HỘI NHẬP
tahuudinhqn 15.11.2010 08:05:43 (permalink)
HỘI NHẬP
         
                                                                          Tạp bút của Tạ Hữu Đỉnh
1
Mục “Chuyên lạ đó đây” của tờ báo nọ đưa tin ở một nước kia (Có lẽ vì sự tế nhị trong quan hệ quốc tế, nên báo giấu tên nước ấy) rằng: Bọn chị em làm nghề mại dâm đã biểu tình, đòi chính phủ phải công nhận nghề của họ cũng là một nghề chân chính như tất cả các nghề khác. Và đòi phải cho phép họ lập nghiệp đoàn. Vì cả đời họ, hay chí ít cũng là quãng đời trẻ trung, xuân sắc nhất của họ đã tân tụy phục vụ cho công cuộc giải trí của hầu hết công chức trong các cấp chính quyền. Nhưng chỉ vì chưa được chính phủ công nhận nên họ không được trả lương!
          Chẳng biết cái việc “động trời” ấy của họ rồi có thành công không, mà không thấy báo tiếp tục đưa tin? Song, căn cứ vào trào lưu tự do dân chủ của thế giới, và căn cứ vào các cuộc biểu tình ở một số nước, như cuộc biểu tình của học sinh, sinh viên ở thủ đô Paris, phản đối điều luật bổ sung luật lao động của chính phủ Pháp nhằm phục vụ lợi ích của giới chủ. Và cuộc biểu tình của nhân dân Hàn Quốc, phản đối chính phủ nước họ cho nhập thịt bò biến đổi gen của Mỹ. Hay cuộc biểu tình của nhân dân Thái Lan, phản đối thủ tướng Thạc Xỉn trốn thuế và gian lận trong bầu cử…Những cuộc biểu tình ấy đã thắng lợi, thì cuộc đấu tranh đòi quyền lợi của chị em nói trên, chắc rồi cũng thành công.
          2
          Ở nước ta. Thời còn chế độ Đế quốc - Phong kiến, cái nghề “buôn phấn bán hoa” ấy đã rất phát triển. Cả khu phố Khâm Thiên dài dằng dặc của thủ đô Hà Nội, hầu như chỉ dành riêng cho khách làng chơi. Bọn quan lại mặt to tai lớn, ông thông, thầy ký ở khắp nơi đổ về. Các quán thanh lâu, lầu son gác tía, nơi hội tụ các kỹ nữ hát ả đào nổi danh tài sắc, các ba nhẩy sáng trưng đèn xanh, đèn đỏ và tiếng nhạc xập xình thâu đêm suốt sáng, các hộp đêm, phòng săm, nhà chứa chen nhau san sát hai bên đường phố.
          Họ được chính quyền “bảo hộ” cấp môn bài, cho tự do kinh doanh. Còn từ ngày Cách mạng thành công, khu phố Khâm Thiên của thủ đô nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa đã chuyển đổi sang cuộc sống mới. Các ngọn đèn mờ, đèn xanh, đèn đỏ phục vụ cho bọn ăn chơi trác táng đã tắt…
          Rồi từ ngày ta mở cửa hội nhập với thế giới, cả ba thành phần kinh tế (quốc doanh, tập thể và tư nhân) cùng được tự do phát triển. Các ngành dịch vụ khách sạn, nhà hàng, quán trọ, quán ba, quán vườn, mát sa, tắm gội, karaoke…đua nhau mọc lên như nấm. Đời sống của nhiều tầng lớp dân cư do đấy mà được cải thiện. Bộ mặt của các đô thị và nông thôn cũng nhờ đó mà thay da đổi thịt, tưng bừng nhộn nhịp hẳn lên.
          Nhưng trong cái lưới dịch vụ khổng lồ ấy cũng không thiếu gì kẻ, bên ngoài thì treo đầu dê, nhưng bên trong lại ngấm ngầm, lén lút bán dâm. Và cái dịch vụ bất hợp pháp này, tuy phải vụng trộm, nhưng chẳng hiểu sao lại nhanh chóng phát triển với tốc độ “đại nhẩy vọt”, và ào ạt như những mạch nước ngầm, tràn lan đi khắp nơi, từ thành thị đến nông thôn, từ miền xuôi đến miền ngược, chẳng đâu là không có. Và cho đên hôm nay, các cơ quan chức năng cũng chưa nắm bắt được chính xác là có bao nhiêu chị em làm cái nghề lén lút đó, và có bao nhiêu mụ “Tú Bà” mới đã ra đời?...
Cùng với tình yêu, tình dục, ngoài chức năng duy trì nòi giống, còn là một nhu cầu chính đáng và rất cần thiết của con người. Tuy không quan trọng như cơm ăn nước uống, nhưng nếu không đáp ứng được nhu cầu đó, thì con người sẽ mất đi nguồn vui và niềm lạc thú của cuộc sống.
Có lẽ do hiểu tầm quan trọng của nhu cầu tình dục, nên ngày xưa quân viễn chinh Pháp, Nhật, đến nước nào họ cũng sử dụng các chị em làm nghề mãi dâm để binh lính họ giải trí. Do đó mà chiến tranh thế giới lần hai, kết thúc đã hơn nửa thế kỷ, nhưng ở Hàn Quốc vẫn còn một số lão bà lên tiếng đòi chính phủ Nhật phải xin lỗi và bồi thường nhân phẩm cho họ.
Tuy nhiên, nếu nhìn vấn đề này dưới góc độ “hình sự”, thì tình dục cũng có nhiều kiểu loại khác nhau. Có chính, có tà. Có loại hợp pháp và loại bất hợp pháp. Thông dâm, cưỡng dâm, hiếp dâm, mua dâm, bán dâm, đổi dâm lấy điểm, đổi dâm để được tha tù, đổi dâm lấy ghế, và cuối cùng là loại quấy rối tình dục…       Ta còn là một nước nghèo, nhiều mặt đời sống xã hội còn thấp, trình độ dân trí chưa cao. Một số chị em phụ nữ vì lý do, hoàn cảnh nào đó họ phải dấn thân, ném đời mình vào thị trường mua bán. Tuy họ vẫn ý thức được rằng “cái ấy” là của riêng họ, nên quyền sử dụng đương nhiên cũng là của riêng họ. Họ bán lấy tiền hay là cho không cũng là tùy lòng, chứ chẳng mắc mớ, vướng bận gì đến ai. Hơn nữa họ còn hiểu cái việc mua bán ấy là có lợi cho cả đôi ba bên. Vì nhiều hợp đồng kinh tế, qua đó mà được ký kết, cũng như không ít dự án từ chỗ không “khả thi” đã trở thành “khả thi” v.v…
Tuy vậy, nhưng nhiều nước vẫn nghiêm cấm, không cho nghề mãi dâm được tồn tại. Cả dư luận xã hội cũng vậy, người ta cho cái nghề ấy là xấu xa, là đồi phong bại tục. Người ta khinh miệt họ, gọi họ là “con đĩ”!
          Thật là oan uổng !
          “Nhân sinh bách nghệ”. Theo các nhà xã hội học, thì nghề mãi dâm là nghề có lịch sử lâu dài nhất trong cõi nhân sinh. Từ thời chế độ “Cộng sản nguyên thủy” mới bắt đầu tan rã. Tức là từ khi tư duy con người mới bắt đầu xuất hiện khái niệm tư hữu. Do có ý thức tư hữu mà nẩy sinh ra mâu thuẫn về quyền lợi giữa các bộ lạc, thế là xẩy ra chiến tranh. Thanh niên trai tráng phải xa nhà, xa vợ con, nên sinh ra nhu cầu…Và khi đã có “cầu”, thì tất nhiên sinh ra “cung”. Và cái quy luật cung cầu ấy đã khai sinh ra nghề mãi dâm từ đấy.
          Vậy, nếu xét về mặt công lao, thì những người làm nghề mãi dâm đã đóng góp cho xã hội quả là không nhỏ. Thế mà hiện nay vẫn còn nhiều nước cấm nghề mãi dâm. Vâng. Cấm thì người ta mất “quyền” không được làm công khai. Nhưng vì đời sống, người ta vẫn giữ lấy cái “lợi”. Thế là sinh ra làm nghề “chui”.
          Trộm nghĩ, pháp luật chỉ nên cấm những mụ “Tú Bà” và những tên “Mã Giám Sinh”, chúng đồng mưu, giả danh lương thiện, đi lừa các cô “Kiều” non trẻ, nhẹ dạ, cả tin. Chúng bóc lột, áp bức, thậm chí đánh đập họ để làm giầu bất chính. Còn với những người tự nguyện chọn nghề này, mà cam kết không áp bức, bóc lột chị em thì nên cho phép họ làm, cũng như một số nước khác. Và như vậy ngân sách sẽ có thêm nguồn thu, mà ngành Y Tế cũng đễ dàng ngăn chặn những bệnh lây nhiễm qua tình dục.
          Còn nếu bảo cái nghề đó là văn hóa suy đồi, ảnh hưởng xấu đến thuần phong mỹ tục. Vậy chẳng hóa ra những nước cho hành nghề mãi dâm là không có thuần phong mỹ tục hay sao ? ./.
 
                                                                   Uông Bí, này 20/5/2006
                                                                   Đại Lải, ngày 15/7/2010
                                                                          Tạ Hữu Đỉnh
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9