:30 (permalink)
0
Vét cạn Cơn Mê
 
Mùa chưa hết, cớ sao người đi vội
Chạm bờ son ta mơ phút gần nhau
Anh đâu biết, giữa đông hồn hấp hối
Cơn lạnh tình, ai giũ áo ra đi
 
Ngày tháng cũ tựa sương tan dưới nắng
Mang đời trôi… vi vút khối vô hình
Riêng một góc em chất đầy nỗi nhớ
Sợ rời tay dĩ vãng hóa lưu linh…
 
 
Trời tháng chín tuyết về giăng phố lạ
Mồ côi tình - ta dẫn gót đi hoang
Nghe đời khóc bên đá xưa còn lại
Dấu lệ nhòa lem lút nét đa đoan
 
Hồn chết đuối dưới thác đông ngập tuyết
Ta yêu anh đâu tính hết ngày dài
Trang tình sử bổng nhiên dài bất tận
Tràn sang bìa xám ngắt những câu thơ
 
 
Tình là ải mê ly không lối thoát
Cũng chẳng ai đổi bán những đợi chờ
Tình là mệnh của đời người mưa nắng
Nặng nhẹ theo mùa vét cạn cơn mơ.
 
 
Lê Hoàng Trúc 17.10.2013 14:45:12 (permalink)
0
 
Gõ Nhịp Phù Tang
 
Tóc em phơi nắng giữa trời
Hoa rơi một đỗi, cao vời hương bay
Chập chùng nắng ngã đàng tây
Đong đưa dáng lụa bướm say áo nàng
 
 
Lối chiều ngập gió đông sang
Buổi sương nhỏ giọt như mang nỗi niềm
Chàng đi suốt – tình lặng im
Gối quên tóc cũ, trăng tìm hỏi duyên
 
Hai mươi năm bến lạc thuyền
Hai mươi năm đợi… mộng huyền cũng phai
Thôi đành theo gió chuyền cây
Gởi hoa đơm nụ, những ngày còn xuân
 
Người xưa tìm lại cũng mừng!
Nếu về chín suối ,xin đừng trách ta!
Thủy chung tháng đủ năm già
Thì thôi gạt lệ, tin là mai sau…
 
 
Duyên chưa trọn, lỡ tằm dâu
Bỏ tơ đứt  đoạn, nhỡ câu tương phùng
Đêm nay khẩy khúc nhạc hung
Đưa hồn tiễn phúc cho cùng thề xưa.
 
Lê Hoàng Trúc 11.11.2013 15:37:51 (permalink)
0
Nó VÀ Tôi Nó! với muôn ngàn sắc áo…
Mắt môi cười rạng rỡ mặt trời soi
Nó nhảy nhót, ba hoa từng phố chợ
Mánh mung đời kiếm chát để vươn lên


 
Tôi! Đi về lặng lẽ trong màn đêm
Thương Nó quá… xác thân đầy sương gió
Trăng nửa khuya vẫn thường qua ngỏ
Tôi mơ màng…. biết nó có nhìn trăng!?
 

 
Nó quẳng mảnh hồn cho gió trôi phăng
Làm con rối bôn ba tìm cơm áo
Giúp người thân bạn bè đôi bát gạo
Lất phất thân gày, tần tảo nuôi cha.


 
Còn tôi!” nhìn Nó”. Lệ dòng sa
Mơ một lúc, Nó biết mình còn sống
Biết tình yêu muôn chiều xao động
Biết Linh hồn đang thấp thỏm kề bên


 
Tôi và NÓ  chạy quên cả tên
Ngày là Nó – đêm  là tôi hiện tại
Hai đứa tôi  một linh hồn đang cháy
Giữa cuộc đời đi lại nắng mưa chung.
 
 
Hoàng Trúc viết ngày 22-10-2013
 
 
 
 
 
 

<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.11.2013 17:12:37 bởi diên vỹ >
Lê Hoàng Trúc 23.11.2013 12:52:11 (permalink)
0

 
Dị BẢn Của TA ơi 
 
Đêm, ngẫn ngơ hồn cảnh rất đông
Giọt mưa rơi nhẹ ướt mênh mông
Lấp dần dĩ vãn như gương vỡ…
Từng mảnh rời xa tan nát lòng
 
Đã mấy năm rồi chẳng thấy nhau
Lệ tình HOANG TƯỞNG nối đuôi sầu
Chảy lem áo lụa nhòe trăng gối
Vắng ngỏ đời cô… lòng buốt đau
 
Ta muốn gởi anh ngàn tuyệt tác
Viết rồi lại đốt KHÓ thành thơ
Khói bay theo gió buồn vô tận
Dệt áng mây khuya nổi lững lờ
 
Ta cười đơn điệu, đời vô nghĩa
Có sá gì đâu kiếp tái sinh
Ai khóc giọng trào ray rức quá?
Thì ra dị bản  - ả say tình!
 
 
Lê Hoàng Trúc 03.12.2013 01:47:22 (permalink)
0

Đàn Bà - Hoa
 

 
***Đàn bà là hoa – hoa là đàn bà

Thượng Đế nói! “những loài hoa trên thế gian này đều đẹp.

Mỗi hoa một vẽ, một hương, một màu sắc, một hình dáng – không cái nào giống cái nào .

Và ta luôn khen ngợi những đôi mắt trần gian biết chiêm ngưỡng dung nhan vẽ đẹp của nó….

Hãy giữ gìn những tuyệt tác; bằng cách ghi lại những hình hài mà do chính con người qua quyền lực của tạo hóa, tạo thành.
MAi sau về các bụi,…các tác phẩm nghệ thuật sống này sẽ tan đi và không còn cơ hội tái bản….”
 
vậy Thượng  Đế xin!
“Loài người hãy trân trọng và tự giữ lại các hình ảnh của chính mình cùng tồn tại với dĩ vãng và thời gian.”
 
 
Trên bước đời thăng trầm, chẳng mấy ai nghĩ về cái đẹp của chính mình. Bỏ quên “ Nó”. Đôi khi Nó rất quyến rũ trong cả lúc ngủ mê hay  nét buồn vô hồn qua đôi mắt huyền thoại  trông chiều cùng những chiếc lá vàng bay theo gió mùa thu.
 
Hoa cũng vậy; vào những đêm sương rơi , chúng nhẹ khép những chiếc cánh che giấu mùi hương khoe dáng giữa đất trời.
 
Đàn bà – Hoa ; hai tác phẩm nghệ thuật được ưu ái nhất, được nâng niu nhất …
dù tong bất cứ hoàn cảnh hay xã hội nào …v. V
 
Đàn BÀ – HOA luôn dắt nhau đi trên đỉnh cao của nghệ thuật Loài người.
 
Tôi – đàn bà! Cũng luôn ao ướt được sư che chở và trân trọng của đôi bàn tay mãnh lực hiền hòa trong thế giới hiện tại.
 
Đêm đã về khuya tôi nằm gọn trong vòng tay người tôi yêu nhất. Ngoài xa màn đêm rộng lớn quá, Một đóa hoa hồng vừa nở sáng nay, sương rơi, gió lay…
 
Dưới ánh đèn đôi mắt người đàn bà lại đượm buồn, gợn chút gì lo sợ khi trở mình trên mặt gối còn xuân.
 
Ngày 24/11/2013
 
 
 
 
 
 
 
Hoàng Trúc viết ngày 02-12-2013
 
Lê Hoàng Trúc 15.12.2013 13:41:30 (permalink)
0
Xuân Nhớ Nhà  
 
Gió xuân gõ cửa hồn lo lắng
Ơi hỡi!  thi nhân có nhớ nhà?
Nửa mảnh trăng huyền soi ngỏ vắng
Hương quê men dặm đến từ xa


 
Con biết từng chiều cha đứng ngóng
Mẹ còng lưng xuống đếm năm trôi
Tiếng em gọi chị từng hồi bổng…
Biết mấy ân tình đợi bóng tôi


 
Lặng lẽ thân cò chen đất khách
Hương đời cay khó, ló đường khôn
Quên đi giọt lệ rơi từng mạch
Dặn trái tim ta phải sống còn


 
Vét cả túi đời gôm đếm hết
Tiền đồng không đủ, biết làm sao?
Tết nay lo sợ quê nghèo, lệch
Mức bánh , áo cơm sẽ thế nào?


 
Bao nhiêu nỗi sợ vây quanh tóc
Bên vách nhà kia vọng tiếng rên
Cô gái ngoan hiền đêm bật khóc
Xuân  nay  Nhớ mẹ,  bỡi khô tiền


 
Ta cũng như người buông thút thít
Co mình trên gối thở hơi ra
Lắng nghe xuân chảy tràn da thịt
Bỏng cả lòng con nỗi nhớ nhà.
 
 
Hoàng Trúc viết ngày 14-12-2013
 
Lê Hoàng Trúc 30.12.2013 13:26:30 (permalink)
0
Tương Sinh
Nắng mai lên nhẹ sương tan chậm
Ngỏ trước đông về hoa lạnh hương
Từng bước chân lùi nghe đất thở
Niềm riêng nhỏ giọt cỏ chen đường
 
Tay hồng chạm đá rong rêu ướt
Đứng giữa mênh mông dạ nhớ tình
Hồn lạc theo chiều mây gió thổi
Một trời, một đất, ta với mình
 
Công tư xen lẫn bao trăn trở
Khúc nhạc bổng trầm đâu lướt ngang
Cao vót hương đời vang nót bổng,
Cung hòa gieo lệ kết liên hàng
 
Thì ra đâu phải mình ta khó!
Bốn bể cạn sâu thật khó lường
Cát bụi theo mùa thay chất sắc
Đời đời liễu rũ cột tơ vương.


Ngày 17/12/2013
 
 
Lê Hoàng Trúc 03.01.2014 15:41:04 (permalink)
0
Xuân Nhớ Nhà
 
Gió xuân gõ cửa hồn lo lắng
Ơi hỡi!  thi nhân có nhớ nhà?
Nửa mảnh trăng huyền soi ngỏ vắng
Hương quê men dặm đến từ xa
 
Con biết từng chiều cha đứng ngóng
Mẹ còng lưng xuống đếm năm trôi
Tiếng em gọi chị từng hồi bổng…
Biết mấy ân tình đợi bóng tôi
 
Lặng lẽ thân cò chen đất khách
Hương đời cay khó, ló đường khôn
Quên đi giọt lệ rơi từng mạch
Dặn trái tim ta phải sống còn
 
Vét cả túi đời gôm đếm hết
Tiền đồng không đủ, biết làm sao?
Tết nay lo sợ quê nghèo, lệch
Mức bánh , áo cơm sẽ thế nào?
 
Bao nhiêu nỗi sợ vây quanh tóc
Bên vách nhà kia vọng tiếng rên
Cô gái ngoan hiền đêm bật khóc
Xuân nay Nhớ mẹ , bỡi khô tiền
 
Ta cũng như người buông thút thít
Co mình trên gối thở hơi ra
Lắng nghe xuân chảy tràn da thịt
Bỏng cả lòng con nỗi nhớ nhà.
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.01.2014 15:43:21 bởi Lê Hoàng Trúc >
Lê Hoàng Trúc 17.01.2014 11:21:35 (permalink)
0
Xin Anh Về Thuở Ban Đầu 
 
Trong mơ vẽ một lâu đài
Trong thơ vẫn một hình hài mà thôi
Hỡi người ôm mộng xa xôi!
Biết đâu trăng vỡ, trăng trôi mà chờ
 
 
Dấu thu mục dưới sương mờ
Guốc hoa lạc thuở còn thơ chưa về
Sao ai thả nặng câu thề?
Ta nghe tơ rối bên lề gió hoang
 
Đá kia rêu bám đã vàng
Sông kia sắp cạn mà chàng đợi chi?
Trồng xuân trên tóc, xuân đi
Ươm thu lêm mắt vóc mi rụng dần
 
Hai ta dẫu ngỏ không gần
Nhưng hồn luôn cạnh dưới ngần trời cao.
Cứ xem đào cúc như nhau
Cứ xem người thuở ban đầu là em.
 
 
 
 
 
Lê Hoàng Trúc 06.05.2014 14:14:25 (permalink)
0
Anh Có Nghe Lời Em Nói
Ta thắp nến ru hồn vào dạ khúc
Hương quỳnh lên đón nguyệt giữa canh ba
Người thơ chết bỗng dưng về đứng trước
Mỉm môi cười thả bóng đến ôm ta
 
Đời ốm đói khi tình chưa đúc kết
Lòng trơn tru bên xác sống mượn vay
Cơn đắng miệng nuốt cơm qua đầu lưỡi
Chợt biết yêu khi vị ngọt dâng đầy
 
Ta hãi hùng những ngày còn đi tiếp…
Trên đỉnh đầu xuân lặng lẽ trôi… trông
Anh không thể, tình em càng không thể
Mình yêu nhau chi tội một đời mong
 
Thơ viết mãi sao chữ còn chưa hết
Hay vì yêu nên nước mắt thay lời
Em cuối xuống ôm bóng mình bê bết
Giấc ngủ vùi sẽ quên hết anh ơi!!!
TG: Lê HOÀng Trúc
Ngày 05/05/2014
 
Thay đổi trang: << < 222324 | Trang 24 của 24 trang, bài viết từ 346 đến 358 trên tổng số 358 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9