Ngày mai tan học có về Cho ta mượn lối bước kề nghe em!? Nỗi mong đợi thân quen ngày tháng Đêm thu tàn rỉ rả canh thâu Trăng cao lên đến đỉnh sầu Cơn mưa vừa tạnh cúi đầu nhớ thương Thôi ta gửi lời thương lời nhớ Cho vơi niềm trăng trở đêm nay Mở xem trang vở làm bài Ô sao nét chữ đắm hoài mắt em… EM ĐI QUA TÔI
Tôi có dòng sông thổn thức
Có bốn mùa chảy siết hư hao
Em có con thuyền lướt sóng
Đi qua tôi hờ hững vẫy tay chào
Tôi có mùa thu đầy gió
Có con đường ngập lá khô rơi
Em có bước chân ngà ngọc
Đi qua tôi giẫm lá tơi bời
Tôi có bình yên hoen màu cát bụi
Có vầng trăng say khướt hương sầu
Em có muôn sao chói lòa như nắng
Đi qua tôi làm tóc ngã màu…
LỖI HẸN
Em về bên ấy ngày mưa
Chiều nay đến hẹn sao chưa thấy về ?
Vườn thơ rũ bóng cơn mê
Hàng cây trở giấc câu thề ngóng trông
Chợ tình buổi có buổi không
Thương em đành phải chín mong mười chờ
Chiều nay đò chẳng sang bờ
Em tôi lỗi hẹn hửng hờ. Tôi say…
THÁNG CHẠP Tháng Chạp gió lạnh cắt da Từng cơn buốt cả những tà cỏ mây Xanh xao sợi nhớ hao gầy Thương em rót mãi đã đầy… chén thơ.
NẾU Nếu trăng cứ sáng đêm đêm Thì đêm đâu có muộn phiền nhớ trăng Nếu ta cứ mãi được gần Thì anh đâu có những lần nhớ em… KHÔNG ĐỀ Sớm mai tỉnh giấc mơ đời Đường xưa lối cũ trắng trời bão giông Đêm qua một chén rượu nồng Lòng chưa yên nỗi thêm lòng xót đau Người về toan dắt dìu nhau Dấu yêu mùa cũ thầm xao xác tàn Mưa rơi ướt đẫm tơ đàn Lời xưa héo rụng lỡ làng… cố nhân!...
NỢ
Phấn son nợ những má hồng
Cỏ cây nợ đất một dòng máu xương
Dã tràng nợ cát trùng dương
Ông tơ nợ những lời thương lỡ làng
Lời ca nợ phím cung đàn
Khách qua sông nợ đò ngang nhịp chèo
Người đi nợ chốn quê nghèo
Đa Đa nợ trách bọt bèo duyên nhau
Đêm tàn nợ ánh trăng sao
Tình em tôi nợ kiếp nào… em ơi !?
TRÊN SÂN TRƯỜNG ĐẠI HỌC
Trên sân trường Đại học
Có cô bé đi về
Mùa thu lung linh vẫy
Chiếc áo vàng rong chơi
Ô hay sao xinh thế!
Một mái tóc buông dài
Má hồng không điểm phấn
Đôi mắt nhìn đắm say
Giọt nắng lay thật khẽ
Ta nhẹ bước theo sau
Bé đi không ngoảnh lại
Dáng mỹ miều biết bao
Bỗng dưng bé đứng lại
Ta một thoáng bàng hoàng
Thì ra bé đánh rớt
Quyển vở màu Ngọc Lan
Bé đưa tay nhặt lấy
Ta cúi giúp nhặt theo
Nụ cười bé khẽ nở
Ta thấy hồn trong veo
Lời cảm ơn bé mở
Thay cho lời chào ta
Một ánh nhìn không chớp
Bé như hờn trách ta…
Rồi bé đi vội vã
Ta buồn bã sao lưng
Nghe gió mùa thu thổi
Tiếc ôi từng bước chân
Mai về qua bé hỡi!
Có ta đợi nơi này
Hương vở thơm ta giữ
Như chút tình trong đây!
TÂM SỰ VỚI EM Anh mơ có một ngày mai Dìu em qua những đắm say cuộc đời Cùng em cưỡi gió mây trời Đôi bóng rạng ngời xây đắp tình trăng Anh mơ những lúc đêm nằm Có em ngồi cạnh hát thầm anh nghe Cùng nhau chung một mùa hè Ngắm bao cánh phượng đọc vè ngâm thơ (Em là bến mộng trong mơ Thuyền anh nhẹ đỗ bên bờ bâng khuâng Em là hải đảo xa xăm Tình anh – biển lớn ngàn năm vây tròn) Anh mơ mãi mãi vẫn còn Một con đường nhỏ vẹn tròn ấm êm Cùng em nhẹ bước êm đềm Lãng quên bao nỗi muộn phiền khổ đau Dẫu đời còn lắm chiêm bao Dẫu đời còn lắm chiêm bao giễu người Anh mơ có một nụ cười Trên môi em nở nhận lời cùng anh Ta về chung một mái tranh Ngày vui pháo nổ gọi anh là chồng…
NHỮNG CHIỀU KHÔNG CÓ EM Những chiều không có em Tựa hơn ngàn thế kỷ Ngày xuân đầu bỗng mất Mây gió bỏ trời xanh Hoa chớm nở trên cành Cũng phai màu nhạt úa Những chiều không có em Bước chân buồn thầm lặng Ngang Giáo đường quạnh vắng Rả rượi cánh chim bay Có phải Chúa chiều nay Đang gieo sầu nhân thế ? Những chiều không có em Ly cà phê giọt cuối Rơi đắng chiều hoàng hôn Còn nỗi nhớ nào hơn Trong những lần xa cách Nhớ ôi từng ánh mắt Mong ôi dáng em vui Mùa xuân đã qua rồi Đừng giận hờn anh nữa Em ơi ngày xưa đó Em ơi ngày hôm nay Em ơi những ngày mai Vắng em đời cũng hết Đừng để tình trống vắng Đừng để tình đơn côi Ta sẽ mãi chung đôi Như mây trời và gió Chiều nay trên lối nhỏ Anh gọi thầm tên em Chiều nay xa cách nhau Nhớ em buồn muốn khóc… KHÚC HÁT RU EM
Trăng ngã ánh tìm nơi dạo mát
Gió đưa từng tiếng hát lao xao
Đêm nay trong giấc mơ nào
Hồn thơ bỗng dậy dạt dào khúc ru
Một khúc ru mùa thu em ngủ
Chút tâm tình nhắn nhủ phương xa
À ơi… trên dãy ngân hà
Có chàng thi sĩ ngồi mà nhớ ai…
Ru hời em ngủ cho say
Để anh nghe trọn niềm vui của lòng
Ngày mai khi nắng rực nồng
Rồi anh sẽ hái sợi hồng tặng em
Canh tàn thao thức đã quen
Trăng cao nhìn xuống cười khen chúng mình
Hai tên ghép lại nghe tình
Như hình với bóng chẳng rời xa nhau…
Lá hoa rộn tiếng bên rào
Ánh trăng giờ đã đẫm màu ước mơ
Ngủ đi em, anh làm thơ
Bài thơ vạn thuở ngân nga lối vào
Ngủ ngoan em hỡi khi nào
Thức dậy sẽ thấy một trời hương hoa
Ấy là anh đêm hôm qua
Cùng trăng khẽ hát khúc ca đợi chờ
Canh thâu đêm vẫn chưa mờ
Gió thu rộn rã bến bờ reo quanh
Ngủ ngoan em hỡi… từng canh…
DUYÊN QUÊ
Chưa lần đến với quê em
Mà sao cứ mãi ngợi khen trong lòng
Cà Mau gió biển mây hồng
Em mang nhịp thở ấm nồng duyên quê
Mai đây có dịp anh về
Tặng em một ánh trăng thề Tây Đô
Quê anh chỉ có sông, hồ
Chứ không có biển rầm rồ tháng năm
Ngày về dẫu có xa xăm
Rồi thì cũng sẽ có ta có mình
Cà Mau đất mũi ân tình
Tây Đô phố thị có hình bóng em
Quê người gọi mãi đã quen
Thương nhớ khát thèm một mối giao duyên
Yêu nhau dẫu cách trăm miền
Sông ngăn núi trở cũng tìm đến nhau
Cà Mau mưa nắng ngọt ngào
Tây Đô ấp ủ một màu… yêu thương!
SÁNG NAY Tiết học sáng nay lặng im nhiều Em không đến lớp ôi buồn hiu Hôm qua vẫn thấy em đùa giỡn Mới sáng nay mà đâu mất tiêu ?! Có lẽ em bận phải ôn bài Ngày thi giờ chỉ còn nay mai Nhưng ôi một tiết bao lời giảng Không nghe làm bài rất dễ sai! Hay là em bệnh chiều hôm qua? Ồ… không phải thế, chắc hẳn là Sáng nay công việc bao bề bộn Công chúa ở nhà giúp mẹ cha… Giọt nắng bên thềm nhớ đôi môi Tiết học làm thơ đã qua rồi Em không đến lớp nào ai hiểu Một lý do buồn của riêng tôi! NHỚ Anh nhớ em như thuyền xa nhớ bến Con nước ngược dòng nhớ biển cả mênh mông Cánh cò bay nhớ cây lúa trên đồng Trang vở nhỏ nhớ thương thời áo trắng Như Hàn Mặc Tử nhớ về sông trăng, Thôn Vĩ Kiên Giang nhớ màu áo tím tuổi băng trinh Buồn giăng mắt một ngày kia Nguyễn Bính Bên thôn Đoài vời vợi nhớ thôn Đông Như Hữu Loan khóc vợ Hiền bên mộ xám nhớ mong Nguyên Sa vấn vương một mùa thu tóc ngắn Khi nắng phai bóng tà nghiêng lẳng lặng “Tương tư chiều” Xuân Diệu đếm thời gian Bến sông buồn Huy Cận nhớ quê xa Không khói hoàng hôn cũng xuyến xao tình lữ thứ Anh nhớ em khi chiều rơi trên nét chữ Thu không màu nhưng cháy đỏ cả hồn thơ… Tình bao giờ mà tình chẳng bơ vơ Như nỗi nhớ ngày qua vẫn thế Anh đã nghe trăm nghìn câu chuyện kể Buổi ban đầu ai chẳng nhớ người dưng ?! Một kẻ đi hoài, một kẻ sau lưng Giữa hai kẻ chỉ một người mang nỗi nhớ Anh nhớ em như ngày nao hoa phượng nở Phạm Thiên Thư mơ về Hoàng Thị… những chiều mưa…. MỘT THOÁNG BẾN TRE
Anh đến quê em Bến Tre (Gia Khánh)
Tháng sáu trời mưa dịu mát những con đường
Lối nhỏ ta về len lỏi thoáng vấn vương
Trong ánh mắt xôn xao mùa ý vị
Chốn quê em không ánh đèn phố thị
Không tấp nập ồn ào như nhịp sống thành đô
Diệu kỳ thay một giọng nói ngây thơ
Đêm mùa hạ đất trời như tỏa sáng
Gặp gỡ lần đầu ta đã thành đôi bạn
Lần thứ hai vơ vẩn viết thư yêu
Đêm thứ ba về trăn trở với sương đêm
Những sợi nhớ kết giăng thành trái mộng
Anh đã nghe bên kia bờ hình bóng
Chút tình đầu sẽ thành cổ tích xa xưa
Gió chiều nay hát trên những rặng dừa
Như níu buộc bước chân người lữ khách
Hồi hộp… lo âu… rồi lòng tự trách
Chẳng nói được một lời lại phải sắp ra đi
Trở lại nơi này nào được mấy khi
Để lắm lúc gọi thầm tên cô bé…
Mai anh về gửi lại đất Bến tre
Nỗi nhớ vu vơ trong những ngày công tác
Em biết không trên những nẻo đường quê bát ngát
In mãi bao mùa nhịp bước buổi đầu tiên…
Bến Tre 29. 06. 2006
Gia Khánh chiều mưa
CHIỀU TÂY ĐÔ
Từ độ anh đi chẳn giã từ
Chưa lần trở lại chẳng lần thư
Chiều nay xứ mộng em có biết
Thu đã len vào kín tâm tư
Tóc suối ngày nao em có còn
Tết thành hai bím trẻ con con?
Lối chiều lên xã mưa hay nắng?
Có giữ môi hồng chút đỉnh son?
Mùa gặt năm nay chắc mệt nhiều
Quê nghèo tất bật lúa phì nhiêu
Nắng thu có nhuộm hanh màu áo?
Hay đã nhòa trên những ráng chiều?
Mấy đứa học sinh ở ấp mình
Có còn nghịch ngợm giỡn linh tinh
Những lần họp ấp chắc có lẽ
Cũng nhắc bâng quơ chuyện chúng mình
Anh bận chiều nay chẳng thể về
Sân trường đại học ngắm thu rơi
Ngùi trông lá đổ khua làn nước
Khắc khoải hương sầu dâng chơi vơi
Tây Đô mùa này nhớ Bến Tre
Đừng giận em ơi chớ khóc nhè
Ngày mai lối cũ anh về đấy
Nhớ đợi anh về, nhớ em nghe!
Từ độ anh đi chẳn giã từ
Chưa lần trở lại chẳng lần thư
Chiều nay xứ mộng em có biết
Thu đã len vào kín tâm tư…
Cần Thơ 9. 2006
ĐỜI SINH VIÊN Thân tặng: Tập thể nam lớp Ngữ văn K-31 (ĐH Cần Thơ) Cuộc đời sinh viên biết bao điều Vui buồn lẫn lộn nghĩ mà yêu Đầu năm đến lớp rất chăm chỉ Mấy tháng qua dần… lặn mất tiêu Quán nước thân quen ngồi suốt ngày Chuyện trò vui vẻ thật hăng say Chuyện nàng công chúa trong lớp học Chuyện một ông thầy thích chửi ai? Thư giãn giờ chơi hóng gió mùa Thuốc thèm một điếu chẳng đi mua Chuyền tay vội vã um tùm khói Cô bạn lắc đầu tỏ vẻ… thua! Bàn tán xôn xao cả lối về: “Tối nay thôi khỏi uống cà phê Quán kia mới mở mồi ngon lắm Rượu đắng nhưng mà… uống thật tê!” Chủ nhật dậy vang tiếng reo hò Trận cầu giao hữu thật gay go Bóng bay tất bật tranh quyết liệt Thương tích đầy mình mặc chẳng lo! Lắm lúc buồn tênh nghĩ đủ điều Rối bời lên cả việc chi tiêu Tiền ăn tiền trọ còn dăm ấy Lại phải mua quà tặng người yêu Gác trọ chẳng hơn một chiếc bàn Đêm về ngồi học ngắm đông sang Chạnh thương quê cũ mùa gió rét Áo ấm đêm này mẹ có mang ?!... Cứ thế thời gian khẽ trôi dần Khu rừng rộn rã bước tung tăng Một bầy chim sẽ thi nhau lớn Mưa gió bão bùng vẫn cứ hăng. (2007)
KHÚC TÌNH BUỒN Người con gái nhìn đời kiêu hãnh Giữa trần gian nở ánh cười duyên Mang từng sợi tóc hoa niên Ung dung trói buộc cơn điên tình người Gã lãng tử quên đường lối cũ Cõng niềm đau rượt đuổi thời gian Ngu ngơ giữa chốn điêu tàn Một đêm tỉnh dậy bàng hoàng giấc mơ Nẻo lâm ly mãi vờ không thấy Vén mây trời cố hái vì sao Xuân qua, hạ đến, thu tàn Giá băng phủ kín địa đàng u mê Giông tố cũ chưa hề đổi khác Bước nhân tình mang mác sầu vương Quắt quay trong nỗi chán chường Mơ vui cũng chỉ đoạn trường… thiên thu Người con gái nhìn đời vẫn hát Bản tình ca tan tác mưa nguồn Tay cầm vạt gió chưa buông Thướt tha thổi những điệu buồn cơn say… Gã lãng tử chiều nay khập khiểng Buông máy chèo vượt bến sông Ngân Hỏi ông cai quản duyên trần Làm sao đá tảng một lần nở hoa ?!
KHÔNG THỂ VÀ CÓ THỂ
Điều có thể không bao giờ có thể
Điều không bao giờ vẫn cứ xảy ra
Ta và em, hay em và ta
Ai có thể ai người không có thể ?
Em đâu biết những niềm đau nhân thế
Là vô cùng bất tận với thời gian
Em vô tình, ta vật vã với gian nan
Trong giấc mộng trở nên người trốn tránh
Em đâu biết bên đời hẻo lánh
Có bài thơ gượng gạo đón xuân về
Em vô tình giẫm nát những đam mê
Ta hối hả trở nên người có lỗi
Điều có thể ta giữ hoài chẳng nói
Điều không bao giờ cứ run khẽ trên môi
Đến bao giờ mộng ước chẳng phai phôi ?
Sầu thăm thẳm không về bên gối chiếc ?
Điều có thể chỉ một mình ta biết
Điều không bao giờ em biết rõ hơn ta
Hai phương trời một ngăn cách điêu ngoa
Ai có thể… ai người không có thể ?!
THƯ TÌNH MÙA HẠ
*** I ***
Ta viết xong bài thơ tình lãng mạn
Toan gửi em bày tỏ nỗi hồn nhiên
Khi ve ngân phượng ngơ ngẩn bên thềm
Bài thơ ấy đã trở thành lưu bút
Có lẽ thế giống như một tình khúc
Em tiếc không khi mùa xuân đã tàn
Phút giao mùa nghe hơi ấm hạ sang
Trên trang vở từng trái sầu rơi nặng
Bước buồn bã đơn côi ta lẳng lặng
Mắt nai ơi! Tuổi mười tám em tròn
Đốm lửa tàn lịm tắt giấc mơ con
Sân trường thẳm nghe chiều mênh mông quá
Rồi mai đây giữa bao điều mới lạ
Dáng ngọc có về tìm lại những ngày thơ
Ôi chiều nào cô bé làm ngơ
Nỗi nhung nhớ hóa nên hình hài nhớ
Em có nghe trống trường xa vụn vỡ
Mười tám xinh xinh – mười tám dại khờ
Đã bao giờ tròn trịa những ước mơ
Thôi cứ mặc cho tuổi hồng say ngủ
Chiều đón đưa bên vòng tay đã cũ
Gió nâng niu ru kỷ niệm phai màu
Ai vô tình bỏ lại phía sau
Trong khoảnh khắc hóa khung trời dĩ vãng
Năm tháng ấy sẽ đi vào quên lãng
Nhưng vẫn còn ở lại với thời gian
Một mối tình vào độ thu sang
Bài thơ vụn đánh rơi chiều tan học…
*** II ***
Em biết không sân trường bỗng hóa lâu đài
Chiều tháng bảy mùa hạ về ngự trị
Chàng lãng tử dưới con đường mộng mị
Dõi mắt tìm nàng công chúa ngày xưa
Bao năm rồi, câu chuyện cổ tích đã khác xưa
Kể từ lúc em không về ngôi trường cũ
Cấy phượng vĩ tháng ngày qua ủ rũ
Nghe mưa mà thầm thĩ trách hờn ai
Em không về cho kỷ niệm mờ phai
Bài thơ cũ đến nay còn dang dỡ
Trong giấc ngủ có bao điều trăn trở
Nỗi mong chờ lạnh buốt cả hồn thơ
Em một thời giấy trắng mộng mơ
Ta một thuở trải lòng trên giấy trắng
Em và ta – ai người không vướng bận
Một đêm buồn bỡ ngỡ biết mình yêu
Rồi bây giờ em có chạnh buồn hiu
Khi bất chợt nghĩ suy ngày tháng đó
Vẫn con phố xưa cây phượng buồn cháy đỏ
Mơ dáng em về từ nhịp bước phương xa
Nếu có về xin em hãy nhớ nha!
Đừng vội nhặt dù chỉ là chiếc lá
Để anh nhớ lại khoảng trời xa êm ả
Có câu nói đùa bập bẹ đã thành yêu…
PHÚT GIAO MÙA Còn đâu đó chút hương tàn. Lỡ hẹn… Vài cánh chim rả rượi hót bên trời Bước chân em chiều nay thật khẽ Dưới sân trường xao xác giẫm hồn tôi Thêm một mùa thắp nỗi nhớ chưa nguôi Xa khuất tầm tay chắt chiu ngày tháng mỏng Xuân đã qua tình nhòa như chiếc bóng Rượu và thơ ấp ủ tiếng yêu đầu Lối em về có hạt nắng lao xao Ngọn gió vi vu hát trên vùng tóc rối Tượng đá vô tâm đứng bên đường sám hối Trong ngỡ ngàng lạc mất nửa hồn thơ Chút hương mùa xin chớ vội tan mơ Hãy để ta nói cùng em những lời nguyện ước Nhưng em vẫn đi khuất trong chiều tha thướt Dưới sân trường xao xác giẫm hồn tôi…
DẠ KHÚC Trăng vỡ từng mảng phía đầu sông Hoang vu ngọn gió buốt tê lòng Hoàng hôn trải phủ chân trời tím Giữa cõi mê hồn nỗi nhớ mong Hấp hối hàng cây đứng thét gào Lá rơi ào ạt cuốn xanh xao Rưng rưng khóc tiễn mùa thu chết Thổn thức đôi bờ sóng vỗ mau Đêm lạnh tàn canh gió xé trời Ngẩn trông mây nước buồn tả tơi Buồn đau, buồn khổ, buồn thương, hận… Buồn thấu tâm can tận đất trời Lảo đảo trăng về đỉnh bình yên Loảng xoảng sao rơi rụng khắp miền Đàn rên não vọng bao màn tối Lục bát hết vần bỗng hóa điên… VÀ TÔI ĐÃ YÊU EM
Khi nỗi nhớ không về trong giấc ngủ
Hình bóng người xưa bỏ lại bên đời
Khu vườn cũ bướm mơ xòe cánh mộng
Nao nức vào mùa vỗ cánh rong chơi
Em về trên con phố tháng ba
Màu áo thiên thanh phất phơ hè phố vắng
Cánh hoa rơi nép mình lẳng lặng
Cuối con đường dịu sáng nửa vầng trăng
Sớm mai hồng như buổi ấy chờ mong
Lóng lánh hạt sương ngã màu khoe sắc thắm
Có câu chuyện bắt đầu trang giấy trắng
Em là tiên nồng ấm chở ân tình
Tôi bỗng chờ em từ những giấc mơ
Quên lãng nỗi đau từ mùa đông giá rét
Bình minh mang tên em dịu dàng từng nét
Sân trường em đi lộng lẫy những khung chiều
Em đến chiều nay rộn rã hương yêu
Bài thơ đầu tiên trong cái nhìn bỡ ngỡ
Nét thơ ngây ửng hồng ru nỗi nhớ
Mỉm môi cười và tôi đã… yêu em….
CỚ SAO ?
Mới gặp đã phải cách xa
Buồn ơi tiết học ngồi mà nhớ ai
Cớ sao có một và hai
Để người lớp một chiều nay đâu rồi ?!
BIỂN CHIỀU
Sóng xô bờ bãi ngút ngàn
Nắng lên nhuộm ánh trải vàng trời xa
Chiều ngã bóng em cùng ta
Êm nghe biển hát khúc ca cuộc đời
EM ĐI
Ví dầu tình đã muốn quên
Cũng xin giữ chút bồng bềnh ngày qua
Gió đưa cành trúc la đà
Em đi bỏ lại thơ và… cuộc say…
TỪ KHI Từ khi đọc lá thư tình Hình như em đã biết mình lớn lên Những cô bạn ngồi kế bên Không còn bực bội bởi em giỡn đùa Trách không em câu nói đùa Bỗng dưng thoáng chốc trở thành lời yêu Trách không em một buổi chiều Em đi tình chớm dập dìu phía sau Trách không em đóa hoa trao Màu hoa vừa đủ xuyến xao cả lòng Trách không em ánh mắt nồng Làm cho thẹn cả má hồng người ta Trách không em những ngày qua Gặp nhau bỗng vội ngó lơ bên đường Trách không em dưới sân trường Chiều thu có kẻ tỏ tường bài thơ Trách không em một giấc mơ Giấc mơ sợi chỉ vàng tơ chúng mình… Từ khi đọc lá thư tình Hình như em đã biết mình lớn lên… CHIỀU QUA LỐI CŨ Thênh thang lối cũ ta về Tìm thăm kỷ niệm nẻo thề chứa chan Lưa thưa hạt nắng rơi vàng Chiều se sắt gọi muôn ngàng vấn vương Buồn giăng phủ kín con đường Ngỗn ngang bao nỗi nhớ người xa xăm… Em đi buổi ấy mưa dầm Chiều buông tiếng thở: “lỗi lầm ai mang ?” Cũng đành người đã sang ngang Cũng đành duyên vỡ tình tan cuối trời Đường chia đôi ngã cuộc đời Khổ đau trăm vạn rã rời giấc mơ Tiễn em sang một bến bờ Lòng sông giá lạnh thẩn thờ nước trôi Gương xưa giờ đã vỡ đôi Tình duyên thôi gửi cho người đến sau Ngẩn ngơ chiếc lá đổi màu Chiều hoang bất chợt xạc xào… tiếng xưa… SAO EM KHÔNG ĐẾN ? Sao em không đến buổi chiều nay ? Cho lòng ta tỉnh cũng như say Trời thu lá đổ bên thềm vắng Khúc nhạc si tình biết trao ai ? Sao em không đến buổi chiều nay ? Khi tình yêu gọi em có hay Cơpn mưa rỉ rả về trên phố Lối cũ hôm nào ướt áo ai ? Sao em không đến buổi chiều nay ? Hương tình lãng đãng chẳng chịu phai Thu giăng lơ lửng pha màu nhớ Một mảnh chân tình vỡ chiều nay! NGÀY THÁNG ĐÓ Khi màn đêm gõ cửa Phất phơ từng cơn giông Nhớ em mùa hoa nở Man mác buồn bên song Đâu hay ngày tháng đó Trong những câu nói đùa Đã mang thầm nỗi nhớ Sắt se từng đêm mưa Đâu hay ngày tháng đó Nơi quán vắng bên đường Chờ em sau buổi học Ta biết mình yêu thương Dỗi hờn đi em nhé Cho ta mãi bận lòng Chỉ mong sau em hiểu Cho những lần hoài mong Đường đời còn xa lắm Nhưng em đừng nghĩ suy Để ta làm tinh tú Soi bước đường em đi Khi màn đêm gõ cửa Phất phơ từng cơn giông Nhớ em ngày tháng đó Man mác buồn bên song… Hiển Nhiên