Dòng thơ ngoài nước
Anh Nguyên 15.11.2010 22:00:43 (permalink)
DÒNG THƠ NGOÀI NƯỚC
                       1975-......


ẨN DANH


BÀN TAY AI?

 
Bàn tay nào đeo nhẫn
Mười ngón tô đỏ hồng
Bàn tay nào ấm áp
Nâng niu con trong lòng

Tay nào lau nước mắt
Khóc cho ngày ba mươi
Bàn tay nào xiết chặt
Giã biệt người một nơi

Bàn tay ai gân guốc
Vất vả đường thăm nuôi
Tay nào xào mắm ruốc
Rang muối đậu cầm hơi

Tay giờ đây giá buốt
Quê nhà xa mù khơi
Một mình trong băng tuyết
Lòng thương nhớ nào nguôi?
~Ẩn danh~

 
HAI MƯƠI NĂM NGÀY CƯỚI


Từ sáng sớm ra đường chờ xe bus
Ontario mười tám độ dưới không
Bông tuyết rơi trắng xóa cả đồng
Trời lạnh giá hay lòng em tê tái?

Anh còn nhớ hôm nay là ngày mấy?
Ngày hai mươi năm - đám cưới chúng mình
Hơn mười năm em phải sống xa anh
Vì mất nước gia đình ta ly tán

Vì mất nước nên chồng nam bợ bắc*
Em một mình giá buốt giữa trời đông
Một gánh cho con một gánh cho chồng
Chân muốn qụy vì ai em gắng bước

Nàng Tô Thị ngày xưa còn hạnh phúc
Chỉ chờ chồng hóa đá ôm con
Tô Thị ngày nay chất ngất lo toan
Bill tới tấp bay vào tay hằng tháng

Sức đã kiệt mới bắt đầu tay trắng
Lực đã tàn mới đổi nghiệp cu li
Đến bao giờ ta mới hết chia ly?
Đời mất nước đời không còn hạnh phúc
~Ẩn danh~

(Chị vợ một anh cựu SV/QGHC)
* Chồng Việt Nam, vợ Bắc Mỹ


MINH-ĐỨC-HOÀI-TRINH
                  1930

Tức Võ-Thị-Hoài-Trnh, Sinh1930
tại Huế, Sống ở Pháp từ năm 1953
đến 1964. Định cư tại quận Cam,
Hoa Kỳ từ năm 1982. Có các bút
hiệu khác: Hoàng-Trúc, Nguyễn-
Vinh, Bằng-Cử.

ĐỪNG BỎ EM MỘT MÌNH
Đừng bỏ em một mình
Khi trăng về lạnh lẽo
Khi chuông chùa u minh
Chậm rãi tiếng cầu kinh

Đừng bỏ em một mình
Khi mưa chiều rào rạt
Lũ chim buồn xơ xác
Tìm nhau gục vào mình

Đừng bỏ em một mình
Trời đất đang làm kinh
Rừng xa quằn quại gió
Thu buốt vết hồ tinh

Đừng bỏ em một mình
Đừng bắt em làm thinh
Cho em gào nức nở
Hòa đại dương mông mênh

Đừng bỏ em một mình
Biển đêm vời vợi quá
Bước chân đời nghiêng ngả
Vũ trụ vàng thênh thênh


Đừng bỏ em một mình
Môi vệ thần không linh
Tiếng thời gian rền rĩ
Đường nghĩa trang gập ghềnh

Đừng bỏ em một mình
Bắt em nghe tiếng búa
Tiếng búa nện vào đinh
Hòa trong tiếng u minh

Đừng bỏ em một mình
Bóng thuyền ma lênh đênh
Vòng hoa tang héo úa
Yêu quái vẫn vô tình

Đừng bỏ em một mình
Cho côn trùng rúc rỉa
Cỏ dại phủ mộ trinh
Cho bão tố bấp bênh

Đừng bỏ em một mình
Mấy ngàn năm sau nữa
Ai mái tóc còn xinh
Đừng bỏ em một mình

~Minh-Đức-Hoài-Trinh~

KIẾP NÀO CÓ YÊU NHAU
Anh đừng nhìn em nữa
Hoa xanh đã phai rồi
Còn nhìn em chi nữa
Xót lòng nhau mà thôi.

Người đã quên ta rồi
Quên ta rồi hẳn chứ
Trăng mùa thu gãy đôi
Chim nào bay về xứ.

Chim ơi có gặp người
Nhắn giùm ta vẫn nhớ
Hoa đời phai sắc tươi
Đêm gối sầu nức nở.

Kiếp nào có yêu nhau
Nhớ tìm khi chưa nở
Hoa xanh tận ngàn sau
Tình xanh khong lo sợ.

Lệ nhòa trên gối trắng
Anh đâu, anh đâu rồi
Rượu yêu nồng cay đắng
Sao cạn mình em thôi?
~Minh-Đức-Hoài-Trinh~



THANH NAM      
      1931-1985
Tức Trần-Đại-Việt, quê Mỹ-Trọng, Nam-Định,
Năm 15 tuổi đã công tác với báo Thiếu Nhi HN,
19 tuổi bắt đầu viết văn, vào Sàigòn năm 1953,
Di tản sang HK năm 1975 tiếp tục viết văn làm báo.


THƠ XUÂN ĐẤT KHÁCH
Tờ lịch đầu năm rớt hũng hờ
Mới hay năm tháng đã thay mùa
Ra đi từ thuở làm ly khách
Sầu xứ hai xuân chẳng đợi chờ
Trôi dạt từ Đông sang cõi Bắc
Hành trình trơ một gánh ưu tư
Quê người nghĩ xót thân lưu lạc
Đất lạ đâu ngờ buổi viễn du
Thức ngủ một mình trong tủi nhục
Dặm dài chân mỏi bước bơ vơ
Giống như người lính vừa thua trận
Nằm giữa sa trường nát gió mưa
Khép mắt cố quên đời chiến sĩ
Làm thân cây cỏ gục ven bờ
Chợt nghe từ đáy hồn thương tích
Vẳng tiếng kèn truy điệu mộng xưa

Ơi hỡi quê hương bè bạn cũ
Những ai còn mất giữa sa mù
Mất nhau từ buổi tàn xuân đó
Không một tin nhà, một cánh thư
Biền biệt thời gian mòn mỏi đợi
Rối bời tâm sự tuyết đan tơ
Một năm người có mười hai tháng
Ta trọn năm dài Một Tháng Tư!
Chấp nhận hai đời trong một kiếp
Đành cho giông bão phũ phàng đưa
Đầu thai lần nữa trên trần thế
Kéo nốt trăm năm kiếp sống nhờ
Đổi ngược họ tên cha mẹ đặt
Tập làm con trẻ nói ngu ngơ
Vùi sâu dĩ vãng vào tro bụi
Thân phận không bằng đứa mãng phu
Canh bạc chưa chơi mà hết vốn
Cờ còn nước đánh phải đành thua
Muốn rơi nước mắt khi tàn mộng
Nghĩ đắt vô cùng giá Tự Do!

Bằng hữu qua đây dăm bảy kẻ
Đứa nuôi cừu hận, đứa phong ba
Đứa nằm yên phận vui yên ấm
Đứa nhục nhằn lê kiếp sống thừa
Mây nước có phen còn hội ngộ
Thâm tình viễn xứ lại như xa
Xuân này đón tuổi gần năm chục
Đối bóng mình ta say với ta...
~Thanh Nam~

            1977
R
NGUYÊN SA
   1932-1998
Sinh Hà-Nội, du học Pháp. Giáo sư triết.
Sang Mỹ 1975, làm báo.

CÓ PHẢI EM VỀ ĐÊM NAY
Có phải em về đêm nay
Trên con đường thời gian trắc trở
Để lòng anh đèn khuya cửa ngỏ
Ngọn đèn dầu lụi bấc mắt long lanh

Có phải em về đêm nay
Trên con đường chạy dài hoa cỏ
Cho lòng anh trở lại với lòng anh
Như lá vàng về với lá cây xanh
Trong những chiều gió đưa về cội

Có phải em về đêm nay
Để phá tan những nụ cười thắt se sầu tủi
Như anh vẫn cười mà đau dớn bao nhiêu
Không biết đời người có đưa đến tình yêu
Những ngón tay có đưa đến bàn tay
Những mùa thu có đến gió heo may
Hay ngày mai là bốn bề tuyết lạnh

Có phải em về đêm nay
Giữa lòng chiều tím lặng
Cho anh đừng tìm thấy anh
Đo đếm thời gian
Bằng những điếu thuốc lá tắt trong đêm
Đầu gối trên cánh tay
Để giấc mơ đừng tẻ lạnh
Em đừng trách anh đã quá lo âu
đời người hiu quạnh
Làm thế nào khi lòng mình nứt rạn cơ em
Dù không muốn gục ngã trong đêm
Nhưng đã bao lần đêm khuya
Anh không biết đã làm thơ
Hay đã chọn âm thanh làm độc dược
Em đừng trách anh để lòng mình tủi cực
Đến ngại ngùng dù nắng dù mưa
Sao em không về
Để dù nắng dù mưa
Dù trong thời gian có những sắc mầu của những
thiên đàng đổ vỡ
Anh vẫn chăn chùm kín cổ
Ngủ say mềm
Vì lòng anh (em đã biết)
Có bao giờ thèm khát vô biên
Có bao giờ anh mong đừng chết - dù để làm thơ
Nên tất cả chỉ vì yêu em
Và làm thơ cho đến chết

Em sẽ về, phải không em
Có gì đâu mà khó khăn, trắc trở
Chúng mình lại đi
Trên con đường chạy dài hoa cỏ
Là những đồn phòng ngự của tình yêu
Mỗi ngón tay em
Anh vẫn gọi là một cửa đào nguyên
Và anh: sẽ trở lại nguyên hình
Một anh chàng làm thơ
Mà suốt đời say rượu cúc

Có phải em sẽ về
Dù bầu trời vẩn đục
Hay bầu trời trang điểm bằng mây
Anh sẽ chải tóc em bằng năm ngón tay
Trong những chiều gió thổi.
~Nguyên-Sa~

BÀI HÁT CỬU LONG
Có gì đâu em: có một đoàn người
Có một đoàn người góp sức góp vai
Cùng rủ nhau về góp một thành hai
Những bước chân góp đi làm đến!
Họ không dại khờ: góp trăng làm nến!
Chỉ những miệng cười góp lạ thành quen
Góp những giọng hò làm trống ngũ liên
Góp những bàn tay dựng thành đại hội
Cánh tay chắp cánh tay cho dài thêm nữa với
Gạo quanh nồi góp lại bữa cơm chung
Họ cùng đi cùng góp tháng, góp năm...
Để sáng ngày mai làm sông làm biển.

Có gì đâu, có một đoàn người
Bên bờ Cửu Long gõ nhịp
Cả dòng sông gõ nhịp vịn bờ sông
Họ rủ nhau về sương gió vui chung
Dù có phút nước mắt chạy quanh
Hay miệng cười hớn hở
Vẫn bát gạo Hậu Giang, vẫn nụ cười huynh đệ
Mắt nghẹn ngào sáng tỏ nắng phương Nam
Màu nắng vàng không màu nhiệm hào quang
Nhưng dù má bừng lửa cháy
Trán đổ mồ hôi
Họ cùng không đóng cửa mừng vui
Những bàn tay ngượng ngập díu môi cười
Không phải khóc
Một đời người tầm gửi
Nhớ không em?

Nhớ không em
Họ gặp nhau
Chờ nhau
Đón nhau
Như sông Cửu Long
Về lòng biển cả
Hội lòng người như nước nguồn xối xả
Mưa trường thiên chảy ứ vào trào thơ
Mưa đời người trôi cả nghĩa vu vơ
Để lòng chúng mình
Và mạch máu Đồng Nai
Đập cùng một nhịp

Anh biết rằng:
Có người khóc vì mừng vui ước hẹn
Có người cười vì tủi cực phôi pha
Anh biết nói làm sao
Nhưng chắc chắn ngàn thu ly rượu quan hà
Sẽ phải chua men vì thiếu người sưởi lạnh
Anh biết nói làm sao
Khi họ gặp nhau (anh đã bảo em)
Như sông Cửu Long
Về lòng biển cả
Vẫn tiếng sóng về nước chảy triền miên
Vẫn Cửu Long giang mở chín lần cửa rộng
Dòng sông dài dữ dội bản trường ca...

Phải, dòng sông dài dữ dội bản trường ca
Nên sông đã về làm tràn đầy mặt biển
Sông đã về rửa trắng lòng anh
Đợi từ chín kiếp giao thừa
Đến sáng hôm nay mới được hát giữa dòng sông
Đến sáng hôm nay mới được hát giữa mùng một Tết...
~Nguyên-Sa~

DI CHÚC
Có một đêm tỉnh giấc
Tôi thấy cần viết một tờ di chúc
Của một người sống giữa cuộc đời
Mà chỉ là một gã giang hồ cắm trại

Đốt lửa bằng thơ
Tôi ca, tôi hát
Nhưng khi những người thích ngao du
Đến xin cùng nhập bọn
Tôi vẫn khước từ

Có cả những người con gái
Đến bảo tôi yêu
Tôi cũng vẫn khước từ

Làm thế nào được?
Tôi chưa già nhưng cũng không còn trẻ
Tôi chưa cằn cỗi
Những cũng không còn là một gã trai tơ
Có trăng, hoa, chim, bướm thì tôi làm thơ
Nhưng vẫn không quên
Chỉ là hiện thân của một người tử tù
Có gục đầu nhìn cuộc đời
Cũng chỉ như nhìn khung cửa nhà giam
Vẫn có một chút trời xanh
Nhưng rất nhiều đơn độc

Sẽ có một buổi ban mai
Mắt vẫn mở to
Mà lòng không thỏa đáng
Miệng không thể hát ca những lời hoan lạc
Tôi nhổ neo:
Tôi chỉ là người nhân ngãi của cuộc đời
Sống bên nhau không bao giờ hôn thú

Tôi đến đây không ai mời
Cũng mong rằng: đi đừng ai giữ
Có nhớ, có thương
Có tạc nên tượng hình bằng đá trắng, đồng đen
Đừng bày giữa những công trường
Xin nhớ để giùm ở một góc công viên
Để những đêm khuya
(rất khuya)
Tôi nhìn mặt trăng soi gương
Và ngắm những người yêu nhau tình tự.
~Nguyên-Sa~

PARIS
Mai tôi ra Đi chắc trời mưa
Tôi chắc trời mưa mau
Mưa thì mưa chắc tôi không bước vội
Nhưng chậm thế nào thì cũng phải xa nhau
Mai tôi đi chắc Paris sẽ buồn
Paris sẽ nhìn theo
Nhưng nhìn thì nhìn đợi trăm nghìn góc phố
Con đường dài thẳng mãi có bao nhiêu
Mai tôi đi dù hôm nay đang vào thu
Giòng sông Seine đang mặc áo sương mù
Đang nhìn tôi mà khoe nước biếc
Khoe lá vàng lộng lẫy lối đi xưa
Dù hôm nay giữa một ngày tháng bảy
Chiếc tháp ngà đang ướt rũ mưa ngâu
Sông Seine về chân đang bước xô nhau
Sẽ vịn ai cho đều giòng nước chảy.
Dù mai kia
trong một đêm quá khuya hay một ngày sớm dậy
trên một con đò, bên một góc phố, dưới một lũy tre
tôi sẽ ngồi kể chuyện nắng chuyện mưa
và có lẽ tôi sẽ kể chuyện Paris
Để khói thuốc xám trên môi đám người bạn
và trên môi tôi
Điếu thuốc sẽ run trên những đường cong lận đận
Điếu thuốc sẽ run như chân người vũ nữ vừa quen
Đôi chân người mà tôi không dám nhớ
cũng không dám quên
coụn quay đảo giữa Điệu nhạc mềm như khói thuốc
Tôi sẽ hỏi trong những chiều giá buốt
những chiều mưa mây xám nặng trên vai
người con gái mắt xanh mầu da trời
trên áng mi dài có quanh co tuyết phủ...
Rồi cả người
cả Paris nhìn tôi qua một nụ cười nhắn nhủ
nụ cười mềm như  ánh nắng của cuộc chia ly
của một buổi sáng mai khi những người phu đổ rác bắt đầu đi
những thùng rác bắt đầu cọ vào nhau
với những tiếng kêu của một lọai sắt lạnh
như những tiếng kêu của những chiếc đinh khô
những minh búa rắn
của những đôi mắt nhìn theo
và tôi cũng nhìn theo
không biết người ta vừa khâm liệm mình
hay khâm liệm một người yêu
Dù người yêu không phải là người con gái có mớ tóc vàng
Nhưng cũng sợ phải viết những lá thư xanh về
xứ đũa son nên tôi không dám hỏi:
tại sao mắt em buồn
tại sao má em đỏ
tại sao môi em ngoan
vì những ngón tay tô đỏ màu đũa son
Đang muốn gắp cả đời người hạnh phúc
Và cả tôi cũng vẫn nghẹn ngào trong mỗi lần nói thật
mỗi lần nghe Paris hỏi tôi                               
tại sao anh về
tại sao anh không ở
Nhưng dòng máu không thể chảy ngoài huyết quản
dù tôi yêu Paris hơn một người bạn yêu một người bạn
hơn một người yêu yêu một người yêu
Dù đêm nay tôi vẫn làm thơ
Dẫn những người con gái nhỏ đi về
Trên hè phố Saint Michel
gò má đỏ hồng bánh graffen
Để nhũng hạt đường rơi trên má
lau vội làm gì cho có duyên
Dù đêm nay những người yêu nhỏ vẫn đi về
vẫn đôi mắt nhìn lơ là hở khuy cặp môi nghiêng
trong một cánh tay ghì
mỗi chuyến métro qua vội với
giòng Seine cười ngỏanh mặt quay đi
Dù đêm nay tháp Eiffel
vẫn kiễng mình trong đêm khuya
nhìn bốn phía chân trời
Và đôi mắt tôi
Vẫn tìm đến trong một giờ hò hẹn
Và từ mai trên những tờ thư xanh
Tôi không được bắt đầu bằng một chữ P hoa
Như tên một người con gái...
~Nguyên-Sa~


TRUNG-NHÂN
          1934
Tức Nguyễn-Phương, sinh năm 1934 tại
Duy Xuyên, Quảng Nam, cán bộ Hành chánh,
Làm thơ từ năm 1983, cộng tác với báo Tiền
Phong tại Philadelphia.


 
BÀI THƠ SAY
     Ta thấy cô đơn
Dù sống giữa thác người quen kẻ lạ
dập dìu ngựa xe, đời sống phồn hoa
     Ngày lại ngày
     Đêm thâu đêm
Ru giấc ngủ mê, mong tìm lại chút êm đềm
Sợ tỉnh ra rồi, ôi nhân thế phù  sinh
Thả hồn lên chót vót đỉnh núi xinh
Thét một tiếng cho vơi sầu lữ thứ
                   *
        Rượu rót cho ta
        Bạn bè không tới
        Khúc ca ân tình
        Mình hát mình nghe
        Mở cửa hồn
        Khép chấn song
Ngọn gió đông lạnh về nghe mát rượi
Mềm môi quay cuồng nửa tỉnh nửa say
 
        Bóng nguyệt bay
        Hôm nay  mồng bốn tết
        Có khác gì đâu
 
Sáng tối trưa chiều ăn ngủ và say
Cuộc đời này vô nghĩa thế mà hay
Phú quý vinh hoa, giàu sang phó mặc
Tri kỷ ai đây ta mời chén rượu cay
                   *
        Tết đến
        Xuân về
Mấy đứa con bận đi làm không đến
Mẹ đợi cha chờ không một tiếng hỏi thăm
 
        Thằng em trai
        Cô dâu mới
Giỗ cha không về đốt một nén hương
 
        Đứa em gái ta thương
        Giờ khi mê khi tỉnh
        Lỡ một đời hoa
        Tàn nhạt phấn hương
 
        Ta thương!
Cây thùy dương, ngả bóng bến nước trong
Cô gái thẹn thùng chờ người yêu cũ
Sóng gợn bóng trăng gió đùa liễu rủ
Cảnh cũ mơ về núi khuất bóng mây
        Tri kỷ ai đây
        Lòng ta là vậy
        Núi biếc
        Non xanh
        Ưa nhàn sợ khổ
       
        Bạn bè thân tình
        Nhân thế phù sinh
        Rủi cho ta
Nhân sinh quan yếm thế
Sống giữa chốn phồn vinh
 
        Bạn thân khó tìm
        Tri âm khôn kiếm
 
Đường trường độc hành
Bầu rượu túi thơ
~Trung-Nhân~

Viết hôm mồng bốn tết
Nhâm Thân 92

           
SẦU BAY THEO KHÓI THUỐC         
            Chiều nay
            Buồn vô cớ
            Điếu thuốc đầu ngón tay
            Không hút
Nhìn làn khói tỏa mắt vướng cay cay
            Khói bay
            Quyện vào không gian
Như cô gái đẹp khẽ cau mày
          Khói bay
          Tan trong hư vô
Như tâm sự ta nỗi buồn muôn thuở
 
          Chí không thành
          Danh chẳng toại
Đôi bạn thân chừ khói thuốc và ta
 
          Bướm với hoa
          Dĩ vãng
          Tương lai
Hiện tại tan theo khói thuốc
Rít chút hư không chẳng có gì trong tim phổi
Thở làn hơi cay cho ngập không gian
 
          Nhìn khói thuốc tan
          Quên thời gian
 
Cái tuyệt diệu khi cô đơn dâng tràn
Khói thuốc mở lời an ủi bạn
 
           Riêng ta
           Bàng hoàng
 
Thả hồn theo khói thuốc tan. 
~Trung Nhân~
         92
 
 
Bỏ hết lại trần gian bao khổ luỵ
Ta dìu em lên tận đỉnh non cao
          Ở đây chỉ có trăng sao
          Và hơi thở nhẹ
          Giọng ái ân thì thào
Cô em gái ngực trần yếm thắm
Tung làn tóc rối bờ vai ngọt ngào
Dáng em nằm nghiêng ẻo lả
In đậm hình loài bờ cỏ xanh
 
          Môi mím môi cười tình
          Mắt ướt my xinh
          Em rướn người sung sướng
          Anh xiết tay trao tình
          Ước ao ta sống mãi
          Trăng sao và ái tình.
 ~Trung-Nhân~
   
TRỐNG KHÔNG
Quỳ tạ Chúa con lên chùa lễ Phật
Chúa ở trên cao, Phật ngự tòa sen
Chúng sinh khổ rồi, Chúa, Phật cảm thông chăng
Sám hối ăn năn cầu an giải thoát
Đừng hiện nguyên hình ngạ quỷ sa tăng
                         *
Vỗ mạnh hai bàn tay
Cho tiếng vang rơi vào nơi vô thuỷ
Nức nở nguyện cầu
Thì thào đồng vọng, rớt cõi vô chung
Bản ngã hư không buông xả tận cùng
Địa ngục thiên đường nhập vào cuộc sống
Đau khổ Niết bàn, có cũng như không
 
Hãy đứng thẳng người
Dịu hiền đôi mắt
Ta vẫn là ta
Một khoảng trống không.
~Nguyễn-Phương~
 
BÀI PHÚ GỞI PHÓ CAO
Mác Xít Liên Xô trốc gốc
Tam vô Việt Cộng ô hô
Chàng số bù ngu đã quá ngu
Chú kỳ cục dại ơi là dại
                 *
Nhìn xem:
Hô hào đổi mới, kinh tế thị trường
Tung hô cũ mèm độc tài đảng trị
Xin vốn đầu tư
Mấy ai gánh vàng đi đổ sông Ngô
Giải tỏa cấm vận
Chiếc phao đắm tàu dật dờ đất khách
 
Như Việt Cộng bây giờ
 
Bị đàn anh vĩ đại, đá giò lái còn đau hơn hoạn,
ăn ngủ không yên
Nay thần phục Thiên Triều, cú nghịch lân
luống những sượng sùng, đêm ngày lo sợ.
 
Cho nên:
Đứa trẻ lên ba cũng biết: Cộng Sản Việt Nam
rày đã hết thời.
 
Tại sao:
Chú già trên sáu chục chẳng hay,
giải toả cấm vận đưa ra, bày trò bợ đít.
 
Nhớ tuở xưa,
 
Chức chưởng cũng là Phó Tổng, áo bay đen,
khăn quàng tím, hào hoa phong nhã, rõ ràng con nhà tướng như ai
 
Hô hào chính phủ Dân nghèo, tả trừ gian,
hữu diệt nhũng, nói năng bộc trực, ra tuồng dũng sĩ ta đây.
 
Sao bây giờ tuyên bố;
Phủ nhận Quốc gia, không giây mơ, chẳng rễ má, rõ ràng vong ân bội nghĩa, hạt cơm trắng miền Nam cò dính kẽ răng.
 
Khoe rằng giữ Việt tịch, kìa Việt gian, rõ Việt cộng đày đọa dân mình khốn khổ, hột bo bo đất Bắc xé nát ruột gan.
 
Có phải chăng?
 
Mở quán rượu làm ăn lỗ lã, vợ bỏ rơi, thân thế tơi bời, rồi giận để mất khôn nói năng bậy bạ.
 
Hay đánh cá tôm thuyền lũng, lưới trôi, con ngổ ngáo, gia đình tan rã, nên nộ khí hóa ngu xướng ngôn phản trắc.
 
Ta đây,
 
Thất thập cổ lai hy, điếc không sợ súng, có đôi lời mhắn nhủ bảo em quay về nẻo chính.
 
Lục thập nhi bất hoặc, đui chẳng thấy đường, mới theo đóm ăn tàn loài khỉ chết đã đến nơi.
 
Xưa nay!
 
Chánh sẽ thắng tà
 
Người Quân tử chí hướng sáng ngời con đường thẳng tắp, dù hiểm nguy há dễ chồn chân.
 
Kẻ tiểu nhân sớm đánh tối đầu, lẽ đạo xỏ xiên, ngấm thế sự mấy ai thành tựu.
 
Mấy ời nhắn nhủ
Phó cựu, Tàu bay
Xính xái
Gút bay.
~Trung-Nhân~
         92
 
 
LŨ CHÚNG TA
 
Lũ chúng ta
Tóc đã điểm sương
Tuổi đời sáu chục
Thở thanh xuân
Lỡ vay nợ cung tên
Bây giờ lòng dẫu có muốn quên
Kỷ niệm
Vẫn về trong giấc ngủ
Kiếm quân trường
Trơ vơ trên vách cũ
Mảnh chiến y
Xếp lại dấu đáy tim
Ai an ủi dùm ta
Cơn vận bĩ của nước nhà
Gắn bó khoảng đời là
Chịu phongả ba
     
Bến Ô giang
Ngọn sóng đùn uất hận
Ta thương anh hùng Hạng Võ
Dũng mãnh có thừa
Mà thua trí gã Trương Lương
Cảnh ngộ vấn vương
             *
Rượu cô đơn
Độc ẩm
Bản Hồ Truờng
Sông Dịch Thủy
Trách Kinh Kha bất trí
Khánh Kỵ
Yêu ly
Ôi, Hai chàng dũng sĩ
Chúng giết nhau mà để được cái gì đây
             *
Bọn chúng ta
Những áng mây
Kết tụ lại để thành mưa
Tưới cho quê hương cỏ hoa tươi thắm
Còn chút xương tàn
Nương theo gió Bay xa…
~Trung-Nhân~
        92/3
 
 
PHÚ CHÂN DUNG
 
Nhớ xưa kia,
 
Quan tước không to không nhỏ
Một thời lửa hét ra mồm
Bổng lộc chẳng ít chẳng nhiều
Cũng thuở ăn tiêu trác táng
Nhà gạch cất ba gian ngói đỏ Việt Cộng tịch thu
Bạn bè thân dăm kẻ vô tù bởi quân Cộng Sản
 
Xa nhà tỵ nạn
Xứ người mười tám năm dư
Bỏ của lấy người
Đất lạ lại nghèo xơ xác
 
Tôi thân già
Ngày hì hục đi làm tám tiếng
                               ông hóa ra thằng
Thương con thơ
Đêm thao thức chỉ ngủ vài giờ
                                      già lo cho trẻ
Câu văn minh vật chất
Đua đòi mua nhà tậu xế cho sang
Chữ tâm đạo tinh thần
Bỏ lững mua đức vay tinh là tạm
 
Quê hương ảm đạm
Đất khách thê lương
 
Thẹn với đời!
cuộc sống quá tầm thường, giá áo túi cơm,
                ba vạn sáu ngàn ngày như chớp mắt.
 
Hổ cùng ai!
Vùng vẫy thuở còn trai, nợ nướ thù nhà,
                lịch sử bốn nghìn năm cơn gió thoảng.
 
Cùng đồng bào một bọc
Chung tổ quốc ba miền
Hồn thiêng sông núi linh thiêng
Khắc khoải tâm tư đòi đoạn
 
Buồn thế sự
Viết vài câu tự thán
Đau nhân tình
Ghi đôi chữ thở than
 
Bạn bè mấy thằng trở mặt, xun xoe
                                            áo gấm về làng
Đồng chí vài ngoe phản thùng, xỉnh xẹ
                                             vinh quy bái tổ
Giận mà nói!
Cho bớt cơn phẫn nộ, bởi mình ngu nên Trung Nghĩa quyết một đường
 
Tức mà kêu!
Cho vơi nỗi bồn chồn
Chúng nó khôn lại trở cờ hai lối phất
 
Thôi thì
Chén rượu đắng, uống cho say cà gật
Tương lai hậu thế luận tội ghi công
 
Điếu thuốc cay, nhả khói nhạt khật khà
Hiện tại hà nhân thanh bần tri túc!...
~Trung-Nhân~
Xuân Quý-Dậu

<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.07.2013 12:31:56 bởi Anh Nguyên >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9