Hoa Sữa & Em
Cô Bé Ngày Xưa
Ngày xưa đó tôi gọi em cô bé
Ánh mắt buồn vời vợi ngắm mây trôi
Và mưa rớt trên dòng đời rất nhẹ
Em là em còn tôi vẫn là tôi
Rồi ngày tháng cứ dần trôi qua mãi
Cô bé xưa giờ đã khác xưa rồi
Mái tóc xõa bồng bềnh như mây gió
Thoảng hương nhài thơm ngát mãi trong tôi
Tôi chẳng biết từ khi nào thế nữa
Hằng đêm về tôi thầm nhớ đến em
Và tôi viết từng dòng thơ chan chứa
Gửi tâm tư tình cảm đã ướt mèm...
Tôi không còn gọi em là cô bé
Bởi vì em giờ đã lớn khôn rồi
Gió đã thổi, mưa không còn rơi nhẹ
Ướt lòng đời, ướt tình cảm trong tôi
Anh Ở Đâu ? Đêm nay trăng lạnh mờ sương khói Một áng mây bay tận cuối trời Mình em lạc lõng trong thương nhớ Em nhớ một người, một người thôi Cứ bảo rằng ta đã có duyên Mà sao chỉ chuốc lấy ưu phiền Anh hờ hững quá vô tâm quá Để một mình ôm trọn niềm riêng Đêm nay em cần vòng tay ấm Giọng nói ân cần, một bờ vài Em chờ đợi mãi trong vô vọng Anh đâu?...bỏ mặc tháng năm dài...
Tuyệt tác mù
Em buồn quá gục đầu bên giấy bút
Viết gì đây một khoảng trống im lìm
Nhân thế đó dòng người chen lối gió
Xáo trộn đời âm thanh vỡ quanh tai
Khép nhẹ mắt, tuổi mi buồn ướt lệ
Nghe thời gian trôi chậm nắng chiều phai
Nót- gita- không lời, tay rãy phím
Bổng mơ màng người ấy ở đâu đây…
Ngày tháng nào?… cho ta tìm hò hẹn!
Bóng hình nào?… xin nô lệ vì nhau!
Sao anh cứ ẩn trong màng sương khói
Tuyệt tác này chưa trọn vẹn vì đâu?….
Vì sao thế?… vì ai anh yếu đuối?…
Hay vì em ngu muội nhấn chìm mình?
Có lẽ nào tim anh thành sỏi đá?…
một vết hằng dĩ vãng chẳng phôi pha.
Mưa Mùa Thu Những cơn mưa làm lòng em buốt giá Ướt môi mềm ướt đến cả bờ vai Ngày xưa ấy khi ta còn xa lạ Em ngắm mưa, đếm giọt ngắn giọt dài Em quen anh cũng ngày mưa như thế Mưa mùa thu trôi theo đám lá vàng Em đơn bóng nép bên đường nhỏ bé Và vô tình anh nghé lúc đi ngang Ta đã cuốn vào nhau như tiền định Em yêu anh cũng chẳng biết khi nào Anh hứa hẹn sau này... mình sẽ tính... Em dại khờ trong hẹn ước anh trao Rồi tất cả cũng chỉ là ảo vọng Đây tình anh, đây hứa hẹn năm xưa Đã trôi xa như muôn ngàn lớp sóng Mình chia tay, hôm ấy cũng trời mưa... Em đã cố để mình không rơi lệ Để quên anh quên cả mố tình đầu Nào ai biết yêu người chua xót thế Để bây giờ em ôm trọn niềm đau Mưa mùa thu vẫn rơi ngoài khung cửa Em ngắm mưa nghe lạnh giá trong lòng Và anh ạ! em sẽ không buồn nữa Chuyện tình mình dang dở có ai mong
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.05.2012 18:29:13 bởi bluestarhcm11 >
Hạ nhớ
Anh sẽ nhớ, em trong giấc ngủ?...
Gọi tên nhau mộng vẫn bình thường
Hai miền đất, một trời thơ rộng
Trong muộn màng, tình trổi vấn vương
..................
Xa xôi quá bóng người tôi mộng
Tay với tìm, giường chiếu quạnh hiu
Ngày mới đến, mênh mông nắng ấm
Mình thương nhau, hạ nhớ thật nhiều.
THU VÊ
Mùa thu , mùa của thương yêu,
Em ơi có nhớ bao điều đổi trao?
Tình yêu say đắm thủa nào,
Hẹn thề cùng ánh trăng sao ân tình.
Duyên tình của hai chúng mình,
Lá thu chắp lại lung linh giữa đời.
Bên nhau thủ thỉ người ơi,
Cùng nhau sánh bước giữa trời trong xanh.
Đông lạnh tình ấm ngọt lành,
Xuân về hoa nở , tình thành lứa đôi.
Tài Vang
Em Nhớ Anh Vắng anh em cảm thấy cô đơn Em biết tìm ai để giận hờn Hôm nay anh ạ mưa đang đổ Gió thổi lưng trời giật từng cơn Em nhớ anh nhiều anh biết không Đêm lạnh hơi sương quạnh quẽ lòng Anh là tất cả: yêu và nhớ Bao ngày em đã mỏi mòn trông
Em Nhớ Anh
Vắng anh em cảm thấy cô đơn
Em biết tìm ai để giận hờn
Hôm nay anh ạ mưa đang đổ
Gió thổi lưng trời giật từng cơn
Em nhớ anh nhiều anh biết không
Đêm lạnh hơi sương quạnh quẽ lòng
Anh là tất cả: yêu và nhớ
Bao ngày em đã mỏi mòn trông
ƯỚC NGUYỆN
Xa em buồn lắm biết hay không?
Lòng buồn tựa cửa để ngóng trông,
Xa xôi có em đang mong đợi,
Mong ước trở về trong nắng hồng.
Anh sẽ trở về, hết cô đơn,
Hai ta vui vẻ hết giận hờn,
Bên nhau thủ thỉ lời tâm nguyện,
Cùng chung hạnh phúc trong tiếng đờn!
Tài Vang
Người trở về Ta thấy anh trong tiền kiếp hiện về
Môi vẫn xanh ru tình vào đê mê
Ngày buồn vơi, lá cười rơi về cội
Thu nghiêng mình đưa nhẹ áng mây trôi
Ta thấy anh ôm hờn dỗi mộng đời
Sợ đêm cùng nhìn thấy bóng sao rơi
Sợ loài người nhẫn tâm gieo tội lỗi
siết chặt em cho đến lúc rã rời
Ôi! mặt trời dừng chân, đừng xa vội
kéo ngày dài soi hồn cũ thêm xanh
Cõi trăm năm, đâu là bờ vĩnh biệt?
Em xin làm cội đá dưới chân anh
Ngày nào đó có rong rêu che chở
Em hiểu rồi những hạt bụi tìm nhau
Đá vẫn sống và rêu xanh vẫn mượt
Miền hư vô đưa lại khúc rì rào.
Chúc đệ một cuối tuần vui nhé!....
Khi Tôi Chết...
Em đừng đến khi nào tôi nằm xuống
Đừng tiếc thương và nhung nhớ chi nhiều
Trong nhật ký xin đôi dòng viết vội:
Ngày tháng này…người chi mộ…anh yêu…
Đây là bức thư tình người trao gửi
Này yêu thương, này kỷ niệm hôm nào
Xin được đốt thành tro tàn bên mộ
Để không còn những kỷ vật em trao
Xin từ giã tôi về vùng đất lạnh
Bỏ yêu thương bỏ nhung nhớ xa vời
Xin được hóa thân này làm cát bụi
Xóa hận thù cho giọt lệ thôi rơi…
Nước mắt ai rơi… khi tôi nằm xuống
Ai là người… đặt lên mộ hoa tươi
Và ai nữa… vuốt mắt tôi lần cuối
Ai tiễn đưa tôi… hết kiếp làm người…
Ký Ức Mưa
Mưa rơi lặng lẽ vô tình
Nghe mưa sao thấy lòng mình chơi vơi
Gió gào thét giữa lưng trời
Mưa hay nước mắt... thay lời chia tay
Ai đem mưa đến nơi này
Ai đem giông tố phủ đầy trong tôi
Đắng cay nhận đã nhiều rồi
Đừng gây sóng cả thuyền trôi lạnh lùng
Mưa rơi vào nỗi nhớ nhung
Mưa rơi rơi xuống tận cùng nỗi đau
Xin người hãy nói một câu
Đừng gây thương nhớ cho sầu lòng tôi
rừng xanh đợi gió ru chiều
bâng khuâng ai nhớ?
ai nhiều.... nhớ ai?...
gọi mùa thu cũ về vây
gọi đàn sẻ nhỏ, gọi ngày đã yêu....
Cuối tuần, tỷ chúc đệ có nhiều niềm vui
Yêu Thương Xưa
Nước mắt em giấu vào lòng
Nỗi đau em giấu vào trong tim này
Niềm vui vuột khỏi tầm tay
Cho niềm nhung nhớ đong đầy trong tim
Hạnh phúc thì mãi ngủ im
Nỗi buồn thức dậy đi tìm… tháng năm
Kiếp người đâu quá trăm năm
Mà sao khổ lụy thăng trầm bủa vây
Làm sao thoát khỏi đọa đày
Làm sao xóa bỏ tháng ngày bên nhau
Người đi còn lại niềm đau
Yêu thương xưa phủ một màu rêu phong
Trên Cành chiêm bao Rủ nhau uống cạn trăng tàn
Trăm năm nhốt nguyệt thế gian đợi chờ
Nẻo mây em gởi nắng hờ
Lời thương em dấu bên bờ má anh
Đêm nay gối giấc mộng lành
Nghe môi ai chạm trên cành chiêm bao
Gió đông lay động hồn cau
Giật mình, “tình cũ” đã bao lâu rồi?...
lục tìm ký ức xa xôi
còn trong hư ảo trắng đồi tương tri
dấn thân bỏ rặng xuân thì
luống mi ướt lệ người đi quên về.
Mưa rơi vào nỗi nhớ nhung
Mưa rơi rơi xuống tận cùng nỗi đau
Xin người hãy nói một câu
Đừng gây thương nhớ cho sầu lòng tôi
Mưa buồn nhắc nỗi nhớ nhung,
Bao nhiêu kỷ niệm lại cùng vế đây.
Đừng giận hoa lá cỏ cây,
Sớm về hòa hợp vui vầy cùng nhau!
TV
Vô tận
Xô nhau sóng tự bạc đầu
Nào ai biết sóng có đau phận mình?
Chiều ngồi trên bãi u minh
Lắng nghe hồn cát xập xình vô ra
Ngày nào tình đến bên ta
Tựa như bờ cát trượt ra đổ vào
Nắng tàn anh nấp rặng lau
Trăng lên em đợi bên cầu nhân duyên
Mù sương xuống khách nhầm thuyền
Cánh bèo buổi nọ dạt miền tuyết pha.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: