GẶP LẠI NGƯỜI BẠN CŨ Trong vườn xưa bạn và tôi tâm sự
Trải lòng mình như từng nhập cuộc chơi
Dẫu thế nào thời thế giữa chúng tôi
Nguyện gìn giữ tình bạn bè thân thiết
Đêm hôm ấy ta thấy mình lẫm liệt
Vì trong nhau nói hết rất thực thà
Từng dãy đời lớp lớp cứ đi qua
Có mặn đắng, ngọt bùi nhưng dung dị
Ba mươi năm giáp ranh hai thế kỷ
Trăng mùa xưa không trở lại bao giờ
Đời không là tiết tấu một bài thơ
Ngày quần thảo đêm lạnh lùng đất khách
Những tháng năm thờ ơ mùa gặp gỡ
Vẫn tìm nhau cho đến tận bây giờ
Cũng từ ấy nghĩ trong từng lời nhớ
Bạn và tôi nam bắc chẳng trùng phùng
Chuyện ngày xưa mơ làm khách kiếm cung
Đôi chân bước khắp trời quê lãng mạn
Nhưng chao ôi, cuộc đời không kỳ hạn
Sau bảy lăm* chưa có buổi tương phùng
Bạn nơi đâu, tôi thì vẫn ung dung
Vườn thi tứ chăm bón từng ngôn ngữ
Mỗi hành trình đời người một cuộc lữ
Đời bao la không còn dấu xuân thì
Rồi bất ngờ qua một chuyến đi
Bỗng gặp lại giữa đất trời trùng ngộ
Tôi đọc thơ vẫn xem thường quan lộ
Bước tự do cùng trăng nước giữa đời
Bạn cầm tay tôi như thuở đôi mươi
Mầy vẫn vậy vẫn rền vang kiêu hãnh
Không mặn mòi trước thế thường danh lợi
Rất cảm ơn với ý nghĩ chân thành
Tao vẫn thực như ngày xưa lẫm liệt
Sức bao nhiêu cứ phụng sự nhân quần
Như trạng Nguyễn: ‘…dân muôn đời vạn đại’
Trăm năm mong đón ánh sáng trong ngần ./.
NGÃ DU TỬ
*1975
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.11.2010 11:01:19 bởi diên vỹ >