RE: Lời nguyền định mệnh. Tập 1
-
22.11.2010 07:36:21
Chương 4: Cuộc tấn công
Trong ngôi nhà gỗ đóng kín không hề thắp lửa, một vị pháp sư già nua đang ngồi thiền trên sàn, khắp xung quanh ông là những đường thẳng đan vào nhau thạo thành một ngôi sao sáu cánh. Nối liền các đỉnh của ngôi sao là một vòng tròn, cũng giống như những đường thẳng của ngôi sao, nó được kết thành từ những kí tự cổ xưa – thứ ngôn ngữ mà loài người hiện nay không mấy ai còn biết tới. Trên mỗi cánh sao được đặt một quả cầu pha lê đang tỏa sáng một sắc màu đỏ rực.
Toàn thân vị pháp sư cũng đang phát sáng. Ông mặc một chiếc áo thụng dài bằng nhung đỏ có trang trí những họa tiết lạ lùng bằng những đường thêu kim tuyến. Râu tóc ông bạc phơ, gương mặt gầy nhiều nếp nhăn của ông tái nhợt, mồ hôi rịn ra khắp trán chảy thành dòng xuống má trong khi đó toàn thân ông lại run lên dữ dội.
Vết thương cũ của ông đang tái phát.
Vài năm trước đây, đòn tấn công bất ngờ của một kẻ thù hùng mạnh đã đánh trúng lưng vị pháp sư, để lại vết tích là một cái ấn đen ma quái. Cái ấn này tỏa ra khí lạnh len lỏi khắp cơ thể ông, dồn ép nhiệt lượng của ông ra ngoài cơ thể khiến sức lực của ông ngày càng suy kiệt. Suốt những năm qua, vị pháp sư đã tìm mọi cách, sử dụng những câu thần chú hùng mạnh nhất nhưng không sao phá giải được pháp ấn chết người này. Ông chỉ có thể trấn áp nó một cách tạm thời. Tuy nhiên, khi đã bị dồn nén như vậy, mỗi lần bộc phát nó lại phát tiết ra những làn hơi buốt giá hơn, có sức tàn phá mạnh mẽ hơn nhiều lần trước đó.
Cơ thể vị pháp sư run lên bần bật, mồ hôi vã ra như tắm. Những mũi kim lạnh giá đâm thấu và tận xương khiến ông đau đớn vô cùng. Trong khi đó, năng lượng của ông lại bị đẩy ra ngoài tạo ra một sức ép kinh khủng lên từng thớ thịt. Lửa và băng, nóng và lạnh cùng lúc công kích vào cơ thể. Nỗi đau đớn ông phải chịu còn vượt xa cả những đòn tra tấn kinh hoàng nhất.
Để thoát khỏi cảm giác như bị đày ải nơi địa ngục này, chỉ có một cách duy nhất là ông phải níu giữ nhiệt lượng của cơ thể mình, dùng nó tấn công trở lại cơn lạnh giá kia để đẩy nó trở vào trong pháp ấn. Chỉ có cách đó mới có thể giữ cho ông sống sót. Và để làm được điều đó thì dù đau đớn đến mức nào ông cũng phải giữ cho ý chí của mình không được buông xuôi.
Một cái đầu bất thần ngóc lên ở phía góc phòng. Nó là một con báo có bộ lông đỏ rực, thần thái uy nghi và đôi mắt nâu vàng sáng quắc trong bóng tối. Con báo vểnh tai lên nghe ngóng. Đôi mắt nó hướng về phía vị pháp sư đang trị thương với ánh nhìn vừa cảnh giác vừa lo lắng.
Sáu quả cầu pha lê bay bổng lên không, phát sáng rực rỡ hơn bao giờ hết. Cùng một lúc, chúng đồng loạt chiếu vào vị pháp sư một luồng sáng đỏ khiến cơ thể ông bừng sáng, rồi toàn thân ông cũng chầm chậm bay lên. Sau đó, những quả cầu bắt đầu xoáy tít quanh ông. Pháp trận hình vòng tròn sao lục giác cũng sáng rực lên. Từng mẫu cổ tự tỏa sáng lung linh đẩy một luồng năng lượng vô hình bốc lên xoay vòng quanh vị pháp sư như một cái vòi rồng.
Vị pháp sư nắm chặt hai bàn tay, cảm thấy móng tay cắm sâu vào da thịt. Phép thuật của trận pháp đang trợ lực cho ông, tạo ra một vòng vây ngăn cản năng lượng của ông bị thất thoát ra ngoài, nhưng đồng thời nó cũng đẩy sức chịu đựng của cơ thể ông lên đến đỉnh điểm.
Một tiếng hét vừa phẫn nộ vừa đau đớn bật lên vang dội trong căn phòng nhỏ. Sáu quả cầu pha lê nổ tan tành, hàng nghìn mảnh vỡ bắn ra tứ phía. Vị pháp sư hấp thu hết năng lượng của pháp trận vào cơ thể tạo nên một sức ép đột ngột mãnh liệt áp đảo hàn khí đang lan tỏa, nén chúng lại rồi đẩy một hơi vào pháp ấn trên lưng. Cơn buốt giá đang tàn phá ruột gan ông nhanh chóng biến mất, thay vào đó là sự tê dại, mất cảnh giác vì lạnh cóng của lớp da nơi bị pháp ấn đóng vào.
Vị pháp sư từ từ đáp xuống mặt sàn, hít thở đầy khó nhọc. Ánh sáng bao quanh ông và của pháp trận dưới chân ông tắt ngấm, chỉ còn lại những tia sáng lấp lánh phát ra từ hàng vạn mảnh pha lê vỡ, chớp nháy như những vì sao trong giây lát trước khi cả căn phòng chìm trong bóng tối.
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong đầu vị pháp sư:
“Hỏa ẩn sĩ. Chúc mừng ông đã qua được ải đầu tiên.”
Vị pháp sư - bây giờ là Hỏa ẩn sĩ – thở dài mệt mỏi. Đúng vậy, lần này ông đã qua ải và còn sống sót. Tuy nhiên ông không thể biết được mình còn có thể may mắn như vậy không khi vết thương lại tái phát lần sau. Rất có thể… lần sau ông sẽ chết.
Bất chợt, Hỏa ẩn sĩ quay phắt về phía góc phòng. Một quả cầu lửa bùng cháy lên lơ lửng giữa không trung soi sáng nửa gương mặt của ông. Ông nhìm chằm chằm vào đôi mắt nâu vàng dữ dội của con báo lửa.
- Ngươi vừa nói “ải đầu tiên”?
Con báo đáp lại ông bằng giọng nói trong ý nghĩ:
“Chúng ta có khách viếng thăm.”
- Đáng mừng quá nhỉ. – Quai hàm của Ẩn sĩ hơi nghiến lại. – Chúng có bao nhiêu tên?
Con báo khẽ nghiêng đầu nghe ngóng.
“Bốn mươi ba. Hai mươi lăm con sói độc, tám tên xạ thủ còn lại là những kẻ chuyên dùng phép thuật.”
Hỏa ẩn sĩ thoáng rùng mình. Bọn sói độc có lý do để trả thù ông nhưng ông chưa bao giờ nghĩ rằng chúng lại sẵn sàng hợp tác với cả thợ săn hắc ám và phù thủy bóng đêm. Trừ phi bọn người ấy là…
“Chúng đang đến gần hơn.” Con báo nhỏm dậy nhẹ nhàng bước về phía vị pháp sư. “Chúng ta sẽ làm gì đây?”
Hỏa ẩn sĩ nhắm mắt lại, cố gắng điều hòa lại năng lượng trong khi vừa suy nghĩ đánh giá tình hình. Bọn chúng quá đông mà ông lại đang đuối sức. Bốn mươi ba tên. Với lực lượng đó, chúng có thể gây nên một cuộc tàn phá hãi hùng đối với cả động vật và con người ở vùng này. Vì thế, cho dù ông có còn đủ sức thì phát động chiến tranh cũng không phải là một hành động khôn ngoan.
“Một tên pháp sư vừa khai hỏa.”
Con báo vừa dứt lời, bức tường gỗ phía sau lưng Hỏa ẩn sĩ nổ tung, bắn ra vô số mảnh gỗ đang bốc cháy. Ẩn sĩ nhíu mày. Một vách chắn trong suốt lung linh mở bung ra che chắn lấy lưng ông. Những mảnh vụn gỗ cháy va vào đó rồi rơi xuống đất.
Bức tường gỗ bị thủng một mảng lớn to bằng cánh cửa, khắp xung quanh lỗ thủng bị cháy xém, bén lửa và bốc cháy. Hiển nhiên thiệt hại này là do một đòn công kích hỏa pháp cực mạnh gây ra. Hỏa ẩn sĩ quay người lại. Quả cầu lửa bên cạnh ông tắt ngúm còn đôi mắt của ông bỗng vụt biến thành hai viên than hồng rực đầy ma quái.
Nhìn xuyên qua bóng tối và đám khói lửa mịt mù, ông thấy rõ một vòng vây kín đã được khép chặt xung quanh ngôi nhà. Một kẻ mặc áo tu sĩ đen dài chấm đất, trùm mũ che gần hết gương mặt tách ra khỏi đám hợp binh tiến lên phía trước. Hắn bước đi với vẻ tự tin bình thản như thể trước mặt chẳng có sự đe dọa hay trở ngại nào. Hỏa ẩn sĩ cảm thấy cơn giận bắt đầu nổi lên trong cơ thể. Rất ít kẻ dám tỏ ra nhởn nhơ như vậy trước mặt ông và hầu hết trong số đó đều phải hứng chịu hậu quả kinh hoàng.
Tên tu sĩ dừng lại trước bức tường gỗ đang bốc cháy ở một khoảng cách rất gần. Với khoảng cách đó, Hỏa ẩn sĩ có thể tung ra một đòn hủy diệt mà đối phương không cách gì thoát nổi nếu như ông còn nguyên sức mạnh. Chắc chắn hắn không thể biết ông vừa kiệt sức vì phải điều trị vết thương cho nên kẻ này hẳn phải là một kẻ có quyền năng thật sự. Nghĩ thế, Hỏa ẩn sĩ cảm thấy rất nóng lòng muốn được chiêm ngưỡng nhân diện của nhân vật thú vị này.
Ông đã không phải đợi lâu. Nửa dưới gương mặt của tên tu sĩ đen thoáng chuyển động. Hắn mỉm cười. Một bàn tay nhỏ nhắn luồn ra khỏi chiếc áo choàng, nhẹ nhàng vén chiếc mũ trùm đầu lên.
Một cơn sóng nhẹ nổi lên trong tâm trí của vị ẩn sĩ già.
Đứng trước mặt ông lúc này là một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp với gương mặt trái xoan thanh tú, là da trắng mịn và đôi môi thắm đỏ. Tuy nhiên, những nét đẹp đó chẳng thể nào che giấu được vẻ độc ác trong đôi mắt xám thâm sâu và nụ cười gian ngoan xảo trá.
Ánh mắt vị ẩn sĩ thoáng hiện vẻ đau buồn. Ông lầm bầm rất khẽ như thể tự nói với chính mình:
- Là ngươi à?
Đôi môi đỏ mọng vặn cong lên thành một nụ cười cao ngạo hả hê. Mụ tu sĩ cúi chào, cất giọng đầy mai mỉa:
- Đã lâu rồi mới được gặp lại Người. Người vẫn khỏe chứ, sư phụ?
- Ta chưa chết. – Hỏa ẩn sĩ đáp lạnh lùng. – Mong là điều đó không khiến ngươi thất vọng.
Từ đám đông phía sau lưng mụ vang lên một tiếng hú dài. Phải mất một lúc Hỏa ẩn sĩ mới nhận ra đó là tiếng cười khoái trá. Thế rồi một bóng đen khổng lồ phóng lên không nhanh như chớp và đáp xuống gần mụ tu sĩ bằng sức nặng làm rung chuyển cả mặt đất.
Một con quái sói khổng lồ.
Nó đứng cao ngật ngưỡng trên sau chân sau có hình dạng của sự kết hợp thiếu hoàn hảo giữa chân người và chân sói - phần đùi giống chân người nhưng từ cẳng chân trở xuống lại là chân sói khổng lồ. Thân mình và cánh tay cũng giống của loài người, hai bàn tay năm ngón đều có vuốt đen dài sắc nhọn nhưng cái đầu của nó vẫn là đầu sói với cái mõm dài hiểm độc nhễu đầy nước dãi và hai hàm răng vàng khè sắc nhọn. Đôi mắt xanh lè quái dị đặc trưng của loài sói độc găm vào vị ẩn sĩ cái nhìn giễu cợt.
- Quả là một bất ngờ thú vị. – Con thú rú lên cười. – Một bí mật động trời. Càng ngày ta càng thấy ngưỡng mộ mi, lão pháp sư già khú ạ. Ngay đến Hồng đại tu sĩ của Hắc Thần Cung cũng là học trò của ngươi cơ đấy.
Gương mặt Hỏa ẩn sĩ vẫn lạnh băng trước lời khiêu khích đó. Giọng nói của ông vô cùng điềm tĩnh:
- Khát máu. – Ông liếc nhìn con quái sói. - Ngươi cũng khiến ta ngạc nhiên không kém. Ta chưa bao giờ đoán được rằng có ngày ngươi sẽ quy thuận Hắc Thần Cung.
Con quái vật gầm lên:
- Đừng nói bừa. Đây chỉ là một thỏa thuận hợp tác nhất thời vì lợi ích của đôi bên. Ta không bao giờ cúi đầu trước con người. Chẳng kẻ nào có thể ra lệnh được cho ta hết.
Nó quắc mắt nhìn mụ tu sĩ trong khi nói và mụ cũng ném lại cho nó một cái nhìn lạnh giá.
Hỏa ẩn sĩ mỉm cười. Một mối quan hệ hòa bình kém bền vững là điểm yếu mà ông có thể dễ dàng khai thác. Hơn thế nữa bọn quái thú vốn có bản chất dễ bị kích động. Chỉ một chút bất mãn cũng có thể khiến chúng nổi điên rồi trở mặt với bọn hắc binh. Ông nói tiếp:
- Ấy là ngươi nghĩ vậy thôi. Khi đứng trước mặt người của Hắc Thần Cung thì tốt hơn là ngươi nên cẩn trọng lời nói của mình.
Mụ tu sĩ bật cười độc địa:
- Hỏa ẩn sĩ. Tôi biết Người định làm gì. Nhưng đáng tiếc, kế ly gián của Người chẳng có tác dụng gì đâu. Bởi lẽ đối với cả Hắc Thần Cung và loài Sói độc, Người là kẻ thù nguy hiểm nhất. Bởi vậy, cho dù mâu thuẫn gữa hai bên lớn đến mức nào thì việc loại bỏ Người luôn là ưu tiên số một. Ta nói không sai chứ?
Mụ quay sang hỏi con Sói độc đầu đàn. Nó cười khùng khục:
- Lão quái già nham hiểm. Đối với ta lúc này không có khoái cảm nào hấp dẫn hơn là việc tự tay kết liễu ngươi. Không chuyện gì có thể khiến ta hoãn điều đó lại đâu.
Hỏa ẩn sĩ mỉm cười nói:
- Hồng Liên. Từ trước đến nay ngươi lúc nào cũng nghĩ mình là kẻ thông minh nhất, luôn có khả năng kiểm soát tình hình. Ngày hôm nay cũng vậy, ngươi cho rằng ngươi biết cách thao túng đàn sói độc để đạt được mục đích của mình đúng không.
Mụ tu sĩ đáp.
- Người nói đúng. Ta luôn biết cách kiểm soát tình hình. Vì thế...
Mụ vung cánh tay phải ra phía trước, phần còn lại của bức tường gỗ bị một sức ép vô hình ập tới nghiền nát khiến khung cảnh cả căn phòng nơi Hỏa ẩn sĩ đứng lộ ra hoàn toàn trước mắt đám hợp binh. Một tấm bùa khiên lại được ẩn sĩ triệu tập để bảo vệ ông và con báo lửa khỏi các mảnh gỗ văng tán loạn. Gương mặt ông vẫn điềm nhiên, không hề biến sắc.
- Chúng ta nhanh chóng kết thúc chuyện này thôi. – Hồng Liên kết thúc câu nói của mình.
Trong đầu vị ẩn sĩ, tiếng nhắc nhở của con báo lại âm thầm vang lên:
“Mụ ta đã mở rộng đường tấn công. Xem ra ả thật sự muốn tốc chiến tốc thắng. Hỏa ẩn sĩ, ta thật không hiểu nổi ngài.”
Vị ẩn sĩ không hề lên tiếng nhưng con báo coi sự im lặng đó là một câu hỏi ngược. Nó nói:
“Ả ta đã phản bội ông. Thế thì tại sao đến hôm nay ông vẫn để ả ta được sống?”
Hỏa ẩn sĩ thở dài. Hồng Liên là một pháp sĩ có tiềm lực phi thường, cũng là người học trò mà ông đặt nhiều kì vọng nhất là sẽ trở thành người kế thừa quyền lực của mình. Mặc dù ngay lần đầu gặp gỡ ông đã biết cô ta là một người đầy tham vọng và khát khao quyền lực. Nhưng... chính những điểm đó lại khiến ông thấy rằng... cô ta giống ông một cách lạ lùng.
Một pháp sư hùng mạnh phải là một kẻ luôn có khát khao vươn tới sức mạnh cao hơn. Đó là điều mà Hỏa ẩn sĩ coi như là chân lý, vì chính ông cũng là người như vậy. Tuy nhiên, ông chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đạt được quyền lực bằng cách sát hại sư phụ của mình.
- Đó đúng là một sai lầm.
Hỏa ẩn sĩ thì thào rất khẽ nhưng thính giác nhạy bén của loài Sói độc giúp cho con quái thú nghe được rất rõ ràng. Nó nhạo báng:
- Bây giờ ngươi mới biết mình phạm sai lầm sao, lão già ngu xuẩn ?
Hàm râu của vị ẩn sĩ khẽ rung rinh. Ông nói:
- Khát máu. So với lần cuối cùng chúng ta gặp nhau ngươi đã khôn ngoan hơn nhiều rồi đấy. Lần này dù rất nóng lòng muốn giết ta nhưng ngươi vẫn kiên nhẫn chờ đợi Hồng Liên ra tay trước, đúng không ?
Bị nói trúng tim đen, quái vật sói gầm gừ tức giận nhưng nó không tấn công, cũng không nói thêm lời nào nữa. Hồng Liên cười khẩy, rõ ràng là cười con sói. Mụ ta búng ngón tay cái tách. Bốn quả cầu lửa bùng lên trên bốn góc phòng vây quanh Hỏa ẩn sĩ, thắp sáng trưng cả căn phòng tối. Ánh sáng làm lộ rõ những vết tích cháy xém của pháp trận sao sáu cánh cùng tàn dư của những mảnh vỡ pha lê lấp lánh.
Hồng Liên hả hê ra mặt. Ả ngang nhiên bước tới đặt chân vào trong ngôi nhà chẳng chút e dè sợ sệt. Đám hắc binh ở phía sau xao động trước hành động dũng cảm này. Ngay đến con quái sói đầu đàn cũng không giấu được ánh nhìn kinh ngạc.
Hồng Liên đến trước mặt Hỏa ẩn sĩ, con báo lửa gầm lên một tiếng định chồm tới tân công. Hồng đại tu sĩ quắc mắt nhìn nó, hai mắt mụ lóe sáng. Một sợi dây trói bật ra từ mặt sàn gỗ quấn chặt lấy con báo đỏ, khống chế hoàn toàn trước khi nó kịp phản ứng gì. Hỏa ẩn sĩ không hành động. Ông chỉ liếc mắt nhìn con báo đang bị trói rồi nhận xét:
- Nhanh chóng và rất hiệu quả.
Hồng Liên ném cho ông một cái nhìn thương hại. Ả ta nói:
- Sư phụ. Người không thấy những nỗ lực của người là rất đáng thương sao?
Hỏa ẩn sĩ im lặng. Hồng Liên trỏ tay xuống mặt sàn.
- Pháp trận này, dấu vết còn rất mới, cho thấy nó chỉ vừa mới được sử dụng tức thì thôi. Người đã vắt kiệt sức để chữa trị vết thương mà cứ cố làm ra vẻ mình hoàn toàn khỏe mạnh. Đúng là một nỗ lực phi thường đấy.
Quái vật sói nghe thấy lập tức nhảy phóc đến gần nheo mắt nhìn vào pháp trận, lầm bầm:
- Ra thế. Ngay từ đầu ta đã để ý thấy hiện tượng đổ vỡ kì lạ dưới chân của lão và cứ thắc mắc không rõ nguyên nhân. – Nó ngước lên nhìn vị ẩn sĩ già. – Hóa ra ngươi vừa làm phép trị thương. Tội nghiệp thay.
- Ngươi có hay tội nghiệp cho kẻ thù của mình không? – Hỏa ẩn sĩ hỏi.
- Không thường xuyên. – Con quái cười thâm độc. – Nhưng với những kẻ đó, ta luôn ban cho chúng đặc ân là một cái chết đau đớn nhất.
Hồng Liên nói xem vào:
- Sư phụ. Người đã biết bản thân không còn sức chống cự thì đừng nên cố gắng vô ích nữa. Như thế chúng ta sẽ chẳng cần phải mạnh tay. Hãy cùng chúng ta du ngoạn một chuyến đến Hắc Thần Cung, Thánh chủ tu sĩ vẫn luôn mong muốn được gặp lại người.
Con quái sói quắc mắt giận dữ.
- Ngươi nói gì? – Nó gầm lên. – Chúng ta đã thỏa thuận là sẽ tiêu diệt lão ta.
Hồng Liên cười nhạt, nói:
- Thỏa thuận giữa chúng ta là ta giúp ngươi loại bỏ Hỏa ẩn sĩ chứ không hề nói rằng bắt buộc phải giết ông ta ngay lập tức. Chỉ cần Hỏa ẩn sĩ rời khỏi vùng này thì mối đe dọa đối với các ngươi cũng không còn nữa.
- Ngươi nói dễ nghe quá nhỉ? Nếu để lão ta sống chắc chắn sẽ có ngày lão ta quay lại báo thù.
Hồng Liên trợn trừng hai mắt, chiếc áo choàng tu sĩ đen tung bay phần phật khi một luồng năng lượng vô hình khủng khiếp bung ra từ cơ thể ả. Con Sói độc phải giật mình thối lui mấy bước. Hồng đại tu sĩ cất giọng uy quyền phẫn nộ:
- Ngươi nghĩ là có kẻ nào có thể chạy thoát khỏi sự truy sát của Hắc Thần Cung được hay sao?
Cổ họng con quái sói phát ra những âm thanh rin rít. Bản tính hiếu chiến khiến nó muốn xông đến tấn công nhưng bản năng sinh tồn đã ghìm châm nó lại. Bởi nó biết mình không thể thắng.
Hỏa ẩn sĩ bỗng bật cười. Cả hai tên đầu lĩnh của hai thế lực cùng quay lại nhìn ông. Ẩn sĩ nhẹ nhàng nói:
- Một bài học nữa ta dành cho ngươi, tên phản đồ của ta. Đừng bao giờ vội tính đến phương án xử lý tù binh trước khi ngươi chắc chắn đã bắt được hắn ta. Và hãy nhớ rằng đó vẫn chưa phải là bài học cuối cùng đâu.
Con báo lửa không biết từ lúc nào đã được giải thoát khỏi dây trói, lúc này đang rảo bước quanh người chủ nhân giữa một màn sương màu hồng kì ảo.
Màn sương màu hồng nhanh chóng lan tỏa ra khắp căn phòng, mỗi lúc một dày hơn. Một mùi hương nguy hiểm phủ kín khắp không gian.
Cùng với một tiếng kêu thảng thốt, Hồng đại tu sĩ tung mình bay vọt về phía sau tránh xa ngôi nhà gỗ, thủ lĩnh loài sói độc cũng nhanh chân không kém. Hồng tu sĩ hét lên:
- Tấn công!
Hàng loạt những mũi tên và các đòn tấn công phép thuật tức thì được phóng ra, nhằm thẳng vào vị trí của Hỏa ẩn sĩ và con báo lửa đúng vào lúc một tiếng nổ dữ dội xé tan màn đêm. Một đợt sóng thần gồm sức gió và khói bụi tràn ra khắp xung quanh, đổ ập lên toàn bộ đám hợp binh. Khát máu gầm lên:
- Lão ta đang bỏ trốn!
Như một lời hiệu lệnh, cả đàn sói độc điên cuồng xông qua khói bụi, lao về phía ngôi nhà đổ nát.