Hoa Sữa & Em
Tiễn Bước Em Đi Tôi đến sân ga buổi xế chiều Trời đông trở lạnh gió đìu hiu Cầm chắc tay tôi, em khẽ nói : Mai đây... chắc sẽ nhớ anh nhiều Lòng tôi dâng ngập một nỗi buồn Sương mờ che phủ bóng chiều buông Tàu đưa em đến miền xa ấy Nơi này, tôi sẽ nhớ em luôn Mình cách xa rồi em biết không ? Từ nay thôi nhé hết trông mong Khi tàu đi khuất, người xa khuất Một trái tim đau, lạnh cõi lòng
Tìm Lại Yêu Thương
Tìm chút tình em dưới chiều tà Tình nào vương lại lối em qua Để thu vàng úa trong thương nhớ Gió thoảng qua đời... em cũng xa Tìm chút yêu thương nơi phố xưa Đâu đây dòng lệ khóc duyên thừa Còn đâu những buổi chiều đưa đón Tình khép lại rồi sau tiếng mưa Tìm lại trong nhau một tiếng yêu Mình anh ôm nỗi nhớ trong chiều Em ơi! biết bao mùa lá rụng Đời vắng em, buồn biết bao nhiêu
Về Đây Nghe Em
Anh vẫn đợi em ở nơi này Đường chiều nhạt nắng lá thu bay Lối nào là bước em đi đến? Anh sẽ trông em mỗi sớm ngày Em trở về đây, ở lại đây Với anh em nhé cùng đắp xây Hạnh phúc bình yên như nắng mới Niềm vui em nhé mãi đong đầy
Khoảng Trống Tình
Anh muốn nói cùng em Sao ngại ngần chẳng nói Em ơi! đừng đi vội Trao anh một chút tình Đây là mắt em xinh Đây là môi em thắm Kia là trời xa thẳm Và nơi đó là em Em là ánh sao đêm Trong dải ngân hà đó Còn anh như cơn gió Cứ mơ mộng bên em Nỗi nhớ mãi dài thêm Theo từng ngày từng tháng Lá khô rụng bên thềm Theo từng cơn gió thoảng Thôi ta đừng mơ mộng Thôi ta hết nhớ nhung Tình đi vào khoảng trống Khi không có điểm chung Anh về gom nỗi nhớ Anh về tắt yêu thương Chôn vào trong sâu thẳm Nơi chẳng có thiên đường
Màu Hoa Trắng
Mình anh cất bước trong chiều vắng
Nhớ em lòng bỗng thấy chơi vơi
Nhà ai thấp thoáng nhành lan trắng
Trông thấy hoa, anh lại nhớ người
Anh biết em yêu hoa màu trắng
Như tấm lòng em vốn trong ngần
Anh cười và nói: màu hoa nắng
Tựa cánh chim trời với phong vân...
Từ đó tình yêu cũng lớn dần
Sớm sớm chiều chiều chẳng rời chân
Em ở nơi đâu anh theo đó
Hai nhà cũng sớm kết tình thân
Đâu biết tình duyên lại lỡ làng
Cho tình anh lỡ chuyến đò ngang
Vì đâu em quên lời ước hẹn?
Mình chẳng nên duyên phận bẽ bàng
Em bỏ anh rồi em bỏ quê
Từ đó ra đi chẳng quay về
Anh vẫn nơi này trông em mãi
Em mê thị thành anh chốn quê...
Hoa trắng như là tấm lòng anh
Yêu em với một tấm chân tình
Em yêu hoa trắng nhưng đâu biết
Tấm lòng anh đó cánh hoa xinh
Hồng Nhan Em đi trên lá rơi đầy Đông sang có gió heo may lạnh lùng Giữa trời đất, giữa mông lung Đời không duyên nợ không cùng hướng đi Trước kia giữa độ xuân thì Như hoa khoe sắc, nhu mì thanh tao Giờ đây ngấn lệ tuôn trào Ong không tìm đến ngõ rào tan hoang Số em duyên kiếp bẽ bàng Như trăng suông rớt bên đàng mà thôi...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.11.2011 11:21:44 bởi bluestarhcm11 >
Đừng Đi
Em đi đâu? Em về đâu? Ngoài kia gió thổi mưa ngâu trắng trời Tôi thương em quá đi thôi Vì ai em phải chịu đời đắng cay Xót xa trước phận liễu gày Em ơi ở lại nơi này, đừng đi
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.11.2011 11:24:22 bởi bluestarhcm11 >
Chân Tình
Hoa quỳnh nở trắng trong đêm
Thương em anh giấu nỗi niềm vào tim
Một mai em có đi tìm
Quỳnh hương vẫn nở trắng đêm ngọt ngào
Em là tia nắng trên cao
Còn anh hoa trắng rơi vào tay em
Gặp nhau ấy bởi chữ duyên
Xa nhau cũng bởi hết duyên ở đời
Giờ xa cách một phương trời
Tình ta như sóng trùng khơi bạc đầu
Tình nồng, nghĩa đậm thâm sâu
Trao em nguyên vẹn một câu : chân tình
Quá Khứ
Quá khứ trêu đùa chẳng ngủ yên Để em thương khóc mối lương duyên Người xưa tìm đến trong giấc mộng Em tránh sao đây khỏi ưu phiền? Em đã từng vui với duyên đầu Từng buồn trong những lúc xa nhau Và hay trách móc khi hờn dỗi Bây giờ đâu có được nữa đâu Em đã từng yêu đã đắm say Thả hồn theo những áng thơ hay Để rồi em khóc khi người ấy Nói câu từ giã lúc chia tay Giờ đây mỗi đứa một phương trời Buồn vì đôi lứa chẳng nên đôi Em hồi tưởng lại yêu thương cũ Đêm vắng một mình em khóc thôi
Quá khứ tại sao mãi trêu tôi? Người về nơi ấy quá xa xôi Trăm năm một cõi tình mơ mộng Chỉ là mây nước lững lờ trôi
Hành Trang Vào Đời Người quay lưng bỏ lại một mình em Với lá thu rơi bên thềm xao xác Em đã yêu anh, trái tim em lầm lạc: “Người ấy yêu thương không chỉ riêng mình” Nắng thôi về trong đôi mắt lung linh Hoa không thắm trên môi hồng con gái Những yêu thương nay hóa thành vụng dại Và con tim trong cảm giác dối lừa... Anh ra đi trời hôm ấy đổ mưa Từng giọt nước lăn dài trên đôi má Kể từ đây ta trở thành xa lạ Gặp bên đường cũng chẳng dám nhìn nhau Niềm vui qua rồi, hạnh phúc tan mau Em vẫn sống nhưng trong lòng trống rỗng Một khoảng chơi vơi như trời biển rộng Và cô đơn trong im lặng bên đời Anh không về con phố cũ mưa rơi Em không đứng trông chờ như thuở trước Những chuyện đã qua, những điều mất, được Là hành trang cho em bước vào đời
Mưa
Bên em mưa có còn trong ?
Bên anh mưa thấm vào lòng rất đau
Ngày xưa... chung nón che đầu
Dưới mưa hai đứa cùng nhau vui đùa
Hôm nay, trời bỗng đổ mưa
Nhớ về kỷ niệm như vừa hôm qua
Tình như mây nước trôi xa
Cho anh đứng giữa sơn hà mà trông
Tình Là Phù Du
Bên em mưa có còn rơi?
Bên anh riêng một góc trời âm u
Mây giăng kín lối, mây mù
Tình yêu là những phù du ở đời
Ngập lòng cảm giác chơi vơi
Nhớ em, anh nhớ dáng người thanh thanh
Người đi chân bước sao đành
Tình như giọt nắng mong manh cuối chiều
Một lần chạm ngõ tiếng yêu
Là lần tôi biết ít nhiều đắng cay
Tình không nhẹ lướt như mây
Tình như hũ rượu làm say lòng người
Khi yêu đời thấy vui tươi
Khi chia tay thấy cuộc đời buồn tênh
Về Quê
Tôi trở về đây núi sông ơi!
Nhớ lắm ngày xưa thuở thiếu thời
Đánh đáo, thả diều nay xa quá
Chỉ còn vương lại kỷ niệm thôi
Tôi tìm về dĩ vãng xa xôi
Những dấu yêu thơ ấu một thời
Cho tôi thầm nhớ dăm đứa bạn
Đứa làm ăn xa, đứa mất rồi
Núi vẫy còn đây sông vẫn đây
Phố đã thênh thang, vắng thế này
Núi kia hờ hững vì mây phủ
Sông vẫn miệt mài chảy mê say
Lối cũ xưa, nay lạc lối về
Thu buồn trải lá khắp đường đê
Vì đời lỗi hẹn nên ta đã
Đánh mất tình yêu với chốn quê
Lạc bước ta về, lạc bước mưa
Đường chiều hoang vắng lối thu xưa
Mưa về trên phố giăng đây đó
Ảo ảnh về qua giấc mộng thừa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.11.2011 11:29:22 bởi bluestarhcm11 >
Hận Tình Em khóc khi lòng đã hết yêu Thương cho phận số khổ đau nhiều Từ nay em quyết không yêu nữa Trên đời quân tử có bao nhiêu? Em khóc khi lòng đã nát tan Tình em như gió cuốn mưa ngàn Em giờ không có nơi nương tựa Chân bước nhưng lòng nghĩ miên man Em khóc khi người đã cách xa Sao tình yêu ấy chẳng phôi pha? Vì duyên con gái, đời con gái Mong manh tựa như ánh trăng ngà Em khóc cho em khóc cho đời Hợp tan theo nước cuốn bèo trôi Em chẳng mong chi đời sẽ gặp Quân tử hiền lương đáng mặt người
Giá Như...
Thu qua cho lá vàng rơi
Đông sang để lại góc trời âm u
Xa em từ độ trời thu
Mình anh lạc bước lãng du bao lần
Nỗi sầu nặng trĩu gót chân
Chia tay cũng bởi một phần do anh
Giá như trời mãi trong xanh
Giá như chia sẻ ta dành cho nhau
Giờ này em ở nơi đâu?
Có nghe thu khóc lá sầu chơi vơi
Gió đưa mây đến chân trời
Anh xin giử gió một lời tri âm
Khép Lại Nỗi Đau Em vẫn lặng thầm nhỏ lệ mỗi khi Nhớ về anh cùng yêu thương xưa cũ Em vẫn ôm mơ đi vào giấc ngủ Buồn miên man khi gió đón thu về Vắng anh rồi ngày bỗng dài lê thê Khoảng trống trong em lớn dần thêm mãi Biết rằng anh chẳng bao giờ quay lại Sao tim em vẫn còn mãi ngóng chờ Tình cảm không còn đẹp như giấc mơ Trăng không sáng như lần ta hò hẹn Không mộng mơ mỗi lần nghe mưa đến Vì trong em tình thu chết lâu rồi Nếu một ngày người chợt nhớ đến tôi Xin cám ơn tình yêu thương xưa cũ Dù trong tôi vết thương lòng mưng mủ Thì mong anh xin chớ có quay về
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: