Hồ ly núi...
Sa Mạn 14.11.2010 02:38:44 (permalink)
Chị vội vã xách valy ra đi sau cuộc nói chuyện điện thoại với một người đàn ông. Một gã trai trong hoài vọng, hắn ta sống ở miền cao, cõi lòng như có nghìn lớp băng tuyết che phủ.

_Tại sao ngày xưa ra đi anh không để em gặp được anh…

_Làm sao người ta có thể chia tay nhau khi chưa được gặp nhau lần cuối…

_Anh ích kỉ lắm, anh làm vậy là không cho em quên anh…

Cô gái nói, nước mắt chực trào ra …
Đầu dây bên kia thì thào một điều gì đó tôi không rõ. Có thể là tiếng anh nói, có thể là anh thở, hoặc là anh im lặng để mặc gió đại ngàn bên đồi rít những quãng dài vô tận…
Một ai đó vừa sống lại trong lòng một hi vọng mong manh nhất trần đời.

Nhân gian nói bạn không thể giết người ta bằng cách lấy đi của họ niềm hi vọng, từ thất bại mới nảy sinh sự đột phá. Nhưng bạn có thể giết chết người phụ nữ bằng cách gieo vào lòng họ một hi vọng mơ hồ, họ sẽ chết dần chết mòn …

Mỗi sáng soi gương, chị hay ví von mình như con cáo chín đuôi.

Cửu vĩ hồ là cảnh giới của hồ ly, khôn ranh ma mãnh trong đối nhân xử thế, cừơi cợt và thích xoay vòng cuộc đời trong những trò đùa vô tận. Nhưng mấy ai biết một khi hồ ly chịu ơn hay hứa hẹn điều gì, nó nhất quyết sẽ thực hiện cho bằng được dù có phải đánh đổi cả tính mạng…

Hồ ly chẳng cần phải đặt ván bạc lên bàn cân, nó cũng chẳng màng nghĩ đến sự đánh đổi.

Nên hẳn yêu hẳn ghét bạt mạng và liều lĩnh.

Con hồ ly lần này nghiêng nghiêng soi mình trong gương, da dẻ nó chẳng còn ửng hồng của cái tuổi xuân thì, đôi môi bợt bạt và mắt lộ ra những quãng thâm sưng húp vì nước mắt và đêm khuya. Nhìn những đứa bạn cùng lứa da thịt hồng mơn mởn, ánh mắt đa tình, ngực căng tràn nhựa sống, chúng nó đều đang cháy trong lòng những ngọn lửa tình bập bùng, vì một bàn tay, một bờ môi nóng hổi của gã trai nào đó, chân thành hay chóng vánh, dù ít dù nhiều cũng đủ làm cho cái xuân xanh kia chẳng héo tàn khi mùa đông lạnh…

Còn cô, ngoái nhìn ra đụn thềm xi măng trước nhà, mùa qua mùa, ngày qua ngày nối những dòng xe bụi mịt mù,
chẳng để người trên phố nhận ra tuổi nào đã ập đến với mình. Vài cuộc tình hiu quạnh đặt bút được trang thơ. Con mèo già nằm lười bên cửa bầu bạn với nốt nhạc, nó đếm lá vàng rơi từng bận, thở dài thông thái, trầm lặng như hiểu hết sự đời. Người ta yêu nhau ở thành phố này, mùa nào cũng gọi là mùa yêu…

“Em ngược đường ngược nắng để yêu anh…Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi…Ngược lòng mình trở về nông nỗi…Lãng du vô định cánh chim trời….”[Bùi Sim Sim]

Em có thể ngược tất thảy mọi thứ ở trên đời để được yêu anh…

Hồ ly…?

Hồ ly lần này sẽ đi tìm nhân tình…

Nên hẳn yêu hẳn ghét bạt mạng và liều lĩnh.

***

Chiều Kiến Đức.

Gió thổi những mạn lau dại phủ hai bên vách núi nở bông trắng bàng bạc. Mạn Sa tựa đầu vào ghế đọc khe khẽ một bài thơ đã rất lâu, đủ làm cho người ngồi bên cạnh đưa mắt nhìn theo những vạt lau nhoài mình sau ô cửa kính xe, như chiếu lại đoạn kí ức nhuộm nửa tro nửa bạc…

“Anh có biết chiều nay bông lau nở

Bông rất dài

mà đời bông ngắn

sao anh không vội đến tìm nhau …” [Trầm Ca]


_Em là cô gái đa sầu đa cảm nhất trên đời. Vì sao em thích đọc nhiều thơ..?

_Để học cách yêu.

_Thơ chỉ toàn chuyện tình buồn, Vĩ Dạ lau mọc không dáng người về, xác tigôn tim vỡ từng thu chết…em học được gì để biết yêu..?

Cô gái cười :

_Tiểu Hồ Ly đâu tự biết cách yêu. Học tan vỡ. Học cách kết chuyện tình bằng hoa Sầu trên đỉnh Puvan…”

_Em vẫn như vậy…

_Tay của anh lạnh lẽo quá, đã sưởi ấm bàn tay người khác trong thời gian dài, ngón giữa mé trái chai thêm một mảng, Ngón áp út đeo nhẫn quanh năm da lằn đi một đoạn, lòng bàn tay vẫn to, rộng, mà không còn chỗ cho em chút hơi ấm…

Người bên cạnh ngồi yên như tượng đá, bàn tay không nhúc nhích, cõi lòng hắn thoáng qua vết dao cứa, cổ họng tắc ứ như gìm lại một bã thuốc đắng chát…

_Tay em có còn mềm không anh. Em cắt móng tay mỗi sáng sớm, sơn màu lau bạc. Tối xức lotion, đeo bọc tay mỗi lúc làm việc nhà. Mùa đông đeo găng tay nỉ. Không ai nắm tay em trong thời gian dài ngoài em tự luồn những ngón tay mình vào nhau… Em đâu đợi người đời dạy cho những lý thuyết cô đơn mới biết cách trải lòng.

_Thời anh sinh viên chúng mình hay ngồi xe buýt. Ngày hẹn hò, chúng mình rủ nhau hay là ta trốn cái thành phố này đi một tẹo. Ghế cuối, người lên kẻ xuống hàn huyên, bến nối tiếp bến, mình vẫn nắm tay nhau, em không tìm được nơi nào bình yên hơn tay anh. Rồi xe buýt vẫn phải về bến cuối, anh chẳng thể dắt tay em đi đến cuối đời.

_Em đi ngược đường dài để gặp anh. Xin một cái ráng chiều. Một cái nắm chặt tay tiết trời quê mình se lạnh. Chỉ vậy thôi. Anh chẳng phải kẻ ngoại tình. Anh còn yêu em chứ…?

Mạn Sa hỏi câu cuối, đầu quay hẳn về phía ngoài cửa kính, màn sương đêm chìm sâu trong đôi mắt…

Những câu hỏi như thế có dùng để cứu vớt một chuyện tình không? Thưa không, mãi đến sau này khi trải qua vài mối tình tôi mới biết, người ta hỏi vậy chỉ để tô son vẽ phấn cái kết một chuyện tình mà thôi. Kì thực còn hay không cũng chẳng thay đổi được gì…

_Tình yêu của anh dành cho em như một giọt nước tràn ly chảy ra biển cả. Khi nào có ai tìm ra giọt nước đó, thì anh sẽ ngừng yêu em…

Kiến Đức trời buồn man mác, xa xa sương giăng đỉnh núi những vạt nhạt nhòa, hoa trên mặt đất mơ màng nở, uyên ương dưới nước lượn thành đôi.

****

Chị trở về sau cái vẫy tay tạm biệt người đàn ông của đời mình. Ở hai phía ngược chuyến xe họ đã đánh mất nhau mãi mãi. Gió hong khô những giọt nước mắt hiếm hoi trở về sỏi đá…

Loài hồ ly chỉ lưu lạc đến thế giới con người trong một khoảng thời gian ngắn,nó không dừng lại quá lâu đủ để trọn vẹn một cuộc tình.

Nên hẳn yêu hẳn ghét bạt mạng và liều lĩnh…

Tác giả : Thanh Tâm
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9