Lời nguyền định mệnh. Tập 1
Xin chào các bạn.
Mình là người hâm mộ các tác phẩm phiêu lưu kì ảo phong cách Châu Âu (kể từ sau khi đọc Harry Potter). Chúng ta rất dễ thấy rằng thể loại kì như thế này rất thịnh hành trên thế giới với nhiều tác phẩm nổi tiếng từ nhiều năm nay. ngoài Harry Potter ra còn có nhiều kiệt tác khác như Kị Sĩ rồng, Eragon, Hậu duệ Thần Đèn, Percy Jackson, Twilinght. Tuy nhiên ở VN mình thì hơi bị hiếm. Vì thế mình mong muốn góp một phần vào kho truyện thể loại fantasy do người Việt sáng tác.
Mình vừa viết xong một cuốn truyện và vừa gửi đến nxb Trẻ. Thật ra mình không tự tin lắm. Không biết có được đánh giá tốt không. Vì thế mình quyết định post một phần lên diễn đàn này. Rất mong nhận được nhiều lời đánh giá khách quan của các bạn. (Khen thì tuyệt nhưng chê thì cũng rất tốt vì những nhận xét ấy sẽ giúp mình rút ra dc nhiều kinh nghiệm quý)
Xin cám ơn.
Sau đây là tác phẩm của mình:
Lời nguyền định mệnh Tập 1: Nhà tiên tri, đứa trẻ thứ năm và hồn ma báo tử Chương 1: Tuyết vũ giữa đêm hè Một tia chớp chói sáng rạch ngang bầu trời đêm đen kịt kèm theo một tiếng nổ inh tai có thể khiến cho kẻ can đảm nhất cũng phải rùng mình sợ hãi. Khi âm thanh vĩ đại ấy qua đi cùng với đoàn tùy tùng là một loạt những tiếng nổ nhỏ dần nối gót, khắp không gian lại tràn ngập những âm thanh hỗn độn. Tiếng mưa sầm sập đầy uy hiếp như thể cả bầu trời đang sụp xuống. Tiếng gió gào rú len lỏi qua những tàng cây nghe hoang dại như âm thanh của hàng trăm con quái thú đang gầm thét. Tiếng lá cây bị quất rạp vào nhau gây nên một cơn rùng mình rúng động của rừng già… Cả thiên nhiên dường như đang phẫn nộ, trút giáng cơn giận dữ của mình xuống đầu những sinh linh xấu số. Nhưng bên dưới những âm thanh đó, trong một mái vòm cổ xưa đổ nát được bao bọc bởi một vầng năng lượng trong suốt, lung linh hư ảo để ngăn trở sự tác động của gió mưa là những âm thanh mà nếu đem ra so sánh với những âm thanh đầy dọa dẫm kia thì còn khủng khiếp hơn nhiều. Tiếng khóc của những đứa trẻ sơ sinh. Đó là những âm thanh thấm đẫm vô vàn xúc cảm của sự ngỡ ngàng, của sự nhỏ nhoi, của niềm sung sướng và cả nỗi sợ hãi ngập tràn khi lần đầu tiên được tiếp xúc với cuộc sống nhưng lại được đáp lại bằng một loạt những lời đe dọa kinh hoàng từ thiên nhiên hùng vĩ. Thằng bé đột nhiên nhận ra mình đang ở đó, dưới mái vòm, bên trong vầng năng lượng lung linh trong suốt với những tiếng khóc hoảng sợ và bất lực của những sinh linh yếu ớt bao phủ khắp xung quanh. Cảm xúc vừa thương tâm vừa sợ hãi chợt dâng lên trong người nó. Rồi nó lại nhận ra mình đang nhìn lên mái vòm hoang phế bằng đôi mắt nhạt nhòa bởi những giọt nước không ngừng trào ra từ khóe mắt. Chính bản thân nó cũng đang kêu khóc. Một bóng đen đi lướt qua bên phải nó. Thằng bé nghiêng đầu nhìn qua, cảm thấy bên dưới đầu mình, dưới lưng mình đều là đá cứng lạnh lẽo. Nó cố nhìn rõ mọi thứ qua đôi mắt nhòa lệ nhưng tất cả những gì nó thấy được chỉ là một cái bóng đen sì cao lớn đang lượn vòng quanh và ở phía xa xa là một hình thù rũ rượi. Hình thù đó dần dần trở nên rõ nét hơn. Thằng bé phát hiện ra đó là một người đang bị trói vào một cây cột đá…Hình như là một người đàn ông… Thật lạ lùng. Thằng bé biết rõ rằng mình vẫn đang khóc, tuy nhiên, vì một lý do nào đó mà nước mắt không còn cản trở nó nhìn rõ người đàn ông ấy nữa. Ông ta có một mái tóc xõa xượi rối bù và một chòm râu trắng như cước… Tóc và râu đều rất dài… Một đôi mắt màu xanh thăm thẳm như đại dương, vô cùng nghiêm nghị… Và đôi mắt ấy đang nhìn thẳng vào mắt nó. Một cơn lạnh giá đột nhiên đổ ập lên người thằng bé khiến nó giật mình tỉnh dậy trong cơn hoảng loạn vô bờ. Phải mất một lúc thằng bé mới định thần lại được. Khi cơn hoảng loạn qua đi, nó liếc mắt nhìn quanh và nhẹ nhõm nhận ra rằng nó đã trở về với cái ổ quen thuộc của mình trong căn phòng kho nhỏ hẹp, ẩm thấp, đầy rác rến. Một hỗn hợp mùi hôi hám đậm đặc tích tụ lâu năm phủ kín cả căn phòng có khả năng làm khiếp đảm bất cứ ai lần đầu tiên đặt chân đến nơi này. Nhưng đối với thằng bé thì cái mùi đó thân thuộc lắm. Bởi vì trong suốt những năm qua, nơi đây chính là nhà của nó. Tuy nhiên, không bao lâu nữa mọi thứ sẽ thay đổi. Dù cho cuộc sống của nó ở đây từ trước đến nay chẳng sung sướng gì nhưng ít ra đây cũng là nơi nó được ở một mình – yếu tố quan trọng nhất để giữ cho nó được an toàn. Và thằng bé biết rằng sau khi đi rồi nó sẽ nhớ nơi này lắm. Thằng bé rời khỏi tấm nệm rách đặt trên hai chiếc thùng gỗ kê sát nhau mà nó dùng làm giường ngủ tụt xuống đất rồi đi về phía cửa sổ. Mỗi khi tỉnh dậy từ một cơn mơ, nó lại cảm thấy vui mừng vì không có ai bên cạnh. Nếu có một người nào đó trông thấy nó trong hoàn cảnh ấy thì chắc chắn nó sẽ phải nhận về những cái nhìn soi mói cùng với những lời đàm tiếu chẳng hay ho chút nào. Ở chốn này, những giấc mơ kì dị luôn được quan tâm đặc biệt. Lý do rất đơn giản, đó là bởi vì: “Đây là vùng đất nằm hoàn toàn trong sự che chở của Hắc Thần. Mọi cư dân sinh sống trong vùng đất này đều là tín đồ của Ngài và những giấc mơ kì lạ rất có thể ẩn chứa một thông điệp hay một lời chỉ dẫn của Ngài dành cho nhân loại.” Thằng bé nhếch môi cười nhạt khi nhớ lại lời nói của mụ tổng quản. Ngay từ khi bắt đầu nhận thức được cuộc sống xung quanh thì nó đã mang thân phận là nô lệ của Hắc Thần Cung giống như bao nhiêu kẻ hầu người hạ khác trong tòa lâu đài đá lạnh lẽo này. Chính vì vậy mà nó biết chắc chắn một điều là trong số những kẻ như nó chẳng có bất kì kẻ nào tự nhận mình là tín đồ của Hắc Thần và coi việc phải thờ phụng vị thần ấy là một niềm vinh dự. Như thế thì làm gì có chuyện vị Thần bóng đêm ấy lại ban ra lời chỉ dẫn cho một trong những tên nô lệ không thành tâm thay vì một vị tu sĩ nào đó vẫn đêm ngày cầu nguyện trước ông ta kia chứ? Thằng bé mở cửa sổ ra, cánh cửa gỗ cũ kĩ kêu kèn kẹt, âm vang một cách đáng ngại trong đêm khuya thanh vắng. Nhưng nó chẳng hề lo sợ vì chắc chắn quanh đây chẳng thể có ai nghe thấy. Tất cả đám hạ nhân đều đang chìm sâu vào giấc ngủ sau một ngày lao động mệt nhoài còn những kẻ tuần tra thì hiếm khi nào đi sâu vào cuối hành lang nơi nó ngủ. Một cơn gió đêm mát lạnh thổi ùa vào mặt nó đem đến cảm giác dễ chịu lạ lùng. Đến lúc này thằng bé mới nhận thấy rằng toàn thân mình đang ướt đẫm mồ hôi. Cái áo rách rưới dơ bẩn ướt nhẹp dính chặt vào da thịt nó. Nó nhắm mắt lại, hít thở thật sâu để xua tan nỗi căng thẳng rồi bắt đầu hồi tưởng về giấc mơ mà nó vừa mới trải qua. Những hình ảnh sơ sài chắp vá dần dần tái hiện trong đầu nó. Thời điểm trong giấc mơ cũng là bạn đêm, nhưng đó là một đêm mưa gió bão bùng, sấm chớp rền vang trời đất. Ở đó có một mái vòm cổ kính đã bị sập một mảng lớn, được chống đỡ bởi sáu cây cột đá vô cùng vững chắc được trạm nổi những họa tiết lạ kì. Bên trong mái vòm ấy có những đứa trẻ sơ sinh đang khóc lóc, một kẻ mặc áo choàng đen có mũ trùm kín đầu và… một người đàn ông già nua đang bị trói. - Đúng là như thế! - Thằng bé lẩm bẩm và khẽ nhíu mày. Một giấc mơ dị thường, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Nó từ từ mở mắt ra. Những hình ảnh mơ hồ tức thì tan biến, thay vào đó là khung cảnh hậu viên hiện ra rõ nét dưới ánh trăng rằm vằng vặc sáng. Nếu như có ai đó hỏi thằng bé rằng điều gì khiến cho nó tự hào về bản thân mình thì điều đầu tiên mà nó nghĩ đến chính là khả năng ghi nhớ được những giấc mơ chính xác đến từng chi tiết - một điều mà nó chắc chắn rằng rất ít người làm được. Bởi lẽ đã từng có rất nhiều lần nó chứng kiến cảnh những người nô lệ gặp ác mộng. Họ la hét, quẫy đạp với vẻ vô cùng khiếp đảm nhưng khi bị áp giải đến trước mặt các tu sĩ bóng đêm thì họ lại không thể nhớ đước điều gì khác ngoài một vài chi tiết nổi bật như một cặp mắt vàng rực dữ tợn, những chiếc răng nanh dài trắng nhởn hay những tiếng gầm thét đầy hoang dại. Và đương nhiên, khi họ đã làm cho các tu sĩ bóng đêm chán nản bởi trí nhớ tệ hại của mình thì một điều tấn yếu phải xảy ra là các tu sĩ sẽ làm phép xâm nhập vào chính đầu óc họ để tận mắt trông thấy các giấc mơ. Đấy là một thứ tà thuật kinh tởm mà bất kì ai khi nghe nhắc đến đều phải rùng mình khiếp hãi. Thằng bé không thể tưởng tượng được cảm giác bị một kẻ khác xâm nhập vào trí óc của mình như thế nào, tuy nhiên, nó chắc chắn không bao giờ muốn tự mình tìm hiểu khi mà sự thật hiển hiện trước mắt mọi người là tất cả những người từng phải chịu đựng tà thuật đó cuối cùng đều đã hóa điên. Thằng bé cũng tự biết rằng nếu đem ra so sánh thì số lượng những giấc mơ quái dị của nó còn nhiều hơn tất cả đám hạ nhân cộng lại. Lý do duy nhất bảo vệ cho nó được an toàn đến bây giờ chính là căn phòng dơ dáy không ai chịu được mà nó đang cư trú. Đêm đến, nó được trở về đây, một mình, đồng nghĩa với việc chẳng ai có thể phát hiện ra hành vi lạ lùng của nó mỗi khi nằm mộng. Chính vì thế nó rất yêu quý và luôn luôn gắn bó với nơi này. Sau một hồi lục lọi thật kĩ mớ kí ức đồ sộ về vô số các giấc mơ được tích lũy trong tám năm ngắn ngủi đầu đời, trí nhớ phi thường của thằng bé nhắc cho nó nhớ rằng đêm nay là lần thứ ba nó mơ thấy giấc mơ này. Chính xác hơn là ba giấc mơ gần như giống hệt nhau. Gần như thôi vì giữa ba giấc mơ ấy có một điểm khác nhau quan trọng. Trong đầu thằng bé, kí ức trở về mỗi lúc một rõ ràng hơn. Cả ba giấc mơ đều bắt đầu bằng khung cảnh của một đêm mưa gió. Trong cơn mưa, nó nhìn thấy một quầng ánh sáng lạ lùng đang bao trùm lên một tế đàn. Thằng bé giật mình khi bất chợt giác ngộ ra được điều này. Phải rồi, đó chính xác là một tế đàn được bao quanh bởi sáu cây cột đá. Không chỉ thế, còn có một điều lạ lùng khác nữa. Khi bắt đầu mỗi giấc mơ thì nó đứng ở vị trí cao nhìn xuống tế đàn ấy từ bên ngoài. Nhưng rồi sau đó nó bị hút về phía ấy và đột nhiên phát hiện mình đang ở bên trong. Thằng bé nhắm chặt mắt lại như thể việc đó giúp nó thấy rõ hơn những kí ức tiếp tục ùa về theo dòng suy nghĩ. Lần đầu tiên nằm mơ, nó đã nhìn qua đôi mắt của kẻ mặc áo đen. Không, chính xác thì nó chính là kẻ đó – kẻ nhẹ nhàng bước đi vòng quanh những đứa bé sơ sinh trong cảm giác lâng lâng tự đắc.Lần thứ hai, nó đứng ở vị trí của người tù nhân già nua, kiệt quệ bất lực chứng kiến sự việc đang diễn ra trước mắt với ánh mắt u sầu, tuyệt vọng. Và hôm nay, nó xuật hiện tại vị trí của một trong những đứa trẻ sơ sinh… Những hình ảnh bắt đầu trở nên hỗn loạn. Thằng bé cảm thấy tim mình đập rộn trong lồng ngực, mỗi lúc một nhanh hơn khi những hình ảnh méo mó của ba giấc mơ kì lạ xuất hiện càng lúc càng dồn dập, chồng chất lên nhau, hòa quện vào nhau thành một mớ hỗn độn không rõ hình thù. Thế rồi thốt nhiên, giữa đám sắc màu hỗn loạn ấy mở bừng ra hai con mắt khổng lồ rực sáng một màu xanh lạnh lẽo. Cơ thể thằng bé run bắn lên. Nó vội và mở bừng mắt ra, nháo nhác nhìn khắp xung quanh, cố bắt lấy thật nhiều hình ảnh để xóa mờ đi ảo giác về đôi mắt màu xanh ma quái ấy. Những cơn lạnh giá không biết từ đâu tìm đến liên tục chạy dọc sống lưng khiến nó toàn thân run rẩy. Càng lúc càng run dữ dội hơn… Ban đầu thằng bé nghĩ rằng mình run rẩy là vì sợ hãi, nhưng nó lập tức nhận ra nguyên nhân không phải thế. Nó run rẩy là vì những cơn gió. Những cơn gió không biết từ lúc nào đã thổi mạnh hơn, đồng thời mỗi lúc một lạnh hơn. Lạnh như băng. Có một thứ gì đó vừa mới xuất hiện trong màn đêm. Ánh mắt của thằng bé bị hút về phía ấy một cách hoàn toàn vô thức và ngay sau đó cơn bàng hoàng kinh hãi phủ trùm lên tâm trí nó. “Không thể như thế được!” Thằng bé hét lên trong ý nghĩ khi nhìn thấy vô vàn những hạt màu trắng đột nhiên xuất hiện khắp bầu trời, lấp lánh dưới ánh trăng. Những hạt màu trắng ấy nhanh chóng phủ kín không gian và đang nhẹ nhàng rơi xuống như một cơn mưa. Tuyết! Hai mắt vẫn trợn tròn kinh ngạc, thằng bé nhìn trân trân ra hậu viên với vẻ mặt không thể nào tin nổi. - Mình phát điên rồi sao? – Nó lẩm bẩm – Bây giờ đang là giữa mùa hè mà. Nhưng sự thật là tuyết đang rơi, không thể nhầm lẫn được. Dưới ánh trăng vằng vặc, những bông tuyết nhanh chóng phủ trắng bãi cỏ và những tàng cây. Nhiệt độ hạ xuống nhanh đến nỗi làm cho đầu óc của đứa trẻ gần như choáng váng. Nó vòng tay tự ôm chặt lấy mình cho đỡ lạnh hơn nhưng lại hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đóng cửa sổ lại để tránh những cơn gió đêm băng giá vẫn liên tục ùa về. Thằng bé đứng lặng im bên cửa sổ, mặc cho cơn lạnh giá quấn chặt lấy mình, châm chích những mũi kim buốt giá lên làn da mong manh của nó. Nó ngước nhìn lên bầu trời đêm, trong đầu bỗng hiện ra kí ức về một trận tuyết rơi mà nó đã từng mơ thấy. Trong giấc mơ ấy, giữa cơn mưa tuyết trắng xóa có một ai đó đã tìm đến nó. Ai đó. Hoặc là thứ gì đó. Thằng bé nghĩ thế khi trên không trung chợt hiện ra một cái bóng trắng đang từ từ bay xuống, nhẹ nhàng như một bóng ma. Cái bóng ấy không hạ xuống đất mà từ giữa không gian, nó lướt thẳng về phía khung cửa sổ nơi thằng bé đứng. Thằng bé cảm thấy vừa vui mừng, vừa sợ hãi. Nó khẽ nghiêng đầu nhìn thật rõ kẻ xa lạ vô danh vừa xuất hiện. Đó là một hình thù kì lạ trông mờ ảo như một hồn ma với đôi mắt mở to hình trái hạnh, gương mặt thanh tú và mái tóc xõa dài, tung bay một kiểu quái dị không theo chiều gió. Khi kẻ đó đến thật gần và dừng lại ngay bên ngoài khung cửa sổ, thằng bé phát hiện gương mặt cũng như toàn cơ thể của kẻ này có đường nét lạ lùng như thể được điêu khắc từ một khối băng trong suốt. Và nó không phải hoàn toàn là màu trắng mà thật sự thì đang tỏa ra một thứ ánh sáng xanh lơ ảo diệu. Rồi thứ đó, bất kể là thứ gì, khẽ mỉm cười với nó. Đôi mắt mở to trong suốt không có con ngươi nhưng không hề mang vẻ vô hồn mà đang biểu hiện một thứ cảm xúc thật là thân thiện. Không biết làm thế nào mà một cái tên thình lình hiện ra trong đầu đứa trẻ, và nó không thể nào kìm được cái tên đó bật ra khỏi miệng mình. - Băng…Phách? Nó chỉ nói bằng âm thanh thì thào rất khẽ nhưng có vẻ như kẻ đứng bên kia cửa sổ nghe thấy rất rõ ràng. Nụ cười của Băng Phách mở lớn hơn, đôi mắt hơi nheo lại với vẻ hài lòng thích thú. Một câu nói nữa lại thoát ra khỏi miệng thằng bé mặc dù nó hoàn toàn không chủ định: - Đã đến lúc rồi sao? Băng Phách nhẹ nhàng cất tiếng, âm thanh nghe thật êm ái, du dương và mơ hồ như một tiếng vọng xa xăm: - Đến lúc rồi, đứa trẻ mang sức mạnh tiên tri. Đã đến lúc rồi…
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: