DAKBLA, DÒNG SÔNG KHÔNG QUÊN       
  Câu hát dân gian nghe một thuở 
  Gót giày lưu dấu ở nơi đây 
  *Dòng sông Dakbla, xuôi thơ mộng 
  Đã sống mười năm, rất trọn đầy!       
  Ai cũng biết, từng nhìn dòng CHẢY NGƯỢC !?. 
  Một dòng sông khác tất cả dòng sông 
  Mà chẳng rõ nguồn đâu? Quày vô núi ! 
  Những ngày hè, nước cạn, thấy cả lòng.       
  Một thành phố, sương mù thiếu nắng ấm 
  Luôn giày Sô, quần áo chiến, bao người 
  Và duy nhất, một con đường lên xuống! 
  Lê Thánh Tôn, Hàng Keo phố, xanh tươi.       
  Xanh tươi bởi, phố cao, một lõm nhỏ 
  Từ khắp miền, dân xô đổ. dừng chân 
  Người khá đông, ngôn ngữ nhiều, xứ Quảng 
  Nhưng tình thương, chất phát mãi đong đầy.       
  Lính bát phố, tìm nụ hồng, đỏ mắt 
  Một vài *Tên, nhưng đã loãng sương ngà! 
  Bóng hồng nhỏ, vườn thưa, mà lắm bướm 
  Đáp gợi tình, rồi vội vã bay xa.       
  Lấy tình yêu, so bì trên bâu áo? 
  Mầu trắng vàng? phân cao thấp, quay đi ! 
  Mình đâu phải thường xuyên, còn lai đáo 
  Tiền đồn xa, Daksút, Plateau-Gi !       
  Hay Daktô, Tân Cảnh bụi đỏ mú! 
  Đã lâu lắm, gian nan chưa giặt giũ 
  Cả tình yêu, quên bỏ lại bên rừng 
  Đạn pháo về, nhớ Mẹ, mắt rưng rưng.       
  Biết bao nỗi thăng trầm, cao nguyên đó 
  Tôi đã đi, khắp nẽo Bản, thôn buồn! 
  Ăn măng dại, uống xoa lòng, nước suối 
  Hè chợt về, đỏ lửa, bỏ tay buông.       
  Vẫn nhớ mãi, những mắt nai, bỡ ngỡ 
  Ngang qua trường, nồng thắm, Têrêsa! 
  (Mắt*Sơ ngầu, liếc đuổi, khoát tay xua)  
  Thành phố nhỏ, không có nhiều lối ngã. 
  Mà lối xưa! bước chẳng trở bao giờ.       
  Câu hát vu vơ, truyền nhau, dệt mộng 
  Thà lạc rừng*Mai hơn cánh *Gà nhỏ bé! 
  Làm bé Ông lớn hơn làm bé Ông nhỏ! 
  Vì dòng Dakbla! Nước chảy ngược dòng.       
  Cũng bởi ngược dòng, mà Còng đã vô tay.      
   HUỲNH THỌ MỸ 
        12/10 
  *Dakbla tên cây cầu, trên dòng sông Pôkô. 
                    
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.12.2010 01:29:34 bởi Viet duong nhan >