Vết tình in sâu Bay bay lá rụng nghe hồn chạm
Gió thổi muộn phiền quấn quít nhau
Nước mắt hạ về khô mặn hạt
Đời theo đơn lẻ tuổi đi qua
ta về vườn cũ trầu xanh biếc!
Thả khúc tâm ca lộng giữa trời
Thoang thoảng hương cau bay phản phất
Lang thang cô độc mảnh trăng rơi
Chìm lặng tiếng xưa đêm tịnh vắng
Mênh mông cõi nhớ lẫn vào hồn
Ái ân bạc cũ bờ mây mỏng
Hoang phế thời gian cội đá mòn
Cuối nhặt bóng rơi trăng rạn nức
Còn đây một vết sướt thân cau
Nắng mưa dội rửa tình chưa xóa
Nhắm mắt, sương khuya lạnh buổi sầu. Mộng cũ trôi về
Ngã giấc đêm thu mộng cũ về
Vén màn sương khói đời dần xê
Tóc trong sương mặn, hồn ngơ ngác
Trăng khuyết trong mây lỡ hẹn thề
Vạn năm tạo hóa thêm huyền diệu
Một áng mây qua nhuộm bốn bề
Nhặt bóng lá rơi nào thấy lá!
Thu xưa biền biệt tình lê thê.
Hoa lục bình Mượn nửa trăng khuya vá mảnh tình!
Giận đời xé toạc cửa điêu linh
Muôn chiều theo khói rung hồn sấm
Hai cõi lạc nhau mãi một mình
Cớ sao gió thổi mùa đi mất?
Bao tuổi ngồi trông cánh lục bình?
Sáng tím, chiều tàn trôi lãng đãng
Nhìn trời nhuộm bạc buổi lưu sinh.
mông lung
gió xa thổi áng mây vàng
nắng qua nhuộm lối, thu sang bao giờ?
ngắm hồn liễu, dáng ngẫn ngơ
tay buồn chạm tóc đợi chờ lá rơi.
***
Cuối xuân hoa rụng hết
vào hạ giọt nắng vàng
ly cafe sữa đá
từng ngụm lòng thênh thang...
***
Buồn thay rượu đã lưng bình
Năm canh qua nhẹ lung linh nắng vàng
Hồn ta một nửa lang thang
còn đây một nửa mơ màng dáng em.
***
nhớ để rồi đau mãi một đời
âm thầm rên rĩ chẳng nên hơi
chút hương đêm ấy hoài lưu luyến
vị ngọt gió sương, mộng rã rời
***
Tháng giêng trăng nở chưa tròn
thuyền ai qua lại chèo mòn lối sương
hai bờ nặng nợ chữ tương
nước ôm nỗi lạnh, trăng nhường mây trôi.