NGUYÊN THANH
Từ đó…
Một mùa thu, một bến sông
Mùa đông buồn tan tác…
Lá thu rơi xào xạt
Ta nhặt lá mùa thu xưa…
Em từ đâu đứng giữa trời mưa
Thu cuối ngọn còn kéo mưa trở lại
Dáng em đứng ngây thơ đời con gái
Ta bâng khuâng đếm từng chiếc lá vàng
Thu mĩm cười gọi nắng thu hanh
Gió phất nhẹ làm lá rơi từng cánh
Rồi bất chợt một làn gió lạnh
Đem đồng về lạnh ngắt rừng thu
Ta thoảng nghe trong gió đàn ru
Những âm điệu trăng ngàn gió lộng
Từ đó tương tư vần trăng mộng
Từng đêm về ấp ủ hồn thơ
Gửi mây, theo gió đến xứ mơ…
Hồn thơ ấy… tan theo mùa thu chết
Thế là hết… em quay lưng trở gót
Ta trở về đành nhặt lá thu mưa
Gôm thật nhiều để đấp mộ tình xưa
Cho đủ ấm vì đông về giá lạnh
…
Nguyên Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2011 10:44:07 bởi NGUYỄN NGUYÊN THANH >
Từ đó…
Một mùa thu, một bến sông
Mùa đông buồn tan tác…
Lá thu rơi xào xạt
Ta nhặt lá mùa thu xưa…
Em từ đâu đứng giữa trời mưa
Thu cuối ngọn còn kéo mưa trở lại
Dáng em đứng ngây thơ đời con gái
Ta bâng khuâng đếm từng chiếc lá vàng
Thu mĩm cười gọi nắng thu hanh
Gió phất nhẹ làm lá rơi từng cánh
Rồi bất chợt một làn gió lạnh
Đem đồng về lạnh ngắt rừng thu
Ta thoảng nghe trong gió đàn ru
Những âm điệu trăng ngàn gió lộng
Từ đó tương tư vần trăng mộng
Từng đêm về ấp ủ hồn thơ
Gửi mây, theo gió đến xứ mơ…
Hồn thơ ấy… tan theo mùa thu chết
Thế là hết… em quay lưng trở gót
Ta trở về đành nhặt lá thu mưa
Gôm thật nhiều để đấp mộ tình xưa
Cho đủ ấm vì đông về giá lạnh
…
Nguyên Thanh
Từ đó 2
Từ đó em đi mây ngàn chở gió
Chở yêu thương xa khỏi tầm tay người
Chở những bến bờ đang hạnh phúc vụt bay
Chở trôi hết những giọt sương nắng ấm.
Em quay gót một mình âm thầm lặng
Thật nhẹ nhang với chiếc lá thu phai
Sợ xào xạc anh thức tỉnh không còn ai
Sợ mưa đổ giữa thu vàng , mùa cuối.
Từ đó em đi không quay nhìn trở lại
Sợ yêu thương vướng níu bước chân em
Thôi một nữa xin để lại lối quen
Còn môt nửa em gom về bên cạnh
Hoạ chung vui cùng Nguyễn Nguyên Thanh....Biết là chưa hết nghĩa trong thơ ban nhưng BL chỉ hoạ theo một góc nhỏ ý thơ ban thôi nhé...Chúc bac viết thơ thiệt nhiều
( ko biết gia chủ có vác gậy đuổi Lười đi không ne hii )
Xót xa
Vẫn biết thế hợp tan, tan hợp
Tiễn nhau rồi thổn thức niềm đau
Phút cuối cùng cố để nhìn nhau
Ghi lần cuối ảnh người xưa vào mộng
Thôi từ nay sống đời chiếc bóng
Để người đi không chút bận lòng
Thu cuối mùa mang gió đông sang
Đông có lạnh không hơn lòng lạnh
Ta về đây! như chim mổi cánh
Thẫn thờ trôi lạc lối về đâu
Chỉ mang theo được có nổi sầu
Về đến biển thả sầu trên đầu sóng
Biển chiều nay vẫn trào gió lộng
Sóng vẫn mang muối mặn vào bờ
Ướp hồn ta mặn cả giấc mơ
Hoàng hôn xuống tím hồng biển mặn
Ôi ân tình như viên ngọc trắng
Cho đi thôi, nhận lại bao nhiêu
Đời em là mộng ước thật nhiều
Ta tay trắng làm sao mong đợi
Nguyên Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.12.2010 15:05:36 bởi NGUYỄN NGUYÊN THANH >
Chờ ai
Người đã đi rồi xa thật xa
Còn đâu trông đợi bóng mây hồng
Em như cành trúc trăng trong mộng
Trăng lặn đi rồi mộng vỡ tan
Nguyên Thanh
He he he...
Bác dời nhà đâu cũng có người
Khách khứa vô rồi , buồn đâu ơi
Cớ chi mà bác than thở mãi
Thật là... hi hả kà kà
Thôi
Bye ạ !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.12.2010 18:39:41 bởi Viet duong nhan >
Ta sẽ đi…
Nhận lời một cuộc hành trình
Lên cao tới tận cổng trời mây giăng
Ta đi bỏ lại vần trăng
Vì quên hẹn ước nên trăng buồn rầu
Đêm nay thức suốt canh thâu
Xếp vào ký ức những câu tình sầu
Khắc ghi một bóng nguyệt lầu
Đoạn buồn tình khúc lấn sâu vào lòng
Đêm nay mọi thứ cho xong
Ngày mai cất bước cõi lòng quạnh hiêu
Trên cao tuyết phủ mưa chiều
Nhìn ra chỉ thấy bóng mờ thế gian
Mây mù phủ khắp không gian
Tiếng kêu muôn thú bóng đêm ngập tràn
Cuộc đời một đoạn trái ngang
Nặng mang tình ấy lang thang một đời
Ta đi để đến cổng trời
Vào gặp ngọc đế hỏiTrời mấy câu
Hỏi rằng tháng mấy mưa ngâu
Ngưu Lan- Chức Nừ bắt cầu gặp nhau
Hỏi rằng duyên kiếp mai sau
Sao người lại để tình sâu - bể sầu
…
Nguyên Thanh
Ra đi…ta vẫn nhớ
Ngày lang thang buồn giăng mắt biết
Án mây chiều mang nổi nhớ về đâu
Xa rồi gió bạt mưa ngâu
Hỏi vần mây tím về đâu những chiều
Đêm nay ta đứng trên đỉnh gió
Nghe rì rào rừng khóc nữa khuya
Khóc cho một cuộc chia lìa
Kẻ lên non vắng người về nơi mô
Ta đi vì giấc mơ non nước
Phận làm trai trả nợ nước non
Việt nam ơi trọn lòng son
Giữ nguyên một dày non sông vừng bền
Đêm khuya vắng ngồi than với gió
Giờ đây em còn nhớ ta không
Riêng ta tím ngắt trong lòng
Cung đàn lỗi nhịp tim hồng quặng đau
Ta vẫn biết mơ đời ảo mộng
Vần trăng trôi ngược hướng non đài
Sao hồn ta vẫn thất say
Nên xa vẫn nhớ…nhớ ai đêm ngày
Thời gian ơi! hảy quay về nơi ấy
Nơi một lần em đến trú mưa
…
Nguyên Thanh
Ta sẽ đi…
Nhận lời một cuộc hành trình
Lên cao tới tận cổng trời mây giăng
Ta đi bỏ lại vần trăng
Vì quên hẹn ước nên trăng buồn rầu
Đêm nay thức suốt canh thâu
Xếp vào ký ức những câu tình sầu
Khắc ghi một bóng nguyệt lầu
Đoạn buồn tình khúc lấn sâu vào lòng
Đêm nay mọi thứ cho xong
Ngày mai cất bước cõi lòng quạnh hiêu
Trên cao tuyết phủ mưa chiều
Nhìn ra chỉ thấy bóng mờ thế gian
Mây mù phủ khắp không gian
Tiếng kêu muôn thú bóng đêm ngập tràn
Cuộc đời một đoạn trái ngang
Nặng mang tình ấy lang thang một đời
Ta đi để đến cổng trời
Vào gặp ngọc đế hỏiTrời mấy câu
Hỏi rằng tháng mấy mưa ngâu
Ngưu Lan- Chức Nừ bắt cầu gặp nhau
Hỏi rằng duyên kiếp mai sau
Sao người lại để tình sâu - bể sầu
…
Nguyên Thanh
TRỌN ĐÔI LÊN ĐÀNG
Người đi thẳng tiến lên đàng
Non cao biển lặn hay tràn trời mây
Bao giờ mỏi cánh chim bay
Người ta theo mãi đắp xây lều tình
Đi đâu cũng có hai mình
Tên thường thay đổi đẹp xinh đôi à
Uyên ương mà cứ kêu ca
Trời ơi Đất hỡi thật là ngộ thay
Đi đi nhớ nắm chặt tay
Đừng rời phu phụ nhé Ngài Nguyên Thanh
Khúc Niệm Từ
@ Vui thơ chút đừng chưởi nha ! Buồn quá, nghịch chút ạ ! Hic... Đừng nói nhớ Khúc Niệm Từ nữa, bác tha cho cháu đi mà !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.12.2010 02:42:16 bởi khucniemtu >
Xa rồi
Khi ta về đến nơi hẹn cũ
Mới hay rằng người đã ra đi
Không một lời giã biệt cố tri
Ta lặng lẽ từng bước đi vô hướng
Ta gặp em có phải là định mệnh
Và chia tay là định số an bài
Những ngày mai đời vạn nẻo chông gai
Về đâu nhỉ mình còn duyên gặp lại?
Nguyện làm mây mãi lang thang theo gió
Bạt muôn phương đời vướng bụi phong trần
Mơ ngày kia trên vạn lý nhân gian
Lần gặp lại dáng em thu năm cũ
Em còn không một chút hồn thu cũ
Đoạn thu buồn, tình Khúc Tương Giang
Sóng sông Tương làm bóng nguyệt vỡ tan
Thu lặng lẽ…nhưng hồn thu bão động
Em quay đi để hồn ta dậy sóng
Thôi mong chờ dáng liễu xa xăm
Thôi đành quên lời hẹn ước trăm năm
Tình không lối mộng đành xa…xa mãi!
Nguyên Thanh
Xa rồi
Khi ta về đến nơi hẹn cũ
Mới hay rằng người đã ra đi
Không một lời giã biệt cố tri
Ta lặng lẽ từng bước đi vô hướng
Ta gặp em có phải là định mệnh
Và chia tay là định số an bài
Những ngày mai đời vạn nẻo chông gai
Về đâu nhỉ mình còn duyên gặp lại?
Nguyện làm mây mãi lang thang theo gió
Bạt muôn phương đời vướng bụi phong trần
Mơ ngày kia trên vạn lý nhân gian
Lần gặp lại dáng em thu năm cũ
Em còn không một chút hồn thu cũ
Đoạn thu buồn, tình Khúc Tương Giang
Sóng sông Tương làm bóng nguyệt vỡ tan
Thu lặng lẽ…nhưng hồn thu bão động
Em quay đi để hồn ta dậy sóng
Thôi mong chờ dáng liễu xa xăm
Thôi đành quên lời hẹn ước trăm năm
Tình không lối mộng đành xa…xa mãi!
Nguyên Thanh
CẢNH THƠ Trăng lên nép bóng bên mành Trúc là đà thổi gió nhanh lùa vào Đàn vương sóng cuộn lao xao Ngã sầu nghiêng tủi bọt trào buồm dông Ra khơi cánh trắng buồn trông Cảnh thơ tuyệt mỹ nỗi lòng sóng vây Khúc Niệm Từ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.12.2010 21:57:04 bởi khucniemtu >
Ra đi…ta vẫn nhớ
Ngày lang thang buồn giăng mắt biết
Án mây chiều mang nổi nhớ về đâu
Xa rồi gió bạt mưa ngâu
Hỏi vần mây tím về đâu những chiều
Đêm nay ta đứng trên đỉnh gió
Nghe rì rào rừng khóc nữa khuya
Khóc cho một cuộc chia lìa
Kẻ lên non vắng người về nơi mô
Ta đi vì giấc mơ non nước
Phận làm trai trả nợ nước non
Việt nam ơi trọn lòng son
Giữ nguyên một dày non sông vừng bền
Đêm khuya vắng ngồi than với gió
Giờ đây em còn nhớ ta không
Riêng ta tím ngắt trong lòng
Cung đàn lỗi nhịp tim hồng quặng đau
Ta vẫn biết mơ đời ảo mộng
Vần trăng trôi ngược hướng non đài
Sao hồn ta vẫn thất say
Nên xa vẫn nhớ…nhớ ai đêm ngày
Thời gian ơi! hảy quay về nơi ấy
Nơi một lần em đến trú mưa
…
Nguyên Thanh
BƯỚC XA
Bước lãng du mùa mưa lạnh ướt
Lá sen hồng làm được dù thơ
Ta lên đường sương giăng mờ
Dù trời tối không thể chờ trú ngụ
Dù lá sen bước chân lữ thứ
Bước đơn cô vô định về đâu
Tiết trời không phải mưa Ngâu
Tìm đâu Ô Thước bắt cầu Chức - Ngưu
Tình thơ dại ảo hư lưu dấu
Bước độc hành biển nhớ gọi sầu
Vu vơ ảo ảnh về đâu
Vần thơ không tưởng dạ sầu cho ai
Màn mưa trắng giọt dài giọt vắn
Bước vô hồn quãng vắng đường dài
Vần thơ gửi gió ru say
Người mơ tròn giấc mộng dài đêm xa
Khúc Niệm Từ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.12.2010 22:17:32 bởi khucniemtu >
Đêm trên đình sầu
Trăng treo lơ lững trên đầu núi
Không gian một sắc ngọc trong veo
Gió nhẹ rừng thiên reo vọng tiếng
Lặng nghe hòa quyện tiếng côn trùng
Đêm nay trên vóc đá treo leo
Trong vắt ánh trăng rọi lưng đèo
Cảnh sắc thiên nhiên trông hùng vỹ
Lời ru trong gió nhè nhẹ say
Phút chóc hồn người bỗng nhẹ bay
La đà sương mỏng ngắm non đài
Hóa thân thành gió du tiên cảnh
Để gặp nàng thơ hồn ngất say
Đêm nay ta ở chốn non xanh
Non cao gió nhẹ ánh trăng lành
Một thoáng mơ tiên nàng Khúc Niệm
Vẫn nghe còn vọng tiếng hờn sâu
Một lời ai, vụt vó câu về đâu
Xa rồi tiếng vọng cung nguyệt cầu
Thuyền xưa xa bến sông Tương ấy
Bóng trắng hai hàng tiển gió mây!
Cuối nẻo hoang sa một bóng hồng
Người đi cách biệt, biết về không
Ta sầu trên đỉnh non cao vọng
Nghe tiếng lòng than trong gió đông
Nguyên Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.12.2010 22:21:01 bởi NGUYỄN NGUYÊN THANH >
Đêm trên đình sầu
Trăng treo lơ lững trên đầu núi
Không gian một sắc ngọc trong veo
Gió nhẹ rừng thiên reo vọng tiếng
Lặng nghe hòa quyện tiếng côn trùng
Đêm nay trên vóc đá treo leo
Trong vắt ánh trăng rọi lưng đèo
Cảnh sắc thiên nhiên trông hùng vỹ
Lời ru trong gió nhè nhẹ say
Phút chóc hồn người bỗng nhẹ bay
La đà sương mỏng ngắm non đài
Hóa thân thành gió du tiên cảnh
Để gặp nàng thơ hồn ngất say
Đêm nay ta ở chốn non xanh
Non cao gió nhẹ ánh trăng lành
Một thoáng mơ tiên nàng Khúc Niệm
Vẫn nghe còn vọng tiếng hờn sâu
Một lời ai, vụt vó câu về đâu
Xa rồi tiếng vọng cung nguyệt cầu
Thuyền xưa xa bến sông Tương ấy
Bóng trắng hai hàng tiển gió mây!
Cuối nẻo hoang sa một bóng hồng
Người đi cách biệt, biết về không
Ta sầu trên đỉnh non cao vọng
Nghe tiếng lòng than trong gió đông
Nguyên Thanh
ĐÀN VƯƠNG Ý NHẠC
Khúc Niệm Từ đàn vương ý nhạc
Lạc phím hồng trần lối mờ xa
Trăng chênh chếch bóng la ngà
Cung sầu điệu nhớ chỉ là gió mây
Thôi đừng nhớ từ đây Khúc Niệm
Từ một ngày vô ý vào thơ
Vần mơ chỉ mộng vu vơ
Vàng lời đa tạ khách thơ ưu tình
Trăng chếch bóng nửa vành đơn chiếc
Lẻ loi dìm biển biếc lầu mơ
Trăng sầu sâu huyết hồn thơ
Viết lên phiến đá đợi chờ ngàn năm
Đàn Vẳng lặng âm thanh trầm bổng
Khúc Nghê Thường tiên cảnh vọng lâu
Cung Hằng Nguyệt Quế âu sầu
Nửa vầng Trăng nhớ nửa sầu hư không
Màu thơ tím phủ sương lòng
Trắng canh lạnh buốt gửi hồng trần mơ
...
Khúc Niệm Từ
@ Giỡn tí cho vui bác nhỉ ! Bỗng dưng hôm nay hơi buồn buồn đấy !
Giỡn dại một hồi, bác lấy chổi chà, bác quét cháu ra ! ka ka ka...Úi dza dza !
( Anh 2 Nguyễn Hữu Thanh ơi , anh giỡn vui ghê nơi à ! Ka ka ka ... )
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.12.2010 04:00:36 bởi khucniemtu >
Trích đoạn: khucniemtu
Đêm trên đình sầu
Trăng treo lơ lững trên đầu núi
Không gian một sắc ngọc trong veo
Gió nhẹ rừng thiên reo vọng tiếng
Lặng nghe hòa quyện tiếng côn trùng
Đêm nay trên vóc đá treo leo
Trong vắt ánh trăng rọi lưng đèo
Cảnh sắc thiên nhiên trông hùng vỹ
Lời ru trong gió nhè nhẹ say
Phút chóc hồn người bỗng nhẹ bay
La đà sương mỏng ngắm non đài
Hóa thân thành gió du tiên cảnh
Để gặp nàng thơ hồn ngất say
Đêm nay ta ở chốn non xanh
Non cao gió nhẹ ánh trăng lành
Một thoáng mơ tiên nàng Khúc Niệm
Vẫn nghe còn vọng tiếng hờn sâu
Một lời ai, vụt vó câu về đâu
Xa rồi tiếng vọng cung nguyệt cầu
Thuyền xưa xa bến sông Tương ấy
Bóng trắng hai hàng tiển gió mây!
Cuối nẻo hoang sa một bóng hồng
Người đi cách biệt, biết về không
Ta sầu trên đỉnh non cao vọng
Nghe tiếng lòng than trong gió đông
Nguyên Thanh
ĐÀN VƯƠNG Ý NHẠC
Khúc Niệm Từ đàn vương ý nhạc
Lạc phím hồng trần lối mờ xa
Trăng chênh chếch bóng la ngà
Cung sầu điệu nhớ chỉ là gió mây
Thôi đừng nhớ từ đây Khúc Niệm
Từ một ngày vô ý vào thơ
Vần mơ chỉ mộng vu vơ
Vàng lời đa tạ khách thơ ưu tình
Trăng chếch bóng nửa vành đơn chiếc
Lẻ loi dìm biển biếc lầu mơ
Trăng sầu sâu huyết hồn thơ
Viết lên phiến đá đợi chờ ngàn năm
Đàn Vẳng lặng âm thanh trầm bổng
Khúc Nghê Thường tiên cảnh vọng lâu
Cung Hằng Nguyệt Quế âu sầu
Nửa vầng Trăng nhớ nửa sầu hư không
Màu thơ tím phủ sương lòng
Trắng canh lạnh buốt gửi hồng trần mơ
...
Khúc Niệm Từ
@ Giỡn tí cho vui bác nhỉ ! Bỗng dưng hôm nay hơi buồn buồn đấy !
Giỡn dại một hồi, bác lấy chổi chà, bác quét cháu ra ! ka ka ka...Úi dza dza !
( Anh 2 Nguyễn Hữu Thanh ơi , anh giỡn vui ghê nơi à ! Ka ka ka ... )
Thiên kim Tiểu thư Khúc Niệm Từ
Ta thôi nhớ từ nay Khúc Niệm
Cung sầu em là điệu nhớ mây ngàn
Là thinh không là làn gió thoảng ngang
Là ảo ảnh không có tình trong đó!
Tiếng đàn em chỉ vô tình lắng động
Là vu vơ không mông đợi ai chờ
Là một ngày em vô ý vào thơ
Để ai nhớ rồi làm thơ ngọng ngệu
Trăng của em là một vầng trăng mỏng
Vầng sáng cho em dạo khúc đàn không
Ai có nghe âm như thoảng gió đông
Vì trong gió mang theo hồn của tuyết!
Dáng của em là một vần Nhật Nguyệt
Là tiên nàng đang ngự trị thế gian
Chỉ có tiên mới có sắc Trời ban
Người phàm tục sao mà gần tiên được
Tiên đang sống ở lầu son gát tía
Là tiểu thơ là lá ngọc cành vàng
Là danh gia là vọng tộc cao sang
Là quyền quí là thiên kim nhất nhất
Ta là ai dám nhớ nàng Niệm Khúc
Tội đáng tru vi đáng tội bêu đầu
Hoặc lưu đài và biệt bóng vó câu
Bỏ một kiếp – đỉa đồi đeo chân hạt!
Thôi về đi về tu thêm mười kiếp
Để thành tiên mà mơ Khúc Niệm Từ
Từ nay về nhớ đừng có suy tư
Hảy an phận là phàm trần tục tử
Nguyên Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.12.2010 20:25:58 bởi NGUYỄN NGUYÊN THANH >
Đêm trên đình sầu
Trăng treo lơ lững trên đầu núi
Không gian một sắc ngọc trong veo
Gió nhẹ rừng thiên reo vọng tiếng
Lặng nghe hòa quyện tiếng côn trùng
Đêm nay trên vóc đá treo leo
Trong vắt ánh trăng rọi lưng đèo
Cảnh sắc thiên nhiên trông hùng vỹ
Lời ru trong gió nhè nhẹ say
Phút chóc hồn người bỗng nhẹ bay
La đà sương mỏng ngắm non đài
Hóa thân thành gió du tiên cảnh
Để gặp nàng thơ hồn ngất say
Đêm nay ta ở chốn non xanh
Non cao gió nhẹ ánh trăng lành
Một thoáng mơ tiên nàng Khúc Niệm
Vẫn nghe còn vọng tiếng hờn sâu
Một lời ai, vụt vó câu về đâu
Xa rồi tiếng vọng cung nguyệt cầu
Thuyền xưa xa bến sông Tương ấy
Bóng trắng hai hàng tiển gió mây!
Cuối nẻo hoang sa một bóng hồng
Người đi cách biệt, biết về không
Ta sầu trên đỉnh non cao vọng
Nghe tiếng lòng than trong gió đông
Nguyên Thanh
ĐÀN VƯƠNG Ý NHẠC
Khúc Niệm Từ đàn vương ý nhạc
Lạc phím hồng trần lối mờ xa
Trăng chênh chếch bóng la ngà
Cung sầu điệu nhớ chỉ là gió mây
Thôi đừng nhớ từ đây Khúc Niệm
Từ một ngày vô ý vào thơ
Vần mơ chỉ mộng vu vơ
Vàng lời đa tạ khách thơ ưu tình
Trăng chếch bóng nửa vành đơn chiếc
Lẻ loi dìm biển biếc lầu mơ
Trăng sầu sâu huyết hồn thơ
Viết lên phiến đá đợi chờ ngàn năm
Đàn Vẳng lặng âm thanh trầm bổng
Khúc Nghê Thường tiên cảnh vọng lâu
Cung Hằng Nguyệt Quế âu sầu
Nửa vầng Trăng nhớ nửa sầu hư không
Màu thơ tím phủ sương lòng
Trắng canh lạnh buốt gửi hồng trần mơ
...
Khúc Niệm Từ
@ Giỡn tí cho vui bác nhỉ ! Bỗng dưng hôm nay hơi buồn buồn đấy !
Giỡn dại một hồi, bác lấy chổi chà, bác quét cháu ra ! ka ka ka...Úi dza dza !
( Anh 2 Nguyễn Hữu Thanh ơi , anh giỡn vui ghê nơi à ! Ka ka ka ... )
Thiên kim Tiểu thư Khúc Niệm Từ
Ta thôi nhớ từ nay Khúc Niệm
Cung sầu em là điệu nhớ mây ngàn
Là thinh không là làn gió thoảng ngang
Là ảo ảnh không có tình trong đó!
Tiếng đàn em chỉ vô tình lắng động
Là vu vơ không mông đợi ai chờ
Là một ngày em vô ý vào thơ
Để ai nhớ rồi làm thơ ngọng ngệu
Trăng của em là một vầng trăng mỏng
Vầng sáng cho em dạo khúc đàn không
Ai có nghe âm như thoảng gió đông
Vì trong gió mang theo hồn của tuyết!
Dáng của em là một vần Nhật Nguyệt
Là tiên nàng đang ngự trị thế gian
Chỉ có tiên mới có sắc Trời ban
Người phàm tục sao mà gần tiên được
Tiên đang sống ở lầu son gát tía
Là tiểu thơ là lá ngọc cành vàng
Là danh gia là vọng tộc cao sang
Là quyền quí là thiên kim nhất nhất
Ta là ai dám nhớ nàng Niệm Khúc
Tội đáng tru vi đáng tội bêu đầu
Hoặc lưu đài và biệt bóng vó câu
Bỏ một kiếp – đỉa đồi đeo chân hạt!
Thôi về đi về tu thêm mười kiếp
Để thành tiên mà mơ Khúc Niệm Từ
Từ nay về nhớ đừng có suy tư
Hảy an phận là phàm trần tục tử
Nguyên Thanh
THIẾU GIA NGUYÊN THANH
Trảm À Há ra đây em bảo
ngoc duy thanh xuất hiện đến ngay
Nguyên Thanh là một tới đây
Em sẽ trảm bêu đầu răn chúng
Anh hai trêu, em cười mỉm mủn
Biết tổng tồng tông anh chớ ai xa
Anh hai mau lộ mặt đi mà
Trêu em mãi , em biết là anh đấy
Chùi ui chùi anh 2 thương em biết mấy
Thương như cha như chú thầy cô nà
Em quý anh kính trọng nhất nhà
Nên thủ sẵn cây bảo đao để chém
Miệng mồn anh hiền lành nhưng quá lém
Tría lia mồn trêu ghẹo em mãi nha
Nên hôm nay em nhất quyết như vầy ha:
-Xiết cổ anh chết dìm sau nhà bà vợ bé
Rồi em báo tin cho chục vợ lẻ
Cho họ vào vui thấy Bao Phủ Đao
Nhóc Khúc Niệm Từ trảm khảo sát thủ nào
Anh hai đấy, mau mau ra trình diện
Anh núp bóng Trăng Thanh phiến diện
Em mách ông Nội hổng chi tiền
Cho Xuân này anh cưới được vợ hiền
Hôn thê mấy năm liền còn đợi
Sức khoẻ anh Hùm Voi còn sợ
Anh trốn rằng bệnh mổ trầm kha
Vì anh hai sợ mấy bà già
Xúm xít lại nói yêu anh tá lả
Nhưng hổng sao, anh hai đừng ngại nhá
Cứ gom vào hết thảy mấy tá cho vui
Để Xuân nay anh cưới tất cho rồi
Xấp hàng một hay mười, trăm cũng được
Ông Nội sẽ cho anh hai ngôi nhà trước
Giống hoàng cung - phòng ốc nguy ngay
Có gia nhân, lão bộc, chị sen sai vặt đầy nhà
Anh hai cứ làm thiếu gia an vị
@ Hi hi hi...trêu xong chạy liền tức khắc nè ! Kẻo bị đòn ! He he he eeeeeeeeeeeeeeee
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.12.2010 18:53:19 bởi khucniemtu >
SẦU AI
Em chưa kịp về bến sông Tương
Sóng biếc chiều nay có vấn vương
Bến đợi trời thu buồn trút lá
Mà người năm cũ còn đâu thương ?
Em đã xa rồi mấy dặm đường
Mây trôi nhè nhẹ nhường sau sương
Kinh cầu Từ Niệm khúc vô thưởng
Vẳng tiếng chuông chùa nhớ cố hương
Thu đã đi qua nhớ bóng ngà
Đông về buốt giá lạnh chiều sa
Sương sầu trắng xoá màu ai nhớ
Đã lỡ khúc xuân nhạc ý nhoà
Ai đứng bên bờ nặng mi cay
Sương tuôn giọt vắn đày giọt dài
Mưa thu tí tách hờn trăng tủi
Chất chứa bao sầu ai biết ai !
Khúc Niệm Từ
R
< Sửa đổi bởi: Viet duong nhan -- 17.12.2010 17:32:10 >
Con cảm ơn Cô Cô đã Rờ đầu con ạ ! Hi hi hi
Chờ em về
Về đi em bến ngày xưa vẫn đợi
Người cũ còn đây còn đợi bóng em về
Những thu buồn … thu trúc lá trên sông
Sông Tương sóng nhẹ chờ ai trở lại!
Thu tàn rồi, gió đông thuyền xuôi mái
Nếu có về ta đứng đợi bến sông
Bến thu buồn ngày tháng chờ trông
Sầu nhỏ giọt còn trên từng lá biếc
Nguyên thanh
GIỠN
Anh hai này giỡn hoài đấy hả
Em giơ này nắm đấm sợ hay chưa
Em oánh anh nát xương muối thành dưa
Gửi phân phát cho trăm chị dâu chưa được cưới
Để mua chuộc các chị lấy dao cắt lưỡi
Cho anh hai không còn nói chuyện vui
Trêu em hoài em oánh anh chết tươi
Cho chết ngắt , chết queo, chết co, chết cóng
Để anh hai không còn ra bến sông ngóng
Chiều tương tư nghe khúc nhạc Trường Giang sầu
Nhịp sông thương đã gãy từ lâu
Đừng chờ bến nước hai bờ bên sâu bên cạn
<=>
NGÂN NGA KHÚC NIỆM TỪ BUỒN
Bỗng phút giây...
sương sầu mờ bảng lảng
Đàn ngân nga Khúc Niệm Từ buồn
Vần buồn trông theo suối lệ ai tuôn
Sông Ngân bẵng... biển sóng cuồn cuộn nộ
Cõi trần thế bi, ai, hỉ, ố
Chốn chân thiền bác nhã vô ưu
Cõi dương gian sương trắng nhạt tình Thu
Rừng mỏi mắt dõi Trăng lu biển bạc
Triều dập sóng từng cơn dìm tiếng hát
Không thoát cao để đến bến bờ mơ
Chỉ tình cờ...
Và vẫn chỉ là thơ
Sao cứ mở ơ hờ cung đàn nhớ
Sương đóng kín đàn xưa một thuở
Chỉ còn trơ giọng mớ khúc Niệm Từ
Ngàn năm sau khuất dấu bóng tà dư
Chỉ lắng ngắm tàn Thu chiều hoang lạnh
Đông tràn về buốt rừng mơ trống vánh
Mắt nai vàng ngơ ngác mấy mùa sang
Trong chiêm bao trở giấc mơ màng
Hồn băng giá thiên san xa xa mãi
Khúc Niệm Từ có ai nghe lại
Chỉ là mơ...!
đâu có ai đợi !
mà chờ !
?!
?!
!
Khúc Niệm Từ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.12.2010 18:43:03 bởi khucniemtu >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: