Chuyện Tình Tôi
Tôi kể người nghe chuyện tình tôi
Từ thời xuân sắc tuổi đôi mươi
Ngày ấy tôi còn ngu ngơ lắm
Không hiểu tình yêu lẫn chuyện đời
Tôi dệt tình yêu qua ý thơ
Như vần lục bát đẹp như mơ
Tôi làm thơ phú cho em đọc
Trong sáng, hồn nhiên tuổi học trò
Cô ấy... hoa khôi đẹp nhất trường
Nên nhiều kẻ ngó lắm người thương
Tôi không để ý nên nàng giận
Bảo rằng: không ghen chắc chẳng thương
Tôi chỉ lặng im với mỉm cười
Tim mình sao móc để nàng coi?
Bởi vì tôi nghĩ và tin tưởng
Yêu là vì nhau có thế thôi...
Nàng đã nhờ người viết tâm thư
Làm giả người yêu thử tôi ư?
Nhưng mà tôi biết trò con nít
Nên xé đọc xong chỉ cười trừ
Không hiểu vì sao nàng giận tôi
Không thèm lên tiếng cũng không vui
Tôi thì tự ái lên cao độ
Cứ thế lặng im chẳng một lời...
Bên nàng có mấy bạn làm quen
Thì tôi cũng thế mắc chi ghen
Và rồi đến lúc xa nhau thật
Tôi rước vào tim những muộn phiền
Từ đó hai người vẫn gặp nhau
Nhưng không chào hỏi lấy một câu
Và rồi nàng có người yêu mới
Tôi mím môi cười, tim nhói đau
Tôi khép vần thơ tặng riêng nàng
Dù rằng tôi vấn lén đi ngang
Qua nhà trộm ngắm nàng hong tóc
Tôi hiểu tình tôi đã dở dang
Tôi bỏ quê hương lạc xứ người
Như là trốn chạy với tình tôi
Nàng là cơn gió nhiều mơ mộng
In dấu trong lòng tôi mãi thôi