Cái giá của đồng tiền
Mẹ yêu Bun 15.11.2010 20:55:43 (permalink)
0
GIÁ CỦA ĐỒNG TIỀN
 
Nhiều lúc không tin vào số mệnh cũng không được, giống như buổi chiều hôm đó trong quán rượu trên đường Nam Kinh, Hoa Lệ và Đại Hồ Tử đã gặp nhau, Hoa Lệ tin rằng đó là người đàn ông trong mộng của cô.   
            Đại Hồ Tử cầm ly rượu sóng sánh trên tay tiến đến trước mặt Hoa Lệ, nhìn vào mắt cô bằng ánh mắt của nam diễn viên chính lạnh lùng trong bộ phim truyền hình đang ăn khách nhất khu vực Hồng Kông Đài Loan. Cái nhìn sâu thẳm, thẳng thắn, mang đầy sức hấp dẫn mãnh liệt. Khi đó, Hoa Lệ chỉ có duy nhất một cảm giác: Say !
            Đại Hồ Tử hỏi Hoa Lệ: “Tôi nhận ra cô, cô làm việc trong công ty chứng khoán đúng không ?”
            Hoa Lệ gật đầu, ngạc nhiên: “Sao anh biết tôi ?”
            Đại Hồ Tử cười cười: “Tôi đến công ty chứng khoán thường xuyên mà, những cô gái xinh đẹp luôn khiến người ta chú ý, cha tôi là giám đốc ngân hàng.”
            “À” Trái tim Hoa Lệ rung lên.
            Thực ra, hôm đó tâm trạng Hoa Lệ rất buồn, gần đây công ty chứng khoán đang giảm biên chế, mà cô rất có khả năng sẽ bị nằm trong số nhân sự bị giảm, nếu rời khỏi công ty này cô không biết làm gì để sinh sống giữa đất Thượng Hải này. Hoa Lệ làm sao sánh được với những cô gái hộ khẩu Thượng Hải trong công ty, ở đây có người nhà bạn bè cho dù họ có bị mất đi công việc này thì tìm công việc khác cũng dễ dàng hơn. Còn cô, chỉ có mỗi người bạn trai đang sống chung, giờ đang ở nhà ngồi không, nghĩ tới đó, Hoa Lệ cảm thấy buồn chán vô cùng.
 
            Một năm trước, Hoa Lệ từ Ninh Ba đến Thượng Hải tìm việc. Đó là một buổi chiều nắng đẹp tháng 3, Hoa Lệ kéo vali bước ra khỏi sân ga Thượng Hải đông đúc, khi cô đứng trên con đường Nam Kinh náo nhiệt, cô cảm tháy rất vui, thấy tương lai của mình đang rộng mở tươi sáng. Cô gái thế hệ 8X, sinh ra sau năm 1980 tràn đầy lý tưởng và ước mơ đối với cuộc sống, lại có thế thêm vẻ đẹp ngoại hình trời cho nữa, cô tự tin bước vào Thượng Hải phồn hoa với một ý nghĩ rất đơn giản rằng: ở Thượng Hải chỉ cần chăm chỉ là có được sự nghiệp lẫy lừng.
            Nếu không gặp được Chu Viễn thì Hoa Lệ có khi còn chẳng thể tìm được việc cho mình.
            Suốt một tuần liền, ngày nào Hoa Lệ cũng ra ra vào vào tàu điện ngầm, cô tìm việc khắp mọi nơi có thể, cô đọc nát cả mọi tờ báo có mục cần tuyển nhân viên, nhưng không có hộ khẩu Thượng Hải, không có sở trường gì, muốn tìm việc thật khó.
            Lúc đó cô mới cảm thấy mình đã bước chân vào ngõ cụt, mọi hy vọng trong cô dần tắt lịm, chiều hôm đó, cô thất thểu ngồi tàu điện về nhà trọ, chỉ muốn gục xuống khóc thật to.
            Hôm đó Chu Viễn vừa đi làm về, ngồi trên tàu điện trông thấy Hoa Lệ. Lúc đầu, Chu Viễn không chắc chắn đó là cô bạn từ hồi cấp III của mình, vì sau khi tốt nghiệp rồi 2 người lại thi vào những trường đại học khác nhau, lại được sắp xếp công việc ở những thành phố khác nhau, mấy lần họp lớp Chu Viễn đều vì bận việc này việc kia mà không tham gia được, nên đã mấy năm rồi không có liên lạc gì.
            Trên tàu điện, Chu Viễn quan sát Hoa Lệ, mặc dù trông cô hơi khác so với trước, ăn vận cũng già dặn hơn, nhưng vẫn không có thay đổi gì nhiều lắm. Hồi học trung học, vẻ đẹp của Hoa Lệ nổi tiếng khắp trường, cho nên chẳng nam sinh nào không nhớ cô, cho dù vô tình hay hữu ý.
            Chu Viễn không dằn lòng gọi cô: “Hoa Lệ”
            Thế là, anh trông thấy cô gái trước mặt ngẩng đầu lên nhìn anh, do dự hỏi: “Anh gọi tôi à ?”
            Chu Viễn cười: “Tôi đây, Chu Viễn, bạn học cùng hồi cấp III, quên à ?”
            Hoa Lệ cười vang: “A, bạn cao thế này, sao tớ nhận ra được.”
            “Bạn không thay đổi gì nhỉ.”
            Hôm đó hai người đi ăn tối với nhau. Hoa Lệ mới biết rằng sau khi tốt nghiệp đại học Chu Viễn được phân công công tác đến Thượng Hải, và giờ đã làm việc trong công ty chứng khoán được 2 năm rồi.
            “Có bạn gái chưa ?” Hoa Lệ hỏi câu đó không có ý gì khác, chỉ là một câu hỏi thăm thông thường đến người bạn cũ mà thôi.
            Chu Viễn cười đáp: “Làm gì có thời gian mà tìm bạn gái, bận tối mắt tối mũi.” Anh hỏi lại cô: “Còn bạn, có người yêu chưa ?”
            “Tớ á ? chưa ! Nếu có rồi thì đến Thượng Hải sao được, tớ tôn thờ chủ nghĩa độc thân.”
            Cả hai cùng cười vang, cứ như thời gian thoắt cái đã quay ngược lại thời trung học vô tư.
            Sau hôm đó, hai người thường xuyên liên lạc. Mà như là ý trời vậy Hoa Lệ thuê nhà trọ ở ngay gần nhà thuê của Chu Viễn, thật đúng với câu: Có duyên thiên lý năng tương ngộ.
            Trong cái thành phố đông đúc chật chội này, sự xuất hiện của Chu Viễn như một sự an ủi đối với cô.
            Chu Viễn giới thiệu cô đến công ty chứng khoán làm việc, buổi trưa hai người cùng đi ăn cơm, nhắc lại chuyện xưa. Sau khi tan sở lại cùng ngồi tàu điện ngầm về nhà, lần nào Chu Viễn cũng đưa Hoa Lệ về nhà cô trước, nhìn cô mở cửa vào nhà rồi anh mới quay lại về nhà mình.
            Một tháng sau, Hoa Lệ đến nhà Chu Viễn chơi, một căn hộ chung cư, căn nhà bừa bộn. Trên thảm đầy những tài liệu chuyên ngành, đĩa nhạc Jazz, gạt tàn thuốc lá đầy ụ không đổ, căn phòng đầy mùi thuốc lá có lẽ đã lâu lắm rồi không được mở cửa phòng thông khí.   
            Chu Viễn hơi ngại ngùng gãi đầu gãi tai nói với Hoa Lệ: “Không ngờ bạn đến đây, cho nên… hì hì…”
            Hoa Lệ bắt tay vào dọn dẹp căn phòng, thoắt cái căn phòng bề bộn bụi bặm đã sạch như lau như li, rồi cô bước đến bên cửa sổ, kéo rèm mở toang cánh cửa cho gió mới ào vào phòng. Đứng trên tầng 19 của khu chung cư, hít một hơi thật sâu, nhìn vọng ra cả thành phố phía dưới, Hoa Lệ tự hỏi: Là thật ư ? Đây là Thượng Hải mà cô đã mong chờ bao nhiêu năm đấy ư ? nhưng tại sao cô đứng trong lòng Thượng Hải mà vẫn thấy Thượng Hải sao quá xa vời.
            Chu Viễn ngắm Hoa Lệ, cô thật đẹp, mái tóc dài bồng bềnh bay bay, anh bước tới ôm cô từ phía sau. Cô gái nhỏ gầy trong lòng anh run lên. Anh xoay người cô lại, nhìn vào đôi mắt ngân ngấn nước của cô, anh cúi đầu đặt lên môi cô nụ hôn dài.
            Từ thời học trung học Chu Viễn đã có cảm tình với Hoa Lệ, lúc đó bên cạnh Hoa Lệ luôn vây kín nam sinh theo đuổi, Chu Viễn không đủ tự tin để thể hiện tình cảm của mình với cô. Anh chỉ là một chàng nam sinh rất bình thường ở trong lớp. Hơi béo, đeo kính cận, không đẹp trai, thành tích học tập bình thường, anh không dám theo đuổi cô.
            Hoa Lệ đón nhận nụ hôn của anh hơi hoảng hốt, run rẩy, nếu không phải trong tình huống đặc biệt như thế này, thì cô cũng không dám chắc liệu mình có chút cảm giác gì với Chu Viễn hay không. Còn bây giờ, rõ ràng là cô không muốn rời xa anh.
            Tối hôm đó, Hoa Lệ không về nhà.
            Ngủ trên cùng một giường, Chu Viễn cứ thấy căng thẳng suốt, cho đến tận nửa đêm, anh mới mơ màng ngủ, trong lúc mơ màng anh cảm thấy có bàn tay mềm ấm ôm chặt lấy eo anh.   
            Hoa Lệ và Chu Viễn góp gạo thổi cơm chung tiết kiệm được khá nhiều tiền. Tối đến, anh dành nhiều thời gian để ở bên Hoa Lệ, nhưng thời gian này thị trường chứng khoán không thuận lợi, nên thu nhập hai người gặp khó khăn hơn.
            Hai người góp lương lại, trừ tiền thuê nhà, tiền ăn hằng ngày, thì cũng chẳng còn dư được bao nhiêu, nếu đi tham dự thêm vài bữa tiệc với bạn bè nữa là hết nhẵn, mà Chu Viễn thì hết giờ làm lại đắm chìm vào âm nhạc, mỗi tháng chỉ riêng đi mua CD thôi cũng đã là một khoản không nhỏ rồi.
            Hoa Lệ ngày càng càng phải tằn tiện, cô chỉ mua những loại quần áo hạ giá, đi mua mớ rau cũng mặc cả lên mặc cả xuống, Tết đến cô cũng hạn chế đến nhà bạn bè đồng nghiệp để tiết kiệm khoản tiền lì xì.
            Giữa những lo toan của cơm áo gạo tiền, Hoa Lệ cảm thấy Thượng Hải đã mài mòn đi những nhiệt huyết ý chí của cô. Sự nghiệp của Chu Viễn thì có vẻ là đã trì trệ không có tương lai nữa rồi. Hai người sống cùng nhau nhưng ít tâm sự hơn, ngoài chuyện ăn cơm, nói vài ba câu chuyện nhà rồi đi ngủ. Vì căng thẳng về kinh tế, họ bắt đầu cãi nhau. Mà sau mỗi lần tranh cãi cô càng cảm thấy mệt mỏi hơn, lần nào cũng vì chuyện tiêu nhiều tiêu ít mà thôi. Cứ như vậy rồi ngay cả những ham muốn sinh lý cũng giảm dần đi, tình cảm trở nên nhạt nhẽo thấy rõ. Sau khi ân ái, Chu Viễn vùi đầu ngủ ngon lành, để mặc Hoa Lệ đôi mắt chong chong nhìn lên trần nhà. Lúc này đây Thượng Hải đối với cô sao càng xa lạ thế, Chu Viễn bên cạnh cô cũng trở nên xa lạ.
            Không hiểu sao cô lại có cảm giác như vậy, tại sao hai người càng sống gần nhau càng  cảm thấy xa nhau ? lẽ nào chỉ vì không có tiền ?
            Chu Viễn nói với Hoa Lệ: “Anh không muốn là trong công ty chứng khoán nữa, vì cuối cùng cũng vẫn là làm thuê cho người ta thôi, biết đến bao giờ mới mua được nhà tậu được xe.”
            Trong công ty Hoa Lệ có một cô gái trẻ, đến làm sau cô một thời gian, nhưng lọt vào mắt xanh một đại gia hơn cô 15 tuổi, học vị thạc sĩ, cao lớn, đã từng ly hôn nhưng vẫn đạt điểm tối đa khi đưa cô gái ấy thoát khỏi thân phận của một cô bé lọ lem, cô gái đó không cần đến công ty làm việc nữa. Nghe nói, giờ cô gái sống trong căn biệt thự rộng lớn, trong nhà có tới mất người giúp việc, nên cô không cần đụng tay đụng chân vào bất cứ việc gì, ra đường là tự lái xe “Méc”
đời mới nhất. Cuộc sống thượng lưu như vậy Hoa Lệ có làm việc vất vả cả đời cũng chẳng thể nào có được. So sánh cuộc sống của mình với cô bạn đồng nghiệp cũ, cô càng thấy buồn, đối với phụ nữ mà nói thì làm giỏi không bằng lấy được chồng hay. Nhưng cô thì mơ màng thế nào mà lại chọn Chu Viễn cơ chứ, liệu có phải cô đã đi nhầm đường rồi không ?

            Cũng từ đó, Hoa Lệ bắt đầu nghi ngờ tình cảm giữa cô và Chu Viễn. Điều này, Chu Viễn không hề cảm nhận thấy, Hoa Lệ không biểu hiện gì khác, chỉ có biểu hiện về mặt sinh lý là rõ ràng nhất. Cơ thể của cô bắt đầu không tiếp nhận Chu Viễn nữa, cô bắt đầu chán ghét thân thể anh, lần nào cô cũng miễn cưỡng làm chuyện đó cho xong, khiến cả hai cùng cảm thấy rất chán.
            Chu Viễn hỏi thẳng cô: “Em không yêu anh nữa phải không ?”
            Hoa Lệ không đáp, nỗi buồn trong lòng cô giờ mới tràn hết ra ngoài, nhưng cô không nói được gì chỉ khóc thôi.
            Từ hôm đó, những phút giây vui vẻ giữa hai người như thời gian đầu không còn nữa, chỉ còn lại sự lặng lẽ chán chường.
            Rồi Hoa Lệ nhận ra Chu Viễn không còn đến công ty nữa, ngày nào cũng ở nhà ngồi trước màn hình máy tính, cô không biết anh đang làm cái gì nữa, cô thở dài, không hỏi. Sau khi Chu Viễn bỏ làm, Hoa Lệ không nói ra nhưng trong lòng cô đã thực sự là chán anh rồi.
           Cho đến hôn nay, khi Hoa Lệ gặp Đại Hồ Tử trong quán rượu, cô tin chắc rằng đây là cơ hội đổi đời cho cô.
           
            Sau lưng Chu Viễn, Hoa Lệ bắt đầu đi lại với Đại Hồ Tử. Hoa Lệ bắt đầu có nhiều quần áo mới hàng hiệu, cô bắt đầu chú ý trang điểm, dùng loại son môi đắt tiền. Tối về nhà muộn hơn.
            Bản chất của cuộc sống bắt đầu thay đổi, Đại Hồ Tử đưa Hoa Lệ đến những nơi sang trọng trong thành phố, đi nghe hòa nhạc, đi sàn nhảy… Khi cô lên sàn với Đại Hồ Tử cô thấy mình như trẻ lại hàng chục tuổi.
            Một hôm khi hai người đang ăn tối trong nhà hàng, Hoa Lệ nói: “Có tiền sướng thật, cuộc sống của em trước đây, đúng là sống vô ích.”
            Đại Hồ Tử hỏi cô: “Em có thích anh không ?”
            Hoa Lệ gật đầu: “Anh là giấc mơ của em, em nghĩ anh cũng là giấc mơ của nhiều cô gái khác nữa, anh giống như Đạo Minh Tự trong phim Sao Băng, vừa đẹp trai vừa có tiền lại chu đaoá với bạn gái, điều đó tạo cảm giác an toàn đối với phụ nữ…”
            Đại Hồ Tử đưa tay nắm lấy bàn tay đang cầm dĩa trên bàn ăn của cô.
 
            Hoa Lệ nói thẳng với Chu Viễn: “Chu Viễn, mình chia tay.”
            Chu Viễn chỉ hỏi cô: “Em đi với anh ta có hạnh phúc không ?”
            Hoa Lệ lặng im mãi mới nói: “Anh ta có tiền, em cần tiền. Anh ta nói cuối tháng sau anh ta sẽ đưa em đi Chu Hải, ở đó anh ta sở hữu căn biệt quay mặt ra biển, có xe riêng. Anh ta nói, đó là một nơi đáng để sống.”
            Chu Viễn hít một hơi thật sâu, quay lưng đi. Khi Hoa Lệ thu dọn đồ đạc anh chỉ lặng lẽ đứng trên ban công nhìn xuống. Không biết bao lâu sau anh mới nhìn thấy Hoa Lệ trong bộ đồ trắng kéo vali lên một chiếc taxi, trông cô nhỏ bé quá, cứ như vậy cô dần đi khuất khỏi tầm mắt của anh. Lúc ấy anh cảm thấy thương cô vô cùng, muốn níu giữ cô lại, muốn nói với cô rằng: Anh biết cô muốn có cuộc sống giàu sang, cho nên anh mới thôi việc ở công ty chứng khoán, những ngày này anh lên mạng để tìm tin, hy vọng có thể tìm ra được cánh cửa sự nghiệp của mình, và bây giờ anh đã tìm được đường đi rồi. Anh biết rằng, mọi hạnh phúc thật sự đều cần có sự hy sinh và thời gian để đánh đổi, nhưng Hoa Lệ không thể đợi được anh.
            Hai năm sau, công ty thời trang mà Chu Viễn và bạn bè đầu tư đã bắt đầu kinh doanh rất thịnh, anh mới có thời gian để dò la tin tức về Hoa Lệ, sau khi cô đi Chu Hải cùng Đại Hồ Tử anh không còn nghe tin tức gì về cô nữa.
            Suốt thời gian vừa rồi Chu Viễn cố gắng nỗ lực cũng chỉ để chứng minh với Hoa Lệ rằng: Cô sẽ hối tiếc vì đã rời xa anh.
            Điện thoại đã thông máy, anh hỏi cô: “Em khỏe không ?”
            Cô im lặng.
            “Hoa Lệ, em nói đi.” Chu Viễn gần như đã đoán được chuyện gì đã xảy ra với cô, nhưng anh không bao giờ quên ánh mắt cô lúc ra đi, đầy dứt khoát kiên cường, nên anh do dự không dám chắc chắn.
            Hoa Lệ sụt sùi: “Anh ta đã cưới vợ rồi, khi đến Chu Hải em mới biết, mà bố anh ta cũng chẳng phải giám đốc ngân hàng gì, đáng sợ nhất là anh ta lại là dân xã hội đen. Sau khi đến Chu Hải em chỉ có duy nhất một ý muốn là trốn chạy khỏi anh ta, chạy đến đâu cũng được. Em không thể chịu đựng nổi cái cách anh ta cư xử với em. Tối đến dí đầu thuốc lá đang cháy lên người em, dùng thắt lưng đánh em. Dường như anh ta chỉ thấy thỏa mãn khi làm em đau đớn. Ban ngày, đúng là anh ta có đưa tiền cho em tiêu, có xe có tài xế riêng đưa em đi mua sắm những hàng hiệu mới nhất, vài ngàn tệ một cái váy, xách cả đống lên ô tô, nhưng có đồ đẹp cũng có lúc nào mà diện đâu. Em hiểu ra rằng mình đã quá ham tiền, nên khi anh ta xuất hiện, em đã vội vã chạy theo cái hư vinh đó. Em đã bỏ trốn mấy lần rồi nhưng đều bị anh ta bắt lại được. Sau đó anh ta càng đối xử với em tệ hơn, phạt em nặng hơn. Thời gian đầu đi lại với anh ta, mọi khoản chi trả anh ta đều lưu lại hóa đơn, em lấy đâu ra nhiều tiền thế mà trả anh ta.”
            “Hoa Lệ…”
            “Bây giờ, tạm thời em đã tránh xa được anh ta, chắc anh ta cũng đã chán em rồi. Nhưng cũng chẳng biết được đến khi nào em lại bị anh ta kéo trở lại những ngày tháng ấy, cứ tối đến là em thấy sợ, ban ngày không dám đi quá xa. Em nuôi một con chó to, nó giữ cửa cho em.”
            “Em về Thượng Hải đi.”
            Trong điện thoại im lặng rất lâu, Chu Viễn kiên nhẫn chờ đợi, rồi anh lại nghe thấy tiếng sụt sùi: “Chu Viễn , bây giờ cho dù chúng ta có quay lại với nhau cũng không thể nào như ngày xưa được nữa. Mỗi một con đường là tự chúng ta chọn lựa, không thể thay đổi được. Quên em đi.”
            Tiếng đầu dây bên kia cúp máy. Sau đó, Chu Viễn không bao giờ còn có thể liên lạc được với Hoa Lệ được nữa. Cuộc đời này, có lẽ họ sẽ không bao giờ còn gặp lại nhau nữa. Trong cuộc sống của cả hai người có lẽ sẽ xuất hiện những người mới, nhưng những cảm xúc đã qua không bao giờ có lại được nữa.
 
******
Tác giả: Diệp Tư Tư (Trung Quốc)
            Người dịch: Trần Hạnh Tường       
 
           
           
             
                         
           
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9