Dòng thơ cổ
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 5 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 65 bài trong đề mục
Anh Nguyên 24.09.2011 09:42:57 (permalink)




NGÔ-THÌ-NHẬM              

       (1746-1803)
 
VỊNH-GIÁNG-HƯƠNG

Bách thế nhân duyên nghĩ tục hoàn
Tiên trần lộ quỷnh khước vô đoan
Ngọc tiêu hưởng đoạn thương phi phượng
Bích động đài thâm trướng biệt loan  
Đáo để anh tài đa mạnh lãng
Do lai tiên tử nại u nhàn
Thùy thông Quỳnh đảo ngư thư sứ
Kim mã đường trung hũu mẫu đan
~Ngô-Thì-Nhậm~

Dịch:

 
Giáng Hương
 
Duyên trăm năm ngỡ đã xe
Ngờ đâu tiên tục lối về chẳng chung
Phượng vừa khuất bóng tiêu ngưng
Oanh xa để động rêu phong phủ mờ
Tài danh phóng đãng thuở giờ
Cõi trên là chốn tiên du thanh nhàn
Ai về Quỳnh đảo nhờ mang
Tin hoa mẫu nở lan tràn nhà Kim
~Nguyễn-Tâm-Hàn~



 
GANG THIÊN VÃN THIẾU

Vạn khoảnh yên ba tẩm bích liên,
Bình phân sơn sắc hốt du nhiên.
Thương mang vọng ngoại trùng sơn nhạc,
Khiết oánh hồ trung nhất thủy thiên.
Đào độ phong cao ngư phố địch.
Hàn sa nguyệt đạm viễn thôn yên.
Thanh quang nhãn khoát nùng ngâm hứng,
Bán bức vân hà lạc chiếu biên.

~Ngô-Thì-Nhậm~

Dịch:

Ngắm cảnh trời nước buổi chiều

Sen xanh dầm sóng, ngát muôn vùng,
Ngang vạch sườn non, nét thoáng trông.
Đồi núi sắp thành bao lớp thẳm,
Nước trời thu cả một bầu trong.
Sáo chài vẳng gió, đào tươi bến,
Tre xóm mờ trăng, cát giãi sông.
Ngắm cảnh thiên nhiên, thơ đượm hứng,
Chân trời lơ lửng áng mây hồng.
~Nguyễn-Sỹ-Lâm~



 
XUÂN NGÂM

Dã ngoại hữu phàm điểu,
Loạn khiếu: kí lão đáo.
Hiên trung hữu ban cưu,
Trường minh: hoài thử đô!
Vấn nễ hoài đô, hoài phú quí,
Cơ bão tùy nhân hà đắc ý.
Tiễn cừ lão đáo, đáo điền viên,
Cao tường do ngã trường hân phiên.
Nhân sinh tại thế tam vạn lục thiên nhật,
Thiều hoa tự tiễn, đẳng nhàn bạch liễu thiếu niên đầu.
Bất tri dã ngoại ngư hà hảo,
Thiên hướng hiên trung túc mễ cầu.
Quân bất kiến:
Ban cưu trường minh ngẫu dục trác,
Cựu chủ hoan hân tân chủ bạc.
Hựu bất kiến:
Phàm điểu loạn khiếu hốt cao phi,
Túng hữu tăng chước hà sở thi.
Khuyến quân thả phủ Uyên Minh cầm.
Đình tiền oanh yến giai tri âm.
Nguyện cấp nam minh bất trọc thủy,
Vị quân tẩy nghiễn thư hạo chỉ:
Nhân giam lạc sự cánh hà như,
Danh giáo cương thường nhi dĩ hĩ.

~Ngô-Thì-Nhậm~

Dịch:

Khúc Ngâm Ngày Xuân

Đồng xa có cái chim trời,
Nó kêu rằng: Đã tới thời già nua.
Trước hiên có cái chim cu,
Nó kêu rằng: Nhớ cố đô não nùng.
Giàu sang khao khát nặng lòng chửa vơi?
Đói no trông cậy cửa người,
Tự do chẳng có mong hoài mà chi!
Tuổi già nhớ cảnh làng quê,
Khen chim trời biết tìm về điền viên.
Bao la non nước dặm nghìn,
Lượn bay mặc sức, lọ phiền mảy may.
Kiếp: ba vạn sáu nghìn ngày,
Bóng thiều như bóng tên bay bay vèo.
Lần lừa ngày tháng trôi theo,
Tóc xanh để lụy mái đầu sương pha.
Chẳng tìm tôm cá đồng xa,
Thóc xin gạo mướn bê tha cửa người.
Anh xem, cu gáy kêu hoài,
Chẳng qua những muốn chờ mồi đợi ăn.
Vốn xưa chủ cũ ân cần.
Mà nay chủ mới tình dần bạc phai.
Kìa anh xem cái chim trời,
Kêu xong chắp cánh tuyệt vời cao bay.
Mặc cho nỏ cứng căng dây,
Nhởn nhơ chẳng ngoại thân này xem không.
Cung cầm nối gót Đào công (1) ,
Trước sân hôm sớm bạn cùng yến oanh.
Tôi xin gánh nước Nam minh,
Rửa nghiên, chọn giấy vì anh đề lời.
Việc đời chi đó là vui,
Cương thường danh giáo đạo người là hơn.
~Nguyễn-Văn-Bách~

Chú thích:
(1) Đào Uyên Minh (đời Tấn) rất yêu
đàn cầm mặc dù không biết gảy.
 
 
CỔ TÙNG

Đình đình đặc lập tuế hàn thân,
Hảo tự Hy Hoàng dĩ thượng nhân.
Loa kế phạm vương trường độ lĩnh
Kê bì tiên tẩu kiện đằng vân.
Xuân hồi lạc cộng mai sinh tử
Thu tĩnh hoan yêu quế tác tân
Ngạo tận tuyết sương hoàn tự tín
Hồng quân phú dữ bất vi bần.

~Ngô-Thì-Nhậm~

Dịch:

Cây tùng cổ

Ba đông giá rét, một chồi cây,
Người thuở Hi Hoàng hóa lại đây.
Bụt tóc ốc đâu đang vượt núi,
Tiên da gà nọ, muốn tung mây.
Duyên mai xuân tới sinh nòi giống,
Nghĩa quế thu sang kết bạn bầy.
Khinh tuyết ngạo sương, riêng bẩm tính,
Khuông thiêng khéo đã đúc nên dày.
~Nguyễn-Sỹ-Lâm~



 
CÔ CHU

Nhân nghĩa vị cao trung tín đà
Niên niên phiếm tác Đẩu quang xa
Tiên nguyên bất dụng thiên tao phóng
Phật hải hà phương nhất diệp qua.
Tải đạo khứ lai, nhàn áp lãng,
Bình tâm hành chỉ, đẳng doanh khoa
Tế xuyên dĩ cụ Thương Nham tiếp
Thả thính ngư nhi khuyến tửu ca.

~Ngô-Thì-Nhậm~

Dịch:

 
Con thuyền đơn lẽ

Sào nghĩa chèo trung, lái sẳn đà,
Bè giong sao Đẩu bến trời xa.
Nguồn Tiên lọ phải nghìn thuyền rõi,
Biển Phật cầm như một mái qua.
Đạo chở đầy khoang, càn sóng cả,
Nước chờ ngoi vũng, vững lòng ta.
Sang sông sẵn có chèo ông Phó,
Mời rượu nghe chài cất giọng ca.
~Nguyễn-Sỹ-Lâm~
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.09.2011 09:49:37 bởi Anh Nguyên >
#31
    Anh Nguyên 09.10.2011 09:00:49 (permalink)




    NGUYỄN-BÁ-DƯƠNG

    Dưới Thời Hậu Lê, quê Nguyên-Xá, Thần-Khê,

    Thái-Bình, thông minh, đậu Tiến Sĩ năm 1766,
    Có người thử tài, bảo ông vịnh cây thông bằng
    đá treo trên tường, ông liền ngâm:


     
    THẠCH TÙNG
     
    石  松
     
    石 上 青 松 百 尺長,
    飛 花 滿 洞 水 生香,
    丁 寧 小 子 休 經伐,
    留 始 他 年 作 棟梁。
     
    Thạch tùng
     
    Thạch thượng thanh tùng bách xích trường,
    Phi hoa mãn động thuỷ sinh hương,
    Đinh ninh tiểu tử hưu kinh phạt,
    Lưu thuỷ tha niên tác đống lương.
    ~Nguyễn-Bá-Dương~
     
    Dịch nghĩa:
     
    Cây tùng đá
     
    Trăm thước thông trên đá vững vàng,
    Hoa bày đầy động nước sinh hương,
    Đinh ninh dặn chú tiều đừng đẵn,
    Dành để mai sau chuột cột rường.





    TRẦN-DANH-ÁN
            1754-1794
    Bảo-Triệu, Gia-Bình, Kinh-Bắc (Bắc-Ninh)

     
    LẠNG SƠN CẢM ĐỀ II

    Biệt thời thiên ngữ kỷ đinh ninh
    Xã tắc tồn vong hệ thử hành
    Hoa thảo đối nhân như tố oán
    Giang sơn tự khách bất tri danh
    Tam thiên chinh lộ yên lam lão
    Nhất phiến cô trung nhật nguyệt minh
    Bạt thiệp cần lao thần tử chức
    Quốc gia ân trọng cố thân kinh
    ~Trần-Danh-Án~

    Dịch:


    Lời vua lúc biệt vẳng đâu đây,
    Xã tắc tồn vong ở chuyến này.
    Hoa cỏ thấy người sa giọt lệ,
    Non sông tựa khách biết tên ai?
    Ba ngàn đường núi sương mây lấp,
    Một tấm lòng trung nhật nguyệt soi.
    Thần tử sá chi điều vất vả,
    Nhẹ coi thân thế, nghĩ ơn đầy ...
    ~Vô Danh~

     
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.10.2011 09:03:39 bởi Anh Nguyên >
    #32
      Anh Nguyên 28.10.2011 10:32:34 (permalink)




      Bà Huyện THANH-QUAN
                    1755-17...

      Sinh tại Nghi Tàm, Hoàn Long, Hà Đông.
      Vợ ô. Lưu-Nghị đỗ Cử nhân 1821 (Minh
      Mạng 2) làm Tri huyện Thanh Quan (Thái
      Ninh, Ninh Bình. Dưới tiều Tự Đức được
      mời vào kinh nhậm chức Cung trung giáo
      tập để dạy các công chúa, cung phi.


       
      CẢNH CHIỀU HÔM
       
      Chiều trời bảng lảng bóng hoàng hôn
      Tiếng ốc xa đưa lẫn trống dồn
      Gác mái, ngư ông về viễn phố
      Gõ sừng, mục tử lại cô thôn
      Ngàn mai gió cuốn, chim bay mỏi
      Dặm liễu sương sa, khách buớc dồn
      Kẻ chốn chương đài nguời lữ thứ
      Lấy ai mà kể nỗi hàn ôn

      ~Bà huyện Thanh-Quan~
       
       
      THĂNG LONG HOÀI CỔ
       
      Tạo hóa gây chi cuộc hý trường,
      Đến nay thấm thoát mấy tinh sương.
      Lối xưa xe ngựa hồn thu thảo,
      Nền cũ lâu đài bóng tịch dương.
      Đá vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt,
      Nước còn cau mặt với tang thương.
      Ngàn năm gương cũ soi kim cổ,
      Cảnh đấy người đây luống đoạn trường!
      ~Bà huyện Thanh-Quan~
       
       
      ĐÈO NGANG  

      Bước tới đèo Ngang bóng xế tà,

      Cỏ cây chen đá, lá chen hoa.
      Lom khom dưới núi tiều vài chú,
      Lác đác bên sông chợ mấy nhà.
      Nhớ nước đau lòng con quốc quốc,
      Thương nhà mỏi miệng cái gia gia.
      Dừng chân đứng lại, trời, non, nước,
      Một mảnh tình riêng ta với ta.
      ~Bà huyện Thanh-Quan~




      NGUYỄN-ĐỀ
          1761-1805

      Anh ruột của Nguyễn Du, nhưng ra
      cộng tác với vua Quang Trung, giữ
      chức Hàn Lâm Viện thị thư, được cử
      đi sứ nhà Thanh hai lần 1790, 1795.
      Bài này ông làm khi đi sứ và được lưu
      giữ trong văn thơ nhà Thanh.



      THỨ ĐÔNG SƠN NGẪU
      ỨC LAN KHÊ NGƯ GIẢ

      Đông Lỗ hành xa vũ tuyết phi,
      Ngẫu hoài nhàn khách điếu ngư ky.
      Nhị luân tình nghị tâm tương hợp,
      Thập tải cùng thông mệnh mỗi vi.
      Bất thẩm dịch hình đương thế sự,
      Hà như thức mục khán thời ky.
      Thủ Dương kim nhật vô nhân vấn,
      Dã nhậm Di Tề thái tận vi.
      ~Nguyễn Đề~

      Dịch:

      Đến Đông Sơn bỗng nhớ người

      câu cá ở Lan Khê

      Đông Lỗ xe vào mưa tuyết bay
      Nhớ về nhàn khách thả câu xưa
      Hai bên tình bạn lòng tương hợp
      Được mất mười năm vận cách chia
      Đừng xét hình hài danh lợi buộc
      Mà ngắm thời cơ sẽ có khi
      Thủ Dương giờ đã ai thèm hỏi
      Làm Di Tề tạm hái rau vi

      ~Phan Lang~
       
      Dịch hình: chỉ hình hài bị công danh lợi
      lộc câu thúc chi phối. (Đào Tiềm - Quy
      khứ lai từ: Ký tự dĩ tâm vi hình dịch, hề
      trù trướng nhi độc bi?: Đã tự đem lòng
      cho thể hình sai khiến, sao lại buồn bã,
      đau thương một mình?)





      NGÔ-THỜI-SĨ  
           1762-1780

      Thanh-Oai, Hà-Tây. Nhà thơ, Sử gia


      DU LỤC VÂN ĐỘNG

      Toản ngoan thúy nghiễn phủ thương ba,
      Động khẩu oanh hồi ủng lệ la.
      Nham thúy tạo công thi tạc xảo,
      Cảnh u ngư phủ chiếm nhàn đa.
      Cổ kim lịch duyệt anh hùng kỷ,
      Thúc hốt kỳ như hỗn độn hà.
      Khai tịch bất ưng nguy sạn khoáng,
      Cố tăng nhất tọa thạch di đà.
      ~Ngô-Thời-Sĩ~


      Dịch:

      Đi chơi động Lục Vân*

      Núi biếc cao cúi mình vào sóng trắng
      Nước dội về cửa động phủ nữ la
      Tài tạc đá ông xanh đào hang núi
      Cảnh u nhàn thuyền ngư phủ xa xa
      Những anh hùng qua đây xưa nay mấy
      Trước và sau mờ mịt bóng thời gian
      Mở cửa ra đường núi treo chớn chở
      Sư ngồi thành di đà đá bên đàng
      ~Phan-Lang~


      * Lục Vân động : phía bắc Tượng Sơn 象山,
      thuộc Ninh Ba 寧波, Chiết Giang .
       
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.10.2011 10:39:02 bởi Anh Nguyên >
      #33
        Anh Nguyên 30.10.2011 09:20:31 (permalink)




        NGUYỄN-DU
           1765-1820

        Quê Tiên-Điền, Nghi Xuân, Nghệ-An, sinh ở Thăng-
        Long, sớm mồ côi, ở với anh, vẫn kiên trì học tập rèn
        luyện tài năng, được triều Gia-Long vời ra làm quan,
        Tri huyện Phù-Dung, Tri Phủ Thường-Tín, Cần Chánh
        Đại Học Sĩ, Chánh sứ đi Tầu, thăng Hữu Tham Tri Bộ
        Lễ, được cử đi sứ lần hai, nhưng chưa đi đã mất, mới
        55 tuổi.

         
        TRUYỆN KIM VÂN KIỀU
         
        1/- Tài sắc Thuý Kiều


        Trăm năm trong cõi người ta,

        Chữ tài, chữ mệnh, khéo là ghét nhau.
        Trải qua một cuộc bể dâu.
        Những điều trông thấy mà đau đớn lòng.
        Lạ gì bỉ sắc tư phong,
        Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen.
        Cảo thơm lần giở trước đèn,
        Phong tình cổ lục còn truyền sử xanh.
        Rằng: năm Gia Tĩnh triều Minh,
        Bốn phương phẳng lặng, hai Kinh vững vàng.
        Có nhà Viên Ngoại họ Vương,
        Gia tư nghĩ cũng thường thường bậc trung,
        Một trai con thứ rốt lòng,
        Vương Quan là chữ, nối dòng nho gia.
        Đầu lòng hai ả Tố Nga,
        Thúy Kiều là chị, em là Thúy Vân.
        Mai cốt cách. Tuyết tinh thần.
        Một người một vẻ, mười phân vẹn mười.
        Vân xem trang trọng khác vời,
        Khuôn trăng đầy đặn, nét ngài nở nang.
        Hoa cười, ngọc thốt, đoan trang,
        Mây thua nước tóc, tuyết nhường màu da.
        Kiều càng sắc sảo mặn mà,
        So bề tài sắc, lại là phần hơn.
        Làn thu thủy, nét xuân sơn,
        Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh.
        Một hai nghiêng nước nghiêng thành,
        Sắc đành đòi một, tài đành họa hai.
        Thông minh vốn sẵn tính trời,
        Pha nghề thi họa đủ mùi ca ngâm.
        Cung, thương, lầu bậc ngũ âm,
        Nghề riêng ăn đứt Hồ cầm một trương.
        Khúc nhà tay lựa nên xoang,
        Một thiên bạc mệnh lại càng não nhân.
        Phong lưu rất mực hồng quần,
        Xuân xanh xấp xỉ tới tuần cập kê
        Êm đềm trướng rủ màn che,
        Tường đông ong bướm đi về mặc ai.


        <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.05.2012 11:51:21 bởi Anh Nguyên >
        #34
          Anh Nguyên 04.11.2011 07:57:02 (permalink)
          2/- Thuý Kiều viếng mộ Đạm Tiên,
          gặp Kim Trọng


          Ngày xuân con én đưa thoi,
          Thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi
          Cỏ non xanh tận chân trời,
          Cành lê trắng điểm một vài bông hoa
          Thanh minh, trong tiết tháng ba,
          Lễ là tảo mộ, hội là Đạp thanh.
          Gần xa nô nức yến anh,
          Chị em sắm sửa bộ hành chơi xuân
          Dập dìu tài tử giai nhân,
          Ngựa xe như nước, áo quần như nêm.
          Ngổn ngang gò đống kéo lên,
          Thoi vàng hồ rắc, tro tiền giấy bay

          Tà tà bóng ngả về tây,
          Chị em thơ thẩn dan tay ra về.
          Bước lần theo ngọn tiểu khê,
          Lần xem phong cảnh có bề thanh thanh
          Nao nao dòng nước uốn quanh,
          Dịp cầu nho nhỏ cuối ghềnh bắc ngang
          Sè sè nấm đất bên đường,
          Dầu dầu ngọn cỏ, nửa vàng nửa xanh,
          Rằng: Sao trong tiết Thanh minh,
          Mà đây hương khói vắng tanh thế mà?
          Vương Quan mới dẫn gần xa:
          Đạm Tiên nàng ấy xưa là ca nhi
          Nổi danh tài sắc một thì,
          Xôn xao ngoài của, hiếm gì yến anh.
          Phận hồng nhan có mong manh,
          Nửa chừng xuân, thoắt gẫy cành thiên hưong
          Có người khách ở viễn phương,
          Xa nghe cũng nức tiếng nàng tìm chơi
          Thuyền tình vừa ghé đến nơi,
          Thì đà trâm gẫy bình rơi bao giờ!
          Buồng không lạnh ngắt như tờ,
          Dấu xe ngựa đã rêu lờ mờ xanh
          Khóc than khôn xiết sự tình,
          Kẻo vô duyên ấy là mình với ta.
          Đã không duyên trước chăng mà,
          Thì chi chút ước gọi là duyên sau.
          Sắm sanh nếp tử, xe châu,
          Vùi nông một nắm, mặc dầu cỏ hoa.
          Trải bao thỏ lặn, ác tà,
          Ấy mồ vô chủ, ai mà viếng thăm!

          Lòng đâu sẵn món thương tâm
          Thoạt nghe Kiều đã đầm đầm châu sa:
          Đau đớn thay, phận đàn bà!
          Lời rằng bạc mệnh cũng là lời chung.
          Phũ phàng chi bấy Hoá công!
          Ngày xanh mòn mỏi, má hồng phôi pha
          Sống làm vợ khắp người ta
          Hại thay! Thác xuống làm ma không chồng!
          Nào người phượng chạ, loan chung,
          Nào người tích lục tham hồng là ai?
          Đã không kẻ đoái, người hoài,
          Sẵn đây ta kiếm một vài nén hương
          Gọi là gặp gỡ giữa đường,
          Họa là người dưới suối vàng biết cho.

          Lâm râm khấn khứa nhỏ to
          Sụp ngồi, vài gật trước mồ, bước ra.
          Một vùng cỏ ấy bóng tà,
          Gió hiu hiu thổi một và bông lau.
          Rút trâm sẵn dắt mái đầu
          Vạch da cây, vịnh bốn câu ba vần.
          Lại càng mê mẩn tâm thần,
          Lại càng đứng lặng tần ngần chẳng ra
          Lại càng ủ dột nét hoa
          Sầu tuôn đứt nối, chân sa vắn dài!

          Vân rằng: Chị cũng nực cười,
          Khéo dư nước mắt, khóc người đời xưa!
          Rằng: Hồng nhan tự nghìn xưa,
          Cái điều bạc mệnh có chừa ai đâu
          Nỗi niềm tưởng đến mà đau,
          Thấy người nằm đó, biết sau thế nào?
          Quan rằng: Chị nói hay sao,
          Một lời là một vận vào khó nghe!
          Ở đây âm khí nặng nề,
          Bóng chiều đã ngã, dậm về còn xa.
          Kiều rằng: Những đấng tài hoa,
          Thác là thể phách, còn là tinh anh
          Dễ hay tình lại gặp tình,
          Chờ xem, ắt thấy hiển linh bây giờ.

          Một lời nói chửa kịp thưa,
          Phút đâu trận gió cuốn cờ đến ngay,
          Ào ào đổ lộc, rung cây,
          Ở trong dường có hương bay ít nhiều
          Đè chừng ngọn gió lần theo,
          Dấu giày từng bước in rêu rành rành
          Mặt nhìn ai nấy đều kinh,
          Nàng rằng: Này thực tinh thành chẳng xa
          Hữu tình ta lại gặp ta,
          Chớ nề u hiển, mới là chị em.
          Đã lòng hiển hiện cho xem,
          Tạ lòng, nàng lại nối thêm vài lời
          Lòng thơ lai láng bồi hồi,
          Gốc cây, lại vạch một bài cổ thi

          Dùng dằng nửa ở nửa về,
          Nhạc vàng đâu đã tiếng nghe gần gần
          Trông chừng thấy một văn nhân
          Lỏng buông tay khấu, bước lần dặm băng.
          Đề huề lưng túi gió trăng,
          Sau lưng theo một vài thằng cỏn con.
          Tuyết in sắc ngựa câu dòn,
          Cỏ pha mùi áo nhuộm non da trời.
          Nẻo xa mới tỏ mặt người,
          Khách đà xuống ngựa, tới nơi tự tình
          Hài văn lần bước dặm xanh,
          Một vùng như thể cây quỳnh, cành giao
          Chàng Vương quen mặt ra chào,
          Hai Kiều e lệ nép vào dưới hoa.
          Nguyên người quanh quất đâu xa,
          Họ Kim tên Trọng vốn nhà trâm anh.
          Nền phú hậu, bậc tài danh,
          Văn chương nết đất, thông minh tính trời
          Phong tư tài mạo tuyệt vời,
          Vào trong phong nhã, ra ngoài hào hoa

          Chung quanh vẫn đất nước nhà,
          Với Vương Quan trước vẫn là đồng thân.
          Trộm nghe thơm nức hương lân,
          Một nền đồng tước, khoá xuân hai Kiều.
          Nước non cách mấy buồng thêu,
          Những là trộm dấu, thầm yêu chốc mòng.
          May thay giải cấu tương phùng,
          Gặp tuần đố lá thỏa lòng tìm hoa.
          Bóng hồng nhác thấy nẻo xa,
          Xuân lan, thu cúc, mặn mà cả hai

          Người quốc sắc, kẻ thiên tài,
          Tình trong như đã, mặt ngoài còn e.
          Chập chờn cơn tỉnh, cơn mê,
          Rốn ngồi chẳng tiện, dứt về chỉn khôn.
          Bóng tà như giục cơn buồn
          Khách đà lên ngựa, người còn ghé theo
          Dưới dòng nước chảy trong veo,
          Bên cầu tơ liễu bóng chiều thướt tha.

          ~Nguyễn-Du~

          <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.02.2012 10:40:55 bởi Anh Nguyên >
          #35
            Anh Nguyên 04.11.2011 10:03:11 (permalink)
            3/- Thuý Kiều mơ Đạm Tiên,
            tưởng nhớ Kim Trọng


            Kiều từ trở gót trướng hoa

            Mặt trời gác núi chiêng đà thu không
            Gương Nga chênh chếch dòm song
            Vàng gieo ngấn nước, cây lồng bóng sân
            Hải đường lả ngọn đông lân,
            Giọt sương gieo nặng, cành xuân là đà
            Một mình lặng ngắm bóng Nga
            Rộn đường gần với nổi xa bời bời:
            Người mà đến thế thì thôi,
            Đời phồn hoa cũng là đời bỏ đi
            Người đâu gặp gỡ làm chi,
            Trăm năm biết có duyên gì hay không?
            Ngổn ngang trăm mối tơ lòng,
            Nên câu tuyệt diệu ngụ trong tính tình
            Chênh chênh bóng nguyệt xế mành
            Tựa ngồi bên triện, một mình thiu thiu.
            Thoắt đâu thấy một tiểu kiều,
            Có chiều phong vận, có chiều thanh tân
            Sương in mặt, tuyết pha thân,
            Sen vàng lãng đãng, như gần như xa

            Rước mùng, đón hỏi dò la:

            Đào nguyên lạc lối đâu mà đến đây?
            Thưa rằng: Thanh khí, xưa nay,
            Mới cùng nhau lúc ban ngày đã quên?
            Hàn gia ở mái tây thiên,
            Dưới dòng nước chảy, bên trên có cầu
            Mấy lòng hạ cố đến nhau,
            Mấy lời hạ tứ ném châu gieo vàng.
            Vâng trình hội chủ xem tường,
            Mà xem trong sổ đoạn trường có tên
            Âu đành quả kiếp nhân duyên,
            Cũng người một hội, một thuyền đâu xa.
            Này mười bài mới, mới ra,
            Câu thần lại mượn bút hoa vẽ vời.
            Kiều vâng lĩnh ý đề bài,
            Tay tiên một vẫy, đủ mười khúc ngâm
            Xem thư nấc nở khen thầm:
            Giá đành tú khẩu, cẩm tâm khác thường!
            Ví đem vào tập đoạn trường,
            Thì treo giải nhất, chi nhường cho ai!

            Thềm hoa khách đã trở hài,

            Nàng còn cầm lại một hai tự tình
            Gió đâu sịch bức mành mành,
            Tỉnh ra mới biết rằng mình chiêm bao
            Trông theo nào thấy đâu nào,
            Hương thừa dường hãy ra vào đâu đây.
            Một mình lưỡng lự canh chầy,
            Đường xa, nghĩ nỗi sau này mà kinh!

            Hoa trôi, bèo giạt, đã đành,

            Biết duyên mình, biết phận mình, thế thôi!
            Nỗi riêng lớp lớp sóng giồi,
            Nghĩ đòi cơn, lại sụt sùi đòi cơn
            Giọng Kiều rền rỉ trướng loan,
            Nhà huyên chợt tỉnh, hỏi: Cơn cớ gì?
            Cớ sao trằn trọc canh khuya,
            Màu hoa lê hãy đầm đìa giọt mưa?
            Thưa rằng: Chút phận ngây thơ,
            Dưỡng sinh đòi nợ tóc tơ chưa đền
            Buổi ngày chơi mả Đạm Tiên,
            Nhắp đi, thoắt thấy ứng liền chiêm bao
            Đoạn trường là số thế nào?
            Bài ra thế ấy, vịnh vào thế kia
            Cứ trong mộng triệu mà suy
            Phận con thôi có ra gì mai sau!
            Dạy rằng: Mộng triệu cứ đâu?
            Bỗng không mua não chuốc sầu, nghĩ nao!
            Vâng lời khuyên giải thấp cao
            Chưa xong điều nghĩ, đã đào mạch Tương
            ~Nguyễn-Du~
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.02.2012 10:42:07 bởi Anh Nguyên >
            #36
              Anh Nguyên 06.11.2011 08:52:50 (permalink)
              4/- Kim Trọng gặp Thuý Kiều,
              Hai bên nặng lời thề thốt


              Ngoài song thỏ thẻ oanh vàng
              Nách tường bông liễu bay sang láng giềng
              Hiên tà bóng gác nghiêng nghiêng
              Nỗi riêng, riêng chạnh tấc riêng một mình.
              Cho hay là giống hữu tình
              Đố ai gỡ mối tơ mành cho xong
              Chàng Kim từ lại thư-song
              Nỗi nàng canh cánh bên lòng biếng khuây
              Sầu đong càng khắc càng đầy,
              Ba thu dọn lại một ngày dài ghê!
              Mây tần khóa kín song the
              Bụi hồng lẽo đẽo đi về chiêm bao
              Tuần trăng khuyết, điã dầu hao,
              Mặt mơ tưởng mặt, lòng ngao ngán lòng.
              Buồng văn hơi lạnh như đồng
              Trúc se ngọn thỏ, tơ trùng phím loan
              Mành tương phơn phớt gió đàn
              Hương gây mùi nhớ, trà khan giọng tình:
              Ví chăng duyên nợ ba sinh,
              Làm chi những thói khuynh thành trêu ngươi?
              Bâng khuâng nhớ cảnh, nhớ người,
              Nhớ nơi kỳ ngộ vội dời chân đi
              Một vùng cỏ mọc xanh rì,
              Nước ngâm trong vắt, thấy gì nữa đâu!

              Gió chiều như gợi cơn sầu
              Vi-lô hiu hắt như mầu khơi trêu
              Nghề riêng nhớ ít, tưởng nhiều,
              Xăm xăm đè nẻo Lam kiều dần sang
              Thâm nghiêm, kín cổng, cao tường,
              Cạn dòng lá thắm; dứt đường chim xanh.
              Lơ thơ tơ liễu buông mành
              Con oanh học nói trên cành mỉa mai
              Mấy lần cửa đóng then cài
              Đầy thềm hoa rụng, biết người ở dâu?
              Tần ngần đứng suốt giờ lâu
              Dạo quanh chợt thấy mái sau có nhà
              Là nhà Ngô Việt thương gia,
              Buồng không để đó, người xa chưa về
              Lấy điều du học hỏi thuê
              Túi đàn, cặp sách, đề huề dọn sang
              Cỏ cây, cỏ đá sẵn sàng
              Có hiên Lãm thúy, nét vàng chưa phai.
              Mùng thầm chốn ấy chữ bài
              Ba sinh âu hẳn duyên Trời chi đây!
              Song hồ nửa khép cánh mây
              Tường đông ghé mắt ngày ngày hằng trông
              Tấc gang đồng tỏa nguyên phong
              Tịt mù nào thấy bóng hồng vào ra
              Nhận từ quán khách lân la,
              Tuần trăng thấm thoát nay đà thêm hai
              Cách tường phải buổi êm trời,
              Dưới đào dường có bóng người thướt tha
              Buông cầm, xốc áo, vội ra,
              Hương còn thơm nức, người đà vắng tanh
              Lần theo tường gấm dạo quanh
              Trên đào nhác thấy một cành kim thoa
              Giơ tay với lấy về nhà:
              Này trong khuê các, đâu mà đến đây?
              Gẫm âu người ấy, báu này
              Chẳng duyên chưa dễ vào tay ai cầm!
              Liền tay ngắm nghía biếng nằm
              Hãy còn thoang thoảng hương trầm chưa phai.
              Tan sương đã thấy bóng người
              Quanh tường ra ý tìm tòi ngẩn ngơ
              Sinh đà có ý đợi chờ,
              Cách tường lên tiếng xa đưa ướm lòng:
              Thoa này bắt được hư không,
              Biết đâu Hợp phố mà mong châu về?
              Tiếng Kiều nghe lọt bên kia:
              Ơn lòng quân tử sá gì của rơi,
              Chiếc thoa nào của mấy mươi,
              Mà lòng trọng nghĩa, khinh tài xiết bao!
              Sinh rằng: Lân lý ra vào,
              Gần đây nào phải người nào xa xôi
              Được rày nhờ chút thơm rơi
              Kể đà thiểu não lòng người bấy nay!
              Bấy lâu mới được một ngày
              Dừng chân gạn chút niềm tây gọi là.
              Vội về thêm lấy của nhà,
              Xuyến vàng đôi chiếc, khăn là một vuông
              Bậc mây đón bước ngọn tường,
              Phải người hôm nọ rõ ràng chẳng nhe!
              Sượng sùng giữ ý rụt rè
              Kẻ nhìn rõ mặt, người e cúi đầu
              Rằng: Từ ngẫu nhĩ gặp nhau,
              Thầm trông, trộm nhớ, bấy lâu đã chồn
              Xương mai tính đã rủ mòn
              Lần lừa ai biết hãy còn hôm nay!
              Tháng tròn như gửi cung mây
              Trần trần một phận ấp cây đã liều!
              Tiện đây xin một hai điều,
              Đài gương soi đến dấu bèo cho chăng!
              Ngần ngừ nàng mới thưa rằng:
              Thói nhà băng tuyết, chất hằng phỉ phong
              Dầu khi lá thắm chỉ hồng
              Nên chăng thì cũng tại lòng mẹ cha
              Nặng lòng xót liễu vì hoa
              Trẻ thơ đã biết đâu mà dám thưa!
              Sinh rằng: Rày gió, mai mưa
              Ngày xuân đã dễ tình cờ mấy khi!
              Dầu chăng xét tấm tình si
              Thiệt đây mà có ích gì đến ai?
              Chút chi gắn bó một hai
              Cho đành rồi sẽ liệu bài mối manh
              Khuôn thiêng dầu phụ tấc thành
              Cũng liều bỏ quá xuân xanh một đời
              Lượng xuân dầu quyết hẹp hòi
              Công đeo đuổi chẳng thiệt thòi lắm ru!
              Lặng nghe lời nói như ru
              Chiều xuân dễ khiến, nét thu ngại ngùng
              Rằng: Trong buổi mới lạ lùng,
              Nể lòng có lẽ cầm lòng cho đang!
              Đã lòng quân tử đa mang
              Một lời vâng tạc đá vàng thủy chung.

              Được lời như cởi tấm lòng
              Giở kim thoa với khăn hồng trao tay
              Rằng: Trăm năm cũng từ đây,
              Của tin, gọi một chút này làm ghi.
              Sẵn tay khăn gấm, quạt quì,
              Với cành thoa ấy tức thì đổi trao
              Một lời gắn bó tất giao
              Mái sau dường có xôn xao tiếng người
              Vội vàng lá rụng hoa rơi
              Chàng về viện sách, nàng dời lầu trang
              Từ phen đá biết tuổi vàng
              Tình càng thấm thía dạ càng ngẩn ngơ
              Sông Tương một dải nông sờ
              Bên trông đầu nọ, bên chờ cuối kia
              Một tường tuyết trở sương che
              Tin xuân đâu dễ đi về cho năng
              Lần lần ngày gió đêm trăng
              Thưa hồng, rậm lục, đã chừng xuân qua
              Ngày vừa sinh nhật ngoại gia,
              Trên hai đường, dưới nữa là hai em
              Tưng bừng sắm sửa áo xiêm
              Biện dâng một lễ xa đem tấc thành
              Nhà lan thanh vắng một mình
              Ngẫm cơn hội ngộ đã đành hôm nay
              Thì trân thức thức sẵn bày
              Gót sen thoăn thoắt dạo ngay mái tường
              Cách hoa sẽ dặng tiếng vàng
              Dưới hoa đã thấy có chàng đứng trông
              Trách lòng hờ hững với lòng
              Lửa hương chốc để lạnh lùng bấy lâu
              Những là đắp nhớ đổi sầu
              Tuyết sương nhuốm nửa mái đầu hoa râm.
              Nàng rằng: Gió bắt mưa cầm,
              Đã cam tệ với tri âm bấy chầy
              Vắng nhà được buổi hôm nay
              Lấy lòng gọi chút ra đây tạ lòng.

              Lần theo núi giả đi vòng,
              Cuối tường dường có nẻo thông mới rào;
              Xắn tay mở khoá động đào,
              Rẽ mây trong tỏ lối vào thiên thai.
              Mặt nhìn mặt, càng thêm tươi
              Bên lời vạn phúc, bên lời hàn huyên
              Sánh vai về chốn thủ hiên
              Góp lời phong nguyệt, nặng nguyền non sông
              Trên yên bút giá thi đồng
              Đạm thanh một bức tranh tùng treo lên
              Phong sương được vẻ thiên nhiên
              Mặt khen nét bút càng nhìn càng tươi
              Sinh rằng: Phác họa vừa rồi
              Phẩm đề xin một vài lời thêm hoa.

              Tay tiên gió táp mưa sa,
              Khoảng trên, dừng bút thảo và bốn câu
              Khen: Tài nhả ngọc phun châu,
              Nàng Ban, ả Tạ cũng đâu thế vầy!
              Kiếp tu xưa ví chưa dày,
              Phúc nào nhắc được giá này cho ngang!
              Nàng rằng: Trộm liếc dung quang,
              Chẳng sân ngọc bội thời phường kim môn
              Nghĩ mình phận mỏng cánh chuồn
              Khuôn xanh biết có vuông tròn mà hay?
              Nhớ từ năm hãy thơ ngây,
              Có người tướng sĩ đoán ngay một lời:
              Anh hoa phát tiết ra ngoài
              Nghìn thu bạc mệnh một đời tài hoa
              Trông người lại nghĩ đến ta
              Một dày, hai mỏng, biết là có nên?
              Sinh rằng: Giải cấu là duyên,
              Xưa nay nhân định thắng thiên cũng nhiều
              Ví dầu giải kết đến điều
              Thì đem vàng đá mà liều với thân.

              Đủ điều trung khúc ân cần
              Lòng xuân phơi phới, chén xuân tàng tàng
              Ngày vui ngắn chẳng đầy gang
              Trông ra ác đã ngậm gương non đoài
              Vắng nhà chẳng tiện ngồi dai
              Giã chàng, nàng mới kíp dời song sa
              Đến nhà vừa thấy tin nhà
              Hai thân còn giở tiệc hoa chưa về
              Cửa ngoài vội rủ rèm the
              Xăm xăm băng lối vườn khuya một mình
              Nhặt thưa gương giọi đầu cành
              Ngọn đèn trông lọt trướng huỳnh hắt hiu
              Sinh vừa tựa án thiu thiu
              Giở chiều như tỉnh, giở chiều như mê
              Tiếng sen sẽ động giấc hòe
              Bóng trăng đã xế hoa lê lại gần
              Bâng khuâng đỉnh Giáp non Thần
              Còn ngờ giấc mộng đêm xuân mơ màng
              Nàng rằng: Khoảng vắng đêm trường,
              Vì hoa nên phải đánh đường tìm hoa
              Bây giờ rõ mặt mặt đôi ta
              Biết đâu rồi nữa chẳng là chiêm bao?
              Vội mầng làm lễ rước vào
              Đài sen nối sáp, song đào thêm hương
              Tiên thề cùng thảo một chương
              Tóc mây một món, dao vàng chia đôi
              Vầng trăng vằng vặc giữa trời
              Đinh ninh hai miệng một lời song song
              Tóc tơ căn vặn tấc lòng
              Trăm năm tạc một chữ đồng đến xương
              Chén hà sánh giọng quỳnh tương
              Dải là hương lộn bình gương bóng lồng
              Sinh rằng: Gió mát trăng trong

              Bấy lâu nay một chút lòng chưa cam;
              Chày sương chưa nện cầu Lam
              Sợ lần khân quá ra sờm sỡ chăng?
              Nàng rằng:? Hồng điệp, xích thằng
              Một lời cũng đã tiếng rằng tương tri
              Đừng điều nguyệt nọ hoa kia
              Ngoài ra ai lại tiếc gì với ai.
              Rằng: Nghe nổi tiếng Cầm đài
              Nước non luống những lắng tai Chung Kỳ

              Thưa rằng: Tiện kỹ sá chi!
              Đã lòng dạy đến, dạy thì phải vâng.
              Hiên sau treo sẵn cầm trang
              Vội vàng sinh đã tay nâng ngang mày
              Nàng rằng: Nghề mọn riêng tay
              Làm chi cho bận lòng này lắm thân?
              So dần dây vũ dây văn
              Bốn dây to nhỏ theo vần cung thương
              Khúc đâu Hán, Sở chiến trường
              Nghe ra tiếng sắt tiếng vàng chen nhau
              Khúc đâu Tư Mã Phượng cầu
              Nghe ra như oán như sầu phải chăng?
              Kê Khang này khúc Quảng Lăng
              Một rằng Lưu thủy, hai rằng Hành vân
              Quá quan này khúc Chiêu quân
              Nửa phần luyến chúa, nửa phần tư gia
              Trong như tiếng hạc bay qua
              Đục như nước suối mới xa nửa vời
              Tiếng khoan như gió thoảng ngoài,
              Tiếng mau sầm sập như trời đổ mưa
              Ngọn đèn khi tỏ khi mờ
              Khiến người ngồi đó cũng ngơ ngẩn sầu
              Khi tựa gối, khi cúi đầu
              Khi vò chín khúc, khi chau đôi mày
              Rằng: Hay thì thật là hay,
              Nghe ra ngậm đắng, nuốt cay thế nào!
              So chi những bậc tiêu tao
              Dột lòng mình cũng nao nao lòng người
              Rằng: Quen mất nết đi rồi
              Tẻ vui thôi cũng tính trời biết sao!
              Lời vàng vâng lĩnh ý cao,
              Họa dần dần bớt chút nào được không.
              Hoa hương càng tỏ thức hồng
              Đầu mày, cuối mắt, càng nồng tấm yêu
              Sóng tình dường đã xiêu xiêu
              Xem trong âu yếm có chiều lả lơi
              Thưa rằng: Đừng lấy làm chơi,
              Để cho thưa hết một lời đã nao!
              Vẻ chi một đóa yêu đào
              Vườn hồng chi dám ngăn rào chim xanh
              Đã cho vào bậc bố kinh
              Đạo tòng phu, lấy chữ trinh làm đầu
              Ra tuồng trên Bộc trong dâu
              Thì con người ấy ai cầu làm chi!
              Phải điều ăn xổi ở thì
              Tiết trăm năm, nỡ bỏ đi một ngày!
              Ngẫm duyên kỳ ngộ xưa nay
              Lứa đôi ai lại đẹp tày Thôi, Trương
              Mây mưa đánh đổ đá vàng
              Quá chiều nên đã chán chường yến anh
              Trong khi chắp cánh liền cành
              Mà lòng rẻ rúng đã dành một bên!
              Mái tây để lạnh hương nguyền,
              Cho duyên đằm thắm ra duyên bẽ bàng
              Gieo thoi trước chẳng giữ giàng
              Để sau nên thẹn cùng chàng bởi ai?
              Vội chi ép liễu hoa nài
              Còn thân còn một đền bồi có khi.

              Thấy lời đoan chính dễ nghe
              Chàng càng thêm nể, thêm vì mười phân.
              Bóng tàn vừa lạt vẻ ngân
              Tin đâu đã thấy cửa ngăn gọi vào.
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.02.2012 10:43:26 bởi Anh Nguyên >
              #37
                Anh Nguyên 27.11.2011 10:18:22 (permalink)
                5/- Kim Trọng về hộ tang,
                Thúy Kiều khóc đau thương


                Nàng thì vội trở buồng thêu
                Sinh thì dạo gót sân đào vội ra
                Cửa sài vừa ngỏ then hoa
                Gia đồng vào gởi thư nhà mới sang
                Đem tin thúc phụ từ đường
                Bơ vơ lữ thấn tha phương đề huề
                Liêu dương cách trở sơn khê
                Xuân đường kíp gọi Sinh về hộ tang
                Mảng tin xiết nỗi kinh hoàng
                Băng mình lẻn trước đài trang tự tình
                Gót đầu mọi nỗi đinh ninh
                Nỗi nhà tang tóc, nỗi mình xa xôi:
                Sự đâu chưa kịp đôi hồi,
                Duyên đâu chưa kịp một lời trao tơ
                Trăng thề còn đó trơ trơ
                Dám xa xôi mặt, mà thưa thớt lòng
                Ngoài nghìn dặm chốc ba đông
                Mối sầu khi gỡ cho xong còn chầy!
                Gìn vàng giữ ngọc cho hay
                Cho đành lòng kẻ chân mây cuối trời.
                Tai nghe ruột rối bời bời
                Ngập ngừng nàng mới giãi lời trước sau:
                Ông tơ gàn quải chi nhau
                Chưa vui sum hợp đã sầu chia phôi!
                Cùng nhau trót đã nặng lời
                Dẫu thay mái tóc, dám rời lòng tơ!
                Quản bao tháng đợi năm chờ
                Nghĩ người ăn gió nằm mưa xót thầm
                Đã nguyền hai chữ đồng tâm
                Trăm năm thề chẳng ôm cầm thuyền ai
                Còn non, còn nước, còn dài,
                Còn về, còn nhớ đến người hôm nay.
                Dùng dằng chưa nỡ rời tay
                Vầng đông trông đã đứng ngay mái nhà
                Ngại ngùng một bước một xa
                Một lời trân trọng, châu sa mấy hàng
                Buộc yên, quảy gánh, vội vàng
                Mối sầu xẻ nửa, bước đường chia hai

                Buồn trông phong cảnh quê người
                Đầu cành quyên nhặt, cuối trời nhạn thưa
                Não người cữ gió tuần mưa
                Một ngày nặng gánh tương tư một ngày.
                Nàng còn đứng tựa hiên tây
                Chín hồi vấn vít như vầy mối tơ
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.02.2012 10:45:00 bởi Anh Nguyên >
                #38
                  Anh Nguyên 27.11.2011 10:38:15 (permalink)
                  6/- Vương ông hàm oan chịu tội,
                  Thúy Kiều bán mình chuộc tội cho cha


                  Trông chừng khói ngất song thưa

                  Hoa trôi giạt thắm, liễu xơ xác vàng
                  Tần ngần dạo ngót lầu trang
                  Một đoàn mùng thọ ngoại hương mới về
                  Hàn huyên chưa kịp dãi dề
                  Sai nha bỗng thấy bốn bề xôn xao:
                  Người nách thước, kẻ tay dao,
                  Đầu trâu, mặt ngựa, ào ào như sôi
                  Giã giang một lão một trai
                  Một dây vô lại buộc hai thâm tình

                  Đầy nhà vang tiếng ruồi xanh

                  Rụng rời khung cửi, tan tành gói may.
                  Đồ tế nhuyễn, của riêng tây
                  Sạch sành sanh vét cho đầy túi tham
                  Điều đâu ai buộc ai làm?
                  Này ai đan dập, giật giàm bỗng dưng?
                  Hỏi ra sau mới biết rằng:
                  Phải tên xưng xuất tại thằng bán tơ.
                  Một nhà hoảng hốt, ngẩn ngơ

                  Tiếng oan dậy đất, án ngờ lòa mây

                  Hạ từ van lạy suốt ngày,
                  Điếc tai lân tuất, phũ tay tồi tàn
                  Giường cao rút ngược dây oan,
                  Dẫu là đá cũng nát gan lọ người!
                  Mặt trông đau đớn rụng rời
                  Oan này còn một kêu Trời nhưng xa
                  Một ngày lạ thói sai nha
                  Làm cho khốc hại chẳng qua vì tiền
                  Sao cho cốt nhục vẹn tuyền?
                  Trong khi ngộ biến tùng quyền biết sao?
                  Duyện hội ngộ, đức cù lao
                  Bên tình, bên hiếu, bên nào nặng hơn?
                  Để lời thệ hải minh sơn
                  Làm con trước phải đền ơn sinh thành
                  Quyết tình, nàng mới hạ tình:
                  Dẽ cho để thiếp bán mình chuộc cha!
                  Họ Chung có kẻ lại già,
                  Cũng trong nha dịch, lại là từ tâm,
                  Thấy nàng hiếu trọng tình thâm
                  Vì nàng, nghĩ cũng thương thầm xót vay
                  Tính bài lót đó luồn đây,
                  Có ba trăm lượng, việc này mới xuôi,
                  Hãy về tạm phó giam ngoài,
                  Dặn nàng qui liệu trong đôi ba ngày.
                  Thương lòng con trẻ thơ ngây
                  Gặp cơn vạ gió, tai bay bất kỳ.
                  Đau lòng tử biệt sinh ly!
                  Thân còn chẳng tiếc, tiếc gì đến duyên!
                  Hạt mưa sá nghĩ phận hèn
                  Liệu đem tấc cỏ quyết đền ba xuân
                  Sự lòng ngỏ với băng nhân
                  Tin sương đồn đại, xa gần xôn xao
                  Gần miền có một mụ nào
                  Đưa người viễn khách tìm vào vấn danh
                  Hỏi tên rằng: Mã Giám Sinh;
                  Hỏi quê, rằng: Huyện Lâm Thanh cũng gần
                  Quá niên trạc ngoại tứ tuần,
                  Mày râu nhẵn nhụi, áo quần bảnh bao
                  Trước thầy, sau tớ, xôn xao
                  Nhà băng đưa mối, rước vào lầu trang
                  Ghế trên ngồi tót sỗ sàng;

                  Buồng trong mối đã giục nàng kíp ra

                  Nỗi mình thêm tức nỗi nhà
                  Thềm hoa một bước, lệ hoa mấy hàng
                  Ngại ngùng dín gió e sương
                  Ngừng hoa bóng thẹn, trông gương mặt dày
                  Mối càng vén tóc bắt tay
                  Nét buồn như cúc, điệu gầy như mai
                  Đắn đo cân sắc cân tài
                  Ép cung cầm nguyệt, thử bài quạt thơ
                  Mặn nồng một vẻ một ưa
                  Bằng lòng khách mới tùy cơ dặt diù

                  Rằng: Mua ngọc đến Lam kiều,

                  Sinh nghi, xin dạy bao nhiêu cho tường.
                  Mối rằng: Đáng giá nghìn vàng,
                  Dớp nhà nhờ lượng người thương dám nài!
                  Cò kè bớt một thêm hai
                  Giờ lân ngã giá vàng ngoài bốn trăm
                  Một lời thuyền đã êm giầm
                  Hãy đưa cánh thiếp trước cầm làm ghi
                  Định ngày nạp thái vu qui
                  Tiền lưng đã có, việc gì chẳng xong!

                  Một lời cậy với Chung công,

                  Khất từ tạm lĩnh Vương ông về nhà
                  Thương tình con trẻ cha già
                  Nhìn nàng, ông những máu sa, ruột dầu
                  Nuôi con những ước về sau
                  Trao tơ phải lứa, gieo cầu đáng nơi
                  Trời làm chi cực bấy trời!
                  Này ai vu thác, cho người hợp tan?
                  Búa riù bao quản thân tàn,
                  Nỡ đày doạ trẻ, càng oan khốc già

                  Một lần sau trước cũng là

                  Thôi thì mặt khuất, chẳng thà lòng đau!
                  Theo lời càng chảy dòng châu
                  Liều mình, ông đã gieo đầu tường vôi
                  Vội vàng kẻ giữ người coi
                  Nhỏ to, nàng lại tìm lời khuyên can:
                  Vẻ chi một mảnh hồng nhan
                  Tóc tơ chưa chút đền ơn sinh thành
                  Dâng thư đã thẹn nàng Oanh,
                  Lại thua ả Lý bán mình hay sao?

                  Cỗi xuân tuổi hạc càng cao,

                  Một cây gánh vác biết bao nhiêu cành
                  Lòng tơ dầu chẳng dứt tình
                  Gió mưa âu hẳn tan tành nước non
                  Thà rằng liều một thân con
                  Hoa dầu rã cánh, lá còn xanh cây
                  Phận sao đành vậy cũng vầy
                  Cầm như chẳng đỗ những ngày còn xanh
                  Cũng đừng tính quẩn lo quanh
                  Tan nhà là một, thiệt mình là hai.

                  Phải lời ông cũng êm tai

                  Nhìn nhau giọt ngắn, giọt dài ngổn ngang
                  Mái ngoài họ Mã vừa sang
                  Tờ hoa đã ký, cân vàng mới trao
                  Trăng già độc điạ làm sao!
                  Cầm dây chẳng lựa, buộc vào tự nhiên!
                  Trong tay đã sẵn đồng tiền
                  Dầu lòng đổi trắng thay đen khó gì,
                  Họ Chung ra sức giúp vì!
                  Lễ tâm đã đặt, tụng kỳ cũng xong
                  Việc nhà đã tạm thong dong
                  Tinh kỳ giục giã đã mong độ về
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.02.2012 10:46:02 bởi Anh Nguyên >
                  #39
                    Anh Nguyên 29.11.2011 21:05:56 (permalink)
                    7- Thuý Kiều liều thân cho trọn hiếu,
                    Nhờ duyên em để trọn chữ tình


                    Một mình nàng, ngọn đèn khuya
                    Áo dầm giọt lệ, tóc se mái sầu
                    Phận dầu, dầu vậy cũng dầu
                    Xót lòng đeo đẳng bấy lâu một lời!
                    Công trình kể biết mấy mươi
                    Vì ta khắng khít cho người dở dang
                    Thề hoa chưa ráo chén vàng
                    Lỗi thề thôi đã phủ phàng với hoa!
                    Trời Liêu non nước bao xa,
                    Nghĩ đâu rẽ cửa, chia nhà tự tôi!

                    Biết bao duyên nợ thề bồi
                    Kiếp này thôi thế thì thôi còn gì?
                    Tái sinh chưa dứt hương thề,
                    Làm thân trâu ngựa đền nghì trúc mai
                    Nợ tình chưa trả cho ai
                    Khối tình mang xuống tuyền đài chưa tan!
                    Nỗi riêng, riêng những bàn hoàn
                    Dầu chong trắng diã, lệ tràn thấm khăn
                    Thúy Vân chợt tỉnh giấc xuân
                    Dưới đèn ghé đến ân cần hỏi han:

                    Cơ trời dâu bể đa đoan
                    Một nhà để chị riêng oan một mình
                    Cớ gì ngồi nhẫn tàn canh
                    Nỗi riêng còn mắc với tình chi đây?
                    Rằng: Lòng đương thổn thức đầy,
                    Tơ duyên còn vướng mối này chưa xong
                    Hở môi ra cũng thẹn thùng
                    Để lòng thì phụ tấm lòng với ai!
                    Cậy em, em có chịu lời
                    Ngồi lên cho chị lạy rồi sẽ thưa

                    Giữa đường đứt gánh tương tư
                    Giao loan chắp mối tơ thừa mặc em
                    Kể từ khi gặp chàng Kim,
                    Khi ngày quạt ước, khi đêm chén thề
                    Sự đâu sóng gió bất kỳ
                    Hiếu tình có lẽ hai bề vẹn hai?
                    Ngày xuân em hãy còn dài
                    Xót tình máu mủ, thay lời nước non
                    Chị dầu thịt nát xương mòn
                    Ngậm cười chín suối hãy còn thơm lây

                    Chiếc vành với bức tờ mây
                    Duyên này thì giữ, vật này của chung
                    Dầu em nên vợ, nên chồng,
                    Xót người mệnh bạc, ắt lòng chẳng quên
                    Mất người còn chút của tin
                    Phím đàn với mảnh hương nguyền ngày xưa
                    Mai sau, dầu có bao giờ,
                    Đốt lò hương ấy, so tơ phím này;
                    Trông ra ngọn cỏ lá cây
                    Thấy hiu hiu gió thì hay chị về

                    Hồn còn mang nặng lời thề
                    Nát thân bồ liễu, đền nghì trúc mai
                    Dạ đài cách mặt khuất lời
                    Rảy xin chén nước cho người thác oan
                    Bây giờ trâm gãy, gương tan
                    Kể làm sao xiết muôn vàn ái ân!
                    Trăm nghìn gửi lạy tình quân!
                    Tơ duyên ngắn ngủi có ngần ấy thôi
                    Phận sao phận bạc như vôi?
                    Đã đành nước chảy hoa trôi lỡ làng
                    Ôi Kim lang! Hỡi Kim lang!
                    Thôi thôi! Thiếp đã phụ chàng từ đây!
                    Cạn lời, hồn ngất máu say
                    Một hơi lạnh ngắt, đôi tay lạnh đồng
                    Xuân, huyên chợt tỉnh giấc nồng
                    Một nhà tấp nập, kẻ trong người ngoài
                    Kẻ thang, người thuốc bời bời
                    Mới giầu cơn vụng, chưa phai giọt hồng
                    Hỏi: Sao ra sự lạ lùng?
                    Kiều càng nức nở, mở không ra lời

                    Nỗi nàng, Vân mới rỉ tai:
                    Chiếc vành này với tờ bồi ở đây...
                    Này cha làm lỗi duyên mày,
                    Thôi thì nỗi ấy sau này đã em!
                    Vì ai rụng cải, rơi kim
                    Để còn bèo nổi, mây chìm vì ai?
                    Lời con dặn lại một hai
                    Dẫu mòn bia đá, dám sai tấc vàng!
                    Lạy thôi, nàng lại rén chiềng:
                    Nhờ cha trả được nghiã chàng cho xuôi

                    Sá chi thân phận tôi đòi
                    Dẫu rằng xương trắng quê người, quản đâu!
                    Xiết bao kể nỗi thảm sầu!
                    Khắc canh đã giục nam lâu mấy hồi
                    Kiệu hoa đâu đã đến ngoài,
                    Quản huyền đâu đã giục người sinh ly
                    Đau lòng kẻ ở, người đi
                    Lệ rơi thấm đá, tơ chia rũ tằm
                    Trời hôm, mây kéo tối rầm
                    Dầu dầu ngọn cỏ, đầm đầm cành sương
                    Rước nàng về đến trú phường,

                    Bốn bề xuân tỏa, một nàng ở trong
                    Ngập ngừng thẹn lục, e hồng
                    Nghĩ lòng, lại xót xa lòng đôi phen
                    Phẩm tiên rơi đến tay hèn
                    Hoài công nắng giữ, mưa gìn với ai!
                    Biết thân đến bước lạc loài
                    Nhị đào thà bẻ cho người tình chung!
                    Vì ai ngăn đón gió đông
                    Thiệt lòng khi ở, đau lòng khi đi
                    Trùng phùng dầu họa có khi

                    Thân này thôi có còn gì mà mong!
                    Đã sinh ra số long đong,
                    Còn mang lấy kiếp má hồng được sao?
                    Trên yên sẵn có con dao
                    Giấu cầm nàng đã gói vào chéo khăn
                    Phòng khi nước đã đến chân,
                    Dao này thì liệu với thân sau này.
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.02.2012 10:46:57 bởi Anh Nguyên >
                    #40
                      Anh Nguyên 02.12.2011 11:35:14 (permalink)
                      8/- Thuý Kiều nhờ cha đền trả nghĩa chàng,
                      Chữ tiết bỏ đi, càng căm nỗi khách


                      Đêm thu một khắc một chầy,

                      Bâng khuâng như tỉnh như say một mình
                      Chẳng ngờ gã Mã Giám Sinh,
                      Vẫn là một đứa phong tình đã quen

                      Quá chơi lại gặp hồi đen

                      Quen mồi lại kiếm ăn miền nguyệt hoa
                      Lầu xanh có mụ Tú Bà,
                      Làng chơi đã trở về già hết duyên
                      Tình cờ chẳng hẹn mà nên
                      Mạt cưa mướp đắng, đôi bên một phường
                      Chung lưng mở một ngôi hàng
                      Quanh năm buôn phấn bán hương đã lề
                      Dạo tìm khắp chợ thì quê
                      Giả danh hầu hạ, dạy nghề ăn chơi
                      Rủi may, âu cũng sự trời

                      Đoạn trường lại chọn mặt người vô duyên

                      Xót nàng chút phận thuyền quyên
                      Cành hoa đem bán vào thuyền lái buôn
                      Mẹo lừa đã mắc vào khuôn
                      Sính nghi rẻ giá, nghinh hôn sẵn ngày
                      Mầng thầm cờ đã đến tay
                      Càng nhìn vẻ ngọc, càng say khúc vàng
                      Đã nên quốc sắc, thiên hương
                      Một cười này hẳn nghìn vàng chẳng ngoa!
                      Về đây nước trước bẻ hoa

                      Vương tôn, quí khách, ắt là đua nhau

                      Hẳn ba trăm lạng kém đâu
                      Cũng đà vừa vốn, còn sau là lời.
                      Miếng ngon kề đến tận nơi
                      Vốn nhà cũng tiếc, của trời cũng tham
                      Đào tiên đã bén tay phàm
                      Thì vin cành quít cho cam sự đời
                      Dưới trần mấy mặt làng chơi,
                      Chơi hoa, đã dễ mấy người biết hoa!
                      Nước vỏ lựu, máu mào gà
                      Mượn màu chiêu tập lại là còn nguyên

                      Mập mờ đánh lận con đen,

                      Bao nhiêu cũng bấy nhiêu tiền, mất chi?
                      Mụ già hoặc có điều gì
                      Liều công mất một buổi quì mà thôi
                      Vả đây đường sá xa xôi
                      Mà ta bất động, nửa người sinh nghi.
                      Tiếc thay một đoá trà mi!
                      Con ong đã mở đường đi lối về
                      Một cơn mưa gió nặng nề
                      Thương gì đến ngọc, tiếc gì đến hương
                      Đêm xuân một giấc mơ màng

                      Đuốc hoa để đó, mặc nàng nằm trơ

                      Giọt riêng tầm tã tuôn mưa
                      Phần căm nỗi khách, phần dơ nỗi mình
                      Tuồng chi là giống hôi tanh!
                      Thân nghìn vàng để ô danh má hồng!
                      Thôi còn chi nữa mà mong
                      Đời người thôi thế là xong một đời!
                      Giận duyên, tủi phận, bời bời
                      Cầm dao, nàng đã toan bài quyên sinh
                      Nghĩ đi nghĩ lại một mình:

                      Một mình thì chớ, hai tình thì sao?

                      Sau dầu sinh sự thế nào
                      Truy nguyên chẳng kẻo lụy vào song thân
                      Nỗi mình âu cũng giãn dần
                      Kíp chầy thôi cũng một lần mà thôi!
                      Những là đo đắn ngược xuôi
                      Tiếng gà nghe đã gáy sôi mái tường
                      Lầu mai vừa rúc còi sương
                      Mã Sinh giục giã vội vàng ra đi
                      Đoạn trường thay lúc phân kỳ

                      Vó câu khập khểnh, bánh xe gập ghềnh

                      Bề ngoài mười dặm tràng đình
                      Vương ông mở tiệc tiễn hành đưa theo
                      Ngoài thì chủ khách dập dìu
                      Một nhà huyên với một Kiều ở trong
                      Nhìn càng lã chã giọt hồng
                      Rỉ tai, nàng mới giải lòng thấp cao:
                      Hổ sinh ra phận thơ đào,
                      Công cha, nghiã mẹ kiếp nào trả xong?
                      Lỡ làng nước đục, bụi trong

                      Trăm năm để một tấm lòng từ đây

                      Xem gương trong bấy nhiêu ngày
                      Thân con chẳng kẻo mắt tay bợm già:
                      Khi về, bỏ vắng trong nhà,
                      Khi vào đôi đóa, khi ra vội vàng
                      Khi ăn, khi nói lỡ làng
                      Khi thầy, khi tớ, xem thường, xem khinh
                      Khác màu kẻ quí, người thanh
                      Ngắm ra cho kỹ, như tình con buôn
                      Thôi con, còn nói chi con,

                      Sống nhờ đất khách, thác chôn quê người!

                      Vương bà nghe bấy nhiêu lời
                      Tiếng oan đã muốn vạch trời kêu lên
                      Vài tuần chưa cạn chén khuyên
                      Mái ngoài, nghỉ đã giục liền ruổi xe
                      Xót con lòng nặng chề chề
                      Trước yên ông đã nằn nì thấp cao:
                      Chúng thân yếu liễu, thơ đào
                      Dớp nhà đến nỗi giấn vào tôi ngươi
                      Từ đây góc bể chân trời

                      Nắng mưa thui thủi, quê người một thân

                      Nghìn tầm nhờ bóng tùng quân
                      Tuyết sương che chở cho thân cát đằng
                      Cạn lời khách mới thưa rằng:
                      Buộc chân, thôi cũng xích thằng nhiệm trao
                      Mai sau dầu đến thế nào
                      Kìa gương nhựt nguyệt, nọ dao quỉ thần!
                      Đùng đùng gió giục, mây vần
                      Một xe trong cõi hồng trần như bay
                      Trông vời, gạt lệ, phân tay
                      Góc trời thăm thẳm, ngày ngày đăm đăm.
                      Nàng thì dặm khách xa xăm
                      Bạc phau cầu giá, đen rầm ngàn mây
                      Vi-lô san sát hơi may
                      Một trời thu để riêng ai một người
                      Dặm khuya ngất tạnh mù khơi
                      Thấy trăng mà thẹn những lời non sông
                      Rừng thu từng biếc chen hồng
                      Nghe chim như nhắc tấm lòng thần hôn.
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.02.2012 10:48:07 bởi Anh Nguyên >
                      #41
                        Anh Nguyên 14.12.2011 09:04:48 (permalink)
                        9/- Tú bà nổi ghen,
                        Thuý Kiều huỷ thân.

                        Những là lạ nước, lạ non

                        Lâm Chuy vừa một tháng tròn tới nơi
                        Xe châu dừng bánh cửa ngoài
                        Rèm trong đã thấy một người bước ra
                        Thoạt trông lờn lợt màu da
                        Ăn gì cao lớn, đẫy đà làm sao?
                        Trước xe lơi lả han chào
                        Vâng lời, nàng mới bước vào tận nơi
                        Bên thì mấy ả mày ngài
                        Bên thì ngồi bốn năm người làng chơi
                        Giữa thì hương lửa hẳn hoi
                        Trên treo một tượng trắng đôi lông mày
                        Lầu xanh quen thói xưa nay

                        Nghề này thì lấy ông này tiên sư

                        Hương hoa hôm sớm phụng thờ
                        Cô nào xấu vía, có thưa mối hàng
                        Cổi xiêm, lột áo chán chường
                        Trước thần, sẽ nguyện mảnh hương lầm rầm
                        Đổi hoa lót xuống chiếu nằm
                        Bướm ong bay lại ầm ầm tứ vi
                        Kiều còn ngơ ngẩn biết gì,
                        Cứ lời lạy xuống, mụ thì khấn ngay:
                        Cửa hàng buôn bán cho may
                        Đêm đêm hàn thực, ngày ngày nguyên tiêu

                        Muôn nghìn người thấy cũng yêu

                        Xôn xao anh yến, dập dìu trúc mai
                        Tin nhạn vẫn là thư bài
                        Đưa người cửa trước, rước người cửa sau!
                        Lạ tai nghe chửa biết đâu
                        Xem tình ra cũng những màu dở dang
                        Lễ xong hương hỏa gia đường
                        Tú Bà vắt nóc lên giường ngồi ngay
                        Dạy rằng: Con lạy mẹ đây,
                        Lạy rồi sang lạy cậu mày bên kia.

                        Nàng rằng: Phải bước lưu ly,

                        Phận hèn vâng đã cam bề tiểu tinh
                        Điều đâu lấy yến làm anh
                        Ngây thơ chẳng biết là danh phận gì?
                        Đủ điều nạp thái vu qui;
                        Đã khi chung chạ, lại khi đứng ngồi
                        Giờ ra thay bậc đổi ngôi
                        Dám xin gửi lại một lời cho minh.
                        Mụ nghe nàng nói hay tình
                        Bấy giờ mới nổi tam bành mụ lên:

                        Này này sự đã quả nhiên

                        Thôi đà cướp sống chồng min đi rồi!
                        Bảo rằng: Đi dạo lấy người
                        Đem về rước khách kiếm lời mà ăn
                        Tuồng vô nghĩa, ở bất nhân
                        Buồn mình trước đã tần mần thử chơi
                        Màu hồ đã mất đi rồi
                        Thôi thôi vốn liếng đi đời nhà ma!
                        Con kia đã bán cho ta
                        Nhập gia phải cứ phép nhà tao đây
                        Lão kia có giở bài bây,

                        Chẳng văng vào mặt mà mày lại nghe?

                        Cớ sao chịu tốt một bề
                        Gái tơ mà đã ngứa nghề sớm sao!
                        Phải làm cho biết phép tao!
                        Chập bì tiên, rắp sấn vào ra tay
                        Nàng rằng: Trời thẳm đất dày
                        Thân này đã bỏ những ngày ra đi!
                        Thôi thì thôi có tiếc gì!
                        Sẵn dao tay áo, tức thì giơ ra
                        Sợ gan, nát ngọc liều hoa
                        Mụ còn trông mặt, nàng đà quá tay

                        Thương ôi, tài sắc bậc này

                        Một dao oan nghiệt, dứt dây phong trần!
                        Nỗi oan vỡ lở xa gần
                        Trong nhà người chật một lầu như nêm
                        Nàng thì bằn bặt giấc tiên
                        Mụ thì cầm cập, mặt nhìn hồn bay
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.02.2012 10:49:02 bởi Anh Nguyên >
                        #42
                          Anh Nguyên 21.12.2011 11:03:47 (permalink)
                          10/- Lầm tưởng thư hương,
                          Thuý Kiều mắc mưu Sở Khanh.

                          Vực nàng vào chốn hiên tây

                          Cắt người coi sóc, rước thầy thuốc men
                          Nào hay chưa hết trần duyên
                          Trong mê đường đã đứng bên một nàng
                          Rỉ rằng: Nhân quả dở dang,

                          Đã toan trốn nợ đoạn trường được sao!

                          Số còn nặng nghiệp má đào
                          Người dầu muốn quyết, trời nào đã cho?
                          Hãy xin hết kiếp liễu bồ
                          Sông Tiền đường sẽ hẹn hò về sau.
                          Thuốc thang suốt một ngày thâu
                          Giấc mê nghe đã giầu giầu vừa tan
                          Tú Bà chực sẵn bên màn
                          Lựa lời khuyên giải mơn man gỡ dần:
                          Một người đễ có mấy thân!

                          Hoa xuân đương nhụy, ngày xuân còn dài

                          Cũng là lỡ một lầm hai
                          Đá vàng sao nỡ ép nài mây mưa!
                          Lỡ chân trót đã vào đây
                          Khóa buồng xuân, để đợi ngày đào non
                          Người còn thì của hãy còn
                          Tìm nơi xứng đáng là con cái nhà
                          Làm chi tội báo oan gia
                          Thiệt mình mà hại đến ta hay gì?
                          Kề tai mấy nỗi nằn nì
                          Nàng nghe dường cũng thị phi rạch ròi

                          Vả trong thần mộng mấy lời

                          Túc nhân âu cũng có trời ở trong
                          Kiếp này nợ trả chưa xong
                          Làm chi thêm một nợ chồng kiếp sau?
                          Lặng nghe thấm thía gót đầu
                          Thưa rằng: Ai có muốn đâu thế này
                          Được như lời thế là may
                          Hẳn rằng mai có như vầy được chăng?
                          Sợ khi ong bướm đãi đằng
                          Đến điều sống đục, sao bằng thác trong!

                          Mụ rằng: Con hãy thong dong

                          Phải điều lòng lại dối lòng mà chơi!
                          Mai sau ở chẳng như lời
                          Trên đầu có bóng mặt rời rạng soi.
                          Thấy lời quyết đoán hẳn hoi
                          Đành lòng, nàng cũng sẽ nguôi nguôi dần
                          Trước lầu Ngưng bích khóa xuân
                          Vẻ non xa, tấm trăng gần ở chung
                          Bốn bề bát ngát xa trông
                          Cát vàng cồn nọ, bụi hồng dặm kia

                          Bẽ bàng mây sớm đèn khuya

                          Nửa tình, nủa cảnh, như chia tấm lòng
                          Tưởng người dưới nguyệt chén đồng
                          Tin sương luống những rày trông mai chờ
                          Bên trời góc bể bơ vơ
                          Tấm son gột rửa bao giờ cho phai?
                          Xót người tựa cửa hôm mai
                          Quạt nồng ấm lạnh những ai đó giờ?
                          Sân Lai cách mấy nắng mưa?
                          Có khi gốc tử đã vừa người ôm
                          Buồn trông cửa bể chiều hôm

                          Thuyền ai thấp thoáng cánh buồm xa xa?

                          Buồn trông ngọn nước mới sa
                          Hoa trôi man mác biết là về đâu?
                          Buồn trông nội cỏ dầu dầu
                          Chân mây mặt đất một màu xanh xanh
                          Buồn trông gió cuốn mặt duềnh
                          Ầm ầm tiếng sóng kêu quanh ghế ngồi
                          Chung quanh những nước non người
                          Đau lòng lưu lạc nên vài bốn câu.

                          Ngậm ngùi rủ bức rèm châu

                          Cách tường nghe có tiếng đâu họa vần
                          Một chàng vừa trạc thanh xuân
                          Hình dung chải chuốt, áo khăn dịu dàng
                          Nghĩ rằng cũng mạch thư hương
                          Hỏi ra mới biết rằng chàng Sở Khanh
                          Bóng Nga thấp thoáng dưới mành
                          Trông nàng, chàng cũng ra tình đeo dai
                          Than ôi! Sắc nước hương trời!
                          Tiếc cho đâu bỗng lạc loài đến đây!

                          Giá đành trông nguyệt trên mây

                          Hoa sao, hoa khéo đọa đày bấy hoa?
                          Nỗi gan riêng giận trời già
                          Lòng này ai tỏ cho ta, hỡi lòng?
                          Thuyền quyên ví biết anh hùng
                          Ra tay tháo cũi sổ lồng như chơi!
                          Song thu đã khép cánh ngoài
                          Tai còn động vọng mấy lời sắt đanh
                          Nghĩ người thôi lại nghĩ mình
                          Cám lòng chua xót, lạt tình chơ vơ

                          Những là lần lữa nắng mưa

                          Kiếp phong trần biết bao giờ là thôi?
                          Đánh liều nhắn một hai lời
                          Nhờ tay tế độ vớt người trầm luân
                          Mảnh tiên kể hết xa gần
                          Nỗi nhà báo đáp, nỗi thân lạc loài
                          Tan sương vừa rạng ngày mai
                          Tiện hồng nàng mới nhắn lời gửi sang
                          Trời tây lãng đãng bóng vàng
                          Phúc thư đã thấy tin chàng đến nơi
                          Mở xem một bức tiên mai

                          Rành rành Tích Việt có hai chữ đề

                          Lấy trong ý tứ mà suy:
                          Ngày hai mươi mốt, tuất thì phải chăng?
                          Chim hôm thoi thót về rừng
                          Đóa trà mi đã ngậm trăng nửa vành
                          Tường đông lay động bóng cành
                          Rẽ song đã thấy Sở Khanh lẻn vào
                          Sượng sùng đánh dạn ra chào
                          Lạy thôi, nàng mới rỉ trao ân cần
                          Rằng: Tôi bèo bọt chút thân

                          Lạc đàn mang lấy nợ nần yến anh

                          Dám nhờ cốt nhục tử sinh
                          Còn nhiều kết cỏ ngậm vành về sau!
                          Lặng ngồi lẩm nhẩm gật đầu:
                          Ta đây phải mượn ai đâu mà rằng!
                          Nàng đà biết đến ta chăng
                          Bể trầm luân lấp cho bằng mới thôi!
                          Nàng rằng:? Muôn sự ơn người
                          Thế nào xin quyết một bài cho xong.
                          Rằng: Ta có ngựa truy phong

                          Có tên dưới trướng, vốn dòng kiện nhi

                          Thừa cơ lẻn bước ra đi
                          Ba mươi sáu chước, chước gì là hơn?
                          Dầu khi gió kép mưa đơn
                          Có ta đây cũng chẳng can cớ gì!
                          Nghe lời, nàng đã sinh nghi
                          Song đà quá đỗi, quản gì được thân
                          Cũng liều nhắm mắt đưa chân
                          Mà xem con Tạo xoay vần đến đâu!
                          Cùng nhau lẻn bước xuống lầu
                          Song song ngựa trước, ngựa sau một đoàn

                          Đêm thu khắc lận canh tàn

                          Gió cây trút lá, trăng ngàn ngậm gương
                          Lối mòn cỏ lợt mùi sương
                          Lòng quê đi một bước đường một đau
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.02.2012 11:22:42 bởi Anh Nguyên >
                          #43
                            Anh Nguyên 09.01.2012 11:34:01 (permalink)
                            11/- Thuý Kiều lưu lạc vào chốn lầu xanh
                            Tú Bà dạy nghề, Thuý Kiều nhắm mắt đưa chân.

                            Tiếng gà xao xác gáy mau
                            Tiếng người đâu đã mái sau dậy dàng
                            Nàng càng thổn thức gan vàng
                            Sở Khanh đã rẽ dây cương lối nào!
                            Một mình khôn biết làm sao
                            Dặm rừng bước thấp bước cao hãi hùng
                            Hóa nhi thật có nỡ lòng

                            Làm chi giày tía, vò hồng, lắm nau!
                            Một đoàn đổ đến trước sau
                            Vuốt đâu xuống đất, cánh đâu lên trời?
                            Tú Bà tốc thẳng đến nơi
                            Hăm hăm áp điệu một hơi lại nhà
                            Hung hăng chẳng hỏi chẳng tra
                            Đang tay vùi liễu giập hoa tơi bời
                            Thịt da ai cũng là người
                            Lòng nào hồng rụng thắm rời chẳng đau!
                            Hết lời thú phục khẩn cầu
                            Uốn lưng thịt đổ, giập đầu máu sa

                            Rằng: Tôi chút phận đàn bà
                            Nước non lìa cửa, lìa nhà đến đây
                            Bây giờ sống thác ở tay
                            Thân này đã đến thế này thì thôi!
                            Nhưng tôi có sá chi tôi
                            Phận tôi đành vậy, vốn người để đâu?
                            Thân lươn bao quản lấm đầu
                            Chút lòng trinh bạch từ sau cũng chừa!
                            Được lời mụ mới tùy cơ
                            Bắt người bảo lĩnh làm tờ cung chiêu
                            Bày vai có ả Mã Kiều

                            Xót nàng ra mới đánh liều chịu đoan
                            Mụ càng kể nhặt kể khoan
                            Gạn gùng đến mực, nồng nàn mới tha
                            Vực nàng vào nghỉ trong nhà
                            Mã Kiều lại ngỏ ý ra dặn lời:
                            Thôi đà mắc lận thì thôi!
                            Đi đâu chẳng biết con người Sở Khanh?
                            Bạc tình nổi tiếng lầu xanh
                            Một tay chôn giết mấy cành phù dung!
                            Đà đao lập sẵn chước dùng
                            Lạ gì một cốt một đồng xưa nay!

                            Có ba mươi lạng trao tay
                            Không dung chi có truyện này trò kia!
                            Rồi ra trở mặt tức thì
                            Bớt lời liệu chớ trây chi mà đời!
                            Nàng rằng: Thề thốt nặng lời
                            Có đâu mà lại ra người hiểm sâu!
                            Còn đương suy trước nghĩ sau
                            Mặt mo đã thấy ở đâu dẫn vào
                            Sở Khanh lên tiếng rêu rao:
                            Nọ nghe rằng có con nào ở đây
                            Phao cho quyến gió rủ mây

                            Hãy xem có biết mặt này là ai?
                            Nàng rằng: Thôi thế thì thôi!
                            Rằng không thì cũng vâng lời là không!
                            Sở Khanh quát mắng đùng đùng
                            Bước vào vừa rắp thị hùng ra tay
                            Nàng rằng: Trời nhé có hay!
                            Quyến anh, rủ yến, sự này tại ai?
                            Đem người giẩy xuống giếng thoi
                            Nói rồi, rồi lại ăn lời được ngay!
                            Còn tiên Tích Việt ở tay

                            Rõ ràng mặt ấy, mặt này chứ ai?
                            Lời ngay, đông mặt trong ngoài
                            Kẻ chê bất nghĩa, người cười vô lương!
                            Phụ tình án đã rõ ràng
                            Dơ tuồng nghĩ mới kiếm đường tháo lui
                            Buồng riêng, riêng những sụt sùi
                            Nghĩ thân mà lại ngậm ngùi cho thân
                            Tiếc thay trong giá trắng ngần!
                            Đến phong trần cũng phong trần như ai
                            Tẻ vui cũng một kiếp người
                            Hồng nhan phải giống ở đời mãi ru!
                            Kiếp xưa đã vụng đường tu
                            Kiếp này chẳng kẻo đền bù mới xuôi!
                            Dầu sao bình đã vỡ rồi
                            Lấy thân mà trả nợ đời cho xong!

                            Vừa tuần nguyệt sáng gương trong
                            Tú Bà ghé lại thong dong dặn dò:
                            Nghề chơi cũng lắm công phu
                            Làng chơi ta phải biết cho đủ điều
                            Nàng rằng: Mưa gió dập dìu
                            Liều thân thì cũng phải liều thế thôi!
                            Mụ rằng: Ai cũng như ai
                            Người ta ai mất tiền hoài đến đây?
                            Ở trong còn lắm điều hay
                            Nỗi đêm khép mở, nỗi ngày riêng chung

                            Này con thuộc lấy tấm lòng
                            Vành ngoài bảy chữ, vành trong tám nghề
                            Chơi cho liễu chán hoa chê
                            Cho lăn lóc đá, cho mê mẩn đời
                            Khi khóe hạnh, khi nét ngài
                            Khi ngâm ngợi nguyệt, khi cười cợt hoa
                            Đều là nghề nghiệp trong nhà
                            Đủ ngần ấy nết, mới là người soi.
                            Gót đầu vâng dạy mấy lời
                            Đường châu nét nguyệt, đường phai vẻ hồng

                            Những nghe nói, đã thẹn thùng
                            Nước đời lắm nỗi lạ lùng khắt khe!
                            Xót mình cửa các buồng khuê
                            Vỡ lòng, học lấy những nghề nghiệp hay!
                            Khéo là mặt dạn mày dày!
                            Kiếp người đã đến thế này thì thôi!
                            Thương thay thân phận lạc loài!
                            Dầu sao cũng ở tay người biết sao?
                            Lầu xanh mới rủ trướng đào
                            Càng treo giá ngọc, càng cao phẩm người

                            Biết bao bướm lả, ong lơi!
                            Cuộc say đầy tháng, trận cười suốt đêm
                            Dập dìu lá, gió cành chim
                            Sớm đưa Tống Ngọc, tối tìm Tràng Khanh
                            Khi tỉnh rượu, lúc tàn canh
                            Giật mình, mình lại thương mình xót xa
                            Khi sao phong gấm rủ là
                            Giờ sao tan tác như hoa giữa đường?
                            Mặt sao dày gió dạn sương?
                            Thân sao bướm chán ong chường bấy thân?

                            Mặc người mưa Sở mây Tần
                            Những mình nào biết có xuân là gì?
                            Đòi phen gió tựa hoa kề
                            Nửa rèn tuyết ngậm, bốn bề trăng thâu
                            Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu?
                            Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ!
                            Đôi phen nét vẽ câu thơ
                            Cung cầm trong nguyệt, nước cờ dưới hoa
                            Vui là vui gượng kẻo là
                            Ai tri âm đó mặn mà với ai?
                            Thờ ơ gió trúc mưa mai

                            Ngẩn ngơ trăm nỗi, giùi mài một thân
                            Nỗi lòng đòi đoạn xa gần
                            Chẳng vò mà rối, chẳng giần mà đau!
                            Nhớ ơn chín chữ cao sâu
                            Một ngày nột ngả bóng đâu tà tà
                            Dặm ngàn, nước thẳm, non xa
                            Nghĩ đâu thân phận con ra thế này?
                            Sân hòe đôi chút thơ ngây
                            Trân cam, ai kẻ đỡ thay việc mình?
                            Nhớ lời nguyền ước ba sinh
                            Xa xôi ai có biết tình chăng ai?

                            Khi về hỏi liễu Chương đài
                            Cành xuân đã bẻ cho người chuyên tay?
                            Tình sâu mong trả nghĩa dày
                            Hoa kia đã chắp cây này cho chưa?
                            Mối tình đôi đoạn vò tơ
                            Giấc hương quan, luống lầm mơ canh dài
                            Song sa vò võ phương trời
                            Nay hoàng hôn đã, lại mai hôn hoàng
                            Lần lần thỏ bạc ác vàng
                            Xót người trong hội đoạn tràng đòi cơn!

                            Đã cho lấy chữ hồng nhan
                            Làm cho, cho hại, cho tàn, cho cân!
                            Đã đầy vào kiếp phong trần
                            Sao cho sỉ nhục một lần mới thôi!
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.05.2012 11:53:51 bởi Anh Nguyên >
                            #44
                              Anh Nguyên 25.01.2012 11:53:01 (permalink)
                              12/- Thúc Sinh gặp Thuý Kiều,
                              trăm năm
                              tính cuộc vuông tròn.

                              Khách đâu bỗng có một người
                              Kỳ Tâm họ Thúc, cũng nòi thư hương
                              Vốn người huyện Tích, châu Thường
                              Theo nghiêm đường mở ngôi hàng Lâm Chuy
                              Hoa khôi mộ tiếng Kiều nhi
                              Thiếp hồng tìm đến hương khuê gởi vào
                              Trướng tô giáp mặt hoa đào
                              Vẻ nào chẳng mặn, nét nào chẳng ưa?
                              Hải đường mơn mởn cành tơ
                              Ngày xuân càng gió, càng mưa càng nồng!
                              Nguyệt hoa, hoa nguyệt não nùng
                              Đêm xuân ai dễ cầm lòng được chăng?
                              Lạ gì thanh khí lẽ hằng
                              Một dây một buộc, ai giằng cho ra?
                              Sớm đào, tối mận lân la
                              Trước còn trăng gió, sau ra đá vàng
                              Dịp đâu may mắn lạ dường!
                              Lại vừa gặp khoảng xuân đường lại quê
                              Sinh càng một tỉnh mười mê
                              Ngày xuân lắm lúc đi về với xuân
                              Khi gió gác, khi trăng sân
                              Bầu tiên chuốc rượu, câu thần nối thơ
                              Khi hương sớm, khi trà trưa
                              Bàn vây điểm nước, đường tơ họa đàn
                              Miệt mài trong cuộc truy hoan
                              Càng quen thuộc nết, càng dan díu tình
                              Lạ cho cái sóng khuynh thành
                              Làm cho đổ quán xiêu đình như chơi
                              Thúc sinh quen thói bốc trời
                              Trăm nghìn đổ một trận cười như không!

                              Mụ càng tô lục, chuốt hồng
                              Máu tham hễ thấy hơi đồng thì mê
                              Dưới trăng quyên đã gọi hè
                              Đầu tường lửa lựu lập lòe đâm bông
                              Buồng the phải buổi thong dong
                              Thang lan, rủ bức trướng hồng tắm hoa
                              Rõ màu trong ngọc trắng ngà
                              Dày dày sẵn đúc một tòa thiên nhiên
                              Sinh càng tỏ nét càng khen
                              Ngụ tình tay thảo một thiên luật Đường
                              Nàng rằng: Vâng biết lòng chàng
                              Lời lời châu ngọc, hàng hàng gấm thêu
                              Hay hèn lẽ cũng nối điêu
                              Nỗi quên nghĩ một hai điều ngang ngang
                              Lòng còn gửi áng mây hàng
                              Họa vần, xin hãy chịu chàng hôm nay.
                              Rằng: Sao nói lạ lùng thay!
                              Cành kia chẳng phải cỗi này mà ra?
                              Nàng càng ủ dột thu ba
                              Đoạn trường lúc ấy dở mà buồn tênh:
                              Thiếp như hoa đã lìa cành
                              Chàng như con bướm lượn vành mà chơi
                              Chúa xuân đành đã có nơi
                              Ngắn ngày thôi chớ dài lời mà chi!
                              Sinh rằng: Từ thuở tương tri
                              Tấm riêng, riêng những nặng vì nước non
                              Trăm năm tính cuộc vuông tròn
                              Phải dò cho đến ngọn nguồn lạch sông.
                              Nàng rằng: Muôn đội ơn lòng
                              Chút e bên thú, bên tòng dễ đâu
                              Bình Khang nấn ná bấy lâu
                              Yêu hoa, yêu được một màu điểm trang
                              Rồi ra lở phấn phai hương
                              Lòng thêm giữ được thường thường mãi chăng?
                              Vả trong thềm quế cung trăng
                              Chủ trương đã có chị Hằng ở trong
                              Bấy lâu khăng khít dài dòng
                              Thêm người, người cũng chia lòng riêng tây
                              Vẻ chi chút phận bèo mây
                              Làm cho bể ái, khi đầy khi vơi
                              Trăm điều ngang ngửa vì tôi
                              Thân sau ai chịu tội trời ấy cho?
                              Như chàng có vững tay co
                              Mười phân cũng đắp điếm cho một vài
                              Thế trong dầu lớn hơn ngoài
                              Trước hàm sư tử gửi người đằng la
                              Cúi đầu luồn xuống mái nhà
                              Giấm chua lại tội bằng ba lửa nồng
                              Ở trên còn có nhà thông
                              Lòng trên trông xuống biết lòng có thương?
                              Xá chi liễu ngõ hoa tường
                              Lầu xanh lại bỏ ra phường lầu xanh!
                              Lại càng dơ dáng dại hình
                              Đành thân phận thiếp, nghĩ danh giá chàng
                              Thương sao cho vẹn thì thương
                              Tính sao cho vẹn mọi đường thì vâng.
                              Sinh rằng: Hay nói đè chừng
                              Lòng đây, lòng đấy, chưa từng hay sao?
                              Đường xa chớ ngại Ngô, Lào
                              Trăm điều hãy cứ trông vào một ta

                              Đã gần chi có đường xa
                              Đá vàng cũng quyết, phong ba cũng liều.


                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.05.2012 11:54:47 bởi Anh Nguyên >
                              #45
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 5 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 65 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9