Dòng thơ trong nước
HOÀNG PHỦ NGỌC TƯỜNG CHIÊU XUÂN Chìều Xuân màu nắng như mơ Mặt trời lắng đục giăng mờ núi non Thu đi, tiếng nhạn hãy còn Mà trên ghềnh đá đã mòn dấu chân Em từ trở bến thanh xuân Hồn ta đã trải một phần phụ nhau Em về xứ bạn đã lâu Vầng trăng cố cựu bên lầu vắng không Ai sang nhắn hộ hoa hồng Ngoài kia lúa đã ngậm đòng thanh xuân Xin em khoác áo tứ thân Cho dài tiếng hát cho bồng tóc mây Chiều xuân như tỉnh như say Nhớ em uống cả bóng cây ngô đồng. ~Hoàng-Phủ-Ngọc-Tường~ MỘT CHÚT SƯƠNG MÙ TRÊN BÀN TAY Bỏ quên đôi cánh trên trời Em về mặt đất làm loài phù du Tưởng cho ta cả thiên thu Hoá ra một chút sương mù trên tay Người đi ta ở phương này Phố cao trời rộng nhớ ngày lang thang Sáng trưng mấy dặm hoa vàng Ngẩn ngơ màu áo nữ hoàng ngày xưa Hương thông nồng ấm sau mưa Tìm đâu mùi tóc ngày chưa biết người Em nay mãi tận bên trời Sao ta nghe vọng tiếng cười trong cây Người còn giấu bóng quanh đây Cỏ ven hồ giấu gót giày đi qua Giấu vai sau ngực thiên nga Màu môi thắm giấu trong hoa anh đào Ngậm ngùi ta hỏi non cao - Trần gian ơi, về phương nào hoa bay? Cho ta tìm lại một ngày Một bông hồng nở trên tay một người Em dù khát vọng khôn nguôi Dấu ta thôi cũng mây trôi tuyệt mù Nửa chừng ngoảnh lại thiên thu Người phù du ta phù du với người ~Hoàng-Phủ-Ngọc-Tường~ MỘT NGÀY BỖNG NHỚ MỘT NGÀY Em xõa tóc chờ mong Thuở lên đồi hái trái Từ đó giữa đời anh Có mùi hoa cỏ dại Hái cành hoa thạch thảo Của những ngày thu xưa Còn chút gì giữ lại Của cơn gió đầu mùa Nơi ấy hoa chạc chìu Nở trên đồi bom lửa Từ một lần thương yêu Trắng ngần trong nỗi nhớ Chiều năm nọ anh đi Chào em trên đồi gió Người về đôi môi đỏ Bài hát xa muôn trùng Nhiều lần anh hỏi Dạ Em có được vui lòng Bên đời anh rất nhỏ Giữa cuộc đời riêng chung Nhiều khi anh chợt nghe Dù không còn trẻ mãi Một nỗi lòng say mê Của tình yêu thơ dại Hỡi mùi tóc chiêm bao Ta nhớ người như thế Hỡi ngọn đồi trăng sao Ta xa người đến thế Còn đấy không, vầng tóc xanh bối rối Dấu môi nào cắn trái trên đồi kia Mà anh nghe xôn xao chiều gió nổi Hương của loài hoa núi ấy bay về. ~Hoàng-Phủ-Ngọc-Tường~ Tháng 9/1975 TA LẠI HÁT NHƯ THỜI TRAI TRẺ Năm xưa thời tuổi trẻ ngang tàng Ta hát vang bài tình ca trong gió Gửi trời đất giữ riêng ta nỗi nhớ Ta khắc tên em trên gốc cây thông Rồi ta đi mê mải phong trần Qua tháng năm mịt mờ đạn khói Giấc ngủ rừng nơi đầu sông cuối núi Lại hiện về gương mặt đẹp như hoa Lại hiện về những núi non xa Trái táo hồng in dấu môi để lại Mái tóc bồng của một thời con gái Gió thổi tung trong màu nắng thông vàng Mới thôi mà, dòng sông thời gian Đưa ta về giữa hai bờ lau trắng Một mình ta với mùa thu im lặng Ta lang thang tìm lại gốc thông già Có ngờ đâu, rừng vẫn giữ giùm ta Nét tên em dưới mũi dao ngày nọ Và những gì em cho ta năm tháng cũ Chìm trong cây thành một vết thương sâu Gió cuồng lên hoang dại thuở ban đầu Ta lại hát như thời trai trẻ Bài tình ca qua một đời dâu bể Bay tìm em không biết tận phương nào. ~Hoàng-Phủ-Ngọc-Tường~ TÔI ĐI TRÊN NHỮNG CON ĐƯỜNG RỪNG CŨ Ai hành quân qua đây? Đất vẫn in mòn lối cũ Ai dừng chân nơi đây Đá vẫn nguyên hình bếp lửa Đồng chí nào chia tay nơi đây? Ngã ba rừng hoang lá đầy Ôi những con đường chỉ một lần qua Hai mươi năm biết ai còn nhớ Nhưng từ đó cây hoang rừng già Thương mãi đàn con gian khổ Đất nhớ chân người thiết tha Mẹ Trường Sơn tóc mây bạc phơ Chiều khói xanh mưa nguồn chớp bể Hai mươi năm dài trên trán mẹ Những con đường rừng vẽ nét ưu tư Ôi những con đường không tên Dưới ngàn cây im lặng Vẫn nối dài đất nước hai miền Vẫn âm thầm đưa máu về tim Tôi đi trên những con đường ấy Mang Việt Nam trong linh hồn Cuộc hành trình hai mươi năm chân chưa hề mỏi Nên tôi theo đường rừng mê mải vượt Trường Sơn Hôm nay trên đường đánh Mỹ Tôi dừng chân mắc võng qua đêm Nghe suối khuya động tiếng thì thầm Đang cùng tôi có mặt đêm nay Quên một ngày đường dài dốc đổ Trong giấc mơ thơm mùi cỏ lá Ai người xưa một lần qua đây Đang cùng tôi có mặt đêm nay Người trước qua đây hành quân giết giặc Người sau qua đây thấy dấu ông cha Trên vết chân người nhọc nhằn gian khổ Loài lan rừng mùa xuân nở hoa. ~Hoàng-Phủ-Ngọc-Tường~ NÓI VỚI BÓNG MÌNH IN TRÊN VÁCH Tôi ơi! đã đến lúc nghĩ về món quà tặng sau cùng dành cho anh Không phải là lời nguyện cầu về mùa thu Anh biết đấy, thời gian với anh lúc đó đã cùng tận Hoa cũng không nghĩa lý gì Anh biết đấy, cuối cùng chỉ còn cỏ mọc lên quanh anh Món quà tặng sau cùng đời dành cho anh Là nắm đất ủ hơi bàn tay bạn bè sẽ gửi theo anh. Tôi ơi! Tôi biết anh vẫn còn đủ thời giờ dành cho những cuộc phiêu lưu Dành cho quyền bính và tham vọng Chính vì thế anh cần nghỉ ngay từ bây giờ Về món quà tặng kia Ôi, cuộc sống đáng quý biết bao nhiêu! Bởi vì không ai có quyền Ngoài anh ra Để khẳng định về ý nghĩa món quà tặng kia Rằng đó là nỗi tiếc thương một người bỗng dưng vắng mặt Hay chỉ là công việc hững hờ của người phu mộ Để chôn đi một kẻ đã ra đi Đã chết hẳn trong những tim người khác. Tôi ơi! Cuộc sống đáng quý nhưng thật không dễ dàng Và người ta sống vui tính nhưng cũng rất nghiêm nghị ~Hoàng-Phủ-Ngọc-Tường~
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.11.2014 09:32:53 bởi Anh Nguyên >
HOÀNG PHỦ NGỌC PHAN HUẾ TÊN CỦA NỖI NHỚ Người hỏi rằng xứ Huế bây giờ Tôi biết làm sao quên được Giòng sông ấy như ngọc tan thành nước Vẫn tháng năm lưu luyến đôi bờ Đêm thì thầm chờ hoài thôn Vỹ Những mảnh hồn sao rơi ngẩn ngơ Người hỏi rằng xứ Huế bây giờ Tôi biết làm sao nói được Đỉnh núi ấy từ muôn thuở trước Vẫn cô đơn chờ mảnh trăng gầy Mùa sim chín trên đồi bát ngát Vẫn thèm ăn một chút trái hoang sơ Người hỏi rằng xứ Huế bây giờ Còn chờ ai trong cơn bơ vơ Chiều Nam Giao nhớ người Bến Ngự Thương ai một đời lỡ hẹn trong mơ Người hỏi rằng xứ Huế bây giờ Chiếc nón ấy có còn duyên dáng Tà áo ấy đi qua cầu trắng Gió xuân thì còn nhớ tóc mây Sầu khơi đọng nhớ làn mắt ướt Mưa kinh kỳ nhớ ai đêm nay Nhiều khi gót mỏi đường đất lạ Tôi muốn về thăm Huế một ngày Muốn bỏ lại đằng sau tất cả Về ngủ trên đồi với cỏ may Người hỏi rằng xứ Huế bây giờ Tôi biết thưa làm sao đây Từng phen gió thổi vào cung lạnh Vách ghế thềm hoa cỏ mọc đầy. ~Hoàng-Phủ-Ngọc-Phan~ MỘT THOÁNG BỒ CÔNG ANH Khi tình yêu chớm nở Tôi hái tặng em đoá hoa này Tặng em một niềm vui màu trắng Xôn xao trên đầu ngón tay. Em cầm đoá hoa đưa lên môi Những ngón xinh xinh bối rối bồi hồi Hoa run rẩy chạm vào hơi thở Và chạm vào nụ hôn đầu đời Chiều bát ngát chợt tràn dâng màu tím Bỗng cơn gió từ đâu thổi đến Hoa vô tình theo gió bay đi Niềm vui cũng ngẩn ngơ tan biến Trên bàn tay em nhìn lại chẳng còn gì. Khi tình yêu rạn vỡ Tôi cũng tặng em đoá hoa này Tặng em lời biệt ly màu trắng Trong hoàng hôn lạnh hơi may. Hoa cũng đã bay theo gió Gió đưa hoa vào cõi nhớ Chỉ còn nỗi buồn trong tay. Có gì đâu, chỉ là thoáng kỷ niệm Của tình yêu thưở tóc tơ xanh Rất dễ nhớ, dễ quên và dễ mất Như tôi và em Và loài hoa mang tên bồ công anh. ~Hoàng-Phủ-Ngọc-Phan~ NỖI BUỒN CỦA LÁ Khi xa nhau lần đầu Anh biết yêu là khổ Anh thầm gọi tên em Ở bên này nỗi nhớ Bây giờ trời mùa thu Đang nhuộm từng chiếc lá Có phải em bên ấy Cũng buồn như mùa thu Và buồn như chiếc lá Thu vàng và lá vàng Ru hoài người biệt ly Vào cảnh sầu miên man Chúng mình là chiếc lá Bị mùa thu đánh rơi Vào tháng ngày buồn bã Hai đầu quá xa xôi ~Hoàng-Phủ-Ngọc-Phan~ NHỮNG GIỌT NƯỚC MẮT MÀU TÍM Mùa hạ đến bên song cửa Đánh rơi từng cánh phượng hồng Mây trắng đi vào xa thẳm Tháng năm về trời đất mêng mông. Thôi em giã từ tuổi mười lăm Giã từ hoa và bướm trên đồng Mai em không còn lên đồi cỏ biếc Sẽ thiếu một người hát trong đám đông. Mai em đi qua tuổi mười lăm Âm thầm như phượng rơi qua song Ôi phượng vĩ loài hoa thầm lặng Sao để rơi hoài những nỗi bâng khuâng Khi em không còn tuổi mười lăm Tóc sẽ chảy qua vai thành giòng suối Áo trắng sẽ theo em vào tuổi Tóc sẽ bay và áo sẽ bay. Đêm nay chia tay tuổi mười lăm Chợt thấy xôn xao, bỡ ngỡ trong lòng Giọt nước mắt rơi vào trang vở học Bỗng biến thành màu tím long lanh. Ôi những giọt nước mắt màu tím Lần đầu rơi xuống tháng năm xanh… ~Hoàng-Phủ-Ngọc-Phan~
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.11.2014 09:30:03 bởi Anh Nguyên >
HOÀNG CẦM HẬN NAM QUAN Một đêm giăng mờ lạnh lẽo. Tiếng tiêu nào trên ngàn xa văng vẳng trong sương. Trên một khu rừng gần Ải Nam Quan, chi chít cây cối, có một bóng đen vạch cây, rẽ lá tìm đường. Gần chỗ ấy, Nguyễn Phi Khanh bị giam trong một cái cũi lớn. Lúc đó đã nửa đêm. Bốn bề tịch mịch. Duy có tiếng tiêu vẫn réo rắt, não nùng. Thỉnh thoảng có tiếng mõ cầm canh xa xa. Hồi lâu, Phi Khanh hơi cử động và ngồi dậy.
Phi Khanh: Đây biên giới hai nước thù đẫm máu; Đây Nam Quan… con mắt khép tình thâm Lối qua lại của một loài cuồng khấu Là Nam Quan… chua xót bóng nghìn năm. Đây Nam Quan, bốn bề sương lạnh lẽo, Hồn thuở xưa lay động bóng tinh kỳ Ai đi sứ nơi quê người lẽo đẽo Cỏ hoa rừng dâng lệ khóc phân ly?! Đây Nam Quan, những u hồn thấp thoáng Đứng đầu non, trông rõi bóng quê hương Đây Nam Quan, anh hùng xưa lảng vảng Trỏ sang Tàu, vẽ máu trên đường gươm. Đây Nam Quan, nơi tướng quân họ Lý Đuổi quân thù để cứu lấy dân sinh Lại phóng xá cho giống người tiểu kỷ Rút binh về, múa tít lưỡi gươm linh Đây Nam Quan, quân Nguyên rời biển máu Thoát rừng xương, tơi tả kéo nhau về Say chiến công, tướng nhà Trần lảo đảo Nắng chiều hôm rung động ánh gươm thề. Màu thời gian phất phơ làn khói biếc Bóng người xưa lồng lộng tít trời xanh Đến bây giờ Thăng Long nằm đợi chết Đau lòng ta tiếng gọi dưới trăng thanh Nước phá, nhà tan, muôn dân u uất! Biết bao giờ lau sạch máu trên đầu? Mấy cha con như thần vụt tắt, Đường xa xôi, huyết lệ chảy về đâu? (Nguyễn Trãi đi đến, nép vào một bụi cây, lắng nghe) Trãi: Góc trời Nam, ánh sao thần vụt tắt, Thành Thăng Long nghi ngút chuyện thương đau Phụ thân ôi! Chiến bào đầy nước mắt, Biết bao giờ lau sạch máu trên đầu?! Phi Khanh: Ai? Trãi: Thưa phụ thân, con, đây Nguyễn Trãi! Phi Khanh: Kìa, đêm khuya sao lại đến tìm cha? Trãi: Đêm giá lạnh, quân canh vì trễ nải Con băng rừng, tìm nẻo đến thăm cha. Phi Khanh: Đây là chốn ải địa đầu nước Việt Khắc trong lòng ghi nhớ hận Nam Quan Bao năm trời nằm sương và gối tuyết Cha hằng mong thiên hạ được bình an Bên đất khách khi đến giờ nhắm mắt Cha sẽ cầu con trả được thù chung Ngày mai đây, tấm thân tàn sẽ mất Nhưng linh hồn bay lại với non sông Con về đi! Cha yên tâm chịu khổ! Con về đi! Đúc thép chống giang san Cha tin chắc đường gươm nơi đất Tổ Sẽ có ngày sáng chói những vinh quang Con về đi! Trãi: Thưa cha đau đớn lắm, Nỗi chia lìa tê buốt bóng trăng xa Như thân con có quản gì bụi lấm Xin theo hầu thân phụ đến Trung Hoa, Để cùng cha, một mai cùng biết chết, Cùng hai anh chia xẻ nỗi đau buồn. Phi Khanh: A! Nguyễn Trãi! Hãy dẹp tình thảm thiết Trông đằng sau: xương máu ngập giang sơn Cha sinh con, nghĩa là gây sức mạnh Cha nuôi con, là hy vọng về sau Đến ngày nay, giữa đường cha đứt gánh Thì con ôi! Tung kiếm cho quên sầu! Con về đi! Cha vui lòng vĩnh biệt Con về đi! Rửa nhục cho non sông Con phải nhớ: con là dòng tuấn kiệt, Trong người con cuồn cuộn máu anh hùng Trãi: Nhưng bên trời, cha cùng anh tắm máu Con lòng nào yên sống giữa quê hương Ôi! Ðại Việt! vào tay loài thảo khấu, Khói nghìn năm thoi thóp trên sa trường Khắp non sông vừa tàn cơn ác mộng Tình yên vui, trăm họ nén đau thương Ai đồng chí trong đám người ham sống Trên kinh thành lơ lửng một thanh gươm! Kìa nghìn dặm trên đường về thui thủi Lưới quân Minh căng đợi khách giang hồ Một mãnh hổ chống sao đàn chó sói Thân tan tành bêu máu chợ Kinh Đô Con xin cha, cho con theo bóng áo, Cùng ôm nhau, cùng chết dưới gươm thù Không tận trung, thôi đành con tận hiếu, Kiếp này mong khỏi thẹn với nghìn thu Phi Khanh: Không thể được! Định sang Tàu chết nhục Làm con ma uất hận giữa quê người! Con hèn quá, con làm cha tủi cực, Thôi! Mong gì báo đáp một ngày mai! Giống Đại Việt không bao giờ hèn yếu, Tự nghìn xưa ngẩng mặt lên trời cao Ôi! Kiêu hãnh là những trang niên thiếu Tự nghìn xưa không nhụt chí anh hào! Gái cùng trai trên non sông gấm vóc Đã thêu bằng huyết lệ, bằng gươm đao Những trang sử đẹp như vàng với ngọc Bóng muôn đời không thẹn với trăng sao! Con là trai mà không bằng nhi nữ Cha sinh con hổ thẹn với trời xanh Mong chết uổng chỉ là người úy tử Sống bẽ bàng thêm tủi mặt tài danh. Người trượng phu nên tìm đường mà chết Chết làm sao vang động khắp nghìn phương Chết làm sao cho kẻ thù tiêu diệt! Chết làm sao mà vạn thuở nhớ thương! Kìa cái chết bậc anh thư ngày trước Muôn nghìn năm quốc sử ngát trầm hương Con hãy trả xong thù nhà nợ nước, Muốn theo cha thì chết trên sa trường! Trãi:
(mơ màng nhìn về phía xa) Ôi! Bóng quê hương ngả nắng chiều Những mùa thu cũ gợi thương yêu Mái tranh xơ xác, thềm giăng lạnh Sân mốc, vườn hoang, gió tịch liêu Tre xanh san sát chuyện gươm đao Đứng rũ tà huy nhuốm máu đào Thép rỉ buồn tênh lời sắt đá, Gươm cùn tựa nguyệt giấc chiêm bao Chí khí phai dần trên kỷ niệm Như đường tơ nhạt nếp thời gian Bao giờ dứt lệ quên đau khổ Tung kiếm nghìn thu quét bạo tàn. Phi Khanh: Con yêu quý! Chớ xuôi lòng mềm yếu Gác tình riêng, vỗ cánh trở về Nam! Con về đi! Tận trung là tận hiếu Đem gươm mài bóng nguyệt dưới khăn tang Nếu trời muốn cho nước ta tiêu diệt Thì lưới thù sẽ úp xuống đầu xanh Không bao giờ! Không bao giờ con chết Về ngay đi rồi chí toại công thành! Nghĩ đến cha một phương trời ảm đạm Thì nghiến răng vung kiếm quét quân thù Trãi con ơi! Tương lai đầy ánh sáng Cha đứng đây trông suốt được nghìn thu. Trãi:
(quỳ lạy) Cha nói đến tương lai đầy ánh sáng Khiến lòng con bừng tỉnh một cơn mê Quỳ lạy cha, cha lên đường ảm đạm Rời Nam Quan, theo gió, con bay về. Phi Khanh: Ôi! Sung sướng, trời sao chưa nỡ tắt Về ngay đi! Ghi nhớ hận Nam Quan Bên Kim Lăng, cho đến ngày nhắm mắt Cha nguyện cầu con lấy lại giang san. Trãi: Hận Nam Quan, biết bao giờ phai nhạt, Biết bao giờ cạn lệ khóc cha già Lúc vĩnh biệt thật trăm nghìn chua xót! Phi Khanh: Kìa con trông: nắng hé chân trời xa. Trãi: Chân trời xa! Phi Khanh: Về ngay đi Nguyễn Trãi Nâng gươm thề, đem quốc sử mà soi. Trãi: Đã đến giờ con lìa xa quan ải, Kể từ nay Nam Bắc cách đôi nơi. Phi Khanh: Đêm sắp cạn, về ngay đi Nguyễn Trãi, Nhớ Nam Quan là vết máu trên đầu. Trãi: Đêm Nam Quan là con dao hai lưỡi, Trích lòng con thành một vết thương sâu Trông phía Bắc thì xót thương dòng máu Ngó về Nam thì tan tác gia hương Càng thảm khốc, càng bền gan chiến đấu Bụi hồng bay, quay tít một thanh gươm Giống nòi ấy, nghe lời oanh liệt cũ Sẽ vùng lên như trận gió điên cuồng! Hỡi quân Minh! Sao không nhìn lịch sử Mà vội vàng ngạo nghễ xuống Nam phương? Hãy chờ đấy mà nếm mùi thất bại, Tàn ác đi rồi trả nợ về sau! Hãy chờ đấy, trông sao thần sáng chói, Trong trần ai, ai dễ biết ai đâu! Một ngày mai con tung gươm cất cánh Trời quê hương rực lửa những đêm thiêng Cha phù hộ cho con tròn sứ mệnh Bại hay thành là theo lệnh Hoàng Thiên Một ngày mai, khi Trãi này khởi nghĩa, Kéo cờ lên, phấp phới linh hồn cha Gạt nước mắt, con nguyện cầu cùng thiên địa, Một ngày mai, con lấy lại sơn hà. Phi Khanh: Máu anh hùng! Trôi đi mà rửa nhục, Kìa con trông: nắng nhuộm chân trời xa. Trãi: Con xin về, mài gươm chờ báo phục. Phi Khanh: Cha mỉm cười nhắm mắt bên Trung Hoa. Trãi: Tình phụ tử chia lìa, ai nín khóc Bóng đêm tàn cay đắng tấm lòng con! Trời thẳm xa, đoạt mất quyền họa phúc. Phi Khanh: Kìa con trông: nắng xõa trên đầu non Trãi: Trên ngọn núi, nắng phơi màu hy vọng Con biết rồi, bóng dáng của nghìn xưa Con hiểu rồi, linh hồn cha cao rộng Sẽ bay về theo lớp gió mây đưa Tiếng chim ca vang lừng, sao mãnh liệt! Gió bình minh phơi phới tuổi thanh xuân (lùi dần vào các khóm cây) Kính chúc cha lên đường sang cõi chết, Vui từ nay cho đến lúc ly trần. (Tiếng tiêu vẫn mơ màng, gió sớm nổi lên, Phi Khanh quắc mắt nhìn theo con) ~Hoàng-Cầm~
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: