Lời nguyền định mệnh. Tập 1
longvuong212 18.11.2010 12:27:36 (permalink)
Xin chào các bạn.
Mình là người hâm mộ các tác phẩm phiêu lưu kì ảo phong cách Châu Âu (kể từ sau khi đọc Harry Potter). Chúng ta rất dễ thấy rằng thể loại kì như thế này rất thịnh hành trên thế giới với nhiều tác phẩm nổi tiếng từ nhiều năm nay. ngoài Harry Potter ra còn có nhiều kiệt tác khác như Kị Sĩ rồng, Eragon, Hậu duệ Thần Đèn, Percy Jackson, Twilinght. Tuy nhiên ở VN mình thì hơi bị hiếm. Vì thế mình mong muốn góp một phần vào kho truyện thể loại fantasy do người Việt sáng tác.
Mình vừa viết xong một cuốn truyện và vừa gửi đến nxb Trẻ. Thật ra mình không tự tin lắm. Không biết có được đánh giá tốt không. Vì thế mình quyết định post một phần lên diễn đàn này. Rất mong nhận được nhiều lời đánh giá khách quan của các bạn. (Khen thì tuyệt nhưng chê thì cũng rất tốt vì những nhận xét ấy sẽ giúp mình rút ra dc nhiều kinh nghiệm quý)
Xin cám ơn.
 
Sau đây là tác phẩm của mình:
 
 
Lời nguyền định mệnh
 
Tập 1: Nhà tiên tri, đứa trẻ thứ năm và hồn ma báo tử
 
Chương 1: Tuyết vũ giữa đêm hè
 
Một tia chớp chói sáng rạch ngang bầu trời đêm đen kịt kèm theo một tiếng nổ inh tai có thể khiến cho kẻ can đảm nhất cũng phải rùng mình sợ hãi. Khi âm thanh vĩ đại ấy qua đi cùng với đoàn tùy tùng là một loạt những tiếng nổ nhỏ dần nối gót, khắp không gian lại tràn ngập những âm thanh hỗn độn. Tiếng mưa sầm sập đầy uy hiếp như thể cả bầu trời đang sụp xuống. Tiếng gió gào rú len lỏi qua những tàng cây nghe hoang dại như âm thanh của hàng trăm con quái thú đang gầm thét. Tiếng lá cây bị quất rạp vào nhau gây nên một cơn rùng mình rúng động của rừng già… Cả thiên nhiên dường như đang phẫn nộ, trút giáng cơn giận dữ của mình xuống đầu những sinh linh xấu số.
Nhưng bên dưới những âm thanh đó, trong một mái vòm cổ xưa đổ nát được bao bọc bởi một vầng năng lượng trong suốt, lung linh hư ảo để ngăn trở sự tác động của gió mưa là những âm thanh mà nếu đem ra so sánh với những âm thanh đầy dọa dẫm kia thì còn khủng khiếp hơn nhiều.
Tiếng khóc của những đứa trẻ sơ sinh.
Đó là những âm thanh thấm đẫm vô vàn xúc cảm của sự ngỡ ngàng, của sự nhỏ nhoi, của niềm sung sướng và cả nỗi sợ hãi ngập tràn khi lần đầu tiên được tiếp xúc với cuộc sống nhưng lại được đáp lại bằng một loạt những lời đe dọa kinh hoàng từ thiên nhiên hùng vĩ.
Thằng bé đột nhiên nhận ra mình đang ở đó, dưới mái vòm, bên trong vầng năng lượng lung linh trong suốt với những tiếng khóc hoảng sợ và bất lực của những sinh linh yếu ớt bao phủ khắp xung quanh. Cảm xúc vừa thương tâm vừa sợ hãi chợt dâng lên trong người nó. Rồi nó lại nhận ra mình đang nhìn lên mái vòm hoang phế bằng đôi mắt nhạt nhòa bởi những giọt nước không ngừng trào ra từ khóe mắt. Chính bản thân nó cũng đang kêu khóc.
Một bóng đen đi lướt qua bên phải nó. Thằng bé nghiêng đầu nhìn qua, cảm thấy bên dưới đầu mình, dưới lưng mình đều là đá cứng lạnh lẽo. Nó cố nhìn rõ mọi thứ qua đôi mắt nhòa lệ nhưng tất cả những gì nó thấy được chỉ là một cái bóng đen sì cao lớn đang lượn vòng quanh và ở phía xa xa là một hình thù rũ rượi.
Hình thù đó dần dần trở nên rõ nét hơn. Thằng bé phát hiện ra đó là một người đang bị trói vào một cây cột đá…Hình như là một người đàn ông…
Thật lạ lùng. Thằng bé biết rõ rằng mình vẫn đang khóc, tuy nhiên, vì một lý do nào đó mà nước mắt không còn cản trở nó nhìn rõ người đàn ông ấy nữa.
Ông ta có một mái tóc xõa xượi rối bù và một chòm râu trắng như cước…
Tóc và râu đều rất dài…
Một đôi mắt màu xanh thăm thẳm như đại dương, vô cùng nghiêm nghị…
Và đôi mắt ấy đang nhìn thẳng vào mắt nó.
Một cơn lạnh giá đột nhiên đổ ập lên người thằng bé khiến nó giật mình tỉnh dậy trong cơn hoảng loạn vô bờ.
 
 
Phải mất một lúc thằng bé mới định thần lại được. Khi cơn hoảng loạn qua đi, nó liếc mắt nhìn quanh và nhẹ nhõm nhận ra rằng nó đã trở về với cái ổ quen thuộc của mình trong căn phòng kho nhỏ hẹp, ẩm thấp, đầy rác rến. Một hỗn hợp mùi hôi hám đậm đặc tích tụ lâu năm phủ kín cả căn phòng có khả năng làm khiếp đảm bất cứ ai lần đầu tiên đặt chân đến nơi này. Nhưng đối với thằng bé thì cái mùi đó thân thuộc lắm. Bởi vì trong suốt những năm qua, nơi đây chính là nhà của nó.
Tuy nhiên, không bao lâu nữa mọi thứ sẽ thay đổi. Dù cho cuộc sống của nó ở đây từ trước đến nay chẳng sung sướng gì nhưng ít ra đây cũng là nơi nó được ở một mình – yếu tố quan trọng nhất để giữ cho nó được an toàn. Và thằng bé biết rằng sau khi đi rồi nó sẽ nhớ nơi này lắm.
Thằng bé rời khỏi tấm nệm rách đặt trên hai chiếc thùng gỗ kê sát nhau mà nó dùng làm giường ngủ tụt xuống đất rồi đi về phía cửa sổ. Mỗi khi tỉnh dậy từ một cơn mơ, nó lại cảm thấy vui mừng vì không có ai bên cạnh. Nếu có một người nào đó trông thấy nó trong hoàn cảnh ấy thì chắc chắn nó sẽ phải nhận về những cái nhìn soi mói cùng với những lời đàm tiếu chẳng hay ho chút nào. Ở chốn này, những giấc mơ kì dị luôn được quan tâm đặc biệt. Lý do rất đơn giản, đó là bởi vì: “Đây là vùng đất nằm hoàn toàn trong sự che chở của Hắc Thần. Mọi cư dân sinh sống trong vùng đất này đều là tín đồ của Ngài và những giấc mơ kì lạ rất có thể ẩn chứa một thông điệp hay một lời chỉ dẫn của Ngài dành cho nhân loại.”
Thằng bé nhếch môi cười nhạt khi nhớ lại lời nói của mụ tổng quản. Ngay từ khi bắt đầu nhận thức được cuộc sống xung quanh thì nó đã mang thân phận là nô lệ của Hắc Thần Cung giống như bao nhiêu kẻ hầu người hạ khác trong tòa lâu đài đá lạnh lẽo này. Chính vì vậy mà nó biết chắc chắn một điều là trong số những kẻ như nó chẳng có bất kì kẻ nào tự nhận mình là tín đồ của Hắc Thần và coi việc phải thờ phụng vị thần ấy là một niềm vinh dự. Như thế thì làm gì có chuyện vị Thần bóng đêm ấy lại ban ra lời chỉ dẫn cho một trong những tên nô lệ không thành tâm thay vì một vị tu sĩ nào đó vẫn đêm ngày cầu nguyện trước ông ta kia chứ?
Thằng bé mở cửa sổ ra, cánh cửa gỗ cũ kĩ kêu kèn kẹt, âm vang một cách đáng ngại trong đêm khuya thanh vắng. Nhưng nó chẳng hề lo sợ vì chắc chắn quanh đây chẳng thể có ai nghe thấy. Tất cả đám hạ nhân đều đang chìm sâu vào giấc ngủ sau một ngày lao động mệt nhoài còn những kẻ tuần tra thì hiếm khi nào đi sâu vào cuối hành lang nơi nó ngủ. Một cơn gió đêm mát lạnh thổi ùa vào mặt nó đem đến cảm giác dễ chịu lạ lùng. Đến lúc này thằng bé mới nhận thấy rằng toàn thân mình đang ướt đẫm mồ hôi. Cái áo rách rưới dơ bẩn ướt nhẹp dính chặt vào da thịt nó. Nó nhắm mắt lại, hít thở thật sâu để xua tan nỗi căng thẳng rồi bắt đầu hồi tưởng về giấc mơ mà nó vừa mới trải qua.
Những hình ảnh sơ sài chắp vá dần dần tái hiện trong đầu nó.
Thời điểm trong giấc mơ cũng là bạn đêm, nhưng đó là một đêm mưa gió bão bùng, sấm chớp rền vang trời đất. Ở đó có một mái vòm cổ kính đã bị sập một mảng lớn, được chống đỡ bởi sáu cây cột đá vô cùng vững chắc được trạm nổi những họa tiết lạ kì. Bên trong mái vòm ấy có những đứa trẻ sơ sinh đang khóc lóc, một kẻ mặc áo choàng đen có mũ trùm kín đầu và… một người đàn ông già nua đang bị trói.
- Đúng là như thế! - Thằng bé lẩm bẩm và khẽ nhíu mày.
Một giấc mơ dị thường, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Nó từ từ mở mắt ra. Những hình ảnh mơ hồ tức thì tan biến, thay vào đó là khung cảnh hậu viên hiện ra rõ nét dưới ánh trăng rằm vằng vặc sáng.
Nếu như có ai đó hỏi thằng bé rằng điều gì khiến cho nó tự hào về bản thân mình thì điều đầu tiên mà nó nghĩ đến chính là khả năng ghi nhớ được những giấc mơ chính xác đến từng chi tiết - một điều mà nó chắc chắn rằng rất ít người làm được. Bởi lẽ đã từng có rất nhiều lần nó chứng kiến cảnh những người nô lệ gặp ác mộng. Họ la hét, quẫy đạp với vẻ vô cùng khiếp đảm nhưng khi bị áp giải đến trước mặt các tu sĩ bóng đêm thì họ lại không thể nhớ đước điều gì khác ngoài một vài chi tiết nổi bật như một cặp mắt vàng rực dữ tợn, những chiếc răng nanh dài trắng nhởn hay những tiếng gầm thét đầy hoang dại. Và đương nhiên, khi họ đã làm cho các tu sĩ bóng đêm chán nản bởi trí nhớ tệ hại của mình thì một điều tấn yếu phải xảy ra là các tu sĩ sẽ làm phép xâm nhập vào chính đầu óc họ để tận mắt trông thấy các giấc mơ. Đấy là một thứ tà thuật kinh tởm mà bất kì ai khi nghe nhắc đến đều phải rùng mình khiếp hãi. Thằng bé không thể tưởng tượng được cảm giác bị một kẻ khác xâm nhập vào trí óc của mình như thế nào, tuy nhiên, nó chắc chắn không bao giờ muốn tự mình tìm hiểu khi mà sự thật hiển hiện trước mắt mọi người là tất cả những người từng phải chịu đựng tà thuật đó cuối cùng đều đã hóa điên.
Thằng bé cũng tự biết rằng nếu đem ra so sánh thì số lượng những giấc mơ quái dị của nó còn nhiều hơn tất cả đám hạ nhân cộng lại. Lý do duy nhất bảo vệ cho nó được an toàn đến bây giờ chính là căn phòng dơ dáy không ai chịu được mà nó đang cư trú. Đêm đến, nó được trở về đây, một mình, đồng nghĩa với việc chẳng ai có thể phát hiện ra hành vi lạ lùng của nó mỗi khi nằm mộng. Chính vì thế nó rất yêu quý và luôn luôn gắn bó với nơi này.
Sau một hồi lục lọi thật kĩ mớ kí ức đồ sộ về vô số các giấc mơ được tích lũy trong tám năm ngắn ngủi đầu đời, trí nhớ phi thường của thằng bé nhắc cho nó nhớ rằng đêm nay là lần thứ ba nó mơ thấy giấc mơ này. Chính xác hơn là ba giấc mơ gần như giống hệt nhau.
Gần như thôi vì giữa ba giấc mơ ấy có một điểm khác nhau quan trọng.
Trong đầu thằng bé, kí ức trở về mỗi lúc một rõ ràng hơn. Cả ba giấc mơ đều bắt đầu bằng khung cảnh của một đêm mưa gió. Trong cơn mưa, nó nhìn thấy một quầng ánh sáng lạ lùng đang bao trùm lên một tế đàn.
Thằng bé giật mình khi bất chợt giác ngộ ra được điều này. Phải rồi, đó chính xác là một tế đàn được bao quanh bởi sáu cây cột đá. Không chỉ thế, còn có một điều lạ lùng khác nữa. Khi bắt đầu mỗi giấc mơ thì nó đứng ở vị trí cao nhìn xuống tế đàn ấy từ bên ngoài. Nhưng rồi sau đó nó bị hút về phía ấy và đột nhiên phát hiện mình đang ở bên trong.
Thằng bé nhắm chặt mắt lại như thể việc đó giúp nó thấy rõ hơn những kí ức tiếp tục ùa về theo dòng suy nghĩ.
Lần đầu tiên nằm mơ, nó đã nhìn qua đôi mắt của kẻ mặc áo đen. Không, chính xác thì nó chính là kẻ đó – kẻ nhẹ nhàng bước đi vòng quanh những đứa bé sơ sinh trong cảm giác lâng lâng tự đắc.Lần thứ hai, nó đứng ở vị trí của người tù nhân già nua, kiệt quệ bất lực chứng kiến sự việc đang diễn ra trước mắt với ánh mắt u sầu, tuyệt vọng. Và hôm nay, nó xuật hiện tại vị trí của một trong những đứa trẻ sơ sinh…
Những hình ảnh bắt đầu trở nên hỗn loạn. Thằng bé cảm thấy tim mình đập rộn trong lồng ngực, mỗi lúc một nhanh hơn khi những hình ảnh méo mó của ba giấc mơ kì lạ xuất hiện càng lúc càng dồn dập, chồng chất lên nhau, hòa quện vào nhau thành một mớ hỗn độn không rõ hình thù. Thế rồi thốt nhiên, giữa đám sắc màu hỗn loạn ấy mở bừng ra hai con mắt khổng lồ rực sáng một màu xanh lạnh lẽo.
Cơ thể thằng bé run bắn lên. Nó vội và mở bừng mắt ra, nháo nhác nhìn khắp xung quanh, cố bắt lấy thật nhiều hình ảnh để xóa mờ đi ảo giác về đôi mắt màu xanh ma quái ấy. Những cơn lạnh giá không biết từ đâu tìm đến liên tục chạy dọc sống lưng khiến nó toàn thân run rẩy. Càng lúc càng run dữ dội hơn…
Ban đầu thằng bé nghĩ rằng mình run rẩy là vì sợ hãi, nhưng nó lập tức nhận ra nguyên nhân không phải thế. Nó run rẩy là vì những cơn gió. Những cơn gió không biết từ lúc nào đã thổi mạnh hơn, đồng thời mỗi lúc một lạnh hơn.
Lạnh như băng.
Có một thứ gì đó vừa mới xuất hiện trong màn đêm. Ánh mắt của thằng bé bị hút về phía ấy một cách hoàn toàn vô thức và ngay sau đó cơn bàng hoàng kinh hãi phủ trùm lên tâm trí nó.
“Không thể như thế được!”
Thằng bé hét lên trong ý nghĩ khi nhìn thấy vô vàn những hạt màu trắng đột nhiên xuất hiện khắp bầu trời, lấp lánh dưới ánh trăng. Những hạt màu trắng ấy nhanh chóng phủ kín không gian và đang nhẹ nhàng rơi xuống như một cơn mưa.
Tuyết!
Hai mắt vẫn trợn tròn kinh ngạc, thằng bé nhìn trân trân ra hậu viên với vẻ mặt không thể nào tin nổi.
- Mình phát điên rồi sao? – Nó lẩm bẩm – Bây giờ đang là giữa mùa hè mà.
Nhưng sự thật là tuyết đang rơi, không thể nhầm lẫn được. Dưới ánh trăng vằng vặc, những bông tuyết nhanh chóng phủ trắng bãi cỏ và những tàng cây. Nhiệt độ hạ xuống nhanh đến nỗi làm cho đầu óc của đứa trẻ gần như choáng váng. Nó vòng tay tự ôm chặt lấy mình cho đỡ lạnh hơn nhưng lại hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đóng cửa sổ lại để tránh những cơn gió đêm băng giá vẫn liên tục ùa về.
Thằng bé đứng lặng im bên cửa sổ, mặc cho cơn lạnh giá quấn chặt lấy mình, châm chích những mũi kim buốt giá lên làn da mong manh của nó. Nó ngước nhìn lên bầu trời đêm, trong đầu bỗng hiện ra kí ức về một trận tuyết rơi mà nó đã từng mơ thấy. Trong giấc mơ ấy, giữa cơn mưa tuyết trắng xóa có một ai đó đã tìm đến nó.
Ai đó. Hoặc là thứ gì đó.
Thằng bé nghĩ thế khi trên không trung chợt hiện ra một cái bóng trắng đang từ từ bay xuống, nhẹ nhàng như một bóng ma. Cái bóng ấy không hạ xuống đất mà từ giữa không gian, nó lướt thẳng về phía khung cửa sổ nơi thằng bé đứng.
Thằng bé cảm thấy vừa vui mừng, vừa sợ hãi. Nó khẽ nghiêng đầu nhìn thật rõ kẻ xa lạ vô danh vừa xuất hiện.
Đó là một hình thù kì lạ trông mờ ảo như một hồn ma với đôi mắt mở to hình trái hạnh, gương mặt thanh tú và mái tóc xõa dài, tung bay một kiểu quái dị không theo chiều gió. Khi kẻ đó đến thật gần và dừng lại ngay bên ngoài khung cửa sổ, thằng bé phát hiện gương mặt cũng như toàn cơ thể của kẻ này có đường nét lạ lùng như thể được điêu khắc từ một khối băng trong suốt. Và nó không phải hoàn toàn là màu trắng mà thật sự thì đang tỏa ra một thứ ánh sáng xanh lơ ảo diệu.
Rồi thứ đó, bất kể là thứ gì, khẽ mỉm cười với nó. Đôi mắt mở to trong suốt không có con ngươi nhưng không hề mang vẻ vô hồn mà đang biểu hiện một thứ cảm xúc thật là thân thiện.
Không biết làm thế nào mà một cái tên thình lình hiện ra trong đầu đứa trẻ, và nó không thể nào kìm được cái tên đó bật ra khỏi miệng mình.
- Băng…Phách?
Nó chỉ nói bằng âm thanh thì thào rất khẽ nhưng có vẻ như kẻ đứng bên kia cửa sổ nghe thấy rất rõ ràng. Nụ cười của Băng Phách mở lớn hơn, đôi mắt hơi nheo lại với vẻ hài lòng thích thú. Một câu nói nữa lại thoát ra khỏi miệng thằng bé mặc dù nó hoàn toàn không chủ định:
- Đã đến lúc rồi sao?
Băng Phách nhẹ nhàng cất tiếng, âm thanh nghe thật êm ái, du dương và mơ hồ như một tiếng vọng xa xăm:
- Đến lúc rồi, đứa trẻ mang sức mạnh tiên tri. Đã đến lúc rồi…
 
#1
    longvuong212 19.11.2010 06:37:09 (permalink)
    Chương 2: Đội quân hắc ám
     
    Trăng đã lên cao. Mặt trăng tròn vành vạnh như một chiếc đĩa bạc treo lơ lửng giữa bầu trời đêm quang đãng, tỏa ánh sáng dịu dàng xuống khắp các ngọn núi bao quanh thung lũng Bạch Dương. Thế nhưng trong các cánh rừng vẫn hoàn toàn u tối. Những tàng cây lá rộng rậm rạp chất chồng lên nhau đã tạo thành một vách ngăn kiên cố chia cắt ánh sáng yếu ớt của mặt trăng với tất cả những sinh linh bên dưới.
    Ở trong rừng tối như hũ nút. Bóng đêm dày đặc đủ để khiến cho đôi mắt của loài người trở nên vô dụng nhưng lại là đồng minh đắc lực của các loài động vật ăn đêm.
    Lúc này, có một con cáo đang ẩn mình sau bụi cây mâm xôi, lặng lẽ theo dõi một con chuột lang béo múp. Năm cái đuôi của nó được giữ yên trong tư thế hoàn toàn bất động, đôi mắt vàng rực chú mục vào con mồi xấu số. Con chuột rừng đáng thương không hề biết mối nguy hiểm chết người đang ở rất gần mình, vẫn chỉ mải mê nhấm nháp miếng mồi ngon vừa kiếm được.
    Con cáo khẽ rùn người lại, năm cái đuôi theo phản xạ đồng loạt chuyển mình. Con chuột thoáng dừng lại nghe ngóng như thể vừa cảm nhận được chuyển động trong không khí, nhưng rồi sau đó lại tiếp tục say sưa với bữa ăn dang dở.
    Đúng vào lúc con cáo năm đuôi định nhào ra chộp lấy con mồi thì một tiếng cú rúc chói tai bất thần phá tan màn đêm tĩnh lặng. Con cáo giật mình khựng lại còn con chuột thì hốt hoảng chạy bán sống bán chết rồi lẩn mất sau một gốc cây. Ngay sau đó, những tiếng thì thầm thảng thốt cùng tiếng bước chân dồn dập vang lên khắp nơi trong không khí.
    Con cáo vươn đầu lắng nghe. Nó nghe thấy tiếng động của những loại sinh vật ăn đêm đang hoảng hồn trốn chạy theo một phản ứng dây chuyền. Nhưng không chỉ có thế, nó còn nghe thấy những âm thanh khác hòa vào trong đó. Không hỗn loạn như tiếng tháo chạy của các loài động vật, đó là một tổ hợp âm thanh rất đồng điệu của tiếng bước chân di chuyển, tiếng thở dồn dập và nhịp tim gấp gáp xen lẫn với tiếng gầm gừ. Âm thanh ấy mỗi lúc một gần hơn chứng tỏ chúng đang di chuyển về phía nó.
    Con cáo lập tức hiểu ra lý do khiến muông thú trong rừng đều chấn động. Có một đạo quân rất đông đang di chuyển.
    Gió bất chợt nổi lên, thổi một hỗn hợp mùi hương xộc vào mũi con cáo khiến nó toàn thân run bắn. Nó vội vã quay người phóng vọt lên một cây sồi vĩ đại ngay gần đó, lẩn mình trên một cành cao. Nó di chuyển và trèo lên cây với một tốc độ phi thường mà một con cáo bình thường không bao giờ làm nổi.
    Chỉ ít lâu sau, một đoàn người, thú xuất hiện, chạy thẳng qua gốc cây bên dưới nó rất với vẻ rất khẩn trương.
    Một đám quân ô hợp. Con cáo nhận ngay ra sự phân biệt về lực lượng thông qua cách di chuyển đồng đều tề chỉnh của đám tu sĩ mặc áo choàng đen hoàn toàn đối lập với đám sói ma tởm lợm phóng chạy điên cuồng hay những tên xạ thủ linh hoạt nhưng thiếu tổ chức xen lẫn vào nhau. Xem ra là một cuộc hợp tác tấn công bất đắc dĩ của ít nhất hai phe: quái thú và con người. Đám tu sĩ và bọn xạ thủ bẩm sinh là không ưa nhau tuy nhiên rất có thể chúng chịu sự sai khiến của cùng một thế lực nào đó.
    Một con quái sói nghểnh đầu nhìn lên cành cây nơi con cáo đứng bằng ánh mắt của một kẻ săn mồi. Cách nhìn của nó cho con cáo biết rằng nó đang rất đói. Tuy nhiên nó không dừng lại để tấn công. Có nghĩa là cuộc đột kích này có ý nghĩa vô cùng quan trọng.
    Lực lượng của đám hợp binh ma quỷ này khá là hùng hậu. Con cáo dõi mắt theo hướng bọn chúng đang nhắm tới. Đúng như nó lo lắng. Mục đích của đội quân này chính là…
    Những cảm xúc trái ngược nhau cùng lúc nổi sóng lên trong tâm trí nó. Điều không ai mong muốn cuối cùng cũng đến. Chiến tranh sắp xảy ra rồi.
    Con cáo phóng ra khỏi cành cây, dùng hết tốc lực chạy theo đường vòng men theo sườn núi. Hy vọng nó sẽ nhanh chân hơn đám hợp binh để kịp thời thông báo cho chủ nhân biết về đợt tấn công bất ngờ này.
    Nhưng cố gắng của nó không đạt kết quả như mong muốn. Cho dù đã rất nỗ lực, con cáo cũng không thể đến trước đội quân kia khi buộc phải chọn con đường xa hơn. Từ trên mỏm núi cao nhìn xuống, nó trông thấy đám hợp binh đã vây kín quanh ngôi nhà gỗ giữa rừng nơi chủ nhân nó đang cư ngụ.
    Ngôi nhà tối om, không có một ánh lửa nào hắt ra ngoài. Đám hợp binh cẩn trọng từ từ xiết chặt vòng vây.
    Khi đã đạt đến một khoảng cách lý tưởng, chúng dừng lại. Một kẻ trong đám tu sĩ bóng đêm giơ tay trái lên phía trước. Ánh sáng đỏ bùng lên và một chiếc cung lửa xuất hiện trên tay hắn. Tay phải hắn ta cong lên trong tư thế gắn tên vào cung. Một mũi tên lửa lại vụt hiện ra. Con cáo nghe tiếng hắn lầm bầm trước khi khai hỏa:
    - Ngay trong đêm hội Lửa. Một sự trùng hợp thú vị làm sao.
    Hắn buông tay. Mũi hỏa tiễn phóng vút ra khỏi cây cung lao thẳng vào căn nhà gỗ vẫn im lìm trong bóng tối.
     
    #2
      longvuong212 21.11.2010 10:31:27 (permalink)
      Chương 3: Bức tranh khai hội
       
      Một ngọn lửa vĩ đại bùng cháy lên trong bóng đêm cùng với những tiếng hò reo vang dậy. Liền sau đó là những đốm lửa nhỏ hơn xuất hiện. Chúng tách ra từ ngọn lửa lớn, di chuyển xuống hai bên rồi tỏa ra theo nhiều hướng khác nhau tạo thành những dòng lửa ngoằn ngoèo nổi bật giữa đêm đen, len lỏi khắp thung lũng Bạch Dương. Chốc chốc, trên đường di chuyển của những dòng lửa ấy lại có một ngọn lửa lớn được thổi bùng lên cùng với âm thanh reo hò phấn khích.
      Chẳng mấy chốc, cả thung lũng Bạch Dương bừng sáng ánh lửa hồng ấm áp, xua tan bầu không khí ảm đạm của màn đêm. Những dòng lửa chuyển động không ngừng, được chấm phá bằng rất nhiều những đống lửa lớn khác nhau cho đến khi chúng tạo thành một bông hoa sen vĩ đại với tâm điểm của đài sen chính là ngọn đuốc khổng lồ đầu tiên được thắp lên ngay trước điện thờ thần lửa.
      Tại một mỏm núi cao, đứng lơ lửng trên một tấm ván gỗ bay là là cách mặt đất chừng hai tấc trong một bộ áo mũ đen kì dị, Thủy Tiên không thể nào kìm được tiếng trầm trồ ngạc nhiên và thán phục khi trông thấy bức tranh lửa khổng lồ được hoàn thành. Ngoạn mục và kì diệu. Đó là tất cả những từ nó có thể nghĩ ra để nhận xét về  bức tranh này mặc dù nó biết rằng khen ngợi như thế vẫn còn chưa tương xứng. Và tất nhiên, những từ ấy cũng không thể nào diễn tả nổi nỗi xúc động lớn lao của nó khi được chiêm ngưỡng màn trình diễn tuyệt vời này.
      Thủy Tiên lớn lên tại vùng đất này. Từ khi còn rất nhỏ nó đã được chứng kiến lễ hội Lửa từ một vị trí mà không một ai sinh sống tại thung lũng Bạch Dương có thể tưởng tượng ra: Mỏm núi Sét đánh. Đơn giản bởi vì không một người bình thường nào dám đặt chân đến nơi này. Truyền thuyết lý giải cho cái tên kì lạ của mỏm núi này rất là thú vị. Theo truyền thuyết thì mỏm núi ấy là cửa ngõ dẫn vào nơi ở của thần linh, bất kì phàm nhân nào dám đặt chân xâm phạm đều phải nhận sự trừng phạt kinh hoàng (hình phạt cụ thể thế nào có lẽ chả cần nhắc lại). Kể từ khi được nghe về truyền thuyết đáng sợ ấy, ngày nào Thủy Tiên cũng lần mò lên mỏm núi Sét đánh với hy vọng dòm được mặt vị thần nào đó nhưng nó chưa một lần được toại nguyện. Những gì nó thấy chỉ là mấy con chim bồ câu núi thỉnh thoảng bay qua lại hào phóng gửi cho các thần linh một vài món quà nho nhỏ bốc mùi mà họ chả bao giờ chịu nhận.
      Tuy nhiên, lý do chính thúc đẩy con bé trèo lên mỏm núi mỗi ngày không phải là cái truyền thuyết hoang đường ấy. Nó thích leo lên đó là bởi vì mỏm núi Sét đánh là một trong số rất ít những địa điểm hoàn hảo để chiêm ngưỡng toàn cảnh thung lũng Bạch Dương xinh đẹp. Đặc biệt là trong đêm hội Lửa - lễ hội lớn nhất, hấp dẫn nhất và được mong chờ nhất trong năm.
      Đã thành tiền lệ, trước đêm tổ chức lễ hội, từ khi mặt trời lặn, toàn bộ các ngôi nhà trong thung lũng không hề thắp lửa, cả thung lũng chìm trong bóng tối tĩnh mịch. Cho đến đúng nửa đêm, một ngọn đuốc vĩ đại được thắp lên ngay trước điện thờ thần lửa rồi từ đó, những ngọn đuốc nhỏ sẽ nhận lửa từ ngọn đuốc khổng lồ, trao cho tất cả mọi người để họ đem đi khắp thũng lũng theo một lộ trình định sẵn, thắp sáng những đống lửa trại rồi cuối cùng hình thành nên một bức tranh lửa khổng lồ xé toang cả màn đêm.
      Một bức tranh tuyệt mỹ.
      Thủy Tiên không bao giờ quên được cái đêm hội đầu tiên mà nó được tham gia. Ông của nó đã tặng cho nó một món quà sinh nhật sớm bằng cách đưa nó lên mỏm núi này và cho nó thấy những giây phút đầu tiên bắt đầu cho một lễ hội tuyệt vời. Bức tranh Phượng hoàng lửa đêm hôm ấy đã làm cho nó xúc động đến sững sờ. Để rồi sau đêm đó, trong suốt cả năm, nó không lúc nào là không mong ngóng đến lễ hội năm sau.
      Bên dưới thung lũng, tiếng trống bắt đầu vang lên. Sôi nổi và rạo rực. Thế rồi bức tranh lửa bắt đầu chuyển động. Vũ điệu múa lửa bắt đầu.
      Thủy Tiên say sưa ngắm nhìn những đốm lửa nhún nhảy trong bóng tối theo từng nhịp trống. Các vũ công phối hợp với nhau chính xác một cách thần kỳ. Từng cử động của họ khiến cho bức tranh lửa chuyển động như một cơn sóng lan ra trên mặt nước.
      Bức tranh thứ bảy. Vũ điệu thứ bảy. Tất cả thật là kì diệu.
      Đó là điều mê hoặc nhất của Lễ hội lửa mùa hè trên thung lũng Bạch Dương. Bức tranh lửa và cả điệu múa khai hội đều được thay đổi mỗi năm. Trước khi lễ hội diễn ra, không một ai, ngay cả những vũ công tình nguyện có thể biết được bức tranh gì sẽ được vẽ ra trong đêm hội năm đó. Cũng chính vì thế mà không một người dân hay một du khách nào có thể cưỡng lại niềm khao khát được tự mình khám phá sự bất ngờ này.
      Thủy Tiên cũng vậy. Nó chưa từng bỏ lỡ một lễ hội nào trong suốt bảy năm qua. Và tất nhiên, nó chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ bỏ lỡ một lễ hội nào trong suốt phần đời còn lại của mình.
      Một cơn gió đêm mát lạnh ào tới, mạnh đến nỗi khiến cho chiếc áo choàng khoác trên người con bé tung bay phần phật. Cơn gió cũng suýt chút nữa thổi bay chiếc mũ lạ lùng trên đầu nó, tuy nhiên con bé đã kịp thời dùng tay giữ lấy đầu mình, mắt vẫn không rời khỏi bông hoa sen đỏ rực nổi bật trên cái nền đen thăm thẳm của màn đêm ở xa xa bên dưới.
      Điệu múa Lửa kết thúc trong tiếng hò reo như sấm dậy. Tất cả những ngọn đuốc trên tay các vũ công đều được dập tắt đi cùng một lúc. Bông hoa sen vĩ đại hình thành từ rất nhiều những nét vẽ công phu tan biến vào màn đêm chỉ trong khoảnh khắc. Đột ngột và nhanh chóng vô cùng. Chỉ duy có điều này là qua bao nhiêu năm vẫn không hề thay đổi.
      Thủy Tiên vẫn nhớ như in cái cảm giác hụt hẫng bất ngờ khi con Phượng hoàng lửa bỗng dưng biến mất cách đây bảy năm. Nó hỏi ông tại sao lại như vậy thì ông nó đáp rằng: “Bởi vì phá hủy bao giờ cũng dễ dàng hơn kiến tạo. Cho nên chúng ta phải biết trân trọng những công sức mà mình đã bỏ ra.” Ngày ấy Thủy Tiên không hiểu được lời ông nói vì nó còn quá nhỏ. Bây giờ, tuy nó đã đủ lớn để hiểu ẩn ý trong câu nói ấy nhưng cảm giác hụt hẫng tiếc nuối khi bức tranh lửa đột nhiên biến mất thì vẫn còn nguyên.
      Dưới thung lũng lúc này chỉ còn lại ngọn đuốc linh thiêng trước điện thờ và những đống lửa trại vẫn hừng hực cháy. Các vũ công – cũng là những người dẫn lửa đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình bây giờ đang trở lại sum họp chung vui với gia đình, bè bạn. Họ nắm tay nhau quây tròn quanh ngọn lửa mà nhảy múa, hát ca.
      - Đến lúc rồi!
      Thủy Tiên tự lẩm bẩm với chính mình. Nó nhún chân. Tấm ván bay bị nén xuống một chút rồi ngay tức khắc bật tung lên hất văng con bé ra khỏi mỏm núi thiêng, rơi tự do xuống khu rừng bên dưới. Tấm ván không rời khỏi chân nó mặc dù không hề có một sự ràng buộc tự nhiên nào. Cứ như thể đôi chân của con bé có một lực hút vô hình đối với tấm ván bị yểm bùa bay ấy vậy.
      Khu rừng bên dưới tối đen như hũ nút. Với nhãn lực của một người bình thường chắc chắn không thể nhìn thấy được gì trong bóng tối đậm đặc như thế này. Và tất nhiên, nếu là một người bình thường thì việc gieo mình xuống một vách núi cao vút dựng đứng chẳng khác nào tự sát. Nhưng Thủy Tiên không phải là một người bình thường. Ngay từ lúc chào đời, dòng máu phép thuật đã cuồn cuộn chảy trong người nó. Vì thế, bóng tối không thể nào che mắt nó và một cú rơi như thế này đối với con bé đơn thuần chỉ là một pha liều lĩnh đầy thú vị.
      Rơi xuyên qua các tàng cây đen thui ma quái, Thủy Tiên đáp xuống trên tấm ván bay. Tuy nhiên tấm ván không hề chạm đất. Giữa mặt đất và tấm ván như có một tấm đệm vô hình ngăn trở. Cú rơi vừa rồi chỉ có tác dụng như một lực nén mạnh mẽ xuống tấm đệm ấy, tạo lực đẩy cho một cú nhảy vọt lên cao trước khi con bé lướt băng băng về phía trước ở độ cao vài tấc phía trên mặt đất.
      Tấm ván bay kì diệu này là món quà mà ông Thủy Tiên tặng cho nó nhân dịp sinh nhật lần thứ mười một gần một năm trước đây và là món quà mà nó yêu thích nhất bởi tấm ván này có một tốc độ rất phi thường. Tất nhiên, di chuyển với tốc độ nhanh gấp ba lần tốc độ của một con linh dương không phải là đỉnh cao của sự an toàn, nhất là khi di chuyển trong rừng. Phải mất khá nhiều thời gian và rất nhiều thương tích con bé mới có thể điều khiển được tốc độ của con ngựa bất kham này theo ý muốn. Từ đó đến nay, phương tiện di chuyển có một không hai này vẫn luôn đồng hành và là niềm hãnh diện của Thủy Tiên.
      Lạng lách một cách điệu nghệ xuyên qua cánh rừng đêm với tốc độ mà chỉ một cú va chạm cũng đủ để gây nên những chấn thương thảm khốc, Thủy Tiên lướt đi như một ngọn gió đen hướng về phía thung lũng Bạch Dương đang ngập tràn ánh sáng.
       
      #3
        longvuong212 22.11.2010 07:36:21 (permalink)
        Chương 4: Cuộc tấn công
         
        Trong ngôi nhà gỗ đóng kín không hề thắp lửa, một vị pháp sư già nua đang ngồi thiền trên sàn, khắp xung quanh ông là những đường thẳng đan vào nhau thạo thành một ngôi sao sáu cánh. Nối liền các đỉnh của ngôi sao là một vòng tròn, cũng giống như những đường thẳng của ngôi sao, nó được kết thành từ những kí tự cổ xưa – thứ ngôn ngữ mà loài người hiện nay không mấy ai còn biết tới. Trên mỗi cánh sao được đặt một quả cầu pha lê đang tỏa sáng một sắc màu đỏ rực.
        Toàn thân vị pháp sư cũng đang phát sáng. Ông mặc một chiếc áo thụng dài bằng nhung đỏ có trang trí những họa tiết lạ lùng bằng những đường thêu kim tuyến. Râu tóc ông bạc phơ, gương mặt gầy nhiều nếp nhăn của ông tái nhợt, mồ hôi rịn ra khắp trán chảy thành dòng xuống má trong khi đó toàn thân ông lại run lên dữ dội.
        Vết thương cũ của ông đang tái phát.
        Vài năm trước đây, đòn tấn công bất ngờ của một kẻ thù hùng mạnh đã đánh trúng lưng vị pháp sư, để lại vết tích là một cái ấn đen ma quái. Cái ấn này tỏa ra khí lạnh len lỏi khắp cơ thể ông, dồn ép nhiệt lượng của ông ra ngoài cơ thể khiến sức lực của ông ngày càng suy kiệt. Suốt những năm qua, vị pháp sư đã tìm mọi cách, sử dụng những câu thần chú hùng mạnh nhất nhưng không sao phá giải được pháp ấn chết người này. Ông chỉ có thể trấn áp nó một cách tạm thời. Tuy nhiên, khi đã bị dồn nén như vậy, mỗi lần bộc phát nó lại phát tiết ra những làn hơi buốt giá hơn, có sức tàn phá mạnh mẽ hơn nhiều lần trước đó.
        Cơ thể vị pháp sư run lên bần bật, mồ hôi vã ra như tắm. Những mũi kim lạnh giá đâm thấu và tận xương khiến ông đau đớn vô cùng. Trong khi đó, năng lượng của ông lại bị đẩy ra ngoài tạo ra một sức ép kinh khủng lên từng thớ thịt. Lửa và băng, nóng và lạnh cùng lúc công kích vào cơ thể. Nỗi đau đớn ông phải chịu còn vượt xa cả những đòn tra tấn kinh hoàng nhất.
        Để thoát khỏi cảm giác như bị đày ải nơi địa ngục này, chỉ có một cách duy nhất là ông phải níu giữ nhiệt lượng của cơ thể mình, dùng nó tấn công trở lại cơn lạnh giá kia để đẩy nó trở vào trong pháp ấn. Chỉ có cách đó mới có thể giữ cho ông sống sót. Và để làm được điều đó thì dù đau đớn đến mức nào ông cũng phải giữ cho ý chí của mình không được buông xuôi.
        Một cái đầu bất thần ngóc lên ở phía góc phòng. Nó là một con báo có bộ lông đỏ rực, thần thái uy nghi và đôi mắt nâu vàng sáng quắc trong bóng tối. Con báo vểnh tai lên nghe ngóng. Đôi mắt nó hướng về phía vị pháp sư đang trị thương với ánh nhìn vừa cảnh giác vừa lo lắng.
        Sáu quả cầu pha lê bay bổng lên không, phát sáng rực rỡ hơn bao giờ hết. Cùng một lúc, chúng đồng loạt chiếu vào vị pháp sư một luồng sáng đỏ khiến cơ thể ông bừng sáng, rồi toàn thân ông cũng chầm chậm bay lên. Sau đó, những quả cầu bắt đầu xoáy tít quanh ông. Pháp trận hình vòng tròn sao lục giác cũng sáng rực lên. Từng mẫu cổ tự tỏa sáng lung linh đẩy một luồng năng lượng vô hình bốc lên xoay vòng quanh vị pháp sư như một cái vòi rồng.
        Vị pháp sư nắm chặt hai bàn tay, cảm thấy móng tay cắm sâu vào da thịt. Phép thuật của trận pháp đang trợ lực cho ông, tạo ra một vòng vây ngăn cản năng lượng của ông bị thất thoát ra ngoài, nhưng đồng thời nó cũng đẩy sức chịu đựng của cơ thể ông lên đến đỉnh điểm.
        Một tiếng hét vừa phẫn nộ vừa đau đớn bật lên vang dội trong căn phòng nhỏ. Sáu quả cầu pha lê nổ tan tành, hàng nghìn mảnh vỡ bắn ra tứ phía. Vị pháp sư hấp thu hết năng lượng của pháp trận vào cơ thể tạo nên một sức ép đột ngột mãnh liệt áp đảo hàn khí đang lan tỏa, nén chúng lại rồi đẩy một hơi vào pháp ấn trên lưng. Cơn buốt giá đang tàn phá ruột gan ông nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự tê dại, mất cảnh giác vì lạnh cóng của lớp da nơi bị pháp ấn đóng vào.
        Vị pháp sư từ từ đáp xuống mặt sàn, hít thở đầy khó nhọc. Ánh sáng bao quanh ông và của pháp trận dưới chân ông tắt ngấm, chỉ còn lại những tia sáng lấp lánh phát ra từ hàng vạn mảnh pha lê vỡ, chớp nháy như những vì sao trong giây lát trước khi cả căn phòng chìm trong bóng tối.
        Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong đầu vị pháp sư:
        “Hỏa ẩn sĩ. Chúc mừng ông đã qua được ải đầu tiên.”
        Vị pháp sư - bây giờ là Hỏa ẩn sĩ – thở dài mệt mỏi. Đúng vậy, lần này ông đã qua ải và còn sống sót. Tuy nhiên ông không thể biết được mình còn có thể may mắn như vậy không khi vết thương lại tái phát lần sau. Rất có thể… lần sau ông sẽ chết.
        Bất chợt, Hỏa ẩn sĩ quay phắt về phía góc phòng. Một quả cầu lửa bùng cháy lên lơ lửng giữa không trung soi sáng nửa gương mặt của ông. Ông nhìm chằm chằm vào đôi mắt nâu vàng dữ dội của con báo lửa.
        - Ngươi vừa nói “ải đầu tiên”?
        Con báo đáp lại ông bằng giọng nói trong ý nghĩ:
        “Chúng ta có khách viếng thăm.”
        - Đáng mừng quá nhỉ. – Quai hàm của Ẩn sĩ hơi nghiến lại. – Chúng có bao nhiêu tên?
        Con báo khẽ nghiêng đầu nghe ngóng.
        “Bốn mươi ba. Hai mươi lăm con sói độc, tám tên xạ thủ còn lại là những kẻ chuyên dùng phép thuật.”
        Hỏa ẩn sĩ thoáng rùng mình. Bọn sói độc có lý do để trả thù ông nhưng ông chưa bao giờ nghĩ rằng chúng lại sẵn sàng hợp tác với cả thợ săn hắc ám và phù thủy bóng đêm. Trừ phi bọn người ấy là…
        “Chúng đang đến gần hơn.” Con báo nhỏm dậy nhẹ nhàng bước về phía vị pháp sư. “Chúng ta sẽ làm gì đây?”
        Hỏa ẩn sĩ nhắm mắt lại, cố gắng điều hòa lại năng lượng trong khi vừa suy nghĩ đánh giá tình hình. Bọn chúng quá đông mà ông lại đang đuối sức. Bốn mươi ba tên. Với lực lượng đó, chúng có thể gây nên một cuộc tàn phá hãi hùng đối với cả động vật và con người ở vùng này. Vì thế, cho dù ông có còn đủ sức thì phát động chiến tranh cũng không phải là một hành động khôn ngoan.
        “Một tên pháp sư vừa khai hỏa.”
        Con báo vừa dứt lời, bức tường gỗ phía sau lưng Hỏa ẩn sĩ nổ tung, bắn ra vô số mảnh gỗ đang bốc cháy. Ẩn sĩ nhíu mày. Một vách chắn trong suốt lung linh mở bung ra che chắn lấy lưng ông. Những mảnh vụn gỗ cháy va vào đó rồi rơi xuống đất.
        Bức tường gỗ bị thủng một mảng lớn to bằng cánh cửa, khắp xung quanh lỗ thủng bị cháy xém, bén lửa và bốc cháy. Hiển nhiên thiệt hại này là do một đòn công kích hỏa pháp cực mạnh gây ra. Hỏa ẩn sĩ quay người lại. Quả cầu lửa bên cạnh ông tắt ngúm còn đôi mắt của ông bỗng vụt biến thành hai viên than hồng rực đầy ma quái.
        Nhìn xuyên qua bóng tối và đám khói lửa mịt mù, ông thấy rõ một vòng vây kín đã được khép chặt xung quanh ngôi nhà. Một kẻ mặc áo tu sĩ đen dài chấm đất, trùm mũ che gần hết gương mặt tách ra khỏi đám hợp binh tiến lên phía trước. Hắn bước đi với vẻ tự tin bình thản như thể trước mặt chẳng có sự đe dọa hay trở ngại nào. Hỏa ẩn sĩ cảm thấy cơn giận bắt đầu nổi lên trong cơ thể. Rất ít kẻ dám tỏ ra nhởn nhơ như vậy trước mặt ông và hầu hết trong số đó đều phải hứng chịu hậu quả kinh hoàng.
        Tên tu sĩ dừng lại trước bức tường gỗ đang bốc cháy ở một khoảng cách rất gần. Với khoảng cách đó, Hỏa ẩn sĩ có thể tung ra một đòn hủy diệt mà đối phương không cách gì thoát nổi nếu như ông còn nguyên sức mạnh. Chắc chắn hắn không thể biết ông vừa kiệt sức vì phải điều trị vết thương cho nên kẻ này hẳn phải là một kẻ có quyền năng thật sự. Nghĩ thế, Hỏa ẩn sĩ cảm thấy rất nóng lòng muốn được chiêm ngưỡng nhân diện của nhân vật thú vị này.
        Ông đã không phải đợi lâu. Nửa dưới gương mặt của tên tu sĩ đen thoáng chuyển động. Hắn mỉm cười. Một bàn tay nhỏ nhắn luồn ra khỏi chiếc áo choàng, nhẹ nhàng vén chiếc mũ trùm đầu lên.
        Một cơn sóng nhẹ nổi lên trong tâm trí của vị ẩn sĩ già.
        Đứng trước mặt ông lúc này là một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp với gương mặt trái xoan thanh tú, là da trắng mịn và đôi môi thắm đỏ. Tuy nhiên, những nét đẹp đó chẳng thể nào che giấu được vẻ độc ác trong đôi mắt xám thâm sâu và nụ cười gian ngoan xảo trá.
        Ánh mắt vị ẩn sĩ thoáng hiện vẻ đau buồn. Ông lầm bầm rất khẽ như thể tự nói với chính mình:
        - Là ngươi à?
        Đôi môi đỏ mọng vặn cong lên thành một nụ cười cao ngạo hả hê. Mụ tu sĩ cúi chào, cất giọng đầy mai mỉa:
        - Đã lâu rồi mới được gặp lại Người. Người vẫn khỏe chứ, sư phụ?
        - Ta chưa chết. – Hỏa ẩn sĩ đáp lạnh lùng. – Mong là điều đó không khiến ngươi thất vọng.
        Từ đám đông phía sau lưng mụ vang lên một tiếng hú dài. Phải mất một lúc Hỏa ẩn sĩ mới nhận ra đó là tiếng cười khoái trá. Thế rồi một bóng đen khổng lồ phóng lên không nhanh như chớp và đáp xuống gần mụ tu sĩ bằng sức nặng làm rung chuyển cả mặt đất.
        Một con quái sói khổng lồ.
        Nó đứng cao ngật ngưỡng trên sau chân sau có hình dạng của sự kết hợp thiếu hoàn hảo giữa chân người và chân sói - phần đùi giống chân người nhưng từ cẳng chân trở xuống lại là chân sói khổng lồ. Thân mình và cánh tay cũng giống của loài người, hai bàn tay năm ngón đều có vuốt đen dài sắc nhọn nhưng cái đầu của nó vẫn là đầu sói với cái mõm dài hiểm độc nhễu đầy nước dãi và hai hàm răng vàng khè sắc nhọn. Đôi mắt xanh lè quái dị đặc trưng của loài sói độc găm vào vị ẩn sĩ cái nhìn giễu cợt.
        - Quả là một bất ngờ thú vị. – Con thú rú lên cười. – Một bí mật động trời. Càng ngày ta càng thấy ngưỡng mộ mi, lão pháp sư già khú ạ. Ngay đến Hồng đại tu sĩ của Hắc Thần Cung cũng là học trò của ngươi cơ đấy.
        Gương mặt Hỏa ẩn sĩ vẫn lạnh băng trước lời khiêu khích đó. Giọng nói của ông vô cùng điềm tĩnh:
        - Khát máu. – Ông liếc nhìn con quái sói. - Ngươi cũng khiến ta ngạc nhiên không kém. Ta chưa bao giờ đoán được rằng có ngày ngươi sẽ quy thuận Hắc Thần Cung.
        Con quái vật gầm lên:
        - Đừng nói bừa. Đây chỉ là một thỏa thuận hợp tác nhất thời vì lợi ích của đôi bên. Ta không bao giờ cúi đầu trước con người. Chẳng kẻ nào có thể ra lệnh được cho ta hết.
        Nó quắc mắt nhìn mụ tu sĩ trong khi nói và mụ cũng ném lại cho nó một cái nhìn lạnh giá.
        Hỏa ẩn sĩ mỉm cười. Một mối quan hệ hòa bình kém bền vững là điểm yếu mà ông có thể dễ dàng khai thác. Hơn thế nữa bọn quái thú vốn có bản chất dễ bị kích động. Chỉ một chút bất mãn cũng có thể khiến chúng nổi điên rồi trở mặt với bọn hắc binh. Ông nói tiếp:
        - Ấy là ngươi nghĩ vậy thôi. Khi đứng trước mặt người của Hắc Thần Cung thì tốt hơn là ngươi nên cẩn trọng lời nói của mình.
        Mụ tu sĩ bật cười độc địa:
        - Hỏa ẩn sĩ. Tôi biết Người định làm gì. Nhưng đáng tiếc, kế ly gián của Người chẳng có tác dụng gì đâu. Bởi lẽ đối với cả Hắc Thần Cung và loài Sói độc, Người là kẻ thù nguy hiểm nhất. Bởi vậy, cho dù mâu thuẫn gữa hai bên lớn đến mức nào thì việc loại bỏ Người luôn là ưu tiên số một. Ta nói không sai chứ?
        Mụ quay sang hỏi con Sói độc đầu đàn. Nó cười khùng khục:
        - Lão quái già nham hiểm. Đối với ta lúc này không có khoái cảm nào hấp dẫn hơn là việc tự tay kết liễu ngươi. Không chuyện gì có thể khiến ta hoãn điều đó lại đâu.
        Hỏa ẩn sĩ mỉm cười nói:
        - Hồng Liên. Từ trước đến nay ngươi lúc nào cũng nghĩ mình là kẻ thông minh nhất, luôn có khả năng kiểm soát tình hình. Ngày hôm nay cũng vậy, ngươi cho rằng ngươi biết cách thao túng đàn sói độc để đạt được mục đích của mình đúng không.
        Mụ tu sĩ đáp.
        - Người nói đúng. Ta luôn biết cách kiểm soát tình hình. Vì thế...
        Mụ vung cánh tay phải ra phía trước, phần còn lại của bức tường gỗ bị một sức ép vô hình ập tới nghiền nát khiến khung cảnh cả căn phòng nơi Hỏa ẩn sĩ đứng lộ ra hoàn toàn trước mắt đám hợp binh. Một tấm bùa khiên lại được ẩn sĩ triệu tập để bảo vệ ông và con báo lửa khỏi các mảnh gỗ văng tán loạn. Gương mặt ông vẫn điềm nhiên, không hề biến sắc.
        - Chúng ta nhanh chóng kết thúc chuyện này thôi. – Hồng Liên kết thúc câu nói của mình.
        Trong đầu vị ẩn sĩ, tiếng nhắc nhở của con báo lại âm thầm vang lên:
        “Mụ ta đã mở rộng đường tấn công. Xem ra ả thật sự muốn tốc chiến tốc thắng. Hỏa ẩn sĩ, ta thật không hiểu nổi ngài.”
        Vị ẩn sĩ không hề lên tiếng nhưng con báo coi sự im lặng đó là một câu hỏi ngược. Nó nói:
        “Ả ta đã phản bội ông. Thế thì tại sao đến hôm nay ông vẫn để ả ta được sống?”
        Hỏa ẩn sĩ thở dài. Hồng Liên là một pháp sĩ có tiềm lực phi thường, cũng là người học trò mà ông đặt nhiều kì vọng nhất là sẽ trở thành người kế thừa quyền lực của mình. Mặc dù ngay lần đầu gặp gỡ ông đã biết cô ta là một người đầy tham vọng và khát khao quyền lực. Nhưng... chính những điểm đó lại khiến ông thấy rằng... cô ta giống ông một cách lạ lùng.
        Một pháp sư hùng mạnh phải là một kẻ luôn có khát khao vươn tới sức mạnh cao hơn. Đó là điều mà Hỏa ẩn sĩ coi như là chân lý, vì chính ông cũng là người như vậy. Tuy nhiên, ông chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đạt được quyền lực bằng cách sát hại sư phụ của mình.
        - Đó đúng là một sai lầm.
        Hỏa ẩn sĩ thì thào rất khẽ nhưng thính giác nhạy bén của loài Sói độc giúp cho con quái thú nghe được rất rõ ràng. Nó nhạo báng:
        - Bây giờ ngươi mới biết mình phạm sai lầm sao, lão già ngu xuẩn ?
        Hàm râu của vị ẩn sĩ khẽ rung rinh. Ông nói:
        - Khát máu. So với lần cuối cùng chúng ta gặp nhau ngươi đã khôn ngoan hơn nhiều rồi đấy. Lần này dù rất nóng lòng muốn giết ta nhưng ngươi vẫn kiên nhẫn chờ đợi Hồng Liên ra tay trước, đúng không ?
        Bị nói trúng tim đen, quái vật sói gầm gừ tức giận nhưng nó không tấn công, cũng không nói thêm lời nào nữa. Hồng Liên cười khẩy, rõ ràng là cười con sói. Mụ ta búng ngón tay cái tách. Bốn quả cầu lửa bùng lên trên bốn góc phòng vây quanh Hỏa ẩn sĩ, thắp sáng trưng cả căn phòng tối. Ánh sáng làm lộ rõ những vết tích cháy xém của pháp trận sao sáu cánh cùng tàn dư của những mảnh vỡ pha lê lấp lánh.
        Hồng Liên hả hê ra mặt. Ả ngang nhiên bước tới đặt chân vào trong ngôi nhà chẳng chút e dè sợ sệt. Đám hắc binh ở phía sau xao động trước hành động dũng cảm này. Ngay đến con quái sói đầu đàn cũng không giấu được ánh nhìn kinh ngạc.
        Hồng Liên đến trước mặt Hỏa ẩn sĩ, con báo lửa gầm lên một tiếng định chồm tới tân công. Hồng đại tu sĩ quắc mắt nhìn nó, hai mắt mụ lóe sáng. Một sợi dây trói bật ra từ mặt sàn gỗ quấn chặt lấy con báo đỏ, khống chế hoàn toàn trước khi nó kịp phản ứng gì. Hỏa ẩn sĩ không hành động. Ông chỉ liếc mắt nhìn con báo đang bị trói rồi nhận xét:
        - Nhanh chóng và rất hiệu quả.
        Hồng Liên ném cho ông một cái nhìn thương hại. Ả ta nói:
        - Sư phụ. Người không thấy những nỗ lực của người là rất đáng thương sao?
        Hỏa ẩn sĩ im lặng. Hồng Liên trỏ tay xuống mặt sàn.
        - Pháp trận này, dấu vết còn rất mới, cho thấy nó chỉ vừa mới được sử dụng tức thì thôi. Người đã vắt kiệt sức để chữa trị vết thương mà cứ cố làm ra vẻ mình hoàn toàn khỏe mạnh. Đúng là một nỗ lực phi thường đấy.
        Quái vật sói nghe thấy lập tức nhảy phóc đến gần nheo mắt nhìn vào pháp trận, lầm bầm:
        - Ra thế. Ngay từ đầu ta đã để ý thấy hiện tượng đổ vỡ kì lạ dưới chân của lão và cứ thắc mắc không rõ nguyên nhân. – Nó ngước lên nhìn vị ẩn sĩ già. – Hóa ra ngươi vừa làm phép trị thương. Tội nghiệp thay.
        - Ngươi có hay tội nghiệp cho kẻ thù của mình không? – Hỏa ẩn sĩ hỏi.
        - Không thường xuyên. – Con quái cười thâm độc. – Nhưng với những kẻ đó, ta luôn ban cho chúng đặc ân là một cái chết đau đớn nhất.
        Hồng Liên nói xem vào:
        - Sư phụ. Người đã biết bản thân không còn sức chống cự thì đừng nên cố gắng vô ích nữa. Như thế chúng ta sẽ chẳng cần phải mạnh tay. Hãy cùng chúng ta du ngoạn một chuyến đến Hắc Thần Cung, Thánh chủ tu sĩ vẫn luôn mong muốn được gặp lại người.
        Con quái sói quắc mắt giận dữ.
        - Ngươi nói gì? – Nó gầm lên. – Chúng ta đã thỏa thuận là sẽ tiêu diệt lão ta.
        Hồng Liên cười nhạt, nói:
        - Thỏa thuận giữa chúng ta là ta giúp ngươi loại bỏ Hỏa ẩn sĩ chứ không hề nói rằng bắt buộc phải giết ông ta ngay lập tức. Chỉ cần Hỏa ẩn sĩ rời khỏi vùng này thì mối đe dọa đối với các ngươi cũng không còn nữa.
        - Ngươi nói dễ nghe quá nhỉ? Nếu để lão ta sống chắc chắn sẽ có ngày lão ta quay lại báo thù.
        Hồng Liên trợn trừng hai mắt, chiếc áo choàng tu sĩ đen tung bay phần phật khi một luồng năng lượng vô hình khủng khiếp bung ra từ cơ thể ả. Con Sói độc phải giật mình thối lui mấy bước. Hồng đại tu sĩ cất giọng uy quyền phẫn nộ:
        - Ngươi nghĩ là có kẻ nào có thể chạy thoát khỏi sự truy sát của Hắc Thần Cung được hay sao?
        Cổ họng con quái sói phát ra những âm thanh rin rít. Bản tính hiếu chiến khiến nó muốn xông đến tấn công nhưng bản năng sinh tồn đã ghìm châm nó lại. Bởi nó biết mình không thể thắng.
        Hỏa ẩn sĩ bỗng bật cười. Cả hai tên đầu lĩnh của hai thế lực cùng quay lại nhìn ông. Ẩn sĩ nhẹ nhàng nói:
        - Một bài học nữa ta dành cho ngươi, tên phản đồ của ta. Đừng bao giờ vội tính đến phương án xử lý tù binh trước khi ngươi chắc chắn đã bắt được hắn ta. Và hãy nhớ rằng đó vẫn chưa phải là bài học cuối cùng đâu.
        Con báo lửa không biết từ lúc nào đã được giải thoát khỏi dây trói, lúc này đang rảo bước quanh người chủ nhân giữa một màn sương màu hồng kì ảo.
        Màn sương màu hồng nhanh chóng lan tỏa ra khắp căn phòng, mỗi lúc một dày hơn. Một mùi hương nguy hiểm phủ kín khắp không gian.
        Cùng với một tiếng kêu thảng thốt, Hồng đại tu sĩ tung mình bay vọt về phía sau tránh xa ngôi nhà gỗ, thủ lĩnh loài sói độc cũng nhanh chân không kém. Hồng tu sĩ hét lên:
        - Tấn công!
         Hàng loạt những mũi tên và các đòn tấn công phép thuật tức thì được phóng ra, nhằm thẳng vào vị trí của Hỏa ẩn sĩ và con báo lửa đúng vào lúc một tiếng nổ dữ dội xé tan màn đêm. Một đợt sóng thần gồm sức gió và khói bụi tràn ra khắp xung quanh, đổ ập lên toàn bộ đám hợp binh. Khát máu gầm lên:
        - Lão ta đang bỏ trốn!
        Như một lời hiệu lệnh, cả đàn sói độc điên cuồng xông qua khói bụi, lao về phía ngôi nhà đổ nát.
        #4
          Cherry Royce 29.11.2010 20:19:02 (permalink)
          C.R là người ham hố các fic giả tưởng kiểu này. Có đọc Harry Potter, Eragon, ngoài ra còn có Thần Mộ (Tru Ma) và Chuyện xứ Lang Biang của chú Nguyễn Nhật Ánh. Phải nói là kết nổ đĩa thể loại này. Ngoài ra thì có đọc vài fic của các tác giả nghiệp dư trên các 4rum, nên khi thấy bạn giới thiệu truyện mình đọc ngay.

          Nói chung là bạn khá chăm chút cho giọng văn của mình. Miêu tả cảnh vật cũng như nội tâm nhân vật khá kĩ. Nhưng, vẫn có cái gì đó mà khi đọc C.R vẫn chưa thấy hài lòng lắm *cười* Cái này là ý kiến cá nhân thôi nhé! Mình không phải là một beta reader giỏi mà. Có thể bạn mới post có 4 chương nên chưa thể nhìn ra được cái mới và thực sự hấp dẫn trong fic của bạn.

          Hy vọng, bạn có thể post thêm cho mọi người cùng đọc nhé! Chúc fic của bạn được in thành sách ^^
          #5
            Chuyển nhanh đến:

            Thống kê hiện tại

            Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
            Kiểu:
            2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9