Hoa Sữa & Em
Môi Em
Môi em là mật là hoa
Cho anh say, lạc lối ra đường về
Môi em là những đê mê
Anh như ong bướm bên lề ngõ hoa
Môi em là những ngọc ngà
Cho anh yêu bởi lời ca chữ tình
Môi em là nụ cười xinh
Cho anh chìm đắm bên mình em thôi
Thơ tình: Giọt nước mắt cho em
Nếu có thể một phần của riêng em
Cho anh xin hóa thành giọt nước mắt
Sống lăn tròn qua má hồng êm ái
Và chết già trên môi mọng một chiều thu.
Tìm Lại Mình
Tôi đi tìm nơi góc bể chân trời
Tìm cánh chim bay
Tìm người xa vắng
Giữa bốn bề không gian yên lặng
Tôi thấy lại chính mình
Một kiếp nhân sinh
Một đời lăn lộn
Biển cả bao la bầu trời rộng lớn
Có nơi nào cho tôi được dừng chân?
Có những khi
Tôi tưởng hạnh phúc đến gần
Nhưng tất cả cũng chỉ là hư ảo
Người đời thường nói: qua cơn giông bão
Bạn sẽ tìm cho mình một nơi chốn bình yên
Có thể với tôi
Hạnh phúc đã ngủ quên
Giữ phố xá đông vui
Một mình tôi đơn độc
Cho tôi tìm
Một lẽ sống
ở đời
Như con thuyền lướt sóng ra khơi
Gặp giông tố
Giữ biển cả bao la
Biết nơi nào là bến đỗ
cho mình
Đời là thế
Có nhục có vinh
Vì hạnh phúc có bao giờ trọn vẹn
Đó là điều người ta luôn tìm kiếm
Nhưng lẽ ở đời
Nên chấp nhận tôi ơi!
]tàn phai
thôi đừng tìm lại những tàn phai
thu rụng qua rồi xuân đó đây
hạnh phúc nơi nào không trọn lứa
anh ơi xin hẹn kiếp sau này...
xin họa cho vui nhé!
Tô Hiệu ( 1912-1944) người làng Xuân Cầu, xã Nghĩa Trụ, huyện Văn Giang – Hưng Yên. Ông tham gia hoạt động cách mạng trong thời kỳ chông Pháp. Ngày 1/12/1939, ông bị bắt trên đường đi in tài liệu ở Hải Phòng. Năm 1940 ông bị đày lên nhà tù Sơn La. Ngày 7/3/1944 Tô Hiệu qua đời tại Sơn La. Mộ ông được an táng tại nghĩa địa Vườn ổi. Ngày nay, đến thăm nhà tù Sơn La, giữa bức tường đá nhà ngục lạnh lẽo, cây đào do ông trồng vẫn xanh tươi đầy sức sống. Cành đào được mang về từ Sơn La cứ mỗi lần xuân về tết đến lại nở hoa đỏ thắm ở làng Xuân Cầu quê hương ông. Cây Đào Tô Hiệu Tô Hiệu ngày xưa ở trong tù Nhưng lòng mơ mộng với Xuân Thu Đào trồng một nhánh bên cửa ngục Hoa nở hồng tươi chốn sương mù Cây đào Tô Hiệu mãi ra hoa Trong tết bình an của mọi nhà Giặc giã tan rồi cây xanh mãi Xuân của đất trời nước non ta
Trích đoạn: Lê Hoàng Trúc
Tìm Lại Mình
Tôi đi tìm nơi góc bể chân trời
Tìm cánh chim bay
Tìm người xa vắng
Giữa bốn bề không gian yên lặng
Tôi thấy lại chính mình
Một kiếp nhân sinh
Một đời lăn lộn
Biển cả bao la bầu trời rộng lớn
Có nơi nào cho tôi được dừng chân?
Có những khi
Tôi tưởng hạnh phúc đến gần
Nhưng tất cả cũng chỉ là hư ảo
Người đời thường nói: qua cơn giông bão
Bạn sẽ tìm cho mình một nơi chốn bình yên
Có thể với tôi
Hạnh phúc đã ngủ quên
Giữ phố xá đông vui
Một mình tôi đơn độc
Cho tôi tìm
Một lẽ sống
ở đời
Như con thuyền lướt sóng ra khơi
Gặp giông tố
Giữ biển cả bao la
Biết nơi nào là bến đỗ
cho mình
Đời là thế
Có nhục có vinh
Vì hạnh phúc có bao giờ trọn vẹn
Đó là điều người ta luôn tìm kiếm
Nhưng lẽ ở đời
Nên chấp nhận tôi ơi!
]tàn phai
thôi đừng tìm lại những tàn phai
thu rụng qua rồi xuân đó đây
hạnh phúc nơi nào không trọn lứa
anh ơi xin hẹn kiếp sau này...
xin họa cho vui nhé!
Sao giờ mới thấy Hoàng Trúc qua
Có phải lâu nay bạn vắng nhà ?
Để thơ buồn khóc bên hiên vắng
Để lá khô vàng bên nhánh hoa
P/s xin cứ tự nhiên nhé hihi
Hướng Về Trường Sa
Trường Sa ơi! đau từng con sóng vỗ
Trung Quốc bất lương tàn bạo gian tham
Trường Sa ơi! xin một lần máu đổ
Súng vác trên vai giết quân giặc hung tàn
Hội nghị cấp cao đang trên bàn đàm phán
Chúng ngang nhiên dong dổi tuần tra
Cắt cáp quang, đâm chìm tàu đánh cá
Gây đau thương, làm nhục nước non nhà
Chúng ta quyết không nhịn quân cướp nước
Quyết một lòng bảo vệ đảo Trường Sa
Hào Khí Đông A cha ông ta có được
Nay cháu con quyết giữ nước bằng người
Để xuân về nở thắm sắc hoa tươi
Cờ đỏ tung bay ngập tràn trong nắng mới
Hỡi thanh niên những con người đất Việt
Hãy đứng lên ta nhất quyết một lòng
Vì tinh thần dân tộc, vì độc lập non sông
Vì thế hệ mai sau, vì toàn dân chiến đấu
Vì Trường Sa yêu dấu
Giết kẻ thù xâm lăng
Giết...........
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.07.2011 12:19:30 bởi bluestarhcm11 >
Hết Duyên
Chia tay cho kẻ ở người đi Hết duyên vương vấn để làm gì Cho anh về với duyên tươi mới Để mình em lệ ướt hoen mi
Xa Cách Xa cách nghìn trùng vẫn nhớ nhau Trăng khuya soi sáng dáng ai sầu Một lần lỗi hẹn trăm lần nhớ Lời nguyện câu thề luôn khắc sâu Anh đi nửa hồn tôi đơn lẻ Còn đâu người hỡi mối duyên đầu Từ này thôi đành xa cách nhé Đường tình hai ngả chúc duyên nhau
Mưa!
Mưa của bao la
Mưa của đất trời
Mưa giúp ta không còn oi bức đấy
Tại sao em lại ghét mưa đến vậy?
Vì mưa buồn nên đáng ghét phải không em
Nhưng em cứ nghĩ mà xem
Nếu không có mưa chỉ toàn ngày nắng nóng
Hoa lá cỏ cây không còn sự sống
Liệu thế gian này tồn tại mãi hay không?
Có những điều
Nhiều khi chẳng trông mong
Những điều mình không quý
Nhưng có những thứ cực kỳ giản dị
Lại là niềm vui, hạnh phúc của bao người
Vì vậy ta hãy luôn cười tươi
dù mưa hay nắng
Và đôi khi ta dành riêng một khoảng lặng
Để nghe mưa như bản nhạc không lời
Huế Yêu Ơi Ta trở về rồi thăm Huế đây Kinh thành triều Nguyễn vẫn ngủ say Thuyền ai lờ lững sông Hương đó Chở ánh trăng vàng hay gió mây? Huế mộng mơ nên Huế nhiều trầm mặc Huế u buồn nên Huế đậm chất thơ Huế mơ màng như gái thời xuân sắc Và thâm sâu cổ kính tự bao giờ Như chiếc khăn sông Hương quàng trên cổ Huế dịu dàng tha thướt ngắm mây trôi Thiên Mụ đâu đây chuông vang vọng tới Là tiếng đời hay tiếng gọi... Huế yêu ơi!
Mưa Ngâu Những cơn mưa mùa hè bất chợt rơi vào lòng nỗi nhớ vô biên Tháng 6 về mưa dăng ngập lối nghe tiếng mưa rơi rụng trăm miền... Em nhớ anh trong từng cơn mưa đổ gió thì thầm hoan khúc nhạc vi vu Thoảng tiếng hát từ đâu tìm tới Hay tiếng lòng em vọng đến tự bao giờ Mưa mỏng manh sao nặng lòng đến thế Mưa rớt vào người từng hạt rất đau Mưa thấm ướt đôi bờ vai nhỏ bé Trời mưa ngâu đơn độc dáng em sầu
KHÔNG DỜI XA Anh sẽ không dời xa em nữa nhé Vắng anh rồi em thấy mình cô đơn Hạnh phúc nào bằng khi anh ở gần hơn Chia sẻ cùng em ! Vui buồn em có
Ánh mắt yêu thương nụ cười hé mở Đem xuân về hoa nở thắm bờ môi Thoang thoảng gió chiều mây nhè nhẹ trôi Khẽ ôm em trao yêu thương nồng thắm
Gió rì rào hát tình ca sâu thẳm Hoa cỏ vui đùa bên nắng xôn xao Chỉ gần anh thôi chưa đủ những khát khao Chưa đủ những ước ao sau bao ngày xa vắng Hòa vào nhau trong không gian yên lặng Em hôn anh trong nỗi nhớ vô thường ...
Anh Kim Đồng tên thật là Nông Văn Dền, người dân tộc Nùng quê ở thôn Nà Mạ, xã Trường Hà, huyện Hà Quảng, tỉnh Cao Bằng. Anh là người Đội trưởng đầu tiên của Đội TNTP Hồ Chí Minh. Anh đã anh dũng hi sinh ngay bên bờ suối Lê Nin 15/2/1943, khi Anh vừa tròn 14 tuổi. Anh Kim Đồng Son sắc một lòng với non sông Nay nằm yên nghỉ giữa cánh đồng Tên anh ngời sáng trang sử mới Nhân tài không hổ với cha ông Gian nan chẳng quản đi liên lạc Cũng đã bao lần lập chiến công Giương anh ngời sáng trong kháng chiến Như ánh sao khuê, đốm lửa hồng
Tiếng Mưa
Cơn mưa dài chợt đến
Làm nỗi nhớ vô biên
Mưa về dăng ngập lối
Một nỗi nhớ triền miên
Gió thì thầm khúc nhạc
Vọng đến từ đâu đây
Như tiếng lòng ai đó
Hòa theo tiếng mưa đầy
Mưa rớt từ ngọn cây
Mưa rơi trên cành lá
Tiếng mưa nghe rất lạ
Như tiếng thở đêm nay
Kỷ niệm đã vụt bay
Một quãng đời trẻ dại
Một nỗi buồn êm ái
Vẫn đọng mãi nơi này...
Một chiều tay nắm tay
Một chiều buông câu hát
Trong tiếng mưa dào dạt
Tựa như khúc tình ca
Nỗi buồn sẽ lùi xa
Niềm vui xin ở lại
Cho cây đời xanh mãi
Hòa trong nắng ban mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.07.2011 17:41:26 bởi bluestarhcm11 >
Mưa Kỷ Niệm
Mưa thật hiền mà rớt xuống thật đau
Giọt nước mong manh sao tim mình vụn vỡ
Niềm vui qua mau theo từng cơn mưa đổ
Còn lại nỗi buồn trong nỗi nhớ vô biên
Trời giăng mưa cho phố vắng ưu phiền
Mưa đâu biết lòng tôi buồn biết mấy
Thấm ướt hàng mi, bờ môi run rẩy
Muốn vỡ òa theo những tiếng mưa rơi
Cố gắng quên đi kỷ niệm một thời
Nhưng mưa đến làm cho tôi thêm nhớ
Hạnh phúc thoáng qua, một lần dang dở
Nay ùa về trong nỗi nhớ không tên
Cứ tưởng qua rồi mọi chuyện sẽ yên
Không nhớ, không thương, không buồn, không khóc
Suy cho cùng mình vẫn là...người ngốc
Người quên rồi, ta nhớ mãi không thôi
Theo Chồng Bữa ấy trời thu nắng hanh vàng Lệ sầu em khóc lúc sang ngang Duyên phận trớ trêu do lỗi số Hồng nhan một thuở tựa hoa tàn Thôi đành chôn mộng vào dĩ vãng Người đi lối đó có thênh thang? Em về khép lại trang tình sử Có trách hờn nhau cũng lỡ làng
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: