Thơ Nguyên Thanh: Hỏi Người Còn Nhớ...
Trích đoạn: NguyenThanhH
Hỏi Người Còn Nhớ...
Hỏi người còn nhớ tới ta chăng
Chắc đã quên đi cánh bướm vàng
Của thuở xa xưa vờn dưới nắng
Bên cành lan trắng lúc xuân sang
Một độ đông về thương nhớ ai
Nhớ màu lan trắng tóc hoa cài
Sáng nay tuyết phủ đầy sân cỏ
Mà ngỡ vườn lan trong nắng mai
Mình đã không còn chung lối đi
Sầu lên che khuất cả xuân thì
Ta nhớ đường xưa cây lá biếc
Bỗng vàng trong mắt buổi chia ly
Em đã mang theo gió ấm nồng
Để lòng ta lạnh suốt mùa đông
Đèn khuya không sưởi đời cô lữ
Nhưng đủ soi lên kỷ niệm buồn
Một lần ly biệt khóc mười năm
Vắng bóng em, ta lạ chỗ nằm
Lạ từng nhịp thở, từng chân bước
Lạ cả ngõ xưa vẫn ghé thăm
27/11
HỎI NGƯỜI XƯA CŨ Hỏi người còn nhớ ta không? Ngày xưa chiếc bóng cô phòng bên ai Tình xưa nay đã chắc phai Nên người xưa cũng chẳng hoài nhớ nhau Hỏi người có phút đớn đau? Khi mà xa cách lệ trào hoen mi Tình đi, tình đã mãi đi Mang người tình nhớ vu quy xa rời Hỏi người còn nhớ trong đời? Mảnh tình thứ nhất xa vời năm xưa Cái ngày còn đón còn đưa Cái này ngây dại mình chưa biết gì Hỏi người khi đã biệt ly! Em còn nhớ đến mỗi khi thấy buồn Chắc là từ phút tay buông Em đã quên mất suối nguồn ngày xưa! Thân họa cùng bạn chút chơi, hy vọng không làm phiền bạn! Thân ái!
Gặp Nhau Lần Nữa Phút cuối tìm sao chẳng được lời để giờ hối tiếc buổi chia phôi Biết tình cũng sẽ vào hư ảo Nhưng vẫn trong ta những ngậm ngùi Đã sáu năm như khúc nhạc buồn Hồn trầm theo phím lúc chiều buông Năm canh thao thức nghe tim vỡ Một bóng cô đơn suốt đoạn đường Một chiều khi có gió đông sang Gặp lại nhau giây phút ngỡ ngàng Vóc dáng năm xưa giờ đã khác Cho lòng đau xé cả tâm can Em giờ đã mất nét thơ ngây Năm tháng cho ta những dạn dày Đôi mắt nhìn nhau như đã hiều Sẽ cùng tâm sự suốt đêm nay
Những Cuộc Tình Phù Du
Tình nào rồi cũng là hư ảo
Anh buồn nhiều rồi cũng vậy thôi
Năm năm sáu năm trăm năm nữa
Chỉ còn thơ ngồi kết ngậm ngùi
Tình nào cũng là tình phù du
Mừng nắng khóc mưa tủi sương mù
Ta ngồi góc khuất nghe tim kể
Những đoạn tình xưa lạc vần ru
Tình nào rồi cũng tình ảo vọng
Tiếc cho nhiều một kiếp long đong
Ta nghe đêm vỡ lời tâm sự
Người tình hôm ấy chuyện tình hồng
Phút cuối phút đầu phút tương giao
Phút nào là phút xé tim gào
Hư vô ôm trọn tình là thế
Ngồi xuống nghe đời rót xanh xao
Hồng Quế
,,,
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.12.2010 05:59:21 bởi NguyenThanhH >
Nhớ người... Một buổi trưa đông nhớ nắng hè Nhớ em hong tóc thuở si mê Sợi nào ràng buộc tình thơ ấy Để nửa đời tôi mãi nặng nề Góc trời tôi vẫn cứ xanh xao Ở góc bên em có ngọt ngào? Từ mình xa cách mây hờn dỗi Biển cũng đau theo nỗi sóng gào Mưa vẫn buồn buông giọt ngậm ngùi Bao ngày tôi chẳng thấy niềm vui Tương tư trong những đêm trăng lạnh Trở giấc hoang vu một bóng tôi Lối cũ thu đi chẳng giã từ Lá vàng buồn giữa cõi thực hư Gió đông nào đến từ muôn ngã Để lạnh luồn trong những ý thơ Bao giờ em trở gót về đây? Một tháng một năm...trọn đời này? Tôi vẫn chờ em trong ngõ cũ Hứng từng cơn lạnh gió đông say Em có về chưa hay sẽ không? Tôi chờ em lạnh mấy mùa đông Heo may còn biết tình tôi đợi Chẳng lẽ em xưa đã phụ lòng
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.12.2010 00:06:06 bởi Viet duong nhan >
Trích đoạn: NguyenThanhH
Nhớ người...
Một buổi trưa đông nhớ nắng hè
Nhớ em hong tóc thuở si mê
Sợi nào ràng buộc tình thơ ấy
Để nửa đời tôi mãi nặng nề
Góc trời tôi vẫn cứ xanh xao
Ở góc bên em có ngọt ngào?
Từ mình xa cách mây hờn dỗi
Biển cũng đau theo nỗi sóng gào
Mưa vẫn buồn buông giọt ngậm ngùi
Bao ngày tôi chẳng thấy niềm vui
Tương tư trong những đêm trăng lạnh
Trở giấc hoang vu một bóng tôi
Lối cũ thu đi chẳng giã từ
Lá vàng buồn giữa cõi thực hư
Gió đông nào đến từ muôn ngả
Để lạnh luồn trong những ý thơ
Bao giờ em trở gót về đây?
Một tháng một năm...trọn đời này?
Tôi vẫn chờ em trong ngõ cũ
hứng từng cơn lạnh gió đông say
Em có về chưa hay sẽ không?
Tôi chờ em lạnh mấy mùa đông
Heo may còn biết tình tôi đợi
Chẳng lẽ em xưa đã phụ lòng
NHỚ NGƯỜI DƯNG... Nhớ người người nhớ ta chăng? Hay là quên lãng lạnh băng tâm hồn Nhớ người nhớ buổi hoàng hôn Đỉnh đồi khuất nẻo bồn chồn từ đây Nhớ người nỗi nhớ vơi đầy Người ơi có biết? Nhờ mây đưa lời Nhớ người nhớ mãi chẳng vơi Tình tôi đã nở từ thời gặp nhau Nhớ người để lại nỗi đau Từ khi em đã sa và hồn tôi Để cho đi đứng nằm ngồi Tôi đầu mang một nỗi buồn vì ai Nhớ người nhớ lắm lạ thay Người dưng khác họ đắm say lạ thường Một mình dệt mối đơn phương Biết cùng ai tỏ nhớ thương một người!
Thơ... Thơ vẫn là thơ, cũng tại thơ Mới nên nỗi bó gối mong chờ Một bài họa lỡ bao nhung nhớ Thao thức hằng giờ cũng tại thơ Vẫn biết người thơ chỉ hững hờ Lòng ơi sao cứ mãi ngu ngơ Tay chưa lần nắm, chưa lần ngắm Có được gì đâu cứ dại khờ Không biết sao tôi yêu đến thế nhựa mê chắc lẽ đượm trong từ Hồn tôi ngây ngất say từng chữ Biết đến bao giờ biết thực hư
Trích đoạn: James Jee
NHỚ NGƯỜI DƯNG...
Nhớ người người nhớ ta chăng?
Hay là quên lãng lạnh băng tâm hồn
Nhớ người nhớ buổi hoàng hôn
Đỉnh đồi khuất nẻo bồn chồn từ đây
Nhớ người nỗi nhớ vơi đầy
Người ơi có biết? Nhờ mây đưa lời
Nhớ người nhớ mãi chẳng vơi
Tình tôi đã nở từ thời gặp nhau
Nhớ người để lại nỗi đau
Từ khi em đã sa và hồn tôi
Để cho đi đứng nằm ngồi
Tôi đầu mang một nỗi buồn vì ai
Nhớ người nhớ lắm lạ thay
Người dưng khác họ đắm say lạ thường
Một mình dệt mối đơn phương
Biết cùng ai tỏ nhớ thương một người!
Dối Lòng Tôi từng gặp vạn người dưng Trăm ngàn kẻ lạ hứa đừng yêu ai Đừng cho nắng sáng ban mai Biến thành bóng tối chuyển ngày qua đêm Đừng cho giấc ngủ êm đềm Trở thành ác mộng đêm đêm kéo về Đừng nuôi hy vọng tràn trề Để rồi một chốc ê chề niềm đau Thế mà câu chuyện trầu cau Người dưng vừa gặp tôi mau dối lòng "ừ mình quen chẳng đợi mong Ngày mai vắng mặt là xong lo gì" Nhưng rồi khi vắng người đi Con tim tôi nỡ tình si mất rồi
Buổi ta về mây ko còn đứng đợi
Khúc sông buồn vời vợi một dòng trôi Tìm ai đây, để bó gối tôi ngồi
Tình vừa chớm đã đôi ngôi lần nữa
Buổi tôi về núi non quên lời hứa Giữa sýõng chiều mýa khóc tiễn thu ði
Lá vàng phai còn nuối tiếc những gì Mà rõi mãi khi gió đông vừa đến
Cô Liêu Một Bước Về Đường khuya sương lạnh ánh trăng mờ Một bóng người về bước thẩn thơ Nửa gương mặt đắm chìm trong tối Đôi mắt u hoài sóng biển khơi Người đến từ đâu sẽ tới đâu Lối thu đi ngập lá thu nâu Nỗi buồn xanh thẫm theo làn khói Hẳn đã về theo những cõi sầu Văng vẳng bước chân trên ngõ vắng Chập chờn mờ sáng ánh điện câu Vòng tay ôm trọn đời hiu quạnh Để lối sương quàng đêm lắng sâu Thuở trước người đi ước vọng gì Bao năm lữ thứ trở về chi Để nghe hoang phế trong tiềm thức Uất ức lần trong gót nặng nề Bóng ngả trên đường bóng liêu xiêu Mộng trong thao thức mộng cô liêu Hồn ai trở giấc tìm bến đỗ Để thấy quanh mình tiếng cú kêu
Kỷ Niệm.
Kỷ niệm như dòng khói thuốc xanh
Loanh quanh về lại mấy đêm liền
Nghe mùa đông cũ gào cơn lạnh
Da diết lòng đau mấy nỗi niềm
Ngày đó nàng còn tóc xỏa vai
Mộng tôi tràn lấp cả tương lai
Đời trôi êm ả như dòng suối
Như bướm vàng say ngủ giữa ngày
Áo trắng còn mang nét học đường
Thơ ngây tràn ngập lối yêu thương
Lòng tôi hoa nở đầy hương sắc
Ươm cả nụ yêu trước cổng trường
Tôi thấy nàng trong mỗi giấc mơ
Vẫn ngày hai buỗi đón cùng đưa
Nàng yêu tôi lắm, tôi si dại
Chỉ vắng một đêm đã thẫn thờ
Mấy chục mùa đông nửa mảnh tình
Theo tôi rong ruổi kiếp lênh đênh
Vòng tay dĩ vãng buồn thương nhớ
Xô nửa mảnh kia xuống thác ghềnh
Nguyên Thanh Hoà
TRẢ MÙA THU THƯƠNG
Thu vẫn còn đây lá rủa màu
Để cho mưa chảy xuống mi sầu
Sương về trong dáng Thu vàng lá
Để bóng rừng xa thác vỡ oà
Tiếng gió ru triền đồi dốc xa
Tìm sâu tận mãi ánh Trăng ngà
Qua bao nhiêu suối rừng thăm thẳm
Chỉ là tiếng lá bạt ngàn xa
Bụi vướng mi buồn mắt lại cay
Dòng mơ chảy xiết nỗi u hoài
Thời gian không ngược dòng tâm sự
Để thổn thức tìm Thu lá bay
Hứng lấy giọt mưa lạnh tím sầu
Buốt lòng lữ thứ giờ về đâu
Bờ mơ ảo ảnh nơi nào thấy
Chỉ thoáng mờ sương mi lệ đầy
Hãy trả Thu xưa những tháng ngày
Mơ chiều gió núi ngút ngàn say
Bức tranh mặc thuỷ hồ lộng bóng
Trăng thương nửa mảnh vọng nguyệt đài
Sương Thu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.12.2010 22:18:14 bởi suongthu_99 >
Người Đi Có Nhớ... Người về nơi ấy có còn mưa? Hay chỉ lưa thưa những giọt thừa? Sót lại khi mùa đông trở giấc Để buồn sướt mướt lối thu xưa Người đến nơi nào? vui lắm không? Hay nghe thương nhớ nặng tâm hồn? Lối về nay có người đưa đón Có nhớ ta không? có thẹn lòng? Ta ở nơi đây nắng thiếu vàng Không còn hanh mỗi lúc chiều sang Đêm dài vô tận ngày chưa đến Chờ nắng bình minh đến võ vàng Lối cũ ta đi vắng mấy phần Lá vàng nghẹn khóc dưới đôi chân Mùa thu nào chúng mình chia cách? Chỉ biết mùa đông đến mấy lần Nguyên Thanh Hoà
VỀ CHỐN XA XĂM Người về bên ấy chẳng gì vui Kẻ ở bên đây chiếc ngậm ngùi Lẻ bóng chiều sương giăng ngập lối Đơn côi từng mảng Thu vàng rơi
Người đã ra đi biệt lối sầu Một chiều Đông giá lịm tim sâu Đáy lòng phong kín huyết ngưng tụ Hơi thở nhẹ tàn gỏ nhịp câu Từ li vĩnh biệt khúc tình sâu Để lá Thu buồn phai nhạt mau Lối tím rừng Thu còn bỏ ngỏ Màu Thu lá úa rụng về đâu Thu khóc màn mưa nghiêng ngả sầu Đường dài vạn lí bóng xưa đâu Lặng lờ lá rớt theo chiều gió Rả rít sương buồn nhỏ giọt châu Sương Thu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.12.2010 17:26:40 bởi suongthu_99 >
Mến chào
NTH, Bn đi ngang, thơ ngòn ngọt, cho bn gửi vài dòng cảm xúc. Chúc vui và luôn trải lòng cùng vườn thơ này nha.
Trích đoạn: NguyenThanhH
Chia Ly
Nửa quảng đời em nửa của tôi
Chúng ta phung phí cũng lâu rồi
Hạnh phúc chưa một lần đã đến
Tình giờ như một áng mây trôi
Một nửa đời ta đã tặng nhau
Còn lại gì đâu... một nỗi đau
Em đi theo bước chân người mới
Ta ở lại đây đếm nỗi sầu
Ta ở lại đây tìm úa nhàu
Buồn về thao thức suốt canh thâu
Giờ xa xôi quá.. còn đâu nữa
Những lúc bên nhau...phút nhiệm màu
Tình rẽ đi vào lối dở dang
Còn đâu ước nguyện ngõ thiên đàng
Lối cũ ta về nghe quạnh vắng
Buồn vương theo ngọn gió đông sang
NƠI TA ĐẶT LINH HỒN Lối cũ ta về.. buồn khoây khoắc Nhìn tuyết mùa đông đang ùa tràn Nhớ buổi canh thâu ta ngồi nhắc Mở cửa tình yêu lật sang trang. Mặt giờ nhìn mặt mà xa lạ Hỏi người còn nhớ...? Để làm chi? Người xưa giờ bạc lòng như đá Chỉ riêng ôm giữ mấy dòng thi.
...Nhớ Người Đi... Tôi tiễn người đi đón gió đông Buồn vương mi mắt lạnh băng lòng Lối thu tuyết trắng thay màu lá Lạc bước chân người lạ ước mong Biển nhớ người đi dậy sóng sầu Mây buồn theo gió trở về đâu Tôi thương tình cũ còn lưu lại Với ánh trăng soi giấc mộng đầu Phố nhớ người đi phố vắng thêm Cô đơn chiếc lá rụng trên thềm Đèn khuya mờ sáng tìm hư ảo Hờ hững sao trời rụng giữa đêm Trăng nhớ người đi quên giấc mơ Nửa vầng bẻn lẻn núp đợi chờ Tôi nhớ nguời đi ngồi thu gối Một nửa theo về kỷ niệm xưa
Cám ơn Băng Nguyệt, Sương Thu, Dongsuoingot đã ghé thăm trang thơ. Hòa mấy bữa nay hơi bận nên chư thể họa được, khi nào rảnh chút Hòa sẽ ghé thăm trả lễ. Mong các bạn thông cảm và ghé đều đều.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: