Thơ Nguyên Thanh: Hỏi Người Còn Nhớ...
Nắng Cuối Chiều Đời tựa sân ga đứng tiễn đưa Và tôi như bến giữa sương mờ Những chuyến tàu đem đầy kỷ niệm Bao lần ghé chỉ gợi thêm mơ Tôi đã từng yêu đã được yêu Mà nay bến mộng vẫn tiêu điều Đôi khi trong giấc mơ nào đó Thấy bóng tôi chìm giữa tịch liêu Tôi ví mình như nắng cuối chiều Bước dài nhưng bước vẫn liêu xiêu Với tay vin gió tìm che chở Mà ước vọng như những cánh diều Ước vọng bay rồi xa mãi xa Còn chăng là mộng dưới trăng tà Cô đơn như triệu ngàn tinh tú Ôi! đã qua rồi thuở bướm hoa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.06.2011 00:38:41 bởi NguyenThanhH >
Giữ Kín Trong Lòng Tôi viết bài thơ viết tặng nàng Thầm yêu nhưng chẳng dám đem sang Ngập ngừng đôi lúc tôi dạm bước Nhưng lại ngu ngơ nghĩ "muộn màng" Dám yêu nào dám tỏ tình đâu Dù cách con đường dăm luống rau Mà sao mỗi lúc ngang qua đó Chân đã run run tự thuở nào Tôi trốn an toàn sau cửa song Tương tư dấu mãi kín trong lòng Mỗi ngày nàng vẫn ngang qua cửa Có biết người chờ canh cánh không? Làm sao nàng biết tôi yêu nhỉ? Xuân đã bao xuân vẫn kín lời Lỡ nhắn tình theo cơn gió nhẹ Hôm nào ngơ ngẩn đã ra khơi Tôi yêu nàng lắm yêu nhiều lắm Nhưng chỉ mình tôi biết được thôi Sợ tình không trọn duyên không thắm Tôi sẽ buồn riêng đến trọn đời
Giữ Kín Trong Lòng
Tôi viết bài thơ viết tặng nàng
Thầm yêu nhưng chẳng dám đem sang
.......
..........
Tôi yêu nàng lắm yêu nhiều lắm
Nhưng chỉ mình tôi biết được thôi
Sợ tình không trọn duyên không thắm
Tôi sẽ buồn riêng đến trọn đời
Trăm Năm Cứ Để Tình Vương Quyện hồn tìm lại cõi mơ
Thăm hương tình cũ ... nét thơ một thời
Vài câu chấm phá buông lơi
Hiểu lòng ai vẫn ... đầy vơi khúc sầu
Dám yêu, dám viết thành câu
Cớ sao chẳng gửi, để sầu đa mang ?
Tim không dám nói yêu Nàng
Để ngàn con chữ ... ru vàng tình Xuân
Cõi mơ ... ta lại bâng khuâng
Ừ Anh ! cứ để trong ngần yêu thương
Trăm năm cứ thế tình vương
Nói ra ai biết ... cuối đường ...còn ai
jacaranda
Hạ Về Trong Nỗi Nhớ Con đường đê chói nắng vàng hoe Gió nhẹ hiu hiu trước vỉa hè Vài con ong bé vài con bướm Nhơ nhởn bên hiên đón hạ về Người có về theo nắng hạ không? Để nghe diều sáo vọng thinh không Hôm qua thôn đã vào mùa gặt Hương lúa thơm gieo khắp cánh đồng Đã bao mùa hạ đi qua nhỉ? Gốc phượng năm nay sắc úa già Những cánh đỏ hồng rơi nghiêng ngả Nhớ hoài hình bóng đã mờ xa
Vườn Kỷ Niệm Bướm trắng buồn rung đôi cánh mỏng Thẩn thơ bên những gốc hoa tàn Từ em khăn gói về nơi ấy Vườn ái ân giờ đã bỏ hoang Bình minh đã vắng tiếng Sơn Ca Lổi cũ ngập cao lũ cỏ gà Những buổi chiều về trong nắng lạ Như còn nghe vẳng giọng ai xa Khói thuốc thôi xanh màu ước vọng Từng dòng tan biến giữa hư vô Ta đốt cho vàng trưa đơn bóng Chợt thương dĩ vãng đến vô bờ Em có bao giờ ôn kỷ niệm? Bao giờ ôm gối mộng bâng khuâng? Đêm qua nơi góc vườn tan tác Mơ thấy em về mang gió xuân
Vu Vơ Một Nỗi Tương Tư Tóc mai em rụng rơi nhiêu sợi Là bấy nhiêu tình tôi vấn vương Là bấy nhiêu đêm tôi thức trắng Hỏi lòng, em có biết tôi thương? Rồi bỗng thấy mình bâng quơ quá Ngỏ lời chưa được huống chi yêu Khờ chưa...ai hiểu tình câm lặng? Mà mãi vu vơ nhớ giữa chiều Những buổi hè lên nắng trĩu buồn Bao dòng tâm sự tựa mưa tuôn Bắt con bướm thả bên hoa mộng Bỗng nhụy mờ theo nắng cuối vườn Tương tư ngủ dưới gốc Hoàng Lan Nắng chiếu lung linh triệu ánh vàng Mơ thấy em như thiên thần nhỏ Đưa tay xinh xắn đón tôi sang
Nhìn Người Lỡ Để Mộng Hoang Ta chẳng vào đây để gởi duyên Mong qua năm tháng quá ưu phiền Lệ lòng bao nắng hong chưa hết Từ buổi nào xưa lạc cánh uyên Em có là người xưa cũ đâu? Chỉ hao hao giống mối duyên đầu Hai mươi năm thoáng như cơn mộng Tỉnh giấc hôm nào đã mất nhau Nhìn em sao nhớ tuổi thơ hồng Cái tuổi xưa còn mộng trắng trong Dáng nhỏ nghiêng trong chiều gió hạ Vừa quen tình đã thắm đôi lòng Xin hãy xem ta, kẻ lữ hành Dừng chân một buổi ánh trăng tan Nhà ai hắt bóng đèn năm cũ Gợi nhớ trong lòng giấc mộng hoang
Gió Tàn Rụng Cánh Diều Mơ Gió ơi xin thổi mạnh lên thôi Tung cánh diều tôi đến đỉnh trời Tôi sẽ bay bay quanh trái đất Tìm người yêu dấu đã xa khơi Sao gió còn phơi dưới nắng vàng Phài vì đã mỏi gót chân hoang Hay vì đã chán đời đơn độc Để cánh diều treo giữa nhánh bàng Gió trốn về đâu, gió hững hờ Tàn rồi bên hóc núi chơ vơ Chiều nay nơi giữa đồng hoang vắng Một cánh diều mơ đứng thẫn thờ
Em Đi Em đi gió có ngả trên tay? Tóc có thơm nghiêng nửa xõa vai Mấy sợi tơ huyền treo giữa trán Mong còn nguyên vẹn nét thơ ngây Em đi nắng có bước theo chân? nắng có bên em lúc cuối tuần Mà ở nơi này mưa chẳng ngớt Mấy ngày lòng hạ đẫm bâng khuâng Trăng đã nhạt màu bên mái hiên Ngày xưa trong sáng cả đôi thềm Bây giờ chắc đã vương sầu cũ Nên đã vàng phai giữa muộn phiền Em đi ta vẫn ở nơi này Buồn nhớ bao ngày đã đắm say Nếu có lần nao em trở lại Mong không là giấc mộng ban ngày
Xóm Nghèo Giàu Nắng Thơ Ngây Ngọn gió hè sang động cánh bèo Chuồn chuồn vỗ cánh nhỏ bay theo Trên đường đê nhỏ hai em nhỏ Đuổi bắt lăng xăng khắp xóm nghèo Còn nhớ không em ngày tháng đó Mặt trời giàu lắm nắng thơ ngây Hạ về ươm thắm đường hoa phượng Nhuộm tuổi hồng mơ chấp cánh bay Còn nhớ không em những cánh diều Lượn vòng trên những mái tranh xiêu Thương sao từng bóng thoi nho nhỏ Là cả hồn nhiên mỗi buổi chiều
Dối Lòng
Tôi từng gặp vạn người dưng
Trăm ngàn kẻ lạ hứa đừng yêu ai
Đừng cho nắng sáng ban mai
Biến thành bóng tối chuyển ngày qua đêm
Đừng cho giấc ngủ êm đềm
Trở thành ác mộng đêm đêm kéo về
Đừng nuôi hy vọng tràn trề
Để rồi một chốc ê chề niềm đau
Thế mà câu chuyện trầu cau
Người dưng vừa gặp tôi mau dối lòng
"ừ mình quen chẳng đợi mong
Ngày mai vắng mặt là xong lo gì"
Nhưng rồi khi vắng người đi
Con tim tôi nỡ tình si mất rồi
NGƯỜI DƯNG ĐI MẤT TÔI BUỒN Em là ai? Một người dưng khác họ Tôi lại yêu? Lại có một chuyện tình Ấm ủ trong đầu giấc mộng đẹp xinh Ngỡ tình ái sẽ như mình từng nghĩ Nhưng đời ơi cuộc tình nào phỉ chí? Cuộc tình nào chỉ có một niềm vui? Cuộc tình nào không có những bùi ngùi? Cuộc tình nào không vùi chôn năm tháng? Tình cũng thế, tôi u sầu xứng đáng Lỡ yêu rồi ngán ngẩm chữ người dưng Nhớ ngày xưa khi gặp mặt vui mừng Sao nay lại như chưa từng quen biết? Tình kết cuộc chả bao giờ tha thiết Để em đi mài miệt với chữ tình Để tôi về còn lại chữ đinh ninh Rằng tôi đã từng có tình thắm thiết! Đã rất lâu không vào thư quán Thấy người xưa còn dán lại bài thơ Vội tìm về đáp tạ sự đợi chờ Người xưa hỡi dừng hừng hờ... tội nghiệp!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.07.2011 19:14:44 bởi James Jee >
Hãy Nhìn Thật Kỹ Em hãy nhìn tôi nhìn thật kỹ Có gì mà đáng để em yêu Tim hồng đã nát từ năm ấy Từ thuở chia tay dưới nắng chiều Tôi còn đây nửa trái tim phai Nửa cũ hằng đêm vẫn thở dài Nhìn ánh trăng tà treo cõi nhớ Thì còn đâu nữa bóng tương lai Tóc bạc màu sương mắt đẵm sầu Thân còn lưu lạc giữa cơn đau Rồi mai thêm mối tình dang dở Tôi nhọc đời tôi ta khóc nhau Nắng cũ không mang đủ sắc tình Thời gian nào ngược tuổi thư sinh Sao mình không gặp mươi năm trước Thuở giữa trưa hè mộng bướm xinh Em hãy nhìn đi hãy nhìn đi
Thu Ly Biệt Người đi chiều ấy đường phai nắng Tiếng guốc tàn trong tiếng thở dài Khép lại bao ngàn trang kỷ niệm Mơ hồ ta đợi một ngày mai Làm sao tôi biết sẽ quên em Khi ngõ thân yêu vẫn sáng đèn Chân lỡ quen rồi theo lối cũ Hồn còn chưa lạ giấc mơ đêm Rồi những chiều đi trong gió mưa Buồn nghe hoang vắng vọng quanh bờ Gió mùa thu đượm hương cô quạnh Từ lúc không còn mộng đón đưa
Rồi Mai Tôi Đi Rồi mai tôi đến một nơi xa Trái nắng tương tư, gió nhớ nhà Góc núi ôm lòng rêu mộng mị Thương mùa trăng tỏ đã đi qua Cọng cỏ sầu mơ bước viễn hành Thông buồn heo hút tóc lên xanh Hoang vu từ thuở mây theo gió Về chốn nào xa đã ngút ngàn Rồi mai tôi đến chốn hoang sơ Theo ngựa xe đi giữa bụi mờ Giọt lệ nào vương trên mắt biếc Xin không nhòa nét bức tình thư Nhớ gởi cho tôi hương phố cũ Và sắc hạ tươi cánh phượng hồng Gió núi đêm về lòng lạnh lắm Áo tình em có gởi tôi không?
Một Lần Đi... Thì thôi đã tới lúc ra đi Chắng biết em tôi sẽ nghĩ gì Có ngóng chờ không? ngoài cửa ngõ Hay còn hờn trách gió chia ly Tôi đến sân ga buổi chớm thu Đèn đêm híu hắt dưới sương mù Bên thềm chưa bóng người đưa tiễn Để bước chân buồn kiếp viễn du Thức giấc hôm nay riêng một cõi Còn đâu môi mọng, dáng xinh xinh Đêm qua còn nói lời ân ái Ôi nhớ nào hơn chuyện chúng mình Tôi biết rằng em vẫn ngóng chờ Một ngày thu lắm nắng nên thơ Bên thềm ga nhỏ nhiều đưa đón Em đợi tôi về ru giấc mơ Nơi đỉnh đồi heo hút nắng vàng Chiều nay lại nhớ dáng em ngoan Tình thư xanh thẵm màu hy vọng Tôi gởi chiều nay theo gió ngàn
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: