Anh Nguyên
-
Số bài
:
1747
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 21.10.2008
|
RE: Dòng thơ miền bắc
-
11.12.2011 05:46:57
ĐỖ-HŨU CHIỀU VIỆT BẮC Nắng xuống phương nào người thấy không? Mà đây chiều tím rụng song song. Vàng tuôn mấy lối ngàn thu muộn. Ai nhuộm hoàng hôn kín mắt trông. Khói thuốc lên mờ xanh bóng ai. Phương xa trời xuống ngút sông dài. Đường kia có phải sầu chưa đọng. Trở bước hoa lau trắng ngập đồi. Con đường đất đỏ mờ sau bảng. Thung lũng vàng tơ nắng trở chiều. Núi biếc chập chùng vây ải lạnh. Dặm về lá đổ phấn tàn xưa. Rừng núi âm u chiều Việt Bắc. Chừng ngày lạc buớc ai ngồi than. Buồn xưa chừ đọng ngàn lau sách. Chốn cũ ngồi nghe gió dặm trường. ~Đỗ-Hữu~ BÙI-MINH-QUỐC BÀI THƠ VỀ HẠNH PHÚC (Cảm niệm người bạn đời là nữ sĩ Dương thị Xuân- Quý hy sinh tại Duy-Xuyên năm 1969 lúc mới 28 tuổi) Thôi em nằm lại, Với đất lành Duy Xuyên Trên mồ em có mùa xuân ở mãi, Trời chiến trường vẫn một sắc xanh nguyên. Trời chiến trường không một phút bình yên. Súng nổ gấp. Anh lên đường đánh giặc. Lấy nỗi đau vô cùng làm sức mạnh vô biên, Bước truy kích đạp trăm rào gai sắc. Ôi mũi lê này hôm nay sao sáng quắc Anh mất em như mất nửa cuộc đời. Nỗi đau anh không thể nói bằng lời. Một ngọn lửa thâm trầm âm ỉ cháy Những viên đạn quân thù bắn em, trong lòng anh sâu xoáy Bên những vết đạn xưa chúng giết bao người. Anh bàng hoàng như ngỡ trái tim rơi, Như bỗng tắt vầng mặt trời hạnh phúc. Nhưng em ạ, giây phút này chính lúc. Anh thấy lòng anh tỉnh táo lạ thường. Nhắm thẳng quân thù, mắt không giọt lệ vương. Anh nổ súng. ~Bùi-Minh-Quốc~ NGUYỄN-ĐỨC-MẬU 1948 Quê Nam-Ninh, Nam-Hà, thơ, tiểu thuyết, truyện ngắn. TRƯỜNG CA SƯ ĐOÀN Kính tặng Sư đoàn 312- Sư đoàn Anh hùng CHƯƠNG MỘT KHÚC TÂM TÌNH Bài hát đầu tiên tôi hát ở Sư đoàn Mây trôi trắng khoảng trời Tây Bắc Các anh tôi thuở mũ nan, súng kíp Có bao người tôi chưa được tìm thăm Nếu tất cả trở về đông đủ Sư đoàn tôi sẽ thành mấy Sư đoàn...? Có những anh hùng lưu lạc tuổi tên Cón hững chiến công nằm ngoài trang sử Tôi biết mình đứng ở phía sau Có cái chết các anh che chở Thế hệ chúng tôi rừng xanh, lính trẻ Tuổi chúng tôi bằng tuổi Sư đoàn Mặc áo màu xanh Đứng trong quân ngũ Sau con đường Tây Bắc đến Trường Sơn Những đêm Hơi núi dăng triền đá Chiếc võng xa nhà treo ở rừng hoang Hai đầu dây cây Bắc, cây Nam Chiếc võng hóa mảnh trăng nằm giữa Đất nước tôi chia làm hai nửa Trận bom rung vọng suốt hai đầu Trong cuộc chiến tranh này Triệu chiếc võng rừng sâu Làm triệu cây cầu Nói liền vết cắt Da thịt người vá lành da thịt đất Trong nỗi đau của đất có con người... Tôi nghĩ đến cuộc hành quân vào Nam, ra Bắc Sư đoàn tôi trải những mùa ciến dịch Dấu chân đi đủ khép một vòng trời Tên tuổi chúng tôi rải rác khắp rừng cây Rải rác dòng tên nơi đèo cao, vực thẳm Tên tuổi chúng tôi trụi trần như quả đạn Tên tuổi chúng tôi lỗ chỗ vết đạn bay trên nền đỏ lá cờ Người hy sinh và người còn sống Cùng đứng trong đội ngũ Sư đoàn Những đêm Mùi cỏ nồng bị đốt thổi lang thang Rừng trút lá Gió vặn mình Vật vã Ai đang thức, đang mơ, đang ngủ... Tôi muốn nằm trò chuyện với rừng cây Câu thơ tôi ghi vội tháng ngày Nơi mảnh đất sự sống kề cái chết Thơ chưa thể nói lời dịu ngọt Con đường rừng trăm hốc đạn nhìn tôi Ngày tháng đi qua, ân tình không cạn Tôi xâu vào chuỗi hạt đầy vơi Chuỗi ngọc nằm trên tay tôi, tay bạn Nếu tung lên thành sao sáng ngang trời... Thơ nhắc gì cùng bạn, cùng tôi Cảm xúc từ trái tim Tư tưởng sáng trong đầu Khi chúng ta soi vào trang giấy Một khoảng vắng mỏng manh Tâm tìn ta nhắn giử Một ngọn đèn mê mải Thức qua đêm nối với mặt trời... Mỗi câu thơ như sợi tơ dài Rút ra từ tháng ngày bom đạn Có khi là lời ca trên môi bạn Có thể là ngọn lửa ở tay tôi Tôi yêu những câu thơ mặc áo lính sờn vao Những câu thơ nằm chién hào đợi giặc Những câu thơ trộn mồ hôi, bùn đất Những câu thơ từ thực chất cuộc đời Như lá không cần trang điểm Chùm quả chín rung rinh chùm ánh sáng Sức xanh tươi không kể chi mùa Đêm mênh mông trang giấy chẳng bến bờ Tôi sẽ lạc giữa ngôn từ sáo rỗng Nếu không có con đường vào mặt trận Con đường rừng sột soạt mảnh lân tinh Dưới vực sâu đêm dày vốc được Đốt dép lên soi rõ bước chân mình... CHƯƠNG HAI MẶT TRẬN MIỀN TÂY ........................ .......................... CHƯƠNG BA QUẢNG TRỊ NĂM 1972 I. DỌC MIỀN GIÓ CÁT Đánh trận bốn năm dòng Quân chưa kịp bổ sung Người chưa ngày nghỉ phép Vừa áo xanh rừng Lào Đã bạc màu gió cát Một Sư đoàn chủ lực Giữa hai chiều chiến tranh Núi cao rồi biển xanh Chiếc là và hạt cát Gió Lào xô táp mặt Cát phủ đầy hai vai Khôgn có mũ: đội trời Không dép giày: chân đất Ba lô chưa kịp phát Gói võng làm ba lô Quân phục còn trong kho Chưa lành ta mặc rách Súng đạn chưa kịp phát Cứ đi rồi sẽ lo Thuốc men chưa kịp phát Cơn ốm chẳng nằm co Không có nỗi đợi chờ Như dòng sông phẳng lặng Bàn chân không đến chậm Cả Sư đoàn hành quân Qua đèo Ngang, đèo Ngang Cháy nỗi niềm thương nước Qua Đồng, Vinh Linh Hố bom đào nhức mắt Phải đi nhanh, đi nhanh Kịp thời cơ đánh giặc Sông miền Trung đầy nước Đường miểnTung đầy người Biển miền Trung đầy trời Trời cao đầy tiếng hát Hành quân về phương Nam, Xe vận tải nối hàng Đuổi theo bàn chân đất Nghìn chiếc mũ - khoảng trời Đuổi theo bàn chân đất Quân phục mới màu xanh Đuổi theo màu áo bạc Nóng lòng viên thuốc sốt Đuổi theo cơn sốt rừng Câu thơ nơi chiến trường Bàn chân dồn cảm xúc Sư đoàn hành quân gấp Bước ngày chen bước đêm Lá thư không dán tem Nhờ giao liên chuyển hộ Hòm thư của Sư đoàn Giờ đổi thay con số Tranh thư nhòa nắng gió Anh đã vào miền trong Quân số chờ bổ sung Đứng ngồi trên xe tải Những tân binh trẻ măng Đồng bằng chen bóng núi Dọc con đường đỏ bụi Hành quân và nhận quân Giày dép gặp bàn chân Gạo đã tìm cơn đói Đạnn đã nén đầy băng Sư đoàn thêm lính mới Ùn ùn xe vận tải Làm kho lương, kho người Quảng Trị nhấp nhô đồi Đã hiện ra trước mắt... Câu hỏi xoáy giữa trời gió cát: Con sông có cầu sao không người qua? Đoàn quân đi quành phía núi Trường Sơn Để bàn chân vấp vào giới tuyến Đất đai mang vết chém ngang người Bàn chân vấp vào nỗi đau chia cắt Ta gọi tên Tố quốc Nước mắt dường chia hai Ta gọi tên Quảng Trị Gió cát tràn ngang môi Đây Quảng trị lần đầu ta gặp Bom B.52 cắt dọc đội hình Đất mọc nhiều cành gai, co tranh Ngọn gió đi qua xạc xào tiếng nói... Ngọn gió hoang vu Lia mình trên cỏ rối Ngọn gió lang thang Ném cát ngang trời Có lúc gió đổi màu: gió xám Thổi phừng ohừng quan bãi cháy, vành đai Đây Quảng trị lần đầu ta gặp Lớp rào gai xé vao áo rách Lớp rào gai chăng vào mắt ta nhìn Sao dây thép mọc loài gai độc Dây thép xù lông nhím màu đen? những xóm mạc thành khu chiến lược Những ruộng vườn cỏ dại xoá dòng tên... Ta bước đi trên đất Dưới cỏ non cóm mìn Ta dẫm chân trong nước Thuốc độc xót bàn chân Khoảng trời cao ta nhìn Sắt thép rời đầy mắt Trông vời ra biển xanh Đen ngòm tàu chiến giặc Vẫn trời đất, vẫn biển Nhưng đất hoá chiến trường Trời dăng triệu trái bom Biển giập giờn pháo kích Cái mảnh đất nối liền Nam -Bắc Thành đất đai hai miền ngăn cách Trái bom kia Không phải của hai miền Rào thép gai Không phải của hai miền Những bao cát ni–lông Những hầm ngầm đúc sẵn Không phải của hai miền Những chiếc mũ đội đầu quân xâm lược Những đôi giày viễn chinh ung nhọt phơi bày Như dị dạng hiện hình trên mặt đất Chúng sinh ra không phải ở nơi này... II. SÔNG THẠCH HÃN Xin bạn cùng tôi đi dọc sông Thạch Hãn Con sông nóng như luồng xích đạo Qua nghìn lần pháo kích bom rơi Có con sông nào trên đất Việt Nam tôi Nhiều thương tích chiến tranh đến thế Hẳn mai sau các nhà khảo cổ Sẽ gặp dưới lòng đất sâu dấu vết bây giờ Mảnh sắt, mảnh gang lẫn cùng sỏi đá Vỏ đạn đồng có giống mũi tên xưa...? Những người lính Sư đoàn năm 72 Ai đã một lần vượt sông Thạch Hãn Quãng rộng không đò Đoạn xiết chẳng phao bơi Hai bàn tay giơ lên như kéo sập vòm trời Sư đoàn trưởng quẳng gậy đi và nói: “Đừng đợi chờ vô ích, phải bơi qua...’’ Tuổi năm mươi cắt ngang luồng nước xiết Không thể bám vào bọt bèo, củi mục Giữa sức người, sức nước giằng co Đôi bờ bên cách xa biền biệt Vành trăng mỏng manh đâu phải con thuyền Trận đánh đợi ở bên kia triền cát Ông là con thuyền rẽ nước cập bờ đêm Lính bộ binh vượt sông, vải nhựa gói dây mìn bộc phá Con nước xoáy, sông đỏ ngầu đạn nổ Chớp lửa loé ngang mặt nước, mặt người Nhưng giọng nói bồng bềnh sóng vỗ: -Bom toạ độ! - Cậu bám vào vai tớ - khẩu súng mày ở đâu? - Nước cuốn rồi... Sóng oà theo hòng nuốt lấy lời... Khi các trung đoàn vượt sông sang bờ cát Vâng trăng liềm cũng lặn xuống lòng đêm Mặt trời mở ra tờ lịch đỏ Những dải cát đêm qua chập chờn giấc ngủ Sáng nay nhấp nhô bóng súng, bóng người Sông chảy qua Cổ Thành, điểm tựa Chảy qua bao kỷ niệm vơi đầy Áo ta còn thấm ướt nước sông đây Dọc triền sông súng nổ đêm ngày Một Sư đoàn giấu mình dưới cát Những lớp tuổi áo xanh, áo bạc Sông đôi bờ gió nóng thổi sang nhau Rồi mùa mưa mở đường vận chuyển Những bao bì gạo đạn bập bềnh trôi Người đón hàng chặn dòng nước lũ Hạt gạo nuôi quân nhờ sông chuyển hộ Ăn bát cơm sóng vỗ rát lòng Viên đạn bắn thù nhờ sông chuyển hộ Trận đánh dồn sức lực dòng sông Chiếc xuồng đuôi tôm cập vào bãi cát Đón tử sĩ, thương binh về hậu cứ Mặt trận ta nằm sát triền sông Và đêm đêm bí mật Chiếc xuồng đuôi tôm rẽ nước âm thầm... Người đã khuất có nghe dòng sông hát Sông đưa người tới khoảng đất cỏ xanh Người bị thương có nghe sông hát Sông cho người gương mặt bình minh Bãi cát trắng ngổn ngang vỏ đạn Như bãi biển lô xô vỏ hến, vỏ hà Nhặt vỏ đạn mang về Sau trận đánh ta còn nghe tiếng nổ Khẩu đại liên trăm lần khạc lửa Đồng đội ta nhúng nước sông này Nòng thép bỏng xèo xèo bốc khói Súng cùng người khép tiếp vòng vây Cơn khát ta tìm đên nước sông này Người lính trườn qua cỏ gai, hốc đạn Làn môi khô áp xuống mặt sông đầy Lồng ngực trẻ tràn trề Thạch Hãn Những trận đánh áo xanh đất lấm Vết thương ta rửa nước song này Sông gột sạch đất bùn, thuốc đạn Nước trong lành ta vốc đầy tay Dạy ta lối đánh thù gan góc Đây địa hình trơ trọi dọc triền sông Người lính sống cùng cây xương rồng Hoa cứ nở lúc ròng ròng nhựa xót... III. PHÒNG NGỰ MÙA MƯA Trời thấp xuống vỡ ra từng mảng nước Vẫn mùa mưa miền gió cát kéo dài Trông phía làng bồng bềnh nước trắng Trông phía rừng mưa khuất màu cây Nhìn mặt sông đầy suối lũ Nhìn lên trời xám ngắt màu mây Tiểu đoàn pháo nặng nề vượt dốc Cỏ tranh, phên nứa lót đường Bánh xe quay trọn vòng chiến dịch Đất phóng lên đường đạn cầu vồng Bộ binh, dàn quân dọc dải đồi, đồng nước Giao thông hoà vùng nọ nối vùng kia Công sự hàm kèo nổi chìm mặt đất Đất rỗng ra như ổ mối khổng lồ Địa dư ấy ầm ầm bom giội Khoảng trời ấy đầm đìa máu xối Tích Tường, Như Lệ, Động Tiên Đồi Pháo, đồi Tăng, đồi Tròn, đồi Khói Đã làm nên tuyến phòng ngự Sư đoàn Những nhánh đường chăng dọc, chăng ngang Đường công binh Dấu cuốc, choong mở vội Đường vận tải kín dấu chân lầy lội Dấu chân bấm sâu Vai bạn nặng hàng Đường trinh sát hiện ra khi mắt nhìn chân bước Dấu chân lẫn vào bụi gai, cỏ cây Con đường qua chốt giặc ken dày Có một cuộc chuyển quân lặng lẽ Lơ lửng lưng trời Đèn dù tắt, loé Đêm đì đùng pháo giặc nổ cầm canh Súng, xẻng, bi đông không phát ra tiếng động Họ bước đi cây cỏ giấu hình Tôi chưa kể hết về chiến công Những trận đánh thiếu người, thiếu đạn Xác giặc đã chất đầy cao điểm Hai ngày qua Họ lấy một chọi mười... Họ trở về khẩu súng không còn đạn Tiếng nổ dành cho trận đánh ngày qua Khẩu súng nằm câm lặng trên tay Như ước muốn trả thù cần đạn bắn Quần áo rách, bàn chân tê dại Họ bước đi, chốt giặc ken dày Trận đánh ngày mai tôi còn gặp họ Trên dải đồi cao phái ruộng lầy? Cây tự nhiên mờ nhạt hình cây Vòm lá xanh đổi màu lá trắng Giặc ném hoả mù, bóm khói Mặt đất nhập nhoà khi xám, khi đen Ngọn đồi thiếp trong sắc màu dối trá Mặt kẻ thù tưởng như khôgn có Chúng lẫn vào cây, vào đất đánh lửa Đôi mắt người trinh sát cháy trong mưa Chiếc lô-cốt hiện hình lô-cốt Đôi mắt người trinh sát Lăn trên rào gai, họng súng thù Vệt thép và bóng đen đi qua màu mắt Trước ngọn lửa sáng trong, trung thực Kẻ thù gian manh không thể trá hình Cơn lốc xoay tròn quanh điểm lửa Xơ xác cỏ tranh muốn bứt khỏi triền đồi Chiếc lá bứt khỏi cây Cơn lốc từ chiếc máy bay cánh quạt Thuốc độc rời mờ mặt đất Người lính đeo mặt nạ, khí tài Súng cầm tay Khăn mặt ướt vắt vai Ngực căng hơi thở gấp Ngày ở đây như thế quen rồi Một vuông đất chân co, chân duỗi Thiếu cơm ăn, thiếu cả khí trời Thuốc độc phả vào hơi thở, thịt da Đất khắc khoải Con người cần phải sống Bàn tay lính còn nợ nần khẩu súng Súng không rời cánh tay Cuộc đời ta còn mắc nợ đất này Hỡi cơn gió điên cuồng cứ thổi... Ngọn đồi Khói ngày đêm âm ỉ khói Đất đùn lên loài nấm độc dị kỳ Đồi Pháo, một ngày hai mươi trận bom Cây trút lá, cỏ thay màu áo Đồi tăng còn phơi xác xe tăng Bàn chân đất đuổi theo vòng xích Sỏi đá đồi này bay sang đồi khác Tiếng nổ muốn đào mặt đất vơi đi Tuyến phòng ngư Sư đoàn mùa mưa Mỗi ngọn đồi mọc lên cột mốc Hãy ghi dấu tháng ngày khốc liệt Người lính đánh thù khi đạn một lần Phải đâu họ đói cơm đôi bữa Phải đâu một ngày mùa mưa tầm tã Mấy năm ròng mưa xối quãng đời trai Mưa vẫn rời khắp đồng nước, dải đồi Trời Quảng Trị ùn ùn mây xám Nơi họ sống đang xảy ra trận đánh Ì ầm cơn mưa cùng tiếng nổ dội về Chân dung những người giữ đất gan lỳ Tôi muốn giữ nguyên màu bút đất Kìa bên hố bom sâu, căn hầm sập Họ đang ngồi đợi giặc Khẩu súng bất thần rung trên bàn tay CHƯƠNG BỐN CÁNH RỪNG VÀO THÀNH PHỐ I. NGÀY 30 THÁNG 4 Áo còn vương bụi đỏ Trường Sơn Sư đoàn vào thành phố Giữa chói ngợp bao màu sắc lạ Mũ lá sen xanh một khoảng rừng Vào thành phố: những người thắng trận Một mảng trời bén lửa sau lưng Khuôn mặt đường xa Chưa xoá dấu nhọc nhằn Ngày 30 tháng 4 Sáng chúng tôi dồn đạn vào nòng Chiều xanh trời ngẩng mặt đón trời xanh Hoà bình và chiến tranh Cách nhau bằng nấc đạn Súng đã khoá an toàn Sân bay giặc bùng lên luồng khói xám Ngày thành phố trằn vai cơn bão lớn Ngày pháo hoa đan kín vòm trời Ngày đạn bắn chuyển rung mặt đất Ngày súng đạn trên tay thảnh thơi Từ cánh hoa đào tới cánh hoa mai Hai miền đất vẹn tròn sum họp Đàn bầu hãy rung lên trong suốt Câu nhớ, câu thương, câu đợi, cầu chờ Giọt buồn tan ra Giọt vui lắng lại Dây đàn chăng vào trời cao bao la Cho âm thanh sao rơi mặt đất Triệu người nghe Khúc hát bây giờ Này rừng xanh màu áo chiến khu Này quần đảo chuỗi cườm xinh biển cả Vòm trời rộng bay nhiều mây trắng xoá Những đàn chim không biết tự đâu về Trăm giọng hót ngày hoà bình vui lạ Có phải chim từ nơi súng nổ bay ra Tôi cứ nghĩ đàn chim ở tay người cầm súng Trải tin vui suốt dải đất hai miền Trăng trên trời rơi xuống buổi đoàn viên Rơi xuống mái nhà chống Nam, vợ Bắc Đây mặt đất mùa hè thay áo khoác Pháo hoa bay lên nước mắt, nụ cười Tiếng trống vỗ như mở đầu, kết thúc Hoà bình về Cuộc chiến tranh qua Hoà bình về trên mái tóc người cha Và tiếng khóc oa oa thơ bé Người lửa cháy suốt thời trai trẻ Kẻ chào đời tiếng súng đã lặng câm Hai lứa tuổi cách nhau một nhịp cầu Một cuộc hành quân nắng dãi mưa dầm... Sư đoàn tôi vừa đi qua chiến tranh Hoà bình đến trên bàn tay lắp đạn Hái một trái sầu riêng đang độ chín Cây sum sê dâng hết ngọt ngào Chiến tranh có từ hồi gieo hạt Ngày hoà bình Trái chín nặng vòm cao Vai áo anh còn vết máu bạn bè Vai áo tôi khét nồng thuốc đạn Xin đặt vòng hoa: thắp nén hương tưởng niệm Có khoảng trời xanh dưới đất nâu Môt vuông đất: kẻ nằm, người đứng Nhưng hoà bình từ nay về ta Đôi giày dã chiến, đôi dép cao su Chúng tôi đi Bước đồng bằng, bước biển Bước núi đồi Bước biên giới rừng xanh Không đếm hết dấu chân dừng lại dọc đường Thành dòng chữ gọi người đang sống Chúng tôi đi tời ngày toàn thắng Cánh tay người lính Đã mọc thành cờ Trời xanh sáng ngời Gương mặt tự do Ngày 30 tháng 4 Tôi cùng anh chung phút giờ hồi tưởng Mua bao thuốc Ru-bi mời bè bạn Võng đung đưa Nhà gác sáng đèn Hạnh phúc lớn lao của đời người lính Sau tháng năm xa phố, ở rừng II. HÀNH QUÂN THẦN TỐC Ồ mới hôm qua, xa lắm đâu Chật đường xe tải nối đuôi nhau Đội hình chủ lực hành quân gấp Đi dọc Trường Sơn xanh chất ngất Đường xóc đèo cao, núi lắc lư Lính ngồi xe tải ngỡ như mơ Sài Gòn phía trước đang gần lại Khắp ngả rừng sâu đã đỏ cờ Giờ nghỉ ven đường bếp nhóm vội Nấu chưa chín, lệnh hành quân Bê nồi cơm sống lên xe tải Không cần đãu bát, chẳng cần mâm Đường dài xe chạy, người ăn bốc Một miếng cơm nhai có bụi lầm Nước chưa kịp nấu bi đông cạn Ngầm rộng, xe qua chậm đội hình Múc nước sông cùng nhau uống tạm Mũ cối chuyền tay tôi với anh Những chàng lính xế trong buống lái Suốt tuần ngồi ghế rã rời chân Đường dài mắt xóc tung đồi núi Mặt như lửa bén, ngực phanh trần Ca-bin nào khác lò nung gạch Bụi lùa, da thịt mốc mùi xăng Xa qua vực thẳm, xe bò dốc Cùng chặng Trường Sơn ít đoạn đường Ngỡ như lạc tới hành tinh khác Trường Sơn sức gió nối nhau về Âm âm sắt thép rung trời đất Một luồng gió lớn thổi say mê Rừng già dày lá, thêm rừng áo Cơn gió xoay vòng quay bánh xe Gió lùa đêm rộng sao trôi dạt Gió thổi qua ngày lấp tiếng ve Núi bớt chênh vênh rừng mở cửa Đường mở thanh thanh đón gió về Bụi nhuộm rừng cây, màu áo lính Đỏ vào mái tóc, đỏ bàn tay Lợn kêu sặc sụa không thành tiếng Khẩu pháo trùm thâm lớp bạt dáy Con đường chợt hoá thành sông rộng Ngỡ dải Ngân Hà rơi xuống đây Không gian màu đỏ, mây thôi trắng Xe chạy mờ trong làn bụi bay Hôm qua uống nước dòng sông Bạc Rừng khộp khô cong ngọn gió Lào Nay đã gặp sông ba tắm mát Tây Nguyên thế núi chắn trời cao Ô vừa chợp mắt: màn đêm khép Bồng bềnh giấc ngủ lẫn trời sao Cánh rừng dòng suối trôi đi mất Thức giấc, bình min mộc lúc nào Đây cuộc hành quân hùng vĩ nhất Đi phương Bắc tới phương Nam Bánh xe lăn suốt hai vùng đất Một dải Trường Sơn gió thổi tràn Bánh xe lăn suốt vòng đêm rộng Sức người chuyển núi vượt thời gian Đội ngũ đập dồn vào trận lớn Sài Gòn xanh áo lá Trường Sơn. III. TRẬN CUỐI CÙNG Đêm qua chúng ta chợp mắt dọc đường Đêm nay chúng ta dan quân trên đất Hòm đạn ngả xuống vai người bốc vác Xe pháo ì ầm Xẻng cuốc thức thâu đêm Cần ăng-ten lẫn vào cây cỏ Máy bộ đàm phát sóng truyền tin Trung đoàn bộ binh chia ra các hướng Tiều đoàn tăng mai phục im lìm Hàng vạn quân trên bàn cờ chờ lệnh Bầu trời nóng lòng đợi pháo hiệu bay lên Sư đoàn dàn quân phía bắc Sài Gòn Những cuộc đời áp ngực vào thành phố Những vùng quê cuốn gió vào thành phố Đêm ướt nhoà màu áo mong manh Đồng đội ơi! Có biết Ngày mai hoà bình Khẩu súng ngày mai làm cây đàn gõ nhịp Một vòm trời nghiêng xuống cơm mơ.... Chúng ta nằm bên thơ dại cỏ xanh Hố bom sâu Đất nặng nề hơi thở Bây giờ đang vào hạ Có vườn cây quả chín đợi tay người Đồng đội chưa một lần hái quả Vườn cây đưa hương gợi bóng má tảo tần Nagy mai, ngày mai con về gặp má Cả cây vườn, cả mùa hạ má chờ con Tiếng pháo nổ Vườn bay đầy lá đỏ Đêm nay Con mắt đăm đăm thức cùng thành phố Khoảng sáng nhói lòng qua lớp lớp rào gai Hoà bình như mặt trời Phải sáng mai anh mới nhìn rõ được Hoà bình đến trên bước chân xung kích Trên ngọn cờ, nấc đạn ở tay anh Vẫn là đêm Khối bộc phá chưa bùng lên tiếng nổ Dây cháy chậm im lìm chưa bén lửa Cái kíp nụ xoè chưa loé màu xanh Lính xung kích chưa lao qua cửa mở Lính bộ binh chưa bật khỏi đội hình Súng nhỏ, súng to chưa bay ra chùm lửa Thanh phố cách xa ba mươi năm thương nhớ Nhìn rõ ngọn đèn Chưa rõ má và em Ngực áo cứ phật phồng sỏi đá Nằm bên súng đợi giờ súng nổ Gặp ngọn đèn đỏ mắt thâu đêm Thế hệ tôi góp mặt ở Sư đoàn Người lính Chiếc ba lô hai mươi cân nặng Một khẩu súng vài trăm viên đạn Bàn chân xuống biển, lên rừng Đêm nay trận đánh cuối cùng Những Sư đoàn dồn quân vào thành phố Tôi hát về gương mặt bạn bè tôi Tình yêu cháy lên từ mảnh đất khô cằn Thế hệ chúng tôi nối hàng nơi mặt trận Tuổi hai mươi, ba mươi cắt ngang vết đạn Cuộc chia tay không hẹn ngày về Có những kẻ đầu hang hèn nhát Họ bắn vào danh dự của mình Bằng khẩu súng thấm máu người đã khuất Chúng tôi đi: con đường không thể khác Qua chiến tranh giành lấy hoà bình Được cầm súng vì linh thiêng Đất Nước Xin ước mong tuổi trẻ có hai lần. Lớp cha anh góp mặt ở Sư đpàn Những người lính tuổi quân nhiều nhất Từng đứng gác mưa rừng Việt Bắc Từng xa nhà nhớ mẹ, thương em Từng bịt lỗ châu mai, chèn bánh pháo Người hy sinh thắp lửa soi đường Người sống còn cùng lớp trẻ ra đi Tư lệnh Sư đoàn Đánh giặc chin năm ngắn ngủi máy dòng thư Một buổi sớm mẹ già bưng mặt khóc Người vợ nói - Anh về Hai chữ “anh về’’ dài như chín năm xa Bây giờ mới nói thành câu được Tôi đã thấy có lần ông khóc Khi lặng nhìn cáng tử sĩ đi qua Một trận đánh hụt hai mươi tay súng Giọt nước mắt của người năm mươi tuổi Chẳng xuôi chiều như nước chảy vô tư trong ông có hai cuộc đời ghép lại Là chiến binh và vị tướng cầm quân Đi qua ông ngày đánh trận Điện Biên Những vết thương còn để dấu quanh người Đi qua ông cánh rừng Lào heo hút Một mùa mưa Quảng Trị bom vùi Đi qua tuổi năm mươi Hai chặng đường kháng chiến Ai hay sợi tóc bạc bao giờ...? Đêm nay người chiến sĩ năm xưa Thanh sư trưởng chỉ huy trận đánh Ông hạ lệnh pháo binh trút đạn Tiếng nổ vang rền đáp lại lời ông Ông hạ lệnh bộ binh qua cửa mở Một vạn quân đánh trận hiệp đồng. Cửa hàng rào thứ nhất nổ tung Anh - người mở hàng rào thứ nhất Hàng rào thứ nhất Trận đánh cuối cùng Lửa bộc phá trùm bóng người xung kích Đồng đội thọc sâu vào hang ổ giặc Cuộc đời anh nâng bước bao người Thuở anh khóc trào đời Núm rau đầu tiên anh gửi đất Tiếng bộc phá đêm nay như lời vĩnh biệt Câu hát cuối cùng Xin đất nhận cho anh Cái khoảng cách hoà bình và chiến tranh Anh đo bằng tuổi trẻ Hoà bình đang trànvào thành phố Chiến tranh nơi cửa mở anh nằm Mở đầu cho những đêm hội hoa đăng Các cỡ đạn gầm vang các ngả Đạn bảy nhăm ly từ tiểu đoàn tăng Đạn một trăm ba mươi ly từ trung đoàn pháo Súng nhỏ, súng to cánh bộ bình minh Chúng ta làm trận bão Cho đêm dai sống lại bình minh Bàn tay tôi và anh Chúng ta cùng lắp đạn Cầm trên tay cả mùa màng vàng óng Sức sông Hồng, sông Mã chảy vào đây Đất nước nghèo cực nhọc quang năm Đồng bằng phì nhiêu dồn cho cỡ đạn Những nhà máy dồn cho cỡ đạn Máu, mồ hôi dồn cho cỡ đạn Ôi tháng Tư vòm đêm chuyển động Sao trên trời, sao dưới đất tìm nhau Giờ phút ấy đất trời thắp sáng Giờ phút ấy con người thắp sáng Lửa bay lên, gío nóng chạy trên đầu Đây tiếng nổ cho đất đai đã mất Đất đau thương chúng ta phải giành về Đồng của lúa khoai sao vành đai trắng? Sông có cầu sao cầu gãy nhịp? Đất hai miền sao đất chia ly? Một thời trái bom ném vào chiếc hạt Đất gieo trồng thành địa dư chiến tranh Viên đạn nằm trên tay tôi, tay anh lá cờ chuẩn trên tay trung đội trưởng Khẩu lệnh: -Bắn Vỏ đạn rơi loảng xoảng Màu đêm xé ra, nối lại bất ngờ Những quân cờ xóc khỏi bàn cờ Giặc phản kịch, giội bom vào trận địa Khẩu đội Một bay cả người lẫn pháo Số đạn thừa dồn sang khẩu đội Hai Khẩu đội Ba mười đọt bom rơi Pháo gãy chân càng, người vai trần vác pháo Trời rung chuyển mọi hành tinh xa lạ Đất vặn mình, quặn thắt từng cơn Như người mẹ sinh con vật vã Hoà bình ra đời cùng buổi sớm mặt trời lên... Anh nói gì về hạnh phúc cùng em Ngày hôm nay có bao người ngã xuống Ngày hôm nay có bao tờ thiếp mời Tìm bạn bè Gõ cửa báo tin vui... Những bộc phá viên mở hàng rào thứ nhất Những pháo thủ trẻ măng trong trận cuối cùng Họ đã sống hết mình Họ góp lửa cho ngày toàn thắng Sau súng nổ trời xanh tràn nắng Đó là điều mong muốn của người đi Thưa mẹ Đã nhiều năm chúng con xa nhà Mẹ bấm đốt ngón tay tính trăng tròn mỗi tháng Chúng con đi dọc Miền Tây, Trường Sơn... Ngón tay khô gầy Mẹ tính đốt thời gian Khi mười ngón tay mẹ đầy vầng trăng mọc Thì chúng con giải phóng Sài Gòn. Năm sáu tám có những người đồng đội Đi theo con đường này Với ngọn cờ cầm tay Màu đỏ mọc giữa tiếng gầm đại bác Mùa hè nắm Bảy lăm Chúng tôi theo con đường họ bước Ngọn cờ mang mặt trời vào thành phố Hôm nay triệu người nhìn lên trời cao Chúng tôi nhớ ngọn cờ năm nao Màu đỏ nằm nơi mắt khép bạn bè Ôi đôi mắt Muốn ôm lấy màu cờ lần chót Tưởng giây phút giã từ có thể mang đi Nhưng màu cờ các anh gửi lại Vâng, có lúc giữa trời cao vời vợi Ngôi sao rơi thầm nhắc tên người Đường cắm cờ xa không, bạn ơi...? Chúng tôi khong tính bằng cột số Đường dài theo ba mươi năm súng nổ Vỏ đạn đồng Trải kín dấu chân đi Hỡi những người hôm nay không trở về Lồng ngực các anh chắn luồng đạn bắn Cái đích con đường các anh ngã xuống Chúng tôi vào thành phố, kéo cờ lên... Ngọn cờ mọc xôn xao vòm cây xanh Dưới gốc cây Có dòng máu đỏ Ngọn cờ mọc trên nóc thành phố Mặt đất còn lởm chởm rào gai Những người cắm cờ năm Sáu tám Những người cắm cờ năm Bảy lăm Họ vắng mặt ngày vui sum họp Chúng tôi nhớ nhau nhìn vết đạn trên cờ Vết đạn trên cờ cháy lêncâu hỏi: Có nơi đâu như đất nước mình Một ngày vui hoà bình Ba mươi năm súng nổ...? Ôi ngọn cờ đo hết mọi hy sinh. IV. DIỄU BINH Nào xếp hàng cùng nhau diễu binh Đội ngũ Sư đoàn tụ về thành phố Bầu trời rộng hôm nay trống vỗ Mây cũng diễu hành trắng xoá vòm cao Mặt đất dòng người nối lại gần nhau Cây nối liền cây xanh rờn áo lá Nhà nối nhà, phố liền với phố Cờ nối liền cờ bay rợp trời xanh Nào xếp hàng Tất cả diễu binh Nhìn vào hàng quân tôi nhận ra bạn bè Những chiến sĩ bắn cháy xe bọc thép Những chiến sĩ phá cầu ghìm giặc Những chiến sĩ đặt mìn clây-mo mở cửa rào gai... Hôm nay mỗi con người Hai khoảng sáng giội vào tôi một lúc: Dáng họ bật lên khỏi chiến hào lửa táp Dáng họ bước đi trong đội ngũ Sư đoàn Họ bước trên đường nhựa nhịp nhàng Những khẩu súng không phát ra tiếng nổ Những máy bộ đàm không phát ra mật mã Con người nói với nhau bằng ngôn ngữ thường ngày Thành phố tung lên triệu quả bóng màu rực rỡ Niềm vui nổ tung tiếng đại bác rung trời Thành phố hôm nay náo động dòng người Ngỡ khắp ngả đâu cũng là đại lộ Màu áo xanh tràn vào đường phố Nhà nối nhà mở cửa đón màu xanh Em đứng nhìn, em có nhận ra anh Anh đang ở nơi dòng người đông nhất Tóc bạc lưa thưa, khăn rằn phơ phất Con đứng dưới cờ Má có nhận ra con..? Chúng ta chào rộng lớn tấm lòng dân Đội ngũ đi qua sắc màu nồng nhiệt Đi qua nụ cười Đi qua nước mắt Đi qua bàn tay vẫy, tiếng hò reo... Mùa hè ơi! Như lạc đến nơi đâu Chân ta bước râm ran đường nhựa Hôm qua ở rừng Hôm nay ở phố Nhiều năm xa cách đổi lấy phút giây gần Hạnh phúc tràn trề ánh mắt trời xanh Hạnh phúc thấm vào nụ cười, giọng nói Hạnh phúc có sắc màu, âm thanh, hình khối Ta được tận mắt nhìn Ta được thoả lòng nghe Màu cờ, hàng cây, dòng người dồn tụ Sao lạ lùng lạc giữa cơn mơ Chúng ta chào nhân dân kính yêu Người thắng trận chào đất giải phóng Thành phố hôm nay như vườn cây trái chín Chúng ta là đàn chim gặp được mùa đầu Thành phố hôm nay như một gia đình lớn Chúng ta đi xong mong mỏi ngày về Qua ánh mắt nhìn ra tình ruột thịt Gọi nhau mà chưa biết tên nhau Cửa mở cuối cùng dẫn chúng ta vào thành phố Cách xa nhiều giờ thấy mặt người thân Đi cùng xe tăng, tên lửa, pháo binh Sư đoàn tôi trong đội hình chủ lực Hai cuộc chiến tranh Đánh thắng nhiều loài giặc Màu áo xanh chiếm lĩnh phương trời Máu, mồ hôi Sư đoàn chảy đến đâu Thì đội ngũ dài theo đến đó Vai kề vai thành cánh rừng xanh lá Nào xếp hàng Tất cả diễu binh ~Nguyễn- Đức-Mậu~ TỪ HẠ VÀO THU Nếu tuổi trẻ là chói chang mùa hạ Thì anh như trời đất sắp thu rồi Thu trong mắt trời xanh ấm áp Thu chớm màu sợi tóc nắng mưa rơi Anh đã qua những ngọn núi cao, những con sông dài Năm chiến tranh Dòng tên khắc trên chuôi dao, vách đá Ôi tuổi trẻ bạn bè thật nhiều Chung sống chết căn hầm sụt lở Tâm hồn anh mang khát khao mùa hạ Tiếng ve sôi rừng già, hoa phượng cháy trong mưa Mơ mộng chất đầy hành trang tuổi trẻ Trải gian nan sức lực vẫn dư thừa Và bây giờ mùa thu, mùa thu Dòng sông chảy qua thác ghềnh lắng lại Nhìn bè bạn anh biết mình thêm tuổi Trái tim anh đập nhịp mọi vui buồn Xưa anh yêu màu hoa, giờ yêu thêm trái nặng Yêu chiếc lá đổi mùa cháy rực trước hoàng hôn Xưa anh yêu em giờ yêu thêm tiếng trẻ Chiếc nôi mang hạnh phúc vuông tròn Ngôi nhà nhỏ mở cửa về bè bạn Cây anh trồng đo sức lớn thời gian Ôi mùa thu, mùa thu mênh mang Anh nhìn lại khoảng đời mình thuở trước Có phải tháng ngày qua không mất Đã tan vào máu thịt trong anh Như vào thu vẫn xanh trời mùa hạ Anh mang theo, anh gìn giữ cho mình. ~Nguyễn-Đức- Mậu~
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.12.2011 09:09:38 bởi Anh Nguyên >
|