Biển nhạt
Em về Đầu cành con sẻ kêu xuân
Gió đông thổi lại người rưng rức sầu
Mây hồng lửng thửng về đâu?
Thyền em đỗ lại bên cầu nước trôi.
Tìm về cánh nhạn xa xôi
Mười năm biền biệt chia đôi khoảng trời
Em đi ngày ấy sương rơi
Buồn trông ngọn cỏ mấy lời chia ly
Từ đây đôi ngã phân kỳ
Trăng đành xẽ bóng dễ gì liền nhau
Kiếp này duyên lỡ mang sầu
Vẫy tay lần cuối lệ trào tiễn đưa
Chiều nay dạo lại bến xưa
Dòng đời xuôi ngược rơi mưa, nhớ tình
Bốn bề sông nước lặng thinh
cõi xuân ngơ ngát còn mình với ta.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.01.2012 13:29:08 bởi Lê Hoàng Trúc >
Đình xưa xuân mới Cuối nẻo trời mưa rơi lát đát
Ngồi trông theo những áng mây tan
Đôi con sẻ nấp trong triền ngói
Cảnh mộng mơ sương khói hiện về
Vài giọt bấc thấm môi ướt lạnh
Còn nơi đây một mái đình xưa
Tường rêu phủ cột nghiêng theo tuổi
Che chuyện tình ngày nọ dưới mưa
Vào tiếc xuân theo mùa rạ mới
Tôi đi tìm cỏ dại đơm bông
Duyên ai buộc gặp anh rồi bỗng!
Đêm trở trăng xao xuyến cõi lòng.
Anh cũng thế như dòng nước lũ
Yêu vô cùng chảy ngập đồi thôn
Nơi mình hẹn mái đình đầu xóm
Ôm chặt nhau cho những sống còn
Quên tháng năm mùa về cũng vội
Chập chờn say đã mấy xuân rồi?
Bổng ngày kia khoảng trời thay đỏ
Đình bạc rêu thơ thẩn mỗi tôi.
Anh đã quên lời thề một kiếp
Theo đường chim sắc nhạn phương xa
Tình mây cuốn cuộn làng hương mới
Gió lặng đi hiu hắt ngõ tà
Tôi đã chết trong hồn tím ngắt
Trái tim tàn rớm máu yêu anh
Mỗi xuân qua dấu mòn tìm đến
Sờ cỏ rêu đình cũ một lần
Nhộn bước đời mong quên dĩ vãng
Đỗ màn đêm tình cũ nâng niu
Mưa đâu biết những chiều xuân lạnh!
Nhớ đến anh, em nhớ thật nhiều.
Rồi có lúc Rồi có lúc anh em mình gặp mặt!
Nói gì đây khi khoảng cách gần nhau?
Lời thơ cũ hay ngượng ngùng ngày mới?
Em hiểu rồi, cứ để gió xôn xao.
Rồi có lúc khoảng trời như nhỏ lại
Hai nửa đời ghép chặt một nụ hôn
Hôn vành trán hay môi hồng phai nhạt
Em hiểu rồi, nhìn nhau với mỏi mòn.
Rồi có lúc nghe em cười khúc khích
Hai đầu dây mãi mãi chẳng gắn liền
Con đường tình song song không đến đích
Em hiểu rồi, chúng mình khóc triền miên.
Thôi!… thôi nhé!… đừng nghỉ thêm gì nữa
Lệ tuôn dòng ướt đẫm nhão hồn thơ
ở nơi anh có nghỉ gì không nhỉ?
Em hiểu rồi, ngày ấy vẫn đợi chờ.
Bướm xuân Em về lặng ngắm cánh mai
Hoa rung nhè nhẹ chẳng hay em về
Vườn đào ai đứng tỉ tê?
Đâu màng con bướm lượn kề bên hông
Đau lòng, con bướm đau lòng
Vờn qua lượn lại mấy vòng rồi bay.
Tình xưa theo gió sang tay
Nắng xa nguội lạnh còn ai nép mình?
Đậu trên tàn cỏ rung rinh
Khẽ lời năm cũ tủi tình xuân nay
Thôi đành ôm phận sớm mai!
Bướm bay lặng lẽ một ngày buồn xuân.
Dị mộng Thân trần rẽ lối đôi bờ mộng
Gối lệch xê đời hương thoảng bay
Ta ngã vào “hồn” người có biết?
Trăng tìm vườn cũ lá hoa say.
Bao đêm cũng một miền ân ái
Để xác không thiu, mục tháng ngày
Đắm đuối men tình, rợn sớ thịt
Trăm năm ao ước một vòng tay.
Em đã quen
Em đã quen mỗi chiều anh xuống phố
Và cũng quen khép cửa đợi anh về
Em đã quen những lần anh nổi giận
Theo bạn bè say tít ngủ ven đê
Từng năm tháng mắt môi dần khô lệ
Từng ngày qua em thầm hỏi lòng mình?
Người chung gối nhưng chưa hề chung mộng
Tình không yêu sao gởi cảnh phu thê?
Trăng đêm nay ngoài trời tròn một bóng
Em lại chờ nghe được bước chân quen
Niềm khao khát trái tim tàn mở ngõ
Đợi tình anh “lưu lạc” có đi về?
ở bên em, anh như luồng gió lạnh
Ngậm thương đau lòng mòn mỏi trông chờ
Thà anh nói, muôn lời dù cay đắng!
Cho tình em tan rã một lần mơ.
Mùa thu chết
Đi trong mùa thu chết
Giẫm trên lá vàng xưa
Nghe hồn thu vỡ vụn
Em tìm về trong mưa
Đi trong mùa thu chết
Cúi nhặt dấu mộng vàng
Du dương lời gió thổi
Ôi thấy tình miên man
Đi trong mùa thu chết
Mênh mông đời mênh mông
Lạnh bàn tay vô tội
Nước mắt chảy vào lòng
Em nhặt mùa thu chết
Như tìm lại đời mình
Một thời yêu cháy đỏ
Một bóng hình rêu phong.
Trống vắng Lặng lẽ một ngày nghe trống vắng!
Đường về hiu hắc cỏ lung lay
Hoa vàng hai lối buồn ngơ ngác
Nửa bóng hoàng hôn nhuộm gót giày.
Nhìn con ong mật đi tìm bạn
Mùa gọi bên trời chiếc lá reo
Gió lộng thổi sầu đi chẳng hết
Cảnh thầm hiểu ý tiếng chim kêu
Vì đâu lỡ nhịp cầu ô thước?
Tình đến rồi xa người đợi chờ
Bến mộng chia đôi đường xẻ nẻo
Vì ai, em chợt hóa ngu ngơ?
Tham thẳm mắt xanh màu nuối tiếc
Chập chờn chiều rụng buổi xuân già
Má hồng lững thững tìm hương nguội
Buồn hoa khép cánh nhụy sương sa.
Hương cúc vàng
Dặm xuân hoa nở đón em về
Khách rượu rộn mời cô gái quê
Giậu cúc đơm hương thơm chín mộng
Trời xanh nắng trãi thắm sơn khê
Đôi hạt mưa chiều bay lất phất
Cảnh sinh, người ngắm sớm đa tình
Âm thanh giọt nước như huyền thoại
Trai gái say mùa trao tiếng yêu
Ta đứng nhìn xuân lòng vội vã
Đưa tay mơn trớn cánh hoa vàng
Đâu hay trong nhụy tràn sương lạnh
Đêm xuống đeo buồn tình ngổn ngan
Người đã thương rồi hoa có biết?
Ngõ sầu lay động bóng trăng sang
Lang thang theo gió đi tìm dấu
Chợt hết mùa xuân, trước ngở ngàng.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.02.2012 16:39:47 bởi Lê Hoàng Trúc >
Hai mùa lá đỗ
Cũng từ đấy, tôi yêu anh và nhớ!
Bóng chiều đi lòng hết ngóng lại chờ
Gió đã về,nghe mùa còn xa lắm
Buổi thu già ngơ ngát những cành trơ.
Cũng từ đấy, đêm có người ôm mộng!
Nỗi vui buồn gõ cửa giấc mơ hoang
Màn sương khói cõng hồn lang thang mãi
Tháng ngày trôi quên cả những nhọc nhằn.
Anh cũng thế, yêu tôi và thầm lặng!
Giấu bên đời đi lại mảnh vườn thơ
Anh không thể, tôi đây càng không thể
Lén nhìn nhau qua hình ảnh cũ mờ.
Từ buổi ấy, thu trong tôi rất đẹp!
Đến diệu kỳ lộng lẫy bóng tình nhân
Như chiếc lá khát mưa trong đêm hạ
Lòng ước ao từng bước sát lại gần.
Hương xuân tới, tôi lần mò vườn nhớ!
Lục tìm hoài nào thấy bóng hình tôi
Thơ đậm nét vuốt ve người xa lạ
Xuân thật buồn từng bước ngắm trăng trôi.
Đời chật hẹp, ước mơ xinh cũng hết
Viết gì đây khi tình đã không còn?
Anh vẫn đó nhưng hồn chia trăm ngỏ
Quên em rồi, anh có thấy vui không?
Ngày lặng lẽ bên đời thôi trau chuốt
Bóng đêm về cũng chẳng mộng làm chi
Hình ảnh cũ tôi đốt thành tro bụi
Dòng thơ quen bóp nát bỏ đi rồi.
Cứ như thế sáng đêm về một lối
Bỗng chiều qua anh ghé tặng cành hồng
Nhớ em nhiều, em có nhớ anh không?
Thu lại đến nhưng thu không còn đẹp
Đôi lá vàng say mùa bay theo gió
Ôm cành hồng tôi lặng lẽ quay đi.
Hoàng Trúc viết ngày 07-2-2012
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.02.2012 16:40:56 bởi Lê Hoàng Trúc >
Hạ vàng Trời nhạt dần chiều trôi chậm chậm
Gió đi tìm gõ nhẹ tàn phai
Hồn loan lỗ ngỏ đời dần hẹp
Nỗi nhớ nhung lê lết một ngày
Em tự hỏi lòng mình có thấy?
Xa anh rồi mới biết cần nhau
Lá từng chiếc rũ mình thương xót
Mây hửng hờ tình chết lặng sầu
Em bật khóc trên con phố vắng
Anh nơi nào,đến vá hồn xanh?
Thân mềm lạnh mắt môi cô độc
Xa thật rồi hạnh phúc mỏng manh
Nếu có thể quay về buổi ấy???
Lỗi lầm xưa chẳng có bao giờ!
Em nào muốn bẽ đôi vành nguyệt
Hai khoảng trời tuyết rụng ngẩn ngơ.
Ôi buồn quá!... nhớ anh nhiều lắm!...
Mưa trút dầm ngày hạ tái tê
Anh có biết chiều nơi đất khách?
Viết tên anh thả trắng đường về.
Trường tương tư Khóc hoa, hoa lại nở!
Người buồn ngậm tiếng yêu
Đêm nay trăng trở hạ
Mây khuya lãng đãng nhiều.
Nghe đau từng nhịp thở
Như gần mà xa xôi
Gặp chi cho đời mộng
Nặng lòng thời gian trôi
Em biết anh rất nhớ!
Tủi tình ôm bóng đơn
Thổi qua cơn gió lạnh
Lời thơ trổi giận hờn.
Còn tuổi nào trở lại?
Cho chúng mình gần nhau.
Còn xuân nào theo mãi?
Chờ nhau đến bạc đầu.
Biển Chiều Nay Chiều nay lòng biển xôn xao nhớ Chỉ có em thôi bước lệ sầu Chiều nay sóng biển buồn than thở Chỉ một mình ôm trọn niềm đau... Con sóng hát đưa em về bến mộng Cuộc tình nào lắng đọng lúc em say Rồi giông tố từ nơi nao ập đến Làm tim em xao động đã bao ngày Sóng vẫn thế cứ ồn ào muôn thuở Như tình anh dào dạt lúc ban đầu Nào ai biết khi ngàn trùng sóng vỗ Sẽ nhấn chìm vạn vật dưới biển sâu Em vẫn bước miên man trên bờ cát Mà hồn em thơ thẩn tận phương nào Con sóng vỗ vào chân em ào ạt Chợt tình buồn như một giấc chiêm bao
Em và mùa thu bỏ lại
Nhớ thuở thu xa một buổi chiều!
Nắng buồn rơi nhẹ lá liêu xiêu
Lang thang trên mạn tình cờ gặp.
Chào hỏi dòng thơ xao xuyến nhiều.
Hai đứa âm thầm lời bóng gió
Đêm ngày mộng mị chúc đời say
Tháng năm vội vã lùi trời rộng
Ân ái lâu nay bút mực đầy
Rồi bổng một chiều nghe trống vắng
Nỗi buồn chờ đợi bọc lê thê
Mênh mông gởi “nhớ”, hồi âm biệt
Thăm blog tình thơ phai nhạt lề
Chiêm bao nửa giấc còn dang dở
Rẽ lối lần tìm cùng biển khơi
Thăm thẩm đường dài theo dấu nhạn
Mới hay người ấy đã qua đời.
Bây giờ, tôi sống với hồn thơ!
Đêm xuống tâm tư lẫn lộn mờ
Gió qua thổi nhẹ dòng lưu niệm
Thơ cũ bên đời gieo ước mơ.
Tiếc nuối nơi lòng em bật khóc!
Sương khuya đánh thức những mầm non
Thời gian trôi nhẹ xoa đời dịu
Dòng chữ năm xưa có chút mòn.
Đôi lúc hỏi lòng như sống lại?
phải chăng nơi ấy một tình yêu?…
xa xa rơi xuống vì sao bé
hạnh phúc qua mau “nhớ thật nhiều”.
Tình Em Mùa Xuân Khoe hương sắc hoa cười trong nắng Hái cành hoa anh gửi trao người Thơm nồng trong cánh hoa tươi Em đưa tay đón cho đời thêm xuân Lời thơ viết thấm nhuần nét mực Giữa dòng đời ảo thực ai hay Hoa đào đậu giữa bàn tay Cho lòng mê đắm hồn ngây ngất tình...
* chúc chị luôn vui và thơ hay nha! lâu lâu viết thơ song thất lục bát mong được chỉ giáo thêm chị nhé!
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: