Anh Nguyên
-
Số bài
:
1744
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 21.10.2008
-
Trạng thái: offline
|
RE: Dòng thơ ngoài nước
28.05.2012 10:44:29
( permalink)
LÊ-PHỤNG-AN CÓ MỘT BÀI THƠ NHỎ ÉP GIỮA CUỐN SÁCH NÀY Năm tôi ra Sư Phạm, mới mười chín tuổi đầu. Em, học trò lớp Nhất, mới lên mười, đẹp sao! Năm tôi rời khỏi Lính tuổi sắp vào ba mươi, gặp em trên Đại Học, chào tôi, em mỉm cười… Nhớ em hồi bé bỏng. Nhớ em hơn, về sau. Tưởng em là cái bóng, tôi nhìn trước, nhìn sau… Dòng thời gian cứ chảy, khói lửa rồi cũng tàn, tôi rời trường đang dạy, đi làm kẻ đầu hàng! Năm năm về biệt phái, sáu năm làm người tù, chín năm trồng khoai sắn, mười năm sau…bao lâu? Ôi em là cái bóng trôi dài ba mươi năm! Gặp em, giờ, đất khách, nhắc ngày xưa, mênh mông… Phải chi miên man nhỉ, tôi nói với em, gì? Lẽ nào hai Thế Kỷ, lẽ nào như mây bay? Ờ thì hai Thế Kỷ! Ờ thì mây vẫn bay! Em vẫn như hồi đó, chưa một lần nắm tay… Tôi làm bài thơ nhỏ, ép giữa cuốn sách này. Thơ chứa gì, không biết, mỗi lần nhìn, mắt cay! Ba mươi năm…mau quá! Rồi ngàn năm, nhẹ nhàng! Nếu có câu vàng đá, chắc mù sương cũng tan… ~Lê-Phụng-An~ TỪ LÚC ĐƯA EM VỀ LÀ BIẾT XA NGHÌN TRÙNG Từ lúc đưa em về là biết xa nghìn trùng…Câu thơ ai nhỉ, thuộc lòng, khi không chợt nhắc, khi không lại buồn! Em về! Về với Cố Hương để anh mãi mãi tha phương xứ người…Đến đây lỡ khóc lỡ cười, lỡ Xuân xanh tiếp lỡ thời Chiến Binh! Em đi rồi, chẳng ngoái nhìn. Đưa em mấy cổng, rồi mình cũng xa. Trong anh vẫn có quê nhà, còn nguyên giọt lệ hồi sa tay thù. Nhớ hoài nhất nhật thiên thu, nhớ hoài tiếng thét vọng từ âm ty…Tự khuyên lơn: bởi hạn kỳ, chẳng chi phải oán, chẳng gì phải đau. Mà…em ơi, nói thế nào, bạn thù ai khiến đồng bào của ta? Của ta là Nước là Nhà, là Quê Hương cuối đường xa, em về…Nghìn trùng nước mắt lê thê, anh đưa tay giụi buồn tê điếng lòng…Em về, ngó hộ con sông, ngó giùm ngọn núi, cánh đồng cò bay…Núi sông ơi, những làn mây, gió đưa xuống lũng lại bay về trời. Từ lúc đưa em, về – rồi, anh như hạt bụi nửa vời nắng mưa… ~Lê-Phụng-An~ PHAN-CÁT-LINH MỘ HOANG Cánh rừng xanh buổi chiều ảm đạm ngôi mộ hoang không tên tuổi . Người nằm bên suối nước mãi một dòng xuôi đá mãi một màu xanh chung quanh óng ánh mùi thơm của lá Người nằm mộ hoang trận chiến điêu tàn Người là ai có phải là Người Việt Nam buông cả đôi tay tương lai phơi trần như thể xác đối diện mộ Người sau mùa lửa đỏ thế hệ nối tiếp bước chân trần gạch nát dấu hư hao mỏi mòn...vô cảm Cánh rừng xanh chiều hoang vắng đón Người về từ một nẻo rất xa có phải Người hay chính là Ta soi hiện thực trên vòm tóc bạc Người không tên và Người không họ được dinh dưỡng hận thù bằng đầu đạn chẻ đôi Cánh rừng đơn côi không cành hoa nở muộn không nhành dương liễu chẳng giải khăn tang bàn tay nào vuốt mắt để vì sao khuya chạm đất kinh hoàng! Chiếc lá bay thay bằng ngàn giọt lệ đưa Người đi bình an..bình an đưa căm thù lên vành khăn tang đưa tất cả vào trang sử mới . Người ơi ! Đất nước ''Hoà Bình'' tiếng súng đã ngưng... mà sao khói vẫn còn bay mà sao mắt vẫn còn cay !!! ~Phan-Cát-Linh~ Sept-25-2008 LÊ-THỊ-Ý THOÁT LY Trăng lưỡi liềm lên chiếu bến trong, Hộ phòng đêm ấy buồn vô cùng. Nỗi buồn bỏ nước mình đi trốn, Như cỏ ngâm mình trên khúc sông. Một chiếc thuyền con, đôi mái chèo, Ruộng vườn ngơ ngác cũng toan theo, Dừa kia im lá trong sương sớm, Một cánh sao trời ai đã treo. Bỏ nhánh sông tìm ra biển khơi, Mặt trời tỏa khắp một màu vui. Tương lai tươi mát trùm lên nước, Định mệnh an bài theo sóng trôi. Thuyền đã nghe ai, thuyền giạt bờ, Narathiwat, một trời thơ, Tôi như bay đến hành tinh khác, Nhắm mắt đi tìm một giấc mơ. Trong giấc mơ vàng tôi thấy chi, Sàigòn hoen lệ khóc người đi. Già run tay tiễn, cơm vài nắm, Dù biết con đi chẳng trở về. ~Lê-Thị-Ý~ XA NGƯỜI Yêu anh thuở ấy địa đàng, Tình trong cuộc chiến, muôn vàn âu lo. Mắt em lệ đã hoen mờ, Ngày xưa cô bé học trò trinh nguyên, Tóc mây dài chảy ưu phiền, Thương anh chợt biết truân chuyên phận mình. Thắp lên ngọn nến lung linh, Ta là ta vẫn nòi tình thế thôi. Lỏng vòng tay để xa người, Chia ly là để một đời còn nhau. Gọi tên anh tẩy vết đau! Quê hương bỏ lại, nỗi sầu người đi. Vẫn ta, một kẻ tình si, Vẫn ta bước hững, xuân thì lướt nhanh. Vùng trời kỷ niệm xanh xanh, Trong nhau ân ái long lanh thuở nào. Dài tay với giấc chiêm bao, Có anh và có ngọt ngào nụ hôn. Chiều nay nhuộm tím cõi hồn, Nhớ anh và nhớ đường mòn ngày xưa. Washington bỗng mây mưa, Georgetown phố vắng canh khuya xứ người. Say sưa cho bật tiếng cười, Phin cà-phê đậm cho tôi thoát hồn. Một mai buồn đã lắng buồn, Nghĩ về tri kỷ mảnh hồn lâng lâng. ~Lê-Thị-Ý~ CHUYẾN BAY CUỐI CÙNG Bật diêm đốt nến mừng tôi, Lửa hôm nay cháy quãng đời vừa qua. Rồi năm tháng lại vèo xa, Tóc mây nửa mái tuyết hoa phủ đầu. Quê hương bỏ lại từ lâu, Người ơi xin cạn chén sầu cùng ta. Chiều nay chợt thấy nhớ nhà, Vườn sau cỏ cháy, lệ sa giọt dài. Vẫn là ta rất quái thai, Vẫn là ta nhẹ gót hài tìm anh. Đường chiều mộng ước cao xanh, Thôi thì thôi cuộc hành trình dở dang. Thương anh thân phủ cờ vàng, Thương anh ngày đó nghĩa trang lạnh lùng. Thương anh, thương đến vô cùng, Nhớ ngày xưa đã ngại ngùng đan tay. Chiều thu nhè nhẹ heo may, Anh ơi lá đổ chiều nay tuyệt vời. Xin cho một phút bên người, Sông Potomac ngậm ngùi chờ đông. Ta là chi, sắc sắc không, Anh đâu phải cõi mênh mông địa đàng. Tình ta giờ đã mang mang, Nhớ đường liên tỉnh nhớ trang tình buồn. Chuyến bay một sớm tinh sương, Chuyến bay bỏ lại một phương trời sầu. Thôi đành mình đã mất nhau, Cao nguyên ngày đó, nỗi đau bây giờ. Từng đêm thắp nến làm thơ, Nhớ Nghi Xuân đã đón chờ người yêu. Thời gian như cánh gió diều, Vẫn ta đỏ mắt khóc chiều ba mươi. Tháng tư năm đó mất ngôi, Tháng tư áo lính tả tơi bên đường. Súng nào còn ấm tình thương, Cửa thành đã mở, phố phường lạnh tanh. Lẻn vào từng bóng áo xanh, Sàigòn một thoáng đã thành hỗn mang. Thương anh bộ đội bẽ bàng, Nhìn hoa đèn biết dã tràng bấy nay. Đường mòn tải đạn vào đây, Nón tai bèo, kiếp lưu đày thế thôi. Như ngôi sao lạc cuối trời, Em là em vẫn một đời chân không. ~Lê-Thị-Ý~ 1992
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.05.2012 11:01:42 bởi Anh Nguyên >
|