Chân Tướng
Mẹ yêu Bun 15.11.2010 20:30:18 (permalink)
0
Chân tướng
 
1. Tôi sợ nhất là mưa. Bầu trời âm u luôn khiến tôi cảm thấy bất an. Khách trong quán càfe đến rồi lại đi, chẳng ai liếc nhìn tôi lấy một cái, nhưng tôi lại cứ cảm thấy phía sau tôi có đôi mắt cứ nhìn tôi chằm chằm như thấu suốt tâm can tôi. Nhưng rất nhiều lần tôi quay đầu lại nhìn thì chỉ thấy cái điều hòa hơi nước chạy rì rì ở góc phòng mà thôi.
            Không thể tiếp tục ngồi lại nữa, tôi giơ tay kêu phục vụ tính tiền, người phục vụ tiến đến gần tôi cười nói: “Đã có người thanh toán cho chị rồi ạ, anh ta gửi chị cái thư này.”
            “Ai vậy ?”
            “Là một người đàn ông , ông ấy đã đi rồi. Gửi chị cái thư ạ.”
            Một cái bì thư rất bình thường, dán kín, bên ngoài không đề một chữ nào. Mở ra, cũng chẳng có một chữ nào được viết tay, chỉ có một bài báo được cắt ra từ một trang báo nào đó. Nội dung bài báo tôi đã đọc không biết bao nhiêu lần trên rất nhiều tờ báo từ nửa năm trước. Một người đàn ông trẻ tên là Đường Sơn đã bị giết trong căn hộ của mình. Cảnh sát nghi ngờ đây là một vụ báo thù, nhưng hung thủ vẫn chưa được tìm ra.
            Tôi đã cố gắng quên đi chuyện này, nhưng buổi chiều u ám như hôm nay lại có người dùng một phong thư để nhắc nhớ tôi rằng: Chuyện này vẫn chưa kết thúc !
            Tôi hấp tấp bước vội ra ngoài quán, nhìn khắp các phía, nhưng không thấy bóng một ai cả, màn mưa mù mịt không nhìn thấy gì cả, tôi vội vàng mở cửa rồi ngồi vào trong xe.
            Vừa đóng cửa xe thì chuông điện thoại reo lên, một số máy lạ rồi đến một giọng nói lạ vang lên trong máy. Không biết anh ta ngồi ở đâu mà có thể thấy tôi rõ ràng như vậy.
Anh ta lạnh lùng: “Cô có hai sự lựa chọn, hoặc là lờ tôi đi, hoặc là chuẩn bị 400.000 nhân dân tệ tiền mặt. Theo đó tôi cũng có hai sự lựa chọn, hoặc là báo cảnh sát rằng vào lúc 10h ngày 6 tháng 3 cô đã vào căn hộ của Đường Sơn, hoặc là tôi cầm tiền rồi vĩnh viễn bốc hơi.”
“Anh không có chứng cứ, tôi có thể phủ nhận tất cả.” Tôi cố nói giọng bình tĩnh nhưng trong lòng thì đã bấn loạn lên rồi.
“Tôi có chiếc chìa khóa có dấu vân tay của cô, một chiếc bông tai có dính máu của Đường Sơn. Hai thứ này đã đủ chưa hả ?” Giọng của anh ta chậm chạp chắc chắn, tự tin mình nắm đằng chuôi tất cả mọi việc.
“Nếu anh đã biết rõ như vậy thì anh cũng biết rằng tôi không giết hại Đường Sơn.”
“Cô có thể chứng minh với cảnh sát rằng cô không giết người, nhưng cô không thể chứng minh sự trong sạch của mình với chồng cô.”
            Tôi thực sự đuối lý, nếu Mạnh Đồ mà biết tôi đã phản bội anh ta thì tôi sẽ mất tất cả.
            Người đàn ông lạ kia chắc chắn là biết được biểu hiện của tôi, hắn đưa ra thông điệp cuối cùng: “Chuẩn bị đủ tiền, 10h sáng mai tôi sẽ trả lại cô chìa khóa và bông tai.”
            “Anh là ai ? Tôi đến đâu để gặp anh ?”
            Tôi cố gắng dò hỏi, nhưng anh ta không nói với tôi thêm lời nào, chỉ chốt lại một câu: “Đợi điện thoại của tôi !” rồi cúp máy.
 
***
2. Ba năm trước, sau khi vợ cũ của Mạnh Đồ bị bệnh rồi qua đời, anh ta cưới tôi. Anh ta 56 tuổi còn tôi 29 tuổi. Anh ta có tiền vàng còn tôi có nhan sắc, đây cũng là điều bình thường trong xã hội hiện đại bây giờ, đây chính là cái mà người ta vẫn gọi là “trai tài gái sắc”, ngoài tình yêu ra thì cả hai phía đều đạt được điều mình muốn, chẳng ai thấy có gì bất hợp lý ở đây cả..
            Tôi dùng tiền của anh ta để mở một công ty thời trang, và kinh doanh thành công, ước mơ bao nhiêu năm giờ đã mãn nguyện. Người ngoài nhìn thấy tôi đều tin rằng tôi hạnh phúc lắm, nhưng ở trong chăn mới biết chăn có rận, ai hiểu được những chán nản trong lòng tôi.
            Khi những chán nản đã lên đến tận cùng, tưởng như không thể chịu đựng thêm được nữa, thì tôi gặp Đường Sơn.
            Lúc đầu Đường Sơn cũng chỉ là một nhà thiết kế làm việc theo hợp đồng ngắn hạn trong công ty của tôi mà thôi, nhưng khi kết thúc hợp đồng thì cũng là lúc anh ta trở thành “bác sỹ tâm lý” chữa bệnh buồn chán cho tôi. Mỗi tuần một lần tôi đến căn hộ của anh để “vui trộm”, cái thứ tình vụng trộm đó chúng tôi gọi là YÊU. Anh đưa cho tôi chìa khóa căn hộ của anh, để tôi có thể đến bất cứ khi nào tôi muốn.
Mở cửa bước vào là đã có anh ở đó, tựa như lúc nào anh cũng đang chờ tôi, chúng tôi quấn lấy nhau không rời, anh trẻ khỏe còn tôi khao khát, thứ ham muốn mà người chồng thực không thể có được cho tôi.
 
Đường Sơn nghèo và anh cũng rất thoải mái, chỉ cần trái tim tôi thuộc về anh là đủ, anh không yêu cầu tôi phải ly hôn với Mạnh Đồ. Có lúc, tôi cũng đưa anh ít tiền gọi là bù đắp ! Anh không từ chối, và cũng không bao giờ chủ động hỏi tôi đưa anh tiền. Chúng tôi cứ như vậy được 2 năm, vui vẻ, hạnh phúc, chồng thật cho tôi tiền còn chồng hờ cho tôi tình yêu, tôi cứ tưởng chúng tôi sẽ còn có rất nhiều cái 2 năm như thế nữa đang đợi mình ở phía trước, nhưng nửa năm trước, Đường Sơn đã chết !
Đó là ngày mùng 6 tháng 3, một buổi tối trời mưa sụt sùi, tôi đến tìm Đường Sơn, đúng 10h tối, tôi bấm chuông, không nghe thấy tiếng ai trả lời. Tôi nghĩ rằng Đường Sơn không có nhà, bèn lấy chìa khóa tự mở cửa.
Bước vào trong nhà, yên tĩnh tuyệt đối, bật đèn lên tôi thấy Đường Sơn nằm trên một vũng máu lớn giữa nhà, đặt ngón tay lên mũi thấy anh ta không còn thở nữa.
Tôi hốt hoảng tột độ, nhưng cũng chẳng dám báo cảnh sát. Nếu Mạnh Đồ hỏi thì sao tôi giải thích được lý do mình đến đây vào lúc 10h đêm. Tôi không biết sẽ phải trả lời thế nào, Mạnh Đồ là người tai to mặt lớn trong thành phố này, tôi không thể để người ngoài biết được vợ của anh ta ngoại tình. Lại còn công ty thời trang của tôi nữa, nếu không còn nhận được sự giúp đỡ của anh ta thì công ty này cũng tiêu tùng luôn. Tôi không thể đối diện với tất cả những chuyện này, nên đành nén lại nỗi sợ hãi, thu dọn thật nhanh những thứ của tôi trong căn hộ này rồi vội vàng rời đi.
Nhưng lúc ấy do quá hoảng loạn, tôi đã quên mất chìa khóa vẫn cắm ở ổ khóa cửa ra vào, rồi về đến nhà tôi mới phát hiện ra là mình đã đánh rơi một chiếc hoa tai ở đâu đó. Tờ đó về sau, ngày nào tôi cũng giật mình thon thót, thường xuyên gặp ác mộng, thấy cảnh sát tìm đến nhà mình. Đến hơn nửa tháng sau đó, khi báo chí đưa tin là không tìm được hung thủ, tôi mới bình tĩnh trở lại.
Nửa năm đã trôi qua, tôi tưởng chuyện này đã chìm xuồng, nhưng người đàn ông xa lạ không biết từ đâu mọc ra này lại khiến tôi không còn đường mà chạy trốn, lại một lần nữa tôi rơi vào trạng thái khủng hoảng lo sợ.
 
***
3. Tôi mệt mỏi trở về nhà, cố lấy hết sức còn lại chào hỏi chồng qua quýt, nhưng sự lo lắng nơi đáy mắt tôi không tránh khỏi sự cảnh giác của chồng.
            “Chuyện gì xảy ra thế em ?” Mạnh Đồ kéo tôi vào lòng, nồng hậu ôn tồn. Mặc dù đã nhiều tuổi nhưng tinh thần cực kỳ tỉnh táo, tâm sự của tôi được anh từng bước gợi ý chia sẻ.
            Cuối cùng gì đến cũng đến, lúc ấy tôi đã thành thật với chồng mình: “Em bị tống tiền !”
            Tôi đưa cho Mạnh Đồ cái lá thư nhận được trong quán café, rồi thú tội hết với chồng. Nhưng hoàn toàn bất ngờ, tôi cứ tưởng anh ta sẽ nổi khùng lên với tôi, nhưng trái lại anh không hề tỏ ra ngạc nhiên, không hỏi một câu gì về Đường Sơn mà chỉ hỏi về người đàn ông đã gọi điện thoại tống tiền tôi, hỏi rất kỹ. Điều này trái ngược hoàn toàn với những người mới phát hiện mình bị phản bội sẽ tò mò ghen tuông muốn tìm hiểu về kẻ tình địch. Mạnh Đồ cứ xoay tròn quanh câu hỏi: “Hắn ta là ai ? Sao hắn lại có được chiếc hoa tai và chìa khóa ? Sao lại có được số điện thoại em ?”       
“Em không biết nữa.”
            Bí mật của tôi cuối cùng cũng đã được giãi bày, nỗi lo lắng của tôi cuối cùng cũng đã được giải tỏa, kẻ tống tiền đâu còn lý do gì để  mà ép tôi nữa, tôi đâu còn gì để mà sợ hắn nữa.
            Nửa năm qua mỗi khi trời mưa, tôi đều khổ sở trong nỗi sợ hãi, ác mộng hằng đêm, những ngày tháng ấy thật khó sống nổi, giờ lại tiếp tục sống trong sợ hãi nữa thì đúng là sống không bằng chết. Nếu có phải mất đi tất cả tiền tài danh vọng để lấy lại sự bình yên trong tâm hồn tôi cũng chấp nhận thôi, tôi mệt mỏi quá rồi, danh vọng cũng chỉ để người đời tung hô trong chốc lát, tiền tài nhiều cũng chẳng để làm gì khi mà không có được một đêm ngủ yên thân.
            “Em muốn thú tội với anh trước rồi mới đi báo cảnh sát. Như vậy, có lẽ sự việc sẽ trở nên đơn giản hơn.” Tôi hỏi ý kiến Mạnh Đồ như vậy và cứ nghĩ rằng anh ta sẽ đồng ý với tôi.
            Mạnh Đồ hai tay ôm trán, đi đi lại lại trong phòng đến chóng cả mặt mãi mới ngẩng đầu lên nói với tôi: “Tuyệt đối không được báo cảnh sát, hắn muốn tiền, thì cho hắn tiền, điều quan trọng là lấy lại chứng cứ.”
            “Nhưng em sợ hắn sẽ tống tiền hết lần này đến lần khác. Em đâu có giết người, chẳng nhẽ cứ thế này chịu đựng hắn ta suốt cả đời hay sao ?”
            “Nhưng em đã phản bội anh.” Mắt Mạnh Đồ đỏ ngầu lên phẫn nộ. “Chuyện em và Đường Sơn, một mình anh biết là đủ rồi, anh không muốn cả thế giới này biết vợ anh phản bội anh.”
            Tôi cúi đầu, rõ ràng là tôi đã sai còn dám cãi lại chồng sao.
 
 
***
4. Sáng sớm ngày hôm sau,  tôi để tiền sẵn trong túi chờ điện thoại của hắn, nhưng đến tận 9h30 tối hắn gọi tới.
            Hắn yêu cầu tôi mang túi tiền đến căn hộ của Đường Sơn. Hắn nói căn hộ đó kể từ ngày xảy ra vụ án để trống không. Khóa cửa vẫn không thay, chìa khóa để dưới thảm chùi chân trước cửa.
            “Chìa khóa thì ở đó, thế còn chiếc hoa tai ?”
            “Khi tôi nhận đủ tiền tôi sẽ nói cho cô biết ngay.” Giọng của anh ta dứt khoát, không thể thương lượng.
            Đúng 10h tối tôi bước vào căn hộ mà cách đây nửa năm tôi đã đến không biết bao nhiêu lần, mọi thứ vẫn y như cũ, chỉ có điều không có Đường Sơn thôi, tôi gạt nước mắt…
            Bỗng nhiên có tiếng nói phát ra từ loa: “Bỏ tiền xuống và lập tức rời khỏi đây ngay.”
            Tôi nhìn quanh, rõ ràng là không có một ai trong căn hộ này, chỉ có tiếng nói phát ra từ loa máy tính, màn hình tối đen tưởng là máy tính đã tắt, tôi đến bên máy tính, gõ  lên bàn phím, màn hình hiện ra một cửa sổ chát webcam, nhưng phía bên đối phương thì tắt màn hình nên tôi không nhìn thấy phía bên kia, nhưng rõ ràng là bên kia nhìn thấy tôi rất rõ. Loa máy tính tiếp tục vang lên: “Lúc nãy cô bước vào nhà, cái chìa khóa mà cô dùng để mở cửa chính là chiếc chìa khóa trước đây của cô, cô cầm lấy rồi đi đi. Hoa tai thì đợi đến khi tôi nhận đủ tiền, tôi sẽ để  nó ở nơi mà cô có thể nhìn thấy. Bây giờ giao dịch đã xong, cô rời đi ngay cho.” 
            Tôi không nói lời nào, chỉ gõ lên bàn phím: “Xin hãy cho tôi biết anh là ai ?”
            Phía bên kia không trả lời bằng chữ cũng chẳng trả lời bằng tiếng. Tôi lại gõ tiếp: “Anh sẽ không tiếp tục tống tiền tôi nữa chứ ? Tôi không giết người thật mà, tôi và Đường Sơn là một cặp, tôi yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu tôi. Anh cũng biết là tôi đã đến đây, vậy chắc chắn là anh cũng biết ai là hung thủ thật sự ? tại sao anh không tống tiền chính hung thủ mà lại tống tiền tôi ?....”
            Nhưng cho dù tôi có gõ cái gì thì đối phương cũng không đáp trả, tôi đành phải rời đi.
               Cứ như vậy kết thúc sao ? Tất cả chỉ đơn giản thế thôi ư ? tôi về đến nhà rồi vẫn không dám tin đây là thực hay là mơ, muốn tìm Mạnh Đồ để kể lại sự việc, nhưng anh không ở nhà. Tôi đành mở máy tính, mở webcam, mở loa, và ngồi suốt như thế cả đêm.
 
***
5. Bình minh lên, Mạnh Đồ vẫn chưa về nhà – anh ta vĩnh viễn không bao giờ trở về nhà nữa. Anh ta đã bị bắt về tội mưu sát ngay tại hiện trường, còn tôi, vừa từ đồn cảnh sát về, tôi đã giao nộp tất cả tư liệu cho cảnh sát.
            Sau khi Đường Sơn bị sát hại, ngoài việc lo lắng hoảng sợ đến tột cùng, tôi còn muốn biết ai đã giết anh, nhưng cảnh sát lại không thể phá vụ án này. Tôi đành phải chôn chặt tất cả nghi ngờ lại trong lòng, đồng thời nén tất cả mọi biểu hiện đau khổ khi đứng trước mặt Mạnh Đồ.
            Nhưng đến khi tôi bị tống tiền mà Mạnh Đồ lại cản trở tôi không cho báo cảnh sát, tôi không thể không đặt dấu chấm hỏi to hơn nửa năm trước.
            Mạnh Đồ là người đàn ông có tiền tài địa vị, đa mưu đa kế, anh ta giàu có thật nhưng tiền của anh ta người ngoài không dễ dàng mà cướp được một đồng một xu. Anh ta rất căng thẳng về việc tôi bị tống tiền nhưng kiên quyết không cho báo cảnh sát, sẵn sàng bỏ tiền ra để chuộc chứng cứ về, điều này không giống với tính cách của anh ta tí nào. Vậy chỉ có một khả năng duy nhất đó là: Mạnh Đồ đã sát hại Đường Sơn. Mà với tính cách của anh ta: đã giết được Đường Sơn thì cũng không thể bỏ qua kẻ đã tìm tới tống tiền.               
            Khi tôi đến điểm giao dịch đưa tiền, vốn định sau khi để tiền vào phòng thì sẽ nấp ở một chỗ tối để đợi xem tận mắt cảnh Mạnh Đồ ra tay giết người như thế nào rồi đi báo cảnh sát. Nhưng khi đến nơi kẻ tống tiền lại dùng webcame để theo dõi tôi khi tôi vào phòng nên từ đó tôi lại nảy ra một cách khác. Trong khi tôi gõ bàn phím để nói chuyện với kẻ tống tiền thì tôi lại mở một cửa sổ chát webcame khác cho mình.
            Khi về đến nhà, tôi chỉ việc mở máy tính, vào mạng, bật chế độ ghi hình và ngồi quan sát căn phòng đó.
            Đến 4h sáng, có kẻ đến lấy tiền, một người đàn ông trung niên gày gò. Tôi nhận ra người đàn ông này tôi đã gặp một lần ở căn hộ của Đường Sơn, đây chính là chủ nhà đã cho Đường Sơn thuê căn hộ đó. Có vài lần ông ta đến thu tiền nhà đã gặp tôi ở đó.
            Ông ta là chủ nhà ở đó, thảo nào mà ông ta có được chìa khóa và bông tai của tôi trước cả cảnh sát. Nhưng làm sao mà ông ta đoán được đó là chìa khóa có dấu vẫn tay của tôi mà tìm đến tôi để tống tiền, tại sao ông ta lại đến căn hộ của Đường Sơn đúng lúc như vậy ? Hay ông ta cũng là đồng phạm ?
            Trong lúc tôi vẫn còn đang đặt ra bao nhiêu câu hỏi thì trong màn hình ông ta cầm túi tiền lên chưa kịp quay lưng thì một cánh tay cầm dao giơ lên cứa gọn vào cổ ông ta.
            Mạnh Đồ !
 
******
 
Tác giả: Trần Lợi (Trung Quốc)
Dịch: Trần Hạnh Tường   
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9