thaisan
-
Số bài
:
320
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 27.12.2005
- Nơi: VN
|
BỔ TÚC NGHIÊM CHO CHÍNH BẢN THÂN thái san
-
15.11.2010 10:15:16
BỔ TÚC NGHIÊM CHO CHÍNH BẢN THÂN thái san Suy đi nghĩ lại lời của đứa cháu nói: -Phục vụ ông bố chồng. Câu nói thấm thía, nghĩa là bà ấy chẳng cần biết ai cả, vừa được lòng các con vừa thâm thúy. Nhưng có ai hiểu được những huống trạng này chính là không dám sửa sai vì sợ mang tiếng mẹ chồng con dâu lại tỏ ra người hiền hậu. Đây là câu chuyện chính yếu sai lầm sẽ dìu nhau vào ngõ cụt. Thường thì người cha nghiêm khắc hơn mẹ, đàng này thì người mẹ quá im lặng thì nguy hiểm hơn nhưng lại được lòng những con dâu hơn, trái lại ông bố lại hay nói, nhận xét quá chuẩn thành ra ngay cái đề cũng đã làm cho khó khăn trở lên khó chịu nữa đàng khác. Câu chuyện như thế này: Sau khi rời thoát được bệnh viện, chỗ tù đày chẳng khác như ngày xưa thưở còn vào lính miền mình bị tha thiết, ốm nằm lê lết trên cái giường không mấy thân yêu, đến bây giờ đổi khác nhưng vẫn cũng còn ngấm ngáp cơn mê tỉnh của cơn bệnh bể mạch máu não gây choáng ngợp, hoang mang, bao hy vọng tan biến theo cơn sống dở chết dở, bên cạnh là đứa con trai đầu và kể cả đứa con dâu vừa cưới và trùng lúc đó cơn bệnh tai biến mạch máu não xảy đến. Ác nhân tội nghiệp sau chỉ mười lăm ngày sau thằng chồng ra đi vì căn bệnh không đâu ra đâu nhưng cũng đã trong những bệnh niêm yết trước “đinh râu”, thật không thể tả nỗi đau đớn của toàn bộ những người trong gia đình nói chung và riêng cô vợ mới cưới, lăn lóc trên đống nước mắt, những tai ách đã quàng vào số phận đen đủi. Tôi thường nói với mọi người: -Đi để dành cho người được sống. Ai cũng nghĩ như vậy. Mọi người nhìn thẳng vào mắt chị dâu mà luôn muốn khóc than cho. Khi về đến nhà mới biết đứa con chịu nghe lời cha nhiều nhất nay đã ra đi. Vậy trường hợp bản thân ta suy nghĩ chín chắn cho con như thế nào. Những ngày về sau kèm theo những cơn bệnh. Việc tha thiết nhất của một người mẹ, một người bệnh chỉ tha thiết là được con cái thăm hỏi. Nhưng riêng tôi lại là một điều mơ ước. Cái thằng thứ hai đã gây bao nhiêu phiền não trong lòng và cả cách đối xử với bố mẹ. Bây giờ chỉ mong sao cho chính đứa con hư cha hoặc mẹ thường tập trung vào nó. Đến đỗi ông nhà phải bảo: -Qua năm hai ngàn mười thuốc là phần của thằng hai phải lo cho mẹ, vì nay nằm một chỗ không làm ăn gì nữa cả. Có lẽ là sự việc cần bổ túc cho chính bản thân dù xét lại ũng chưa làm gì dậy dỗ chính nó như thế cả.
|
|