Thơ Nguyên Thanh: Hỏi Người Còn Nhớ...
Xin Giấu Dùm Tôi
Xin giấu dùm tôi những lá vàng
Cho lòng mơ mộng bớt lang thang
Tôi lo hồn sẽ không về nữa
Theo dáng thu đi mãi ngút ngàn
Xin giấu dùm tôi ngấn lệ xanh
Cho tim quên hết chuyện không thành
Nỗi đau dày xéo chưa nguôi hẳn
Chẳng nhận tình rồi đã mong manh
Tầm Dương nay lỗi bóng trăng tà
Mơ bến nào xưa, mộng cũng xa
Vó ngựa quên đường sang cố quận
Cho tình như những áng mây qua
Xin giấu dùm tôi kỷ niệm đầu
Để còn mơ giấc mộng ngàn sau
Gói trang dĩ vãng trong xuân mới
Mong nửa đời sau sẽ thắm màu NguyenThanhH
GIẤU
Ta sẽ giấu nhau chiếc lá vàng
Giấu tình vừa chớm mùa thu sang
Giấu màu lá mới tơ vương vấn
Giấu mãi tình thơ hẹn đá vàng
Ta sẽ giấu nhau ánh mắt nhìn
Dấu sầu mi đắng lệ rưng rưng
Giấu niềm thương nhớ trong lưu bút
Giấu mãi tình thơ mãi đợi chờ
Nghìn trùng xa cách lỗi tình xa
Thuỳ dương sóng gợn bóng chiều tà
Dáng xưa còn đợi trên bến vắng
Mắt nhìn dõi bóng chốn quê nhà
Ta sẽ dấu người ánh mắt trông
Dấu tình đau nhói tận tim lòng
Dấu hoài một thuở vần thơ hẹn
Dấu mãi đến ngày về cõi không
vongxa91
Chẳng biết vì sao!
Ta ghé ngang qua chỉ một lần
Là lần ta mỏi bước phong vân
Lần mang tim lỗi tìm nơi trú
Trở bước bâng khuâng mộng ngỡ gần
Có phải tình yêu mang sắc tím
Màu say hồn bướm lạc đời ong
Ta biết rồi đây ta cũng thế
Lòng say phách tận vẫn hoài mong
Chẳng biết bao lần ta đã yêu
Lối về bóng nhỏ vẫn liêu xiêu
Đời ta như núi yêu mây trắng
Yêu cả mây xanh những buổi chiều
Vì sao ta hỏi bởi vì sao
Mơ đã về đâu mộng lối nào
Tim vẩn còn mang màu đỏ thẫm
Còn yêu thân lịm bóng xanh xao
Một Mình
Thơ vụng ta trao nỗi ngỡ ngàng
Cho tình buồn trở bước lang thang
Đành chui vào vỏ se cát nhớ
Hóa vận làm thân kiếp dã tràng
Tỉnh dậy đi thôi mộng đã qua
Sầu chi vương vấn ánh trăng tà
Mấy thuở người đi quay trở lại
Chỉ đành vui giấc một mình ta
Yêu hoài tim tím màu hoa
Đêm nay chỉ có mình ta nhớ người
Mộng Đơn
Mưa có mộng đâu vẫn nhạt mờ
Trăng treo lờ lững phải trăng mơ?
Ta không yêu lẽ sao ta nhớ
Đã hẹn hò nhau để đợi chờ
Có phải chưa yêu cũng phải sầu?
Cho dù mơ mộng cũng làm đau
Tơ tình không sắc sao vương mắc
Để ngõ nhà ai nhuộm tím màu
Sóng đợi bão lên sóng bạc đầu
Ta chờ tình đến mấy mùa ngâu
Những ngày mưa vội ngang qua phố
Tựa cửa nhìn theo mộng trở sầu
Bức Thư Tình Chưa Gởi
Nhớ buổi hôm nào tiển cố nhân
Chiều thu đố lá lối chập chờn
Đôi lòng chưa cách sao xa quá
Đau đớn hằn theo mỗi bước chân
Từ đấy còn đâu tiếng thở dài
Nhưng khi mưa lạnh nắng nhòa phai
Thư tình bao lá bao lần viết
Chắng biết rồi sau gởi tới ai
Nắng đã quên mang ánh sắc hồng
Gió mùa xuân thoảng lạnh đêm đông
Khuya lên đồi cỏ nhìn sao rụng
Mà ngỡ người xưa vẫn một lòng
Cũng đã qua rồi bao mùa hạ
Mảnh tình ngày đó đã phôi pha
Nhiều đêm trở giấc chong đèn sáng
đọc lại thư tình chưa gởi qua
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.02.2011 16:18:43 bởi NguyenThanhH >
Còn Yêu
Em thắp đời ta với nụ cười
Đẹp như xuân thắm trô hồng tươi
Ngọt như nhụy mới trong sương sớm
Nghiêng ngả rồi đây một phận người
Con bướm vàng nay lại biết say
Biết đêm tơ tưởng...mộng ban ngày
Hồn xuân đã đến thêm lần nữa
dẫu rằng ước hẹn chỉ gió, mây
Thôi cứ yêu đi, yêu thật đậm
Tim còn hối thúc mộng trăm năm
Ngày mai có nhận thêm đau khổ
Ta vẫn hoài yêu mãi kiếp tằm
Tình Tôi Lạc Giữa Biển Khơi
Từ giã nhau đi một tối đông
Cố ngăn lệ vẫn đổ thành dòng
Đường khuya lắng đọng hương chia cắt
Một lối đi về, một bến sông
Từ đó tình tôi lạc biển khơi
Lênh đênh chân sóng, mộng chân trời
Hàng trang duy nhất còn lưu lại
Kỷ niệm mang theo bốn góc trời
Tôi biết thời gian rất nhiệm màu
Giúp tôi qua được những cơn đau
Nhưng khi trăng tỏ soi song cửa
Vẫn ngỡ ai về giữa cõi Ngâu
Hăm mấy năm như cơn gió thoảng
Tình xưa thôi hết đến trong mơ
Một hôm trở giấc bâng khuâng nghĩ
Người ấy đêm nay có thẫn thờ
Nguyên Thanh Hòa
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.04.2011 04:01:17 bởi Viet duong nhan >
Phũ Phàng
Đã biết em xa vĩnh viễn rồi
Tôi còn chưa chấp nhận là thôi
Vẫn hoài tơ tưởng mai đây sẽ
Thắm lại phần duyên lỡ phai phôi
Lòng vẫn mơ hoài một tối nao
Nhớ người... em đến giữa chiêm bao
Khẽ ngâm êm lại bài thơ cũ
Tôi viết tặng ngày mới gặp nhau
Ngày đó vẫn còn trong ký ức
Em xinh như giấc mộng ban chiều
Mắt hồ thu biếc môi hồng đỏ
Tôi ngỏ lời, em chưa biết yêu
Hò hẹn ba năm một chuyến xa
Ngờ đâu tình dậy nỗi phong ba
Cách mặt lòng em như cánh gió
Hoài bay như một giấc mơ qua
Như Một Lời Xin Lỗi
Chẳng lúc nào ta muốn phụ người
Một lời sai phạm đắng bờ môi
Niềm tin đánh mất từ hôm ấy
Cho đến bao giờ mới được khơi
Lầm lỡ một lần ta mất bạn
Gặp nhau thêm ngượng những lời chào
Xin nhận từ ta lời hối lỗi
Cho lòng nguôi bớt quãng đời sau
Say Buồn
Ta dắt buồn đi mỗi buổi chiều
Đêm về trải chiếu giữa cô liêu
Tâm như khói thuốc hòa dư lệ
Mượn khúc thơ cuồng vá dấu yêu
Chẳng rượu chẳng chè thơ vẫn say
Như mây say gió nắng say ngày
Ta chuốc cho đầy ly kỷ niệm
Khơi tình xưa dậy nhưng men cay
Ảo Hư
Sầu đã nhiều rồi sẽ chẳng thêm
Tình xưa như chiếc bóng qua thềm
Một ngày tỉnh giấc quên hương cũ
Chợt thấy nửa đời như cánh chim
Chợt thấy nửa hồn say góc thơ
Vườn kia ai nở đóa hoa chờ
Con tim ngớ ngẩn rung lần nữa
Thoát kén u hoài, con bướm mơ
Thực chẳng tình chung mộng hảo huyền
Ảo hư một phố, mấy ngàn duyên
Không hình không bóng không hò hẹn
Tỉnh giấc hư vô, ngỡ lạc tiên
Ướm
Ta ướm xuân trên nét xuân thì
Vết hằn lưu mỗi lúc chia ly
Gầy vai kỷ niệm toàn bi khúc
Rải mãi nhạc buồn trong bước đi
Ta ướm đông tàn trên tóc phai
Bạc như mây trắng quyện non đoài
Buồn nên sợi bỏ quên vầng trán
Một sớm hôm nào rơi xuống vai
Ta ướm mùa thu trên ngón tay
Để nghe vàng úa cả bao ngày
Loanh quanh chợt thấy hoàng hôn xuống
Năm khúc xương buồn như lá phai
Ta ướm hạ nào trong mắt đỏ
Mong lần về lại những đam mê
Của thời ép bướm trong lưu bút
Thuở tóc còn xanh những hẹn thề
Nguyên Thanh Hòa
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.03.2011 20:28:10 bởi Viet duong nhan >
Tương Tư Giấc Hoang Đường
Giã biệt tình sầu, giã biệt nhau
Ảo hư tan vỡ một đêm nào
Say thơ uống lỡ tương tư thảo
Ngấn lệ vương sau giấc mộng đầu
Họa nét bi sầu trong áng thơ
Tương tư... ngàn lẻ một... đêm mơ
Biết trong ảo giác duyên không trọn
Mà giấc trăm năm vẫn đợi chờ
Ta uống môi em phút cuối cùng
Nụ hôn ly biệt hóa hư không
Chơi vơi đôi bóng tầm hư thực
Hồn lạc hôm nào bên cửa song
Hư ảo tình rồi như khói sương
Mờ tan theo ánh nắng hoang đường
Hương thừa nào quyện tương tư khúc
Để lối ta về thêm vấn vương
Thơ ta viết giữa mù sương
Nên tương tư khúc lạc vườn nhà em Nguyên Thanh Hòa
R
Tiễn Chị
Ngày chị đi hoa tuyết rụng buồn
Gió rừng tô lạnh cả chiều sương
Con phố đông gầy trơ nhánh tiếc
Qua đi một kiếp sống vô thường
Khép kín bờ mi khép chuyện đời
Quan tài nửa cánh hở chơi vơi
Cành hoa hồng nở trên tay lạnh
Vừa mới hôm nào nụ bán khai
Chị về nơi ấy thật xa xôi
Ước vọng ngày xưa cũng lặng rồi
Thân xác mai đây thành cát bụi
Hồn hoang không biết có đơn côi?
Nguyên Thanh Hòa
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.03.2011 19:30:18 bởi Viet duong nhan >
Tình Xa
Một cõi xa gần ta với em
Xa như ánh mắt dõi từng đêm
Gần như hương áo còn thoang thoảng
Của buổi nào xưa hẹn trước thềm
Một lối đi về không thấy nhau
Em đi giấc ngủ dấy lên sầu
Ta về gói lại hương tình cũ
Vừa đủ hoài thương đến kiếp sau
Một góc trời xanh của chúng mình
Mây ngàn che lối mộng chênh vênh
Xa nhau ngày tháng không trôi nữa
Mưa cũng buồn rơi mấy giọt tình
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: