Anh Nguyên
-
Số bài
:
1747
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 21.10.2008
|
RE: Dòng thơ trong nước
-
27.10.2012 12:28:45
VŨ-HỮU-ĐỊNH 1942-1981 Tức Lê-Quang-Trung, sinh tại Thừa-Thiên-Huế, sống nhiều ở Tây nguyên, định cư tại Đà-Nẵng. Trước1975 làm cán bộ xây dựng nông thôn, sau 1975 làm công nhân điện lực. Một đêm trăng 1981, tại làng An-Hải, bên bờ sông Hàn, Đà-Nẵng, ông qua đời vì ngã từ trên lầu xuống, trong một cơn say cùng bạn bè. ĐÊM MƯA THIẾU RƯỢU NHỚ LÝ HẠ Lý Hạ xưa say bằng huyễn mộng ta nay say bằng rượu pha cồn cảm đau thân thế người trong sử rượu đắng cay mà sao thấy ngon Lý Hạ yêu người mà hóa quỷ ta yêu người nên nghèo rớt mồng tơi đêm mưa thiếu rượu thương người cũ ngâm vài câu Lý Hạ, rợn người thời đại thánh thần đi mất biệt còn lại bơ vơ một giống sầu rót mãi, bao nhiêu tình cũng cạn nâng ly, nhìn thấy tóc bạc mau mưa nhức, mưa như cuồng, tức thở thịt rồng đâu? nem phượng ở đâu? đũa ngọc, chén vàng đâu mất cả mắm ruốc, me chua cũng cháy hết sầu mời nhau một chén đêm huyền sử Lý Hạ đâu? - còn ta đâu? cứ tưởng nằm kề bên họ Lý gác chân nhau nói chuyện biển dâu ma quỷ sợ tâm hồn ướt rượu gối chai không mà thương nhớ nhau ~Vũ-Hữu-Định~ THỜI TIẾT cơn bão lớn về bình nguyên giục gĩa run theo cây mùa lúa rạp buồn rầu cát bụi lộn đường bay tản về đâu khung cảnh dựng mùa nguyên sơ man dã con sông nước về tràn mọi ngã thuyền bè đi, đi mất tự bao giờ những bến chiều tấp nập mộng ban sơ đã hun hút trong triều lên trắng xoá làng hôm trước bây giờ trông cũng lạ màu muôn năm đã khác lối đi rồi những cánh chim tai ách cuộc đời đã bay chập chờn rao cơn mộng dữ chiều ngấm lạnh màu hoang liêu rất cũ mây đi đâu, trời chỉ một màu tro gió vi vu ầm ỉ khúc nhạc buồn đã réo rắc sầu gian nan phủ tới người em gái của buổi nào nắng mới con đường đi em có biết đi đâu có dắt theo hình ảnh một con trâu em ngất ngưởng hát khúc tình đang lớn những quang gánh đem theo hồn của mọn con gà con, con lợn nhỏ, thằng cu bước tới quay lui chập choạng sa mù mắt có ngước tìm người trôi theo nước nẻo vô núi đường lên cao rậm rịt ngậm mà nghe con gió đẩy nhau về những lưng còng đau đớn nợ phu thê mắt ráo hoảnh sững hai bàn tay trắng người bó gối nghe phút vừa im lặng dế run theo mạch chuyển trận mưa nguồn mai mốt đi về đồng trắng phơi xương bay lên núi lũ trâu bò ngơ ngác mẹ có đứng vỗ tay cười nên nhạc hoà âm theo réo rắt trận cuồng phong cha có say sưa vững dáng trời trồng hồn lộn lạo theo xác nhà xác ruộng gió xê dịch màu tang thương đêm xuống nước đem lên con trăng đỏ lộn hồn con trăng lưỡi liềm nhạt nét chiều hôm mới thoáng hiện mà sao màu đã khác ở trên núi trên rừng đi lưu lạc thấy trăng lên con nai nhỏ vội mừng đi men về bờ suối cũ bâng khuâng đám cỏ mộng đã thơm mùi đất mới dòng suối chảy đã nghe chiều vời vợi dần lan xa hơi của chuyện đổi dời con nai buồn nhưng cũng vội tin vui cứ thoang thả, rừng hôm nay đã vậy qua trôi giạt của cuồng phong hồng thủy ruộng hôm nay đã thay lốp phù sa làng hôm nay đã thay lại nếp nhà thêm mồ mã thêm những đường mới mở con sông nọ một bên bồi bên lở lở bao nhiêu thay mất bến đò đi bồi bao nhiêu có nên ruộng đồng lì đứng mãi mãi cho lúa mùa được mọc bao nhuêu kẻ nhìn ra sông để khóc bao người vui vì thửa ruộng vừa bồi chuyện ruộng đồng cũng là chuyện buồn vui năm ba tháng cây quen màu đất mới năm ba tháng người quen đời thay đổi cỏ đã xanh trên mồ mã chưa già lũ trai làng đã thèm khát đi xa chuyện ly biệt thay chuyện mùa nước lụt chuyện cô phụ có hai hàng nước mắt gượng mà vui đưa tiễn bước người đi làng, xóm, thôn, ngày vội nối ngày trống gọi mõ, đêm sáng đèn gọi lửa từ bữa đó, trẻ không còn nhớ nữa người già quên vì không muốn đau thương mùa nước đôi khi mấp mé lên đường già thì sợ, trẻ con mừng khấp khởi mưa mãi sai mùa, gió sai chiều tới lũ chim tai ách quen lối tìm về những bóng chim mù bay dợm trong quê nhiều giấc ngủ một đêm mà bạc tóc chuyện làng xóm, chuyện tiếng cười tiếng khóc nắng sớm, mưa trưa, chiều bão không ngờ sương của mùa nguyên thủy rất đơn sơ đã có lúc mù quê nghe dễ sợ tuổi bé dại không biết mình đang thở lớn khôn ra tiếng thở cũng rụt rè bạc tóc, ngập ngừng theo nẻo hồn quê chuyện thời tiết nghe ra già trước tuổi ~Vũ-Hữu-Định~ CẤT VÓ CHẠY RONG A. Khúc hát lỡ vận Tôi đã hát khúc hát đời lỡ vận Khúc hát buồn như một khúc sông con Khúc hát cay như những lần uống rượu Khúc hát chua như một dĩa cũ mòn Khúc hát đời cha nay tới đời con Khúc hát đời mẹ già tần tảo héo hon Mười năm cha mẹ đau chân sỏi Sớm lặn truông xa, chiều lội bãi cồn Khúc hát phần cơm ba phần sắn Khúc hát mai ăn chiều nhịn nuôi con Ấu thơ ta như cánh bèo mới nở Trôi lênh đênh theo cha mẹ mỏi mòn Bây giờ ta nửa đời dở sống Sớm lăn theo cơm áo mệt nhoài Chiều chen chân mua chút phần hơi Cũng lại một đời sầu chẳng nguôi ngoai - Con yêu dấu ! hãy tìm hơi ấm mẹ Những đêm mưa nhà dột gió lò - Em yêu dấu hãy ru con bằng những Lời yêu đời mềm ngọt, thơm tho Đừng để con nghe những lời gian khổ Khúc hát hai ta đã hát một đời Em cứ hát, dẫu giọng khàn đứt cổ Cho con tròn những giấc thảnh thơi Ta đã hát khúc hát đời lỡ vận Hát âm u trong đêm tối một mình Nghe vợ trở trăn, lòng đau đứt ruột Thương em đời vội lỡ một thời xanh. B. Ngựa hí đầu non Mẹ thương con một đời lận đận Thường thở than : con số long đong Sinh nhầm tuổi ngọ, đêm vừa hết Mặt trời lên cất vó chạy rong Mới hai tháng đã biết mùi bom đạn Mẹ gánh con một đầu thúng ngủ vùi Một đầu thúng lư hương, khoai, sắn Mẹ gánh vượt đèo, vượt rú gian nan Khi hai vó con vừa đứng vững Tiếng hí đời con vừa sửa giọng người Đã theo mẹ đêm đêm qua xóm Xách đèn rao khoai sắn cầm hơi Hai vó ngựa một đời lận đận Lóc cóc khua vang khắp nẻo thị thành Cũng không mua nổi cơm và áo Những ngày đông thương đời mẹ mong manh Nhớ đêm mưa trong mái nghèo úng nước Mẹ thức cùng con giọng kể bùi ngùi - Cha con xưa cũng nhầm tuổi ngọ Đường gian nan đã chạy suốt kiếp người Bây giờ ngựa đã phi lên núi Đời buộc thêm cương chỉ một đường đi Có những buổi chiều đầu non uống rượu Nhớ mẹ, thương em, ngựa hí tiếng gì? ~Vũ-Hữu-Định~ THANH-TRAC NGUYEN-VAN 1962 Quê Nam- Định, sinh Sàigòn, giáo viên Vật lý. ĐẠI ĐẾ VÀ NHỎ PHÙ THỦY Ta Đại Đế về thăm vương quốc cũ Thăm cánh đồng xưa mây trắng lưng đồi Thuở chăn trâu chơi lội sông đánh giặc Ta đủ tài thành Đại Đế lên ngôi. Lấy tre lá dựng lâu đài tráng lệ Lấy cờ lau làm hiệu lệnh vương quyền Bao tướng lãnh,bao thần dân thần phục Trâu theo bầy theo Đại Đế uy nghiêm. Nhưng Nhỏ Phù Thủy môi hồng dễ ghét Cùng bọn nữ yêu đỏng đảnh tóc dài Thích chọi phá,thích leo trèo la hét Khiêu khích ta đạp ngã những lầu đài. Ta giận dữ đòi yêu ma quyết chiến Đại Đế ra quân đội ngũ trùng trùng Chỉ một trận giặc thù thua khiếp vía Vứt gậy chạy dài nhốn nháo bến sông. Nhỏ Phù Thủy biết quân mình sức kiệt Đem bọn yêu lẩn trốn tận rừng sâu Ta thừa thắng xua đại quân đuổi đánh Bỗng phục binh,bị đá ném lỗ đầu! Vết sẹo nhỏ hóa đôi bờ ngăn cách Chẳng nhìn ai như hận oán nghìn đời Ta lên tỉnh tháng năm dài biệt xứ Vẫn nhớ thầm một vương quốc xa xôi … Nhỏ Phù Thủy ai ngờ thành cô giáo! Mắt xinh xinh e lệ dưới mây chiều Ta Đại Đế giờ cúi hàng qui phục Khẩn xin nàng ban tặng trái tim yêu! ... ~Thanh-Trắc-Nguyễn-Văn~ (Tập thơ Hạ Nhớ – NXB Tổng hợp Đồng Nai 1999) CHỢ QUÊ "Nhất Y nhì Dược tạm được Bách Khoa …" Chợ quê trên chợ dưới thuyền Chèo em quẫy sóng chao nghiêng nắng chiều Tôi ngồi nghe gió liêu xiêu Lén nhìn cô lái ước điều bâng quơ Từ ngày con nhện lửng lơ Tôi đi chợ mãi để bơ vơ hoài! Em cười chẳng biết với ai Bỏ tôi ôm một giỏ xoài buồn hiu … Một hôm tôi quyết hỏi liều Muốn sang … phải bắc cầu kiều sao đây? Em đùa nhắn gió thách mây Trạng nguyên đỏ lá là ngày vu quy … Ai ngờ từ đấy phân ly Bảy năm biền biệt tôi đi không về Giận em ném lại câu thề: "Nếu không đỗ trạng không về chợ xưa! ..." Giảng đường sớm nắng chiều mưa Miệt mài đèn sách đợi mùa vinh quy Thế rồi phượng thắm mùa thi Thế rồi bác sĩ trường Y, như lời … Trạng nguyên lá đỏ ven đồi Tôi về hái vội bồi hồi nhớ mong Thuyền em vẫn đậu bên sông Gặp em tay níu tay bồng ... bốn con! ... Áo ai giờ nhạt màu son Thuyền xưa tách bến chỉ còn chợ quê … ~Thanh-Trắc-Nguyễn-Văn~ (Tuyển tập thơ Thơ Nhà Giáo Tp.HCM – NXB Trẻ 1997) CON ĐƯỜNG XƯA ĐI HỌC Con đường xưa đi học Nắng mượt vàng chân đê Có người em gái nhỏ Từng buổi đợi nhau về. Em một thời leo nhãn Anh một thời lội sông Một thời ôm cặp sách Hát chạy rong trên đồng. Con đường xưa đi học Đôi bướm vàng chợt bay Tóc em ngỡ là gió Áo em ngỡ là mây. Em một thời ép lá Anh một thời làm thơ Một thời nhặt phượng đỏ Tiếng ve sầu lơ ngơ. Con đường xưa đi học Hai đứa giờ hai nơi Em theo người xứ lạ Anh lưu lạc phương trời. Em quên thời áo trắng Rơi nỗi buồn đâu đây Con đường anh trở lại Thăm thẳm một màu mây. ~Thanh-Trắc-Nguyễn-Văn~ (Tập thơ Hoa Sứ Trắng – NXB Đà Nẵng 1997) TRỊNH-NGỮ-NGÔN 1951 Di cư từ Bắc vào Nam năm 1954 QUÊ HƯƠNG VÀ CHỦ NGHĨA (Gửi tuổi trẻ Việt Nam) Em hãy ngồi xuống đây Anh kể câu chuyện này Trên cánh đồng cỏ cháy, Ngậm ngùi như khói bay, Con ngựa già một đời, Chưa thấy được ngày vui, Mắt mỏi mòn trông đợi, Những mầm cỏ xanh tươi. Đã bao nhiêu năm rồi, Hướng nhìn về xa xôi, Tâm tư đau nhức nhối, Cuộc đời vẫn nổi trôi. Em nhìn về tương lai, Cố giấu tiếng thở dài, Mắt dường như ngấn lệ, Có phải vì khói cay? Em thấy đó, trên đường đi không đến, Quê hương đau, chồn cáo vẫn nghênh ngang Những con thú người nhảy múa kiêu căng Ngửa mặt hú một bài ca chủ nghiã. Ngôn ngữ văn nô, đỉnh cao trí tuệ, Chủ nghiã dạy em, thù hận hờn căm Chủ nghiã dạy em, độc ác bất nhân Chủ nghiã dạy em, lọc lừa xảo trá Chủ nghiã dạy em, dối gian trăm ngả Chủ nghiã dạy em, bội phản vong ân Chủ nghiã dạy em, giết chết lương tâm Chủ nghiã dạy em, vô thần đấu tố Chủ nghiã mù, rước voi dày mả Tổ Chủ nghiã ngu, thờ đồ tể ngoại bang Chủ nghiã bưng bô, xây dựng thiên đàng Chủ nghiã lừa em, những con bò sữa Chủ nghiã bất lương, ma cô nhà chứa Chủ nghiã tú bà, dụ dỗ thơ ngây Chủ nghiã cò mồi, vơ vét luôn tay Chủ nghiã cai thầu, bán buôn Tổ-Quốc Chủ nghiã lưỡi câu, móc mồi dân tộc Chủ nghiã bịp lừa, bánh vẽ tự do Chủ nghiã cá ươn, tư tưởng vong nô Chủ nghiã chết đi, Quê Hương vẫn sống Ai nhân danh hạnh phúc Thứ hạnh phúc ngục tù Ai nhân danh dân chủ Thứ dân chủ si ngu Ai nhân danh chân lý Thứ chân lý đui mù Bao nhiêu năm, ai nhân danh chủ nghiã, Tự-Do xích xiềng, Dân-Chủ dối gian Mác-Lênin, đâu phải người Việt Nam! Sự thật đó có làm em đau nhói ? Vẫn chập chờn lượn bay bầy quạ đói Chồn cáo kia có rình rập trước sau Ngẩng mặt cao và đừng sợ đớn đau Đứng lên em bằng tâm hồn biển động. Em đứng lên như đại dương dậy sóng Tiếng sét thần tuổi trẻ nổ ầm vang Những tượng hình, chủ nghiã, phải tiêu tan Cây Dân-Chủ bừng lên ngàn sức sống, Em bây giờ khôn lớn Mắt rực lửa yêu thương, Biết đâu là sự thật Em tìm thấy con đường. Tự-Do sẽ nở hoa Trên quê hương khốn khó Anh như con ngựa già Vẫn cúi đầu kiên nhẫn Đốt những đám cỏ khô Dọn đường cho em đi làm lịch sử. ~Trịnh-Ngữ-Ngôn~ SÁO GIÀ VÀ MÙA ĐÔNG Một buổi sáng mùa thu Trời lãng đãng sương mù Sáo con buồn ngơ ngác Nhìn sáo già xác xơ. Mùa đông sắp trở về Sáo già lòng tái tê Mồi ngon tìm không thấy Mùa đông dài lê thê. Cỏ rơm giờ nặng trĩu Cánh mỏi trước gió cuồng Sáo già buồn biết mấy Rưng rưng nhìn sáo con. Đời con rồi lận đận Núi rừng con lớn khôn Bạo tàn dương vuốt nhọn Cạm bẫy nơi ruộng đồng. Loài người gian ác lắm Con chớ thích mồi ngon Lưới kia chờ ụp xuống Đường sinh cơ không còn. Đời ta nhiều vất vả Bao phen thoát gông cùm Đôi cánh giờ tơi tả Nuôi cho con lớn khôn, Giờ mùa đông đã về Nhìn con lạnh cóng da Mỏ non vụt chiêm chiếp Biết tìm mồi đâu ra?! Thôi ráng ngủ đi con Mai ta kiếm mồi ngon Như con hằng mơ ước Khi mùa đông không còn. Con hãy tập kiên nhẫn Chớ réo hò véo von Khi loài người nhìn thấy Đường sinh cơ không tròn. Một mình con rong ruổi Khi già ta chết đi Mong con đừng đắm đuối Giữa cõi đời sân si. Ta vẫn nuôi mộng ước Đời con sẽ tự do Nhìn trời vang tiếng hót Không như ta ngày xưa. ~Trịnh-Ngữ-Ngôn~ NHƯ CÂY THÁNH GIÁ Anh lặng đứng với đôi mắt rực niềm tin Nhìn cây Thánh Giá bằng trái tim bé nhỏ Có nghĩa gì đâu cuộc đời như mây gió Có nghĩa gì đâu những khốn khó đợi chờ, Các em hãy nhìn xem, Bạo lực vênh vang quyền thế, Đày đọa nhau: Nhân danh tình nhân loại! Khinh miệt nhau: Nêu cao lòng nhân ái! Con người đã mất mầu xanh trong ánh mắt Con người đã quên đi hai tiếng thương yêu, Trái tim hôm nay lạnh lùng như sắt thép Trong hạnh phúc đã có mầm bất hạnh. Con người đã giết nhau bằng nụ cười rất khẽ Con người đã hại nhau bằng mắt nhìn rất nhẹ, Bởi vì, trong nụ cười có dấu gươm dao Trong mắt nhìn có cả một trời thù hận. Các em hãy nhìn xem, Mặt phải là yêu thương Mặt trái là tị hiềm ghen ghét Ngôn ngữ giống như một tên hề láo khoét. Thương yêu phải là mầu xanh lúc ban dầu Thương yêu phải là mầu hồng khi chờ đợi Nhưng thảm cảnh của con người Chứa đựng trong ngôn từ gian dối. Ngôn ngữ của tình yêu là im lặng Ngôn ngữ của tình yêu là ánh mắt bao dung Là hy sinh, là tha thứ vô bờ Tình yêu phải được dinh dưỡng Bằng ngọn lửa nhiệt tình chân thật. Các em hãy thắp lên ngọn nến yêu thương Niềm tin của các em sẽ sáng ngời Trên môi luôn nở nụ cười hạnh phúc, Mặc gió lớn cuồng phong Mặc bóng tối vây phủ hãi hùng, Với đôi tay bé nhỏ Với tâm hồn mênh mông Bằng ánh mắt, một ngôn ngữ của linh hồn, Các em sẽ chắn cuồng phong, đuổi xua bóng tối. Đã lâu rồi trên con đường nghẽn lối, xa xăm Anh ra đi với mắt nhìn sâu thẳm Anh trở về với những hạt bụi u sầu Những cuộc vui chơi có nghiã lý gì đâu Trong ly rượu ngọt luôn ẩn tiềm cặn đắng! Tự bản chất, tình yêu là ánh sáng Tự bản chất, tình yêu là bóng mát hương nồng Thượng Đế luôn độ lượng khoan dung, Tại sao con người với nhau không khoan dung độ lượng!? Các em có thấy không Cây Thánh Giá trổ bông Dưới nắng hồng thiêu đốt Trên chông gai mênh mông Thánh Giá không hận thù Thánh Giá là yêu thưong Thánh Giá là ánh sáng Thánh Giá ngào ngạt hương. ~Trịnh- Ngữ-Ngôn~ Sg TRÊN CÁNH ĐỒNG CỎ CHÁY Tuổi trẻ sẽ vươn lên, Như bình minh rạng rỡ. Em ơi, ngồi xuống đây Nghe chuyện xót xa này Chuyện thế hệ cha mẹ, các chị, các anh Những con bò già hôm nay gặm cỏ cháy Tìm cho em dòng sữa ngọt ngào. Cha mẹ, các chị các anh đã xót đau Bao nhiêu năm chăm bón Bao nhiêu năm nghẹn ngào Trên môi em nở thêm đoá hoa sầu héo hắt, Các anh các chị biết nói làm sao!? Anh muốn gieo trong mắt em màu xanh lúa mạ Chị muốn cấy trong tim em mầm hạt yêu thương Cha muốn tóc em xanh như lá thắm trên rừng Mẹ muốn hồn em ôm ấp cả Thái-bình-dương, Nhưng hôm nay anh chị buồn rưng rưng Còn lại gì sau những lần vấp ngã! Em hãy nhìn – Mẹ hiền xơ xác quá! Giọng Cha già, ôi buồn bã làm sao!? Cánh đồng xanh tươi tựa một giấc chiêm bao Những con bò sữa, bò già hôm nay gặm cỏ cháy Này em, các chị các anh tủi hờn biết mấy! Này em, Thế hệ cha mẹ các chị các anh Để lại cho em một gia tài khốn khó Con đường em đi chông gai nhiều quá độ Xin em đừng oán ghét, rủa nguyền Hãy xót thương cho các chị các anh. Tư tưởng mượn vay, lừa dối, Tuổi trẻ nghẽn lối, ngậm ngùi Những con bò già ngẩn đứng trông xuôi Mơ ước đến một cánh đồng xanh cỏ. Anh biết em có nhiều nỗi buồn không nhỏ Nhưng trước em, Cha mẹ, các chị các anh đã nhói đau Trái tim rướm máu Mắt dại u sầu, Bên dưới hun hút hố sâu Gốc cây, con chồn ẩn náu Bụi rậm, lũ cáo chực chầu Em thấy chăng, trán cha hằn khổ đau Trên miệng mẹ tiếng thở dài thảm não Môi chị, mắt anh giờ đây buồn khô héo Nhìn Quê Hương mà đau xót vô vàn. Tuổi trẻ các em, Những cánh chim nhìn xa, mơ ước Những tâm hồn ngập nắng yêu thương Không sợ gian nan, bạo lực – Lên đường! Phần cha mẹ, các chị, các anh Vẫn băng rừng vượt núi Tìm những ngọn cỏ xanh Làm dòng sữa ngọt ngào nuôi em sống. Em cứ vui cứ cười, Còn những khổ đau, cay đắng một đời, Để dành phần các anh các chị. Xin mầm hạt yêu thương trong tim em hé nhụy Tâm hồn em bát ngát Thái-bình-dương Và tóc em xanh như lá thắm trên rừng Trong mắt biếc thương yêu còn mãi mãi Để anh chị nhìn em, mừng biết mấy! Với niềm tin tràn dâng Với hy vọng ấp ủ tận đáy lòng Các chị, các anh biết em sẽ làm lên lịch sử, Để cánh đồng cỏ cháy phục sinh Vầng trán mẹ cha không còn dấu vết ưu phiền Đôi môi chị thêm duyên, Và mắt anh cười vỡ tan màu u tối. Rồi đây những bước chân tuổi trẻ của em Sẽ đi trên cánh đồng cỏ Quê Hương Nơi có những con bò già cười ra nước mắt Vì cánh đồng cỏ cháy đã phục sinh. ~Trịnh-Ngữ-Ngôn~ Sg NHỔ CỎ ĐI EM Các em của anh của chị, Sao hôm nay các em ngồi tư lự Mắt thơ ngây thấp thoáng vết đau buồn Nhổ cỏ đi em, Nhổ cho sạch để cây lúa cụm mì lên tươi tốt Lấy tuổi xanh làm phân bón vun trồng Ngại ngần chi nắng hạ với mùa đông Manh áo mỏng đầu trần em dấn bước. Các em của anh của chị, Em hãy trông, Cha già mím môi vung cao cuốc Chém những nhát oan hờn Bổ những phát đau thương Đất nẻ ra dưới những nhát cuốc đoạn trường Nơi mặt cha nhỏ ròng ròng uẩn ức Mồ hôi chảy hay lệ già nhẫn nhục?! Nhổ cỏ đi em, Nhổ cho sạch để ngày mai bắp khoai nuôi ta sống. Em hãy trông, Giữa cánh đồng nắng chói chan hừng hực Mẹ khom lưng như tù phạm lưu đày Chiếc cuốc cùn mẹ vẫn xới mãi không ngừng tay Áo rách lưng, nắng nhảy múa trên da gầy. Các em của anh của chị, Nhổ cỏ đi em, mau lên chứ, Sợ chi cỏ tranh sắc, cỏ gấu gai Máu có chảy đất càng thêm tươi tốt Cụm mì sẽ to, bông lúa thêm nặng hạt Vườn bắp luống khoai sẽ xanh rờn bát ngát. Các em của anh của chị, Luống khoai luống bắp anh chị đã vun đầy Gắng nhổ đi em, Để ngày mai cỏ sẽ mọc lên nhiều Tuổi xanh em vuột mất khỏi tầm tay Tuổi xanh sao héo úa, Như những trái cây non chín gượng ép sai mùa Những cây trái non có vết bầm chim quạ mổ Vết bầm đau thương Vết bầm hoạn nạn In hằn trong tim em thơ ngây bé nhỏ. Các em của anh của chị Nhổ cỏ đi em, Sao hôm nay các em ngồi ủ rũ Sao hôm nay mắt em hừng hực lửa Lửa yêu thương hay đấy lửa căm hờn Tuổi xanh em đã sớm biết buồn hơn Buồn như chùm cỏ gấu Buồn như mắt mẹ hôm nay Buồn như tóc cha bạc trắng mây bay Buồn như môi chị nhạt phai xuân sắc. Nhổ cỏ đi em, Sao em đứng nhìn anh nhìn chị Cái nhìn xoáy óc Cái nhìn lạnh buốt xương da Lạnh như hồn chị, hồn anh hôm nay băng giá. Em chưa hiểu thân phận của những kẻ lưu đày Những con cừu lạc đàn giữa một bầy chó sói, Chó sói ngông cuồng và mê muội, Nhưng chúng có đủ uy lực và có thừa móng vuốt Xé tan, nuốt chửng những con cừu vô tình đi lạc. Thôi, nhổ cỏ đi em Mai sau này lớn lên em sẽ biết Biết lòng cha, lòng mẹ Biết hồn chị, hồn anh Biết khoan dung độ lượng với vết bầm chim quạ mổ. Các chị các anh muốn em luôn ghi nhớ, Lo vun trồng cây thương yêu nơi tim em bé nhỏ Lo cho đời em, đời mẹ đời cha Anh chị muốn với trái tim hồng em yêu thương tất cả, Kể cả những người xa lạ anh em ta Anh chị muốn trong mắt em chan chứa thứ tha, Bầy quạ mổ, trái xanh em chín gượng. Thôi, nhổ cỏ đi em Em nhổ mau không cha già đứng ngóng Chiếc cuốc cùn mẹ vẫn xới mãi không ngừng tay Em ngước trông, Mẹ vẫn khom lưng như tù phạm lưu đày Nắng nhảy múa trên da gầy, tội mẹ!. ~Trịnh-Ngữ-Ngôn~ Sg XIN CHÀO ANH EM TA Một lần về Sàigòn Trong lòng lại héo hon Đứng nhìn bao phố xá Như kẻ mất linh hồn, Trường xưa không ghé lại Bạn cũ chẳng đến thăm Những khuôn mặt xa lạ Ngun ngút những hờn căm, Một cụ già chống gậy Hai mắt mở đăm đăm Thiên đường nay đã thấy! Cụ mãi nhìn xa xăm, Những em thơ vô tội Thơ thẩn bên lề đường Tuổi xanh giờ đốt cháy Tuổi già buồn đau thương, Bên con đường chợ cũ Mấy chị bán hàng rong Mắt võ vàng không ngủ Thân phận chị long đong, Một mình buồn ủ rũ Thương nhớ chồng tù xa Chị ngồi cho con bú Giọt lệ rưng rưng nhòa. Thức dậy anh em ơi Tuổi trẻ ngủ lâu rồi Biết bao người ngóng đợi Trong nỗi đau đầy vơi, Thức dậy anh em ơi Gian dối đã bao đời Tự Do, mồi bánh vẽ Dân Chủ, trên đầu môi. Thức dậy anh em ơi Chúng ta lên đường thôi Quê Hương, buồm căng gió Xuống thuyền, ta ra khơi, Bạn bè còn thao thức Giữ cho nhau vườn hoa Thương yêu ngày thơ dại Xin chào anh em ta. ~Trịnh-Ngữ-Ngôn~ Sg VÍ DỤ TA YÊU NHAU Này em ạ, tháng ngày hờ hững quá Ta yêu nhau nhưng mắt vẫn vô tình Trái tim hồng đỏ lửa cháy lung linh Ngàn rung động ẩn chìm trong mắt biếc Ngày tháng qua môi hồng em có biết Hoa yêu thương e ấp những hương nồng Đường em đi sương khói tỏa mênh mông Màu áo đỏ hoa vàng tươi rực rỡ. Ta nhìn nhau sao mắt còn bỡ ngỡ Những âm thanh ẩn náu dưới bờ môi Đường Duy Tân bóng mát rợp lưng trời Mưa tháng sáu dập dềnh bong bóng nước Đường tình yêu dấu chân mình nhẹ bước Ví dụ rằng như ta đã yêu nhau Giã từ đi một dĩ vãng u sầu Mưa tháng bảy bắc cầu ta gặp gỡ. Đường nhà em có hoa vàng nhung nhớ Em biết chăng mây gió ngủ im lìm Không gian chừng mở rộng tiếng đàn êm Em có hát một bài ca thần thánh. Thương yêu đó nụ hồng sương lấp lánh Vườn hoa chiều thoáng hiện dáng ngọc lan Đường em đi hoa cúc nở hanh vàng Bước rất nhẹ êm như con mèo nhỏ. Bước rất nhẹ như lòng mình bỏ ngõ Tình yêu kia bỗng run sợ không ngờ Trong những ngày yêu mến buổi ban sơ Vùng đất lạ ươm trồng cây hạnh phúc Ta thương em bằng trái tim chân thật Em thương ta như những đoá hoa vàng Giữa trời khuya hương ngát tỏa mênh mang Trong tâm thức hoa thương yêu bừng sáng. Vui lên em cuộc đời đâu buồn chán Ví dụ rằng như ta đã yêu nhau Ngại ngùng chi trời tháng bảy mưa ngâu Hoa hạnh phúc cõi vô thường thơm ngát. Nếu một mai mình về trong ao ước Gót chân trần, cát biển trắng lòng nhau Vườn nhà em hoa cúc chẳng khoe màu Nhưng còn lại hương ngọc lan ngây ngất. ~Trịnh-Ngữ-Ngôn~
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.04.2013 10:53:13 bởi Anh Nguyên >
|