THẾ GIỚI PHONG NHÃ
quachminhchau88 11.11.2010 14:50:10 (permalink)
0
Xin chào quý bằng hữu gần xa!

Xin được nói rõ ngày từ đầu rằng PHONG NHÃ là bút danh của một cô gái nhỏ ôm mộng thơ ca từ muôn kiếp. Và cũng xin nói rõ rằng cô ấy KHÔNG PHẢI TÔI. Tôi chi là một kẻ ôm lòng dang dở, nay đứng ngoài ngưỡng mộ ngắm nhìn thơ.

"THẾ GIỚI PHONG NHÃ" được ra đời như một lời tri ân chân tình của tôi đối với người tri kỷ ấy. Chỉ là cô nàng không thích xuất hiện trước nhiều người, nhưng mỗi bài thơ tôi đăng lên đều có sự đồng ý của tác giả. PHONG NHÃ vẫn ngồi đấy, nghe hết những lời tâm sự, trao đổi của các bạn thơ, cô ấy sẽ hồi đáp các bạn bằng cả tấm lòng, tôi chỉ làm nhiệm vụ của một thư ký đánh máy.

Không dám nói nhiều hơn sợ làm mất nhã hứng của quý vị. Ngay bây giờ tôi xin trân trọng mời quý vị đặt những bước chân đầu tiên đến với "THÊ GIỚI PHONG NHÃ" thông qua các tác phẩm trong tập thơ:

ĐÔI CHÂN SON

HƯƠNG XƯA


Hôm xưa …
… ta đến thăm nàng.
Dây đàn còn đó phím đàn còn rung.
Nàng, còn đôi mắt êm nhung,
Hoa Ban còn nụ, gió lùa nét tơ …!

………


Ánh chiều chém nát bài thơ,

Giật mình tỉnh mộng, giấc mơ xa rồi.
Chiều buồn nhìn nước sông trôi.
Hoa Ban không nở mộng thôi không còn …
 
Hôm nay …
… rời bỏ cung son
Nàng xa khuất nẻo lối mòn ngày xưa.
Trời buồn, trời trút cơn mưa,
Phím đàn chùng nặng, hương xưa lạnh lùng.

PHONG NHÃ


<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.11.2010 10:05:10 bởi quachminhchau88 >
#1
    quachminhchau88 11.11.2010 15:09:52 (permalink)
    0
    ĐÔI CHÂN SON EM ĐÃ TỪNG ĐI QUA


    Đôi chân son em đã từng đi qua
    Từng dẫm nát những chuỗi ngày êm ả
    Hoa không hương nhưng vẫn thơm đến lạ
    Nắng không nồng nhưng vàng đẫm không gian

    Không yêu thương những vẫn biết ngỡ ngàng
    Không vương vấn vẫn xốn xang trong dạ
    Nơi em qua thu buồn không trải lá
    Bước chân vàng em bỏ cả lối xưa.
    ………….

    Tặng meo meo


    PHONG NHÃ


    <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.11.2010 10:14:35 bởi quachminhchau88 >
    #2
      quachminhchau88 11.11.2010 15:23:36 (permalink)
      0
      ĐI LẠC


      Vào một ngày em lạc mất chính em
      … giữa biển người mênh mông xa lạ
      Em lạc mất cả tháng ngày êm ả,
      Lạc mất anh, lạc cả lá vàng rơi ...!
       
      Đôi chân em, …
      Đưa lang thang trên những con đường
      … em không biết.
      Đôi chân mơ, gieo tơ vươn
      Nghe nắng vàng thầm thì viết tên mình trên bệ đá.
      Giọt trong veo, khắc những nét mềm như mê hoặc
      … như tìm giết nốt một chút màu thơ mộng.
       
      … Em vẫn giữ đôi chân ru em say ảo giác
      đưa em qua những khoảng trống vắng hoe,
      … những dãy tường nứt rạn
      Những nét hài trong … những khung trời trống trải …
      … không em …!
           … với đôi nét lung linh màu ảo vọng;
       
      Em khẽ xóa tên mình trong tim, trong tâm trí, trong tất cả những gì là em …
      Em khẽ bước trên con đường em không biết
      và khẽ gật đầu,
      đồng ý một cuộc lãng du.
      Đôi chân em lướt qua giữa miền trăng trở
      giẫm nát lên đôi hài bảy dậm … từ cổ tích anh mang về …!
       
      … Em bước đi như ngày em lạc mất
      Lạc mất chính em và lạc cả cuộc đời.
      Lạc thu buồn, lạc lá vàng rơi
      Lạc một thuở xa xưa em từng có …!
       
                                                      Tặng meo con.

      PHONG NHÃ   
      #3
        quachminhchau88 15.11.2010 09:57:02 (permalink)
        0
        HỐI TIẾC
         
        Gởi lại đây sắc màu thời niên thiếu,
        Đã quay lưng sao trở lại làm gì?
        Hoa đẹp là cánh thắm cả những khi:
        Đời thầm lặng trôi đi không thề hẹn.
         
        Sóng gió đi…
        …để hiểu đời còn đẹp.
        Còn mất đi để còn biết giữ gìn.
        Ánh buồn nào ghen tức với niềm tin
        Bão tố nữa,
        …song đừng lấy đi tất cả.
         
        Giữ lại đó dù chỉ là duy nhất,
        Chỉ một điều để biết quí biết yêu.
        Đẹp ngọc ngà như một khúc tiêu dao
        Hay xấu xí như màu chiều không nắng.
         
        Mất đi cả. Thôi gió dông đi cả…
        Cả gió dông còn biết chán. Than ôi…!
        Ai bảo lòng mong nhớ chuyện qua rồi
        Đã bước đi là không còn gì cả.
         
        Này là hoa, là cây, kia là lá.
        Là sáng thắm tươi,
        ...và tàn tạ lúc chiều tà.
        Đây ghế đá, hàng phượng già còn đó.
        Nhưng... chẳng còn đâu
                           ... ta của một thời.
        PHONG NHÃ
         
         
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.11.2010 09:58:03 bởi quachminhchau88 >
        #4
          quachminhchau88 15.11.2010 09:59:47 (permalink)
          0
          KHÔNG ĐỀ
           
          Lặng bước phiêu du mộng tháng ngày
          Đợi chờ mộng ước tắm sương mai
          Nếp thời gian đó rung thành sắc
          Heo mây không về ru đắm say…
           
          Cố yêu đi cho thỏa tháng ngày…!
          Cho mai này gió có vờn mây
          Vẫn còn an ủi - thiên đường mộng
          Vẫn còn đêm tối tắm sông trăng
           
          Một thuở buồn, vương những luyến thương
          Thương chi một thuở gió sương ngàn
          Lang thang tôi viết lời tình tự,
          Viết cả đời tôi lên sóng mây…
           
          Cố yêu đi cho thỏa tháng ngày…!
          Dẫu đời còn đó mộng… và say…
          Nguyệt, hoa, nhan sắc không là thực
          Ấm - lạnh chiều nay chẳng sắc màu

          “Màu chiều vương ý với hàng cau,
          Cau say chén ngọc với trăng đào,
          Trăng buông mình…chạm gió nồm lơi lả,
          Và… trong góc nào chim hát ca.
          Bóng chiều lồng lộng với bóng hoa,
          Một chóp trăng non rọi trước nhà.
          Mấy áng tự tình mang sắc đá,
          Lạnh lùng trơ trọi một nhành hoa”.

          Vẫn cố yêu đi_thỏa tháng ngày …!


          PHONG NHÃ

          #5
            quachminhchau88 16.11.2010 13:46:26 (permalink)
            0
            Vườn xưa
             
            Vườn xưa vắng! Lặng! Buồn! Lạnh lẽo…!
            Đôi hài tươm-rách_bóng chiều sa…
            Mấy luống đất nứt-khô_ vì tháng hạn…
            Không bàn tay mộng tưới-chăm hoa!
             
            Góc nhỏ chiều nao, em đợi anh,
            Thuở xưa cây lá vẫn còn xanh.
            Anh không trở lại nên hoa héo
            Đất cũng khô gầy theo tháng năm.
             
            Nào đâu trăm thuở của xa xăm,
            Tơ vươn một thuở bước lạc lầm.
            Từ nơi kỉ niệm bao năm trước
            Chẳng mọc lên mầm của ước mơ
             
             PHONG NHÃ
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.11.2010 13:47:30 bởi quachminhchau88 >
            #6
              Chuyển nhanh đến:

              Thống kê hiện tại

              Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
              Kiểu:
              2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9